Hàm Đào

Chương 30




Trình tiệp dư ngỡ ngàng trong giây lát, mới phản ứng kịp Thần Tử Mặc đang nói gì, không khỏi cầm gậy trúc ở bên cạnh đuổi theo: “Phản rồi, mày phản rồi!”

Thần Tử Mặc nhìn khuôn mặt dữ tợn của người phụ nữ kia, chợt nhớ đến lời của Thần Tử Thích.

“Nếu bà ta đánh huynh đau, huynh cứ khóc to lên, khóc đến khi bà ta thấy đau lòng; nếu bà ta không thương huynh, huynh cứ chạy nhanh, để bả không đánh được.”

Trình tiệp dư hiển nhiên không hề thương cậu, từ năm ba tuổi cậu đã biết, có khóc hay không cũng vô dụng. Mắt thấy gậy trúc kia sắp quật lên người, Hắc Đản vội vàng xoay người bỏ chạy.

Bao năm sống trong Tố Tâm tông không hề uổng phí, ít nhất cậu đã học được khinh công, tài chạy trốn tất nhiên nhanh hơn người khác.

“Ngăn nó lại!” Trình tiệp dư gào to.

Hai thái giám đứng gác ở cửa vội vàng giơ tay ra cản. Phi tần không thể ngược đãi hoàng tử, đám hạ nhân bọn họ biết mà không báo, nếu bị Hoàng đế biết được, chỉ còn nước gặp họa.

Thần Tử Mặc dùng hết tất cả sức lực, đá một cước vào ngực tên thái giám đối diện, làm gã ngã nhoài xuống đất, sau đó nhoáng cái xông ra ngoài.

“Nương nương, có nên báo cho Kim Ngô vệ không ạ, nói Lục hoàng tử bị điên, để bọn họ giúp cản lại…..”Thái giám run rẩy hỏi.

“Câm miệng! Ngươi mới bị điên!” Trịnh tiệp dư lạnh giọng quát lớn, nàng dạy dỗ đứa bé này thế nào cũng là chuyện của nàng, không thể để người khác nghĩ nó bị điên được. Hoàng tử bị điên sẽ không thể có đất phong, bây giờ cậu út tàn phế rồi, nàng chỉ trông cậy vào mỗi đứa trẻ này để báo thù cho Trình gia.

“Vậy……”Thái giám sợ hãi.

“Đã sắp đến giờ đóng cửa, nó chạy không xa đâu, mau theo ta ra ngoài tìm.” Trình tiệp dư cười khinh miệt, mang mấy thái giám cung nữ, đuổi theo.

Thần Tử Mặc chạy như điên suốt cả quãng đường, vì cậu là hoàng tử, nên không có người ngăn cản, sau đó rốt cuộc cũng chạy đến tiền cung.

Đây là một con đường khá hẻo lánh, đi thẳng đến chỗ ở của thị vệ. Người mà cậu gọi là cữu công Trình Châu, cũng được bố trí trong một tiểu viện ở đó.

Bởi vì đã đồng ý làm việc cho Hoàng đế trong mười năm liền, Trình Châu phải sống ở trong cung. Mất một tay một chân, không thể làm thị vệ, Chính Long đế cắn răng một lúc lâu, sau đó quyết định sai gã dạy Kim Ngô vệ võ công, coi như làm thầy dạy võ.

Chỉ có điều, vết thương của Tiết Lãng quá nặng, mấy ngày qua Trình Châu luôn săn sóc Tiết Lãng, vẫn chưa bắt đầu giảng dạy.

Thần Tử Mặc đứng ngoài tiểu viện, nhìn chằm chằm vào cái cành thấp lộ ra ở đầu tường, nắm chặt tay lại. Cậu muốn đi vào hỏi, mẫu thân của mình rốt cuộc là ai, bây giờ đang ở chốn nào? Nữ nhân yêu ma kia là ai?

“Tiết huynh——” Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng đau xót, nghe giọng thì biết là Trình Châu.

Ngày hôm sau, tại điện Xuân Hi, Hắc Đản hơi mất hồn mất vía.

“Huynh làm sao thế?” Thần Tử Thích vỗ nhẹ cậu.

“Tối qua huynh, đã gặp Trình Châu…..” Thần Tử Mặc nói nửa câu, đột nhiên ngậm chặt miệng.

