Hàm Đào

Chương 192




Tự bạo công lực mấy chục năm không phải đùa, Võ Đế lập tức ra tay cứu Thiên Đức Đế đang kinh hoảng.


"Oanh ——" một tiếng vang tận trời xanh, Cực Dương Liệt Hỏa Công nháy mắt tăng lên tới cực hạn cũng giống như núi lửa phun trào, đem tất cả xung quanh tính cả Diêu Quang phá hủy hầu như không còn gì. Cửa sổ nứt toác, cột trụ trên hành lang đứt đoạn, nóc nhà bị xốc tung. Mấy cái tên cận vệ hoàng đế cũng không may mắn thoát được, như thể sâu bọ bị pháo nổ cho nát bét, bắn lên không trung, hộc máu mà chết.


Máu văng ra tận ngoài cửa, đám phản quân tức khắc bị dọa sợ. Hùng hổ nhất trong bọn họ chỉ có đệ tử Cực Dương Tông, lúc trước xông vào đều đã bị Võ Đế đánh bay ra ngoài, còn lại chỉ là nông dân chân đất, lá gan rất nhỏ, nhìn thấy cảnh tượng này chân ai nấy đều mềm nhũn, xô đẩy nhau bỏ chạy.


Sau một trận ầm ẩn, trong sân đột nhiên yên tĩnh lại.


"Khụ khụ......" Võ Đế khụ một tiếng, dùng tay áo xua bụi mù, mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Nội lực cường đại ngăn được thương tổn nhưng không phải tất cả, ống tay áo thêu chỉ vàng bị rách hai cái lỗ to, mái tóc bạc cũng có chút rối.


Phòng đều bị hủy, chỉ có mật đạo kia là hoàn hảo không tổn hao gì.


Hành cung Vân Châu dựng tựa vào núi, tòa thiên điện này là nơi gần sơn thể nhất. Mật đạo mở trên núi đá, dù cho cung điện bị hủy thì núi đá cũng sẽ không có vấn đề gì.


Cúi đầu nhìn Thần Tử Viên trong tay, Võ Đế không khỏi nhíu mày. Vừa rồi ra tay có chớp mắt chần chờ làm cho Thiên Đức Đế vẫn bị ảnh hưởng, hiện giờ cả người là máu, tính mạng khó giữ.


Thiên Đức Đế miễn cưỡng mở mắt ra, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn, vừa há mồm, máu tươi ào ào tràn ra, bọng máu "Ùng ục ùng ục" dồn lên trong cổ họng.


Võ Đế vuốt lại tóc, ngồi xuống xem xét hắn, "Gân mạch đứt đoạn, ngũ tạng bị tổn hại, ngươi e là không sống nổi." Ngữ khí đạm mạc như thể đang nói "Khí trời hôm nay không tốt lắm, sợ là ngươi không thể xuống ruộng làm cỏ".


"Cứu ta...... Thánh tổ......" Thiên Đức Đế gắng gượng nói, khát cầu được sống vượt lên hết thảy, làm hắn bất chấp đau đớn trong cổ họng, liều mạng kêu lên, gắt gao nắm lấy ống tay áo của Võ Đế, "Ta không muốn chết...... Cầu người......"


Võ Đế nhìn Thần Tử Viên, hơi nhíu mày. Cả đời này, có vô số người từng nói với ông như vậy. Hung nô vương xâm phạm biên cảnh, bị ông bức đến sâu trong đại mạc; ba vị hoàng huynh có ý đồ mưu phản bị ông một chưởng lấy mạng; Kiếm Minh minh chủ không phục quản giáo, bị ông đánh đến quỳ xuống xin tha...... Rất rất nhiều gương mặt bỗng hiện lên trước mặt, cuối cùng đều thành mây khói.


Cẩn thận ngẫm lại, năm đó có lẽ nên lưu cho bọn họ một cái mạng. Có kiêu hùng cỡ nào thì trăm năm sau cũng chỉ là một nắm đất vàng, lúc còn sống hà tất phải so đo nhiều như vậy, cho dù ông cố gắng bảo hộ giang sơn thế nào, tới tay hậu thế cũng chỉ còn kết cục bị huỷ diệt.


Nhìn huyền tôn đau đớn cầu xin trước mắt, Võ Đế bỗng nhiên có chút nản lòng thoái chí, than nhẹ một tiếng nói: "Nếu muốn sống chỉ có một biện pháp. Đem công lực cả đời ta truyền cho ngươi, nối lại gân mạch. Không chỉ trị được thương thế cho ngươi, mà còn có thể giúp ngươi có được võ công tuyệt thế."


Ánh mắt Thiên Đức Đế trong mắt nháy mắt phát ra ánh sáng chói lọi. Tuyệt thế võ công, cũng chính là Long Ngâm Thần Công thượng thừa, nếu có được thì cái gì Diêu Quang, cái gì Thần Tử Kiên, cái gì Quy Vân Cung, hết thảy chỉ là thứ bỏ đi. Hắn nhất định có thể bình định giang hồ, dựng lại một Đại Chương thịnh thế!


