Hàm Đào
Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, Linh Hòa lại đưa ngọc thiền cho Đan Y. Cũng không biết có phải Thần Tử Thích gặp lỗi giác hay không, cậu cứ cảm thấy con ve kia không còn xanh giống hôm qua, mà gần như chuyển sang màu trắng trong.
“Sau này Thái tử cho đồ gì, đừng tùy tiện nhận.” Đan Y thưởng thức con ngọc thiền, giọng điệu đạm mạc nói.
Thần Tử Thích hiểu được ý tứ của Đan Y, nuốt nước miếng: “Con ngọc thiền này, có vấn đề gì sao?”
Đan Y nhìn nhìn ngọc thiền hắt ánh sáng long lanh trong tay: “Hôm nay thì không vấn đề, nhưng tối qua trong nó có một con sâu.” Nói xong, bèn đưa ngọc thiền cho Thần Tử Thích xem, Thần Tử Thích cũng không dám nhận.
Con sâu……với Đan Y mà nói ra, khẳng định không phải dạng sâu bình thường, ngón tay Thần Tử Thích run rẩy, phảng phất như bị thứ gì đó bò lên.
“Thái tử muốn hại ta?” Thần Tử Thích mím môi, chẳng nhẽ Thái tử còn so đo chuyện cậu ăn anh đào trong điện Chương Hoa sao?
“Không chắc được, có lẽ người tặng ngọc thiền này muốn hại Thái tử.” Đan Y thấy cậu sợ hãi, liền thu ngọc thiền về, giữ chặt tay Thần Tử Thích.
Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, Thần Tử Thích dần dần bình tĩnh lại: “Con bà nó, dám ngầm hại ông đây, bất kể Thái tử biết hay không, sau này ông đây không thèm đồ của hắn.”
“Giang hồ hiểm ác, đồ mọi người đưa đều cần chú ý.”
“Ừa…..”
Hai bạn nhỏ tay nắm tay, dưới ánh nắng của sớm mai, lắc lư đi về hướng điện Xuân Hi.
Ở bên kia, Thường Nga đi vấn an Hoàng hậu, tất cả phi tần đều có mặt. Hoàng hậu nhắc đến chuyện thu săn, muốn các phi tần sớm chuẩn bị.
“Hoàng tử trên sáu tuổi bắt buộc phải tham gia. Hoàng thượng sẽ đưa hai phi tần theo, về phần là ai thì chưa quyết định.” Hoàng hậu cười nhạt, chậm rãi quét nhìn một vòng chúng phi tần. Nàng đã lớn tuổi, không còn kỳ vọng được đế vương ân sủng, nên giờ nhìn những cung phi này tranh giành nhau, cũng coi như một thú vui tao nhã.
Quả nhiên, lời vừa dứt, rất nhiều phi tần đều rung rinh, nếu chưa quyết định danh sách, vậy còn cơ hội giành lấy. Đồng hành với vua, chính là thời cơ tốt nhất để tranh giành tình cảnh.
“Chốn thâm sơn cùng cốc, rắn rết chuột kiến nhiều vô cùng, phải gọi thái y viện đưa chút thuốc cho các hoàng tử phòng muỗi mới được.” Đức phi lo lắng cho Tam hoàng tử, liền đề cập đến vấn đề này.
“Bản cung đã bảo thái y viện chuẩn bị rồi, các ngươi ai muốn, cố mà dành lấy nhé.” Hoàng hậu khẽ mỉm cười.
“Vẫn là hoàng hậu nương nương nghĩ chu toàn nhất.” Đức phi lập tức tâng bốc Hoàng hậu.
Thục phi không vừa mắt, liền nói sang chuyện khác: “Hôm nay thời tiết trở lạnh, cũng phải để các hoàng tử mang thêm vài bộ quần áo. Tứ hoàng tử lớn thêm rồi, không mặc vừa nội sam của Châm tuyến cục nữa, thiếp đang muốn tự làm vài bộ, chỉ là nữ công của thiếp kém quá…..”
