Hầm Táo Ký

Chương 29




Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Có lẽ là do sư phụ ở quá gần, Đường Táo cảm thấy có chút nóng, vừa nghe thấy lời sư phụ nói, liền ngốc ngay tức khắc.

….. Song tu?

Nàng đi theo bên người sư phụ đã được ba năm rồi, học tập các loại pháp thuật khác nhau, lại không có tiếp xúc qua song tu chi thuật, hơn nữa sư phụ cũng chưa bao giờ nhắc đến loại pháp thuật này. Bất quá, thời điểm nàng  xem tịch thư ở Tàng Thư Các, ngẫu nhiên nhìn thấy loại pháp thuật này, ngay từ đầu nàng đọc không hiểu lắm, nhưng hôm nay dần dần đã có chút hiểu ra, nhưng nói đến cùng vẫn là cái hiểu cái không.

Nhưng…. Nàng làm sao có thể cùng sư phụ song tu được? Đường Táo ánh mắt xoay chuyển, suy nghĩ.

Đường Táo nhìn sư phụ gần trong gang tấc, cắn cắn môi, không lên tiếng, sau một lúc lâu mới nói: “Đồ nhi….”

Nàng nên nói thế nào bây giờ, theo lý mà nói, sư phụ nguyện cùng nàng song tu, trợ giúp nàng nhanh chóng tu thành tiên, nàng hẳn là nên vui mừng mới đúng, nhưng mà…. Thuật song tu này phải làm cùng người mình cảm thấy thân mật nhất, chẳng lẽ sư phụ đã quên… Người muốn cưới sư nương sao?

Thấy bộ dáng ấp a ấp úng của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ cho rằng tiểu đồ nhi thẹn thùng, càng tới gần thêm một chút, môi mỏng cong lên, tâm tình sung sướng, lúc sau mới thấy rõ thần sắc của tiểu đồ nhi, cảm thấy có chút không thích hợp, mới nói: “Như thế nào… Không muốn?”

Tiểu đồ nhi không muốn song tu cùng hắn?!

Đường Táo nghe thấy ngữ khí của sư phụ có chút không được ưng ý cho lắm, trong lòng có chút sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn hắn.

“Sư phụ, ta…”

“Được, đừng nói nữa.” Trọng Vũ mở miệng đánh gãy lời nàng nói, ngữ khí rõ ràng có chút không vui, chỉ chậm rãi khép đôi con ngươi  lại, đôi tay ôm lấy eo nàng, đem đầu dựa vào vai đồ nhi.

Đường Táo không dám nói tiếp, nàng nhìn khuôn mặt của sư phụ, nguyên là đôi con ngươi rạng rỡ ngay tức khắc đã ảm đạm đi rất nhiều.

Sư phụ quả nhiên lại tức giận rồi.

Tuy rằng sư phụ chưa nói điều gì, nhưng Đường Táo vẫn biết là sư phụ đang tức giận. Hầu hạ sư phụ dùng cơm trưa xong, Đường Táo liền ôm Đường Cao đi đến bên hồ, như thường lệ đều lau mai rùa cho nó.

Đường Cao bị sư phụ chêu chọc cả một đêm, hiện giờ bộ dáng vô lực mệt mỏi vô cùng.

Đường Táo duỗi tay chọc chọc đầu nó, Đường Cao không như mọi ngày thở phì phì mắng chửi người, ngược lại là đem đầu co rụt lại, trốn vào trong mai rùa.

Trong lòng Đường Táo rầu rĩ, có chút khó chịu.

Đem Đường Cao đặt ở bên hồ, Đường Táo lấy một chậu nước, sau đó cầm khăn mềm lau mai rùa cho nó, một bên vừa lau vừa nghĩ đên sự tình của sư phụ. Đột nhiên sư phụ muốn cùng nàng song tu, nàng thật sự là bị giật mình, cho nên không dám đáp ứng, chính giờ phút này bỗng dưng nhớ tới, sư phụ chẳng qua là đang giúp nàng tu luyện thành tiên.

Mộ Hành nói, sư phụ là Ma. Mà chính mình, là đồ nhi của người, sao có thể tu luyện thành tiên được, nếu quả thực có một ngày, dưới sự trợ giúp của sư phụ mà nàng tu luyện thành tiên, như thế làm sao nàng có thể ở lại bên cạnh sư phụ được nữa?

Đường Táo nhíu mày, khổ sở thở dài một hơi.

Vốn là ánh mặt trời vừa lúc, chợt thấy đỉnh đầu bị một bóng đen che khuất, Đường Táo hơi giương mắt lên, nhìn thấy một góc áo bào màu trắng, tâm tình vốn buồn bực lập tức tốt lên không ít, ngẩng đầu hẳn lên, mới nhìn ngơ ngác người mới tới, mở miệng ngây ngốc nói: “….. Tư Trúc?”

Ba năm này, nàng vãn luôn ở nơi này. Mặc áo bào trắng, chỉ có một người, là sư phụ, mới vừa rồi còn tưởng sư phụ đến.

Hóa ra là Tư Trúc.