Mà được Võ Đế truyền cho một chút nội lực, Thiên Đức Đế nói chuyện cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, lập tức dõng dạc hùng hồn nói lên hùng tâm tráng chí của mình một lần.


Võ Đế lại không để ý tới hắn, đứng dậy đi đến trước điện, nhìn đám phản quân lảo đảo chạy trốn tứ tán ngoài cửa , lại nhìn trời xanh vạn dặm quang mây một lần, chợt nhớ ra bản thân đã lâu chưa được nhìn thấy thái dương, "Ngươi nói đệ đệ kia, vì sao lại thành thân cùng Phượng Vương?"


"Hai người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, sau đó Thần Tử Thích ra khỏi cung lập phủ, Đan Y nói với ta muốn hắn, ta liền......" Nói tới đây, Thiên Đức bỗng chột dạ, nhưng cũng không dám nói dối, "Sau đó không biết vì sao hai người lại thành thân, còn để mọi người đều biết, mặt mũi hoàng thất đều bị hắn làm cho mất hết."


Võ Đế cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu. Hài tử kia nhất định là Long được Đan Y tuyển định, không đưa Long lên làm hoàng đế được, tiểu phượng hoàng liền dứt khoát kéo người vào ổ, thật là thú vị.


Thở ra thật dài, ông từ nhỏ đã là võ si, không tiếc đại giới mà truy tìm cảnh giới cao nhất của võ học. Kết quả đến bây giờ dù có thể sống đến hai trăm tuổi, nhưng như vẫn chưa thể chạm đến hư không, lúc này tuổi thọ sắp tẫn, quay đầu nhìn lại, cả đời không có người làm bạn, cũng không có ý nghĩa gì.


"Cũng được, hài tử kia và Đan Y ở bên nhau, như vậy thì không thể nối dõi tông đường được, ta sẽ truyền thụ một thân công lực này cho ngươi, Đại Chương, liền dựa vào ngươi." Võ Đế chậm rãi nâng tay, kình khí màu xanh xoay quanh trong lòng bàn tay, dần dần hóa thành một tiểu long, nhanh chóng di chuyển qua ngón tay.


Nội lực cường đại như thần, là thứ chống đỡ cho thân thể ông được trường sinh, dung nhan bất lão, nếu cho đi tất cả, chỉ nháy mắt sẽ hóa thành xương khô. Nhưng mà thần sắc Võ Đế vẫn đạm mạc như cũ, như thể cứ thế chết đi cũng không phải chuyện gì ghê gớm.


Bàn tay thon dài dần dần tới gần, Thiên Đức Đế kích động đến run cả tay chân, đó là hy vọng sống, là trực tiếp truyền thừa võ công tuyệt thế! Có thứ này, hắn cũng có thể trở thành đệ nhất hoàng đế thiên cổ giống Võ Đế!


"Thiếu diễn!" Thanh âm từ tính dễ nghe giống như tiếng phượng hoàng đột nhiên truyền đến từ giữa không trung.


Tay Võ Đế khựng lại, tiểu Thanh Long trong khoảnh khắc tiêu tán. Thần Thiếu Diễn, là tên thật của ông, trên thế gian, người còn nhớ rõ cái tên này chỉ có......


Quang mang đỏ tươi tan hết, trước cửa xuất hiện một người, bởi vì bay quá nhanh mà đang thở dốc. Một thân hồng y thêu kín hoa văn kim sắc, lay động hạ xuống đất, tôn lên gương mặt xinh đẹp nhiễm chút phong sương, tuyệt thế xuất trần...... Chỉ có chòm râu dài kia là có điểm chướng mắt.


"Đan Khuyết......" Võ Đế yên lặng nhìn ông một lát, bàn tay giấu trong ống tay áo dần dần nắm chặt, không nói một lời xoay người muốn đi, lại bị một bàn tay khác chặt chẽ kéo lại.


"Thiếu diễn, ngươi còn sống, ngươi thế nhưng còn sống!" Đan Khuyết kích động đến nói năng lộn xộn, hưng phấn không thôi mà nhảy lên, "Ngươi còn sống tại sao không đi tìm ta? Những năm nay ngươi đã đi đâu?"


Thần Thiếu Diễn đập bay tay lão phượng hoàng, đối với ân cần của ông không hề dao động, "Vì sao trẫm phải đi tìm ngươi?"


Đang nói, trên bầu trời truyền đến một đạo âm thanh phượng hoàng thanh thúy, đại phượng hoàng diễm sắc chở hai tiểu gia hỏa hạ xuống đất, nhảy bắn vào trong nhà, nghiêng đầu nhìn một đống phòng ốc hỗn độn cùng Thiên Đức Đế nửa sống nửa chết, hướng Đan Khuyết pi một tiếng.


Đan Khuyết quay đầu nhìn Tiểu Long trên lưng nhi tử, ánh mắt sáng lên, bước nhanh qua bế lên, đưa tới trước mặt Võ Đế, "Ngươi nhìn xem đây là gì."