Thần Tử Thích nghe đến cái tên này lập tức mất hứng, tên ác nhân kia chưa bị báo ứng, nghe nói còn được làm thầy dạy võ: “Gã nói gì với huynh?”

“Tiết Lãng chết rồi……” Hắc Đản hình như đang nghĩ đến điều gì đó, nói năng do do dự dự.

“Chíp?” Đan Y chui ra khỏi vạt áo, Tiết Lãng chết rồi á? Cũng phải, trúng mười tám cái Khổng Tước linh cơ mà, tên Lam Sơn Vũ kia ra tay trước nay cực ngoan độc, nhất định toàn đâm trúng đại huyệt, dù không chết cũng thành kẻ tàn tật.

“Gã nói muốn dạy huynh võ công.” Thần Tử Mặc nhìn Thần Tử Thích, ngập ngừng giây lát, kề sát bên tai cậu, nhỏ giọng kể chuyện tối qua.

Ba năm trước, Trình gia bị họa diệt môn, Trình Châu là người có võ công cao nhất trong gia tộc lại không có ở nhà, đại khái lúc đó gã đang tìm bảo bối tại Tây Vực. Nghe đồn trong đống di chỉ để lại của quốc gia Lâu Lan của Tây Vực, có tuyệt thế bí tịch, chỉ là rất ít người biết đến tin tức này. Tiết Lãng tình cờ biết được, thế nên lôi kéo Trình Châu đi Tây Vực.

Lần đi này, quả thực đã giúp bọn họ tìm thấy, chẳng qua đó là chút võ công, đợi đến khi họ quay về, Trình gia đã bị tiệt diệt.

Bảo bối hai người tìm được, có tên là “Khai Thiên Tập”, chính là thần công của một vị đại tướng luyện tập ba trăm năm trước của Lâu Lan. Họ vốn muốn lấy bản thần công này đổi lấy tin tức của Quy Vân cung, thế nhưng Quy Vân Cung căn bản khinh thường không lấy, ném bản công pháp xuống đất, rồi cho một hồi bài bằng gỗ mun cho hai người. Cách duy nhất có thể đổi lấy tin tức, là đi giết chưởng môn Vô Âm sư thái của Tố Tâm tông.

Trình Châu vốn định luyện thành “Khai Thiên Tập” trước rồi mới đi báo thù, nhưng Tiết Lãng không chịu được mối nhục của Quy Vân cung, nên kéo gã đi bắt cóc Đan Y.

Chuyện sau đó, tất cả mọi người đều biết cả rồi đấy.

“Gã định truyền ‘Khai Thiên Tập; cho huynh?” Thần Tử Thích nhíu mi, điều này thật ra cũng có cái hay, giống mấy lời bài hát, gặp được thân thích tám trăm năm không thấy, truyền cho bản công pháp thượng đẳng, cuối cùng đại sát tứ phương, trở thành thiên hạ vô địch.

“Ừ.” Hắc Đản gật nhẹ đầu. Trình Châu nói, bây giờ gã bị nhốt trong cung mười năm, không thể tìm được truyền nhân, mà Thần Tử Mặc coi như cũng là nửa người nhà họ Trình, phải gánh trách nhiệm báo thù cho Trình gia, tự nhiên nên truyền cho cậu.

Thần Tử Thích sờ sờ cằm, bây giờ người của hoàng thất không thể luyện được Long Ngâm thần công, bản công pháp Trình tiệp dư bắt Hắc Đản luyện lại là của nữ nhân nên không thể luyện, có thể học được võ công cao thâm của Trình Châu, thực ra vẫn rất không tệ.

“Chíp.” Đan Y nghe thấy “Khai Thiên Tập”, chả thấy có gì vui, lại chui về ngủ tiếp. Ban ngày, Thần Tử Thích ngại bộ đồ kia quá dài, mặc vào ngực sẽ khó chịu, nên không để bé chim mặc. Hai cơ thể trần trụi kề sát trong nội sam ngủ, là thoải mái nhất ấy.

“Gã muốn dạy huynh, vậy huynh học cho tốt vào, nhưng đừng nhắc chuyện nương huynh với gã.” Thần Tử Thích gõ nhịp.

Cứ chiếm lấy lợi trước đã, còn đâu nói sau. Có điều hoàng tử không được phép luyện công pháp nào khác ngoài Long Ngâm thần công, muốn học cái khác, cần giấu kín mới được.