Nói đến đây, đôi mắt tròn của Thục phi đảo qua đảo lại, nhìn về phía Thường Nga ngồi ở tít cuối đang im lặng: “Nghe nói tài dệt vải làm y phục của Thường tiệp dư rất giỏi, không bằng giúp bản cung làm nội sam cho Tứ hoàng tử đi? Ngươi yên tâm, bản cung sẽ cho đủ tiền công.”
Nghe những lời này, các phi tần còn lại lục tục liếc mắt, tốt xấu gì Thường tiệp dư cũng là một cung phi, có thể vì chút bạc mà làm tú nương cho phi tần khác sao?
Quý phi nghe vậy, lập tức nhíu mày, trừng mắt liếc Thục phi một cái. Loại chuyện này, lén nói thì thôi đi, sao có thể nói trước mặt Hoàng hậu chứ? Trước đã lôi kéo Thường tiệp dư về phe mình, thế mà Thục phi nay đi gây rối thế này, há chẳng phải đang dâng người cho Hoàng hậu sao?
Hoàng hậu tự nhiên nhìn ra sự việc, giành nói trước Quý phi: “Thật không? Nữ công của Thường tiệp dư rất tốt hả?”
“Vâng ạ, nội sam của Thất hoàng tử đều do Thường tiệp dư tự làm, Thế tử Phượng Vương cũng theo đòi đó,” Thục phi nói không thèm suy nghĩ, “Một bộ nội sam, bản cung cho ngươi ba mươi lượng, Thường tiệp dư, có đủ không?”
Thường Nga ngước mắt thoáng nhìn Thục phi, đầu nữ nhân này để ở đũng quần hả? Bảo lão nương làm xiêm y cho nàng ta, nàng ta hưởng nổi chắc! Nghĩ như vậy, nàng cũng nói: “Thục phi nương nương sáng nay để quên đầu trong bô à? Tứ hoàng tử đã mười hai tuổi, có thể cưới vợ sinh con tìm thông phòng tới nơi rồi, bảo vợ hắn làm nội sam cho ấy, chẳng nhẽ hắn không biết xấu hổ thì muội không biết xấu hổ hả?”
Lời này cực kì khó nghe, một đám phi tần xuất thân danh môn kinh hãi câm nín, khuôn mặt Thục phi đỏ bừng, run rẩy chỉ Thường Nga: “Ngươi, ngươi…….”
“Thường tiệp dư, sao có thể nói lời thô bỉ vậy được.” Hoàng hậu nhíu mày, nhưng vẫn không trách Thường Nga sai.
Thường Nga liếc mắt xem thường, nàng không nói chữ thô tục nào là đã văn nhã lắm rồi.
Thục phi há há mồm muốn nói nữa, lại bị Quý phi quát, “Nội sam của Tứ hoàng tử, ngươi bảo Châm tuyến ti làm đi, cái loại chuyện này mà cũng nói ra, thật đủ chê cười.”
Đức phi với Hoàng hậu cùng liếc nhìn nhau, nâng tay áo che miệng cười.
Trên sân tập võ, Thần Tử Thích không hứng thú với môn bắn cung, tùy tiện bắn bừa vài cái rồi xem lung tung bốn phía, ngoảnh đầu thấy Hắc Đản đang trầm lặng tập luyện ở một góc, chợt nhớ tới lời của Đan Y. Thái Tố Vô Tâm công là thứ để riêng cho nữ nhân luyện, nữ nhân luyện,……..
Nhìn Thần Tử Mặc rời khỏi vị trí, Thần Tử Thích lập tức buông cung nhỏ xuống, nhấc chân đi theo.
“Ngươi làm gì vậy?” Đan Y giữ chặt cậu.
“Ta đi tiểu.” Thần Tử Thích nhỏ giọng nói.
Đan Y nhíu mi, y rõ ràng thấy Thần Tử Thích muốn theo dõi người ta.
“Ấy dà, ta muốn xem, Hắc Đản biến thành Phúc Hỉ chưa ấy mà.” Thần Tử Thích cười hí hí. Nói được dở chừng, nhưng Đan Y cũng nghe hiểu, cạn lời luôn.