"Long?" Trông đôi mắt thâm thúy lạnh băng rốt cuộc có một tia dao động, Võ Đế vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu hơi lạnh của Tiểu Long. Tổ tiên Thần gia mang huyết mạch Thần Long, ông là người rõ nhất, mấy năm nay vẫn luôn tìm phương pháp đánh thức huyết mạch để tăng công lực nhưng đều thất bại. Không nghĩ tới sinh thời vẫn có thể nhìn được một chân long.


"Ngao ô!" Thần Tử Thích ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, tò mò nhìn người trước mắt. Người này khí thế phi thường cường đại, so với gia gia không phân được cao thấp, nhìn bộ dáng ân cần của gia gia, chẳng lẽ là Võ Đế mà thời trẻ gia gia thích? Long Ngâm Thần Công luyện đến cực hạn có thể sống đến hai trăm tuổi.


"Pi pi pi!" Đan Y bất mãn nhảy lên đầu lão cha nhà mình, dùng sức mổ khuỷu tay gia gia.


"Hắc hắc, đây là huyền tôn của ngươi, Thần Tử Thích, hắn phản tổ," gia gia như thể hiến vật quý mà nâng tiểu long lên, thuận tay nắm cả tôn tử của mình nhét vào tay Võ Đế, "Đây là tôn tử của ta, Đan Y."


Tiểu hồng điểu lông xù xù, mềm mụp nóng hầm hập, cầm ở trong tay rất thoải mái, khiến nhớ lại khi Đan Khuyết còn trẻ. Trong mắt Võ Đế dần dần hiện lên ý cười, xoa bóp cái bụng của tiểu hồng điểu, "Thật sự là tiểu tử tuấn tú."


"Pi!" Đan Y nhìn gia gia ở trộm kéo đuôi Tiểu Long, tức khắc tạc mao, giãy giụa nhảy vào trong tay gia gia, ngậm Tiểu Long rồi vẫy cánh nhảy xuống, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.


Sau một lát, Thần Tử Thích và Đan Y một thân y phục chỉnh tề mới quay trở lại, chào hỏi Võ Đế.


"Huyền tôn, Thần Tử Thích, khấu kiến thánh tổ." Thần Tử Thích quỳ xuống dập đầu, Đan Y cũng cùng hành lễ.


"Hai người các ngươi, thành thân?" Thánh tổ gia gia mắt sáng như đuốc, nháy mắt liền thấy tơ hồng trên cổ tay Thần Tử Thích mang theo hoa văn lông phượng hoàng, tuyệt đối không phải thứ bình thường, mà là lông đuôi mà phượng hoàng cả đời chỉ có thể giao cho một người.


"Vâng." Thần Tử Thích đứng lên, vỗ vỗ tro buii trên vạt áo, không chút chột dạ đáp lại.


Ánh mắt Võ Đế ám trầm, nhìn kỹ Thần Tử Thích. Hơi thở kéo dài, thân hình mạnh mẽ, hơn nữa đã hóa rồng, sinh ra là kỳ tài, diện mạo lại cực kỳ đáng yêu, làm người khác không sinh nổi nửa phần chán ghét. Không khỏi tiếc hận, "Là Long được lựa chọn, nên đăng cơ làm hoàng đế......"


"Đã hóa thân thành rồng, cũng phá hư không, còn để ý những cái đó làm chi." Đan Khuyết đứng một bên làm như lơ đãng xen mồm, thành công hấp dẫn lực chú ý của Võ Đế.


"Ân?" Thần Thiếu Diễn quay đầu nhìn ông, "Ngươi nói cái gì?"


Đan Khuyết nắm lấy cổ tay của ông, đặt vào lòng bàn tay một bản dịch Tiêu Thiều, cười nói: "Thiếu diễn, ta tìm được cách xé rách hư không, ngươi muốn học không?"


Thần Thiếu Diễn cúi đầu, lậy lật 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》trong tay, trong mắt tức khắc lóe ra ánh sáng, liên tục gật đầu. Đối với một tên võ si tới mà nói, không có thứ gì hấp dẫn bằng có thể tăng công pháp của bản thân. Trở tay cầm lấy tay Đan Khuyết, trực tiếp kéo Đan gia gia vào mật đạo, bước vào địa cung hàng năm ông vẫn cư trú.


Đại môn mật đạo ầm ầm khép lại, hai vị gia gia cứ thế chạy, để lại Thiên Đức Đế sống dở chết dở tuyệt vọng hô to: "Còn ta phải làm sao bây giờ a?"


"Viết chiếu thư truyền ngôi đi, ta đưa ngươi đến Bách Thảo Cốc trị liệu." Thần Tử Thích xoa xoa tay, cười tủm tỉm nói.


Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:


Thích Thích: Ai nha, không truyền tuyệt thế võ công được


Điểu công: Ai nha, không chữa trị gân mạch được


Điểu cha: Ai nha, hình như sống không lâu nữa


Thiên Đức: Ta có thể làm sao bây giờ? Ta cũng thực tuyệt vọng a!
-----------------------------
Danh sách bá vương mở không ra ngao ngao, ngày mai cảm tạ một thể đi, sao sao pi