“Vậy chuyện nương của huynh….” Thần Tử Mặc nhíu mày, cậu không quan tâm việc có thể học võ hay không, cậu chỉ muốn biết mẫu thân của mình đang ở đâu.

“Không phải còn có Trình tiệp dư sao? Cứ đợi đi đã.” Thần Tử Thích ngoắc tay, bảo Hắc Đản qua thì thầm vào tai.

Vì Hắc Đản được Trình Châu coi trọng, bí mật bắt đầu học “Khai Thiên Tập”, Trình tiệp dư liền thành thật một thời gian, không có ngược đãi cũng như cho ăn cơm đúng giờ.

Thấm thoát chẳng mấy chốc đã đến năm mới, vì chuẩn bị ăn tết, đám nữ nhân hậu cung bắt đầu lu bù công việc. Năm ngoái chuyện chủ trì năm mới đều do Hoàng hậu đảm nhiệm, nhưng năm nay thì khác, đã lập Thái tử, địa vị của Quý vi bèn như nước lên thuyền lên, nhóm phi tần thuộc phe Quý phi bắt đầu không nghe mệnh lệnh của Hoàng hậu.

Ngày đó, Hoàng hậu gọi tất cả phi tần, hoàng tử, công chúa vào Phượng Nghi cung, nói chuyện lễ nghi chào mừng năm mới.

“Lễ trừ tịch đón năm mới chỉ có mỗi người của hoàng gia, bố trí nhiều vũ cơ sẽ có chút ồn ào. Tần thiếp nghe nói Trịnh tiếp dư biết múa kém, không bằng để Trình tiệp dư dẫn Vương mỹ nhân, Triệu mỹ nhân múa một đoạn được không ạ?” Đức phi cười tươi lên tiếng, góp ý kiến với Hoàng hậu.

Hoàng hậu nghe vậy, khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Trình tiệp dư: “Cũng chẳng còn cách khác, Trình tiệp dư, ngươi có bằng lòng không?”

Trình tiệp dư ngoảnh đầu nhìn về phía Quý phi ở đằng trước, Quý phi cúi đầu suy nghĩ không nói, Thục phi ở bên cạnh ra hiệu cho nàng ta, ngầm hiểu trong lòng, lên tiếng: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, tần thiếp xuất thân từ Tố Tâm tông, thứ học được là công pháp Khí Tông, kiếm pháp này mới chỉ học được da lông, thực không có mặt mũi làm trò trước mặt các nương nương, vẫn hy vọng nương nương thứ tội cho ạ.”

Lời này nghe mà hay, song thật ra lại từ chối chẳng chút khách khí. Nói chung, các nàng ta đều là phi tần xuất thân từ Kiếm Minh nên không được mua kiếm, mà gọi một thường dân đến biểu diễn, chắc chắn là muốn nàng xấu mặt. Giọng nói của Trình tiệp dư vốn hơi the thé, nói câu này mang theo vẻ châm biếng, làm người khác tức giận.

Hoàng hậu nắm chặt cái cốc trong tay, lạnh lẽo nhìn Trình tiệp dư. Sở dĩ Đức phi đưa ra đề nghị này, cũng vì Trình tiệp dư từng múa kiếm trước mặt Hoàng thượng, từ chối trắng trợn như vậy, chính là đánh lên mặt Hoàng hậu nàng.

“Nội lực của Trình tiệp dư đã tiêu tan, sao còn sức để cầm kiếm chứ? Nhạn Đãng Sơn kiếm pháp của Đức phi không phải thứ tệ nha, tìm vài mỹ nhân phối hợp cùng, biểu diễn kiếm trận Nhạn Về Phương Nam cho bọn tỷ xem đi?” Quý phi không nhanh không chậm lên tiếng, giọng điệu ẩn chứa vẻ châm biếm.

Kiếm trận Nhạn Về Phương Nam, là kiếm trận nổi tiếng từ Nhạn Đãng Sơn Phái của Đức phi, có danh vọng cực cao trên giang hồ, làm gì có đạo lý không múa được chứ.

Nhị hoàng tử đứng bên cạnh Hoàng hậu, bàn tay nắm chặt giấu trong tay áo. Tam hoàng tử đứng một bên càng tức giận, há mồm phản bác: “Mẫu phi ta là nhất phẩm hoàng phi, làm gì có chuyện múa kiếm trước mặt mọi người?”