Tiểu cô nương ngồi trên mặt đất cười đến sáng lạn, nhưng khi nhìn thấy mình, biểu tình đột nhiên cứng lại, nụ cười tươi đẹp kia đột nhiên chợt tắt. Tuy rằng hắn không nói lời nào, nhưng tâm tư lòng người có thể nghiền ngẫm được, mà Đường Táo lại là tiểu cô nương tâm tư vô tư, tâm tình đều hiện hết lên trên mặt, không một chút che dấu nào.

_____ Đây rõ ràng là bộ dáng mất mát, hắn hiểu, đến nỗi vì sao mà nàng mất mát, hắn cũng hiểu.

“Ra đây tản bộ sao?” Đường Táo lộ ra một nụ cười thân thiết.

Tư Trúc gật đầu, bên môi là ý cười nhàn nhạt, sau đó dùng ngón tay chỉ vào con rùa đen trên tay nàng. Đường Táo cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Cao, hướng về phía Tư Trúc cười cười: “Nó kêu Đường Cao, là sủng vật của sư phụ, rất đáng yêu đúng không?” Nói xong, Đường Táo bắt rùa đen múa may một hồi.

Đích thực có chút đáng yêu.

Tiểu cô nương cười đến ngây ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn làm người nhìn thập phần thư thái, Tư Trúc cúi đầu nhìn, không cầm lòng được, có chút hoảng hốt. Đường Táo thấy Tư Trúc vẫn luôn nhìn Đường Cao trong tay nàng, cho rằng hắn thích, liền nói: “Đường Cao rất ngoan, ngươi muốn sờ thử nó không?”

Thấy Đường Táo nhiệt tình như thế, Tư Trúc cũng gật đầu, ngồi xổm xuống dưới mặt đất cùng nàng, vươn tay ra, hướng về phía Đường Cao sờ soạng một phen.

Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Cách nhau gần như thế, Đường Táo nhìn Tư Trúc trước mắt, lúc này mới tinh tế đánh giá hắn. Diện mạo Tư Trúc cực tốt, mày kiếm mũi cao, làn da trắng nõn, cực kỳ giống kiểu thư sinh, nguyên hình lại là cây trúc, làm cho người khác cảm thấy thanh quý tuấn dật.

Tiểu cô nương đánh giá mình kĩ như vậy, trên   mặt Tư Trúc dần dần nhiễm một tầng ửng đỏ, biểu tình có chút mất tự nhiên.

Nàng không thấy hắn.

Lòng bàn tay sờ lên mai rùa lạnh cứng, Tư Trúc rũ mắt, có chút mất mát. Rốt cuộc diện mạo của hắn, xa xa cũng không bằng vị sư phụ kia của nàng,…. Đột nhiên đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, Tư Trúc bị đau vội thu tay về, cúi đầu nhìn máu ở ngón tay trào ra, nhíu nhíu mày.

“Nha, Đường Cao nó…”

Đường Táo kinh hô. Nàng vẫn luôn cảm thấy Đường Cao rất ngoan, hiện giờ lại cắn Tư Trúc thành ra như vậy, nhìn đầu ngón tay của Tư Trúc máu vẫn đang chảy, nghĩ đến cái cắn này phải rất lợi hại.

Tư Trúc lông mày nhãn ra, thần sắc như thường, ý bảo không có việc gì.

Nhưng Đường Táo áy náy, vội buông Đường Cao trong  tay xuống, nghĩ đến có một lần sư phụ cũng đã làm loại pháp thuật này, liền hướng về phía Tư Trúc, nói: “Đưa tay cho ta.”

Thần sắc Tư Trúc run lên, có chút do dự.

Đường Táo cong cong môi, đem tay hắn bắt lấy nắm lấy lòng bàn tay mình, miệng niềm ngữ chú, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngón tay hắn, ánh sáng ẩn hiện, ngay giây lát chỗ vết thương tức khắc liền không thấy nữa, trắng nõn như lúc ban đầu.

Thành công! Vẻ mặt Đường Táo lộ vẻ vui mừng, nhìn Tư Trúc trước mắt, cười nói: “Đã không đau phải không?” Đây là pháp thuật sư phụ chỉ bảo nàng, nhưng nàng thể chất đặc thù, lại thành ra vô dụng.

…. Nàng bị thương, có lúc sẽ hữu dụng, đó là tiên khí của sư phụ, tuy rằng hiện giờ nàng đã biết, kia không phải là tiên khí.

Có lẽ đôi mắt của tiểu cô nương trước mắt quá đẹp, Tư Trúc nhìn đến xuất quỷ nhập thần quên mất trả lời, một lúc lâu sau mới mỉm cười gật đầu. Đường Táo thấy Tư Trúc không ngại, trong lòng nghĩ: Chờ sau khi trở về nhất định phải giáo huấn Đường Cao một chút, như thế nào lại cắn người ling tung như vậy?