Một lúc sau, cạnh Hắc Đản đang xuỵt xuỵt, lòi ra thêm hai người Thần Tử Thích với Đan Y.
Thần Tử Thích liếc nhìn một cái, vừa vặn Thần Tử Mặc cũng quay đầu nhìn cậu, hai đứa bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ: “Chúng ta so tài ai tiểu xa hơn đi!”
Đan Y: “……..”
Vì thế, chẳng hiểu ra sao, trận chiến quái dị giữa ba người liền bắt đầu.
“Oái, Đan Y, sao ngươi thắng được vậy?” Thần Tử Thích cầm tiết khố, bĩu bĩu môi. Trước kia đấu trò này, cậu chưa thua bao giờ nhá.
Đan Y hất nhẹ cằm, tuy rằng chuyện này chẳng có gì vui, nhưng mà cũng thích thú phết.
Sự thật chứng minh, Hắc Đản chưa biến thành Phúc Hỉ, muốn luyện thành Thái Tố Vô Tâm công căn bản là điều viển vông. Thần Tử Thích gãi đầu, phải cứu vứt tiểu đệ khỏi nước sôi lủa bỏng thế nào đây?
“Hôm qua nương ngươi lại đánh ngươi à?” Thần Tử Thích nhìn vết xanh tím lộ ra trên cổ Hắc Đản.
Thần Tử Mặc đờ đẫn gật đầu.
Thần Tử Thích ngoắc ngoắc tay, bảo Hắc Đản tiến lại gần, nắm bờ vai cậu ta, nói nhỏ: “Ngươi có thể học điệu bộ giống nữ nhân được không?”
“Hả?” Thần Tử Mặc không hiểu, đôi mắt trong sáng có chút dại ra nhìn cậu.
“Nương ngươi đánh ngươi còn gì? Ngươi cứ giả vờ bị đánh hỏng, biến thành nữ nhân ấy.” Thần Tử Thích nói, khoa chân múa tay với Hắc Đản một chút, hai chân kẹp chặt, uốn uốn éo éo mà đi, bắt chước động tác lan hoa chỉ.
Thần Tử Mặc nhìn cậu, trong đôi mắt lóe ra tia sáng, sau đó nghiêm túc học theo Thần Tử Thích.
Đan Y quan sát từ chỗ khôn xa, khóe miệng run rẩy.
“Thất hoàng tử thực là người nhân hậu.” Linh Hòa nhỏ giọng nói. Tuy nói để Lục hoàng tử học theo điệu bộ nữ nhân, song thực chất đang để nhắc nhở Trình tiệp dư, môn võ công này là dành cho nữ nhân luyện, quá nghiêm khắc sẽ xảy ra chuyện.
“Cậu ta chỉ muốn nhìn Hắc Đản làm điệu lan hoa chỉ mà thôi.” Đan Y thản nhiên nói.
Linh Hòa: “………..”
Có lẽ chủ ý của Thần Tử Thích đã có hiệu quả, vài ngày sau đó, tinh thần Hắc Đản quả thực đã tốt hơn không ít.
Thời gian chẳng mấy chốc đã đến thu săn, lần này Hoàng đế không dẫn theo phi tần, nói vì chào mừng thần lựa chọn Thái tử, thu săn phải mở lớn, phi tần đi theo sẽ không thuận tiện.
Vùng đi săn nằm trong ngọn núi Thảo Cô cách kinh thành sáu mươi dặm. Khu vực săn bắn của hoàng gia nằm trong giữa ngọn núi non, quanh phạm vi trăm dặm là một mảnh rừng khá rộng rãi.
Vì phải đến nơi trước khi trời tối, trời chưa kịp sáng cả đoàn đã xuất phát.
Thần Tử Thích còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trèo lên xe ngựa, nằm bò lên đệm mềm ngủ tiếp. Xe ngựa đi trong kinh thành vẫn còn khá vững vàng, mà ra khỏi lại bắt đầu xóc nảy, bánh xe vấp phải hòn đá, làm Thần Tử Thích nảy lên, đầu bụp một tiếng đập vào tường xe.