“Nhất phẩm hoàng phi là phi, Tiệp dư tam phẩm không phải là phi sao?” Tứ hoàng tử mở miệng cãi lại cậu ta.

“Được rồi!” Hoàng hậu nện mạnh chén trà trên bàn, một cuộc bàn bạc tan rã trong không vui.

Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn chung quanh một cái, nhìn về phía Tam hoàng tử mặt xanh mét cùng Nhị hoàng tử rõ ràng nín giận, linh quang chợt lóe.

Ngày hưu mộc kế đó, Thần Tử Thích ôm bé chim đỏ chạy đến Phượng Nghi cung tìm Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử hết năm sẽ dọn ra khỏi Phượng Nghi cung, trước khi tròn mười sáu tuổi, cậu ta có thể lựa chọn xây phủ trong kinh thành, hoặc trực tiếp đến đất phong.

“Điện hạ, mời.” Thái giám dẫn đường dẫn Thần Tủ Thích đến vườn hoa, Nhị hoàng tử đang luyện luyện kiếm tại mảnh đất trống tại đó.

Thiếu niên mặc trang phục vàng tối, tay cầm một thanh bảo kiếm dài nhỏ, kiếm pháp trên tay vừa tự nhiên giản dị. Nhảy đâm chém chặt, chiêu nào chiêu ấy đều vô cùng đơn giản, song vô cùng hữu hiệu, không có lấy chiêu thức đa dạng, thanh kiếm vừa chém xuống, lập tức phát ra tiếng “ong ong”.

Hình như chú ý thấy có người đang nhìn, động tác của Nhị hoàng tử càng nhanh hơn, rót nội lực vào thân kiếm, thân thể nhảy lên, chém về một bên của ngọn núi giả.

“Rầm” một tiếng, bảo kiếm sắc bén chém rớt một tảng đá lớn.

“Hay!” Thần Tử Thích lớn tiếng khen ngợi, mạnh mẽ vỗ tay.

Nhị hoàng tử thu kiếm lại, nhìn đứa trẻ đứng dưới hành lang gấp khúc: “Tiểu thất, đệ nhìn hiểu kiếm pháp hả?”

“Thực ra xem không hiểu…..” Thần Tử Thích vò đầu, ngượng ngùng tươi cười, “Nhưng mà nhị hoàng huynh múa kiếm, cái gì mà như mây gì thủy ý, tất nhiên là kiếm pháp rất cao siêu á!”

“Đó gọi là động tác lưu loát như mây trôi nước chảy.” Nhị hoàng tử cười to, gõ một cái lên trán Thần Tử Thích, bảo cậu đến tiểu tạ ăn điểm tâm.

“Vừa nãy đệ mới biết một bí mật, muốn mật báo cho Nhị hoàng huynh.” Thần Tử Thích cầm điểm tâm, coi bộ vô cùng thần bí nói.

Nhị hàng tử nín cười, lòng nói mua được thằng nhóc này, quả đúng là hời to, đã biết ‘mật báo’ rồi: “Mật báo điều gì, mau nói xem nào.”

“Về Trình tiệp dư….” Thần Tử Thích nói nhỏ, giương mắt lén nhìn Nhị hoàng tử.

Vừa nghe đến ba chữ “Trình tiệp dư”, Nhị hoàng tử nhớ đến cơn giận của ngày hôm qua, lập tức hứng thú: “Ồ?”Tiểu kịch trường

Thích Thích học mãi không giỏi thành ngữ.

Chim tiểu công: Kiếm pháp của nhị hoàng tử gọi là gì?

Thích Thích: mây trôi x thủy.

Chim tiểu công: Ngươi đi vấn an Nhị hoàng tử thì gọi là gì?

Thích Thích: Chồn đến chúc tết gà.

Chim tiểu công:……Đây mà là thành ngữ sao? Trả lời tử tế đi, hình dung lão công ngươi rất lợi hại gọi là gì?

Thích Thích: Bảy lần một đêm, xương sống thắt lưng đau, không bằng cầm thú.

Chim tiểu công:…………..

Thích Thích: Không đúng sao?

Chim tiểu công: Cũng đúng há.

:)))))))) Không bằng cầm thú!