Ôm đầu ngồi dậy, vừa hay đến lúc nghỉ chân, Thần Tử Thích đi giầy nhảy ra khỏi xe.
“Điện hạ, có gì phân phó ạ?” Thị vệ ngoài xe tiến lại hỏi.
“Ôm ta đến xe ngựa của Thế tử.” Thần Tử Thích nhìn xe ngựa cao to hơn cả mình, lại nhìn khoảng cách giữa các xe, vươn tay muốn thị vệ ôm qua.
Đan Y đang xem thư tín của Quy Vân cung, màn xe chợt vén lên, một hoàng tử mặc quần áo vàng sậm, mạnh mẽ nhào lên, lăn một vòng trên đệm êm, sau đó tự nhiên lăn vào ngực y.
“Này, sao xe ngựa của ngươi dễ chịu vậy?” Thần Tử Thích ấn ấn đệm dày gấp hai dưới thân, căm giận nói.
Đan Y không thèm để ý, tiếp tục đọc thư, xem xong cái cuối cùng, mới quăng vào lư hương: “Sáng nay bảo ngươi theo ta ngồi, không nghe cơ, bây giờ hối hận rồi hả?”
“Trách ai chứ? Tối qua ngươi đè nặng ngực ta, hại ta gặp ác mộng cả đêm, muốn ngủ bù một chút, chứ có tránh ngươi đâu.” Thần Tử Thích hùng hồn nói.
Đan Y nhìn cậu, im lặng một lúc lâu. Rõ ràng là Thần Tử Thích nói trời lạnh muốn ôm ngủ, kết quả ôm quá chặt thành bị đè, lúc này còn quay ra oán y.
Thần Tử Thích cướp gối đầu của Đan Y, nhìn trái nhìn phải. Dưới thân cùng bốn vách tường đều được bọc bằng đệm êm, trên mặt còn được lót một lớp vải gấm màu xanh, êm ái mềm mượt vô cùng. Bốn vách tường để rất nhiều đồ quý, lư hương, thư tịch, điểm tâm, trà cụ, hình như không thiếu thứ gì. Vi diệu nhất chính là còn có một cái bàn nhỏ có thể gấp lại, lúc này đang treo giữa xe ngựa, trên đó còn để một khay dương mai ngâm đường.
Đoàn xe vừa đi, nằm trên cái đệm dày, cái xóc nảy biến thành cái nôi đung đưa, Thần Tử Thích lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp.
Thời điểm đến doanh địa, sắc trời đã tối đen, chuyện gì cũng không làm được. Ngự lâm quân tới trước đã dựng xong lều trại. Hoàng đế ở một mình một lều, còn các hoàng tử thì hai người một lều.
“Đan Y, ngươi biết săn gà rừng không?” Thần Tử Thích ngủ nguyên một ngày, tối đến căn bản không ngủ được, hưng phấn chạy qua chạy lại trong lều, cầm cung nhỏ của Đan Y hỏi.
“Ngươi muốn gà rừng?” Đan Y đang cởi quần áo.
“Ừm.” Thần Tử Thích gật nhẹ đầu, “Muốn một con màu đỏ.”
Tay cởi áo khẽ khựng lại, Đan Y hỏi: “Ngươi cần con đó làm gì?”
“Trước đây ta có nuôi một con gà con, nhưng mà vài ngày trước đã chạy mất tiêu rồi, giờ ta muốn nuôi một con khác, để nó ghen tị, biết mà trở về.”
Đan Y: “…………..”Tiểu kịch trường:
Chim tiểu công: Ngươi dám nuôi con gà khác?
Thích Thích: Không không, thực ra ta vẫn muốn nuôi con gà cũ ấy.
Chim tiểu công: Ta ở trước mặt ngươi này.
Thích Thích: Nhưng mà giờ ngươi không ở trong lốt gà, ta nhận ra thế quái nào được.
Chim tiểu công: Ta vẫn có một con khác, ngươi muốn nhìn không?
Thích Thích: Không xem, trước đã nhìn rồi ╭(╯^╰)╮
Chim tiểu công:…..Cũng học được thông minh rồi há.
(*) Mùa thu săn bắn.