Sư phụ thường xuyên nắm tay nàng, đặc biệt là mấy ngày nay, mỗi khi sư phụ đi vào giấc ngủ đều muốn ôm nàng, ôm nàng còn chưa đủ, còn muốn đem đầu gối lên trên vai nàng, hơi thở phảng phất quanh tai nàng, làm nàng có chút ngứa ngáy, như thế nào cũng không ngủ được, lại còn thích đem tay nàng nắm trong lòng bàn tay, mỗi lần đều bị nắm đến nỗi nóng bừng.

Trước kia đều là nàng dính lấy sư phụ, hiện giờ nàng trưởng thành, không thể bám dính lấy người nữa, sư phụ lại dán lấy nàng.

Lòng bàn tay hiện giờ không ấm áp giống như sư phụ, mà có chút lạnh, Đường Táo không có thói quen cùng người xa lạ đụng chạm, đặc biệt là nam tử, ngay sau đó liền thu hồi tay về.

Một màn này hoàn toàn lọt vào mắt Trọng Vũ cùng Phù Yến ở cách đó không xa, Trọng Vũ thấy tiểu đồ nhi cùng nam tử khác thân mật, sắc mặt lập tức trầm xuống, vừa muốn phát tác, Phù Yến đứng bên cạnh liền ngăn hắn lại.

Trọng Vũ nghiêng người tránh thoát, đôi mắt ứa ra lửa: “Ngươi muốn làm gì?!” Tiểu đồ nhi bị người khác chiếm tiện nghi, hắn cư nhiên còn muốn ngăn cản mình?

“Sư huynh ngươi hiện tại đi qua làm cái gì?” Ánh mắt Phù Yến nheo lại, miệng nghiền ngẫm ý cười.

“Vô nghĩa!” Đương nhiên là đánh người!

Phù Yến nhìn một màn hài hòa ở phía xa kia, vuốt cằm nói: “Nếu giờ phút này huynh làm cây trúc kia bị thương, Tiểu Táo nhất định sẽ tức giận, thời điểm đó chẳng phải huynh là ác nhân sao.”

Tiểu đồ nhi đem cây trúc kia coi thành bạn tốt, nếu chính mình bị thương thật, chỉ sợ lấy tính tình của tiểu đồ nhi…… Tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng sẽ rất khổ sở. Trọng Vũ biết cái này, nhưng giờ phút này thật sư là nhịn không nổi—— tay của tiểu đồ nhi, cây trúc kia há lại có thể sờ?

Trọng Vũ áp chế lửa giận, nói: “Vậy ngươi nói, ta nên làm như thế nào?”

“Sự việc vừa rồi, sư huynh còn chưa nói rõ ràng với ta đâu?” Sắc mặt khó coi như vậy, nhất định là đã giận dỗi với Tiểu Táo rồi.

Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Trọng Vũ có vài phần mất mát, nói: “Nàng…. Không muốn cùng ta song tu.”

Này….

Phù Yến nghẹn lời.

Hắn nhìn bộ dáng như vậy của sư huynh nhà mình, trong lòng thở dài: Đâu phải là song tu, rõ rành chính là trần trụi rồi cầu hoan, không đem Tiểu Táo dọa sợ đã là phúc khí rồi.

“Sư huynh quá nóng vội rồi.” Phù Yến cảm khái nói.

Trọng Vũ hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói một câu: “Ngươi không hiểu.” Hắn chưa bao giờ hưởng qua loại tư vị này, làm sao có thể hiểu được, tiểu đồ nhi thơm tho nằm ở trong ngực, nhưng hắn chỉ có thể ôm một cái.

Phù Yến không nói, cong môi cười —– hắn không hiểu?…… Quả thực là chê cười.

“Kỳ thật, tính tình Tiểu Táo đơn thuần, lại không hung dữ hống hách, sư huynh chỉ cần làm được hai chữ.” Nếu sư huynh đã nói cho hắn biết, hắn cũng không dám không giúp đỡ, ai kêu hắn là sư huynh duy nhất của mình chứ.

Trọng Vũ nhìn nơi xa, cây trúc kia đã buông tay tiểu đồ nhi, sắc mặt mới tốt lên một chút, lạnh lung nói: “Hai chữ nào?”

Mắt Phù Yến híp lại một chút, cong môi nói: “…. Ôn nhu.”

Nghe thế, sắc mặt Trọng Vũ đen lại ba phần.

—– Đây là đang nói hắn quá mức thô bạo không hiểu ôn nhu?!

Thời điểm đem Đường Cao trở về, Đường Táo hung hăng gõ đầu nó mấy phát, lúc này nó lại tỏ ra đáng thương, vừa rồi lúc cắn người sao lại hung dữ như vậy? Đường Táo có chút tức giận, Tư Trúc là nam tử hào hoa phong nhã như thế, thế nhưng lại bị rùa đen này khi dễ.

Đường Cao không sợ, cách mai rùa, sức Đường táo đánh lại không lớn, vỗ một chút như này cũng không có việc gì.

Hừ, chỉ là nó nhìn cây trúc yêu kia không vừa mắt, chủ nhân không thích cái gì, nó cũng không thích, còn dám chạm vào nó, xem nó có cắn chết hắn không?

Đường Táo thở phì phì bước vào Thừa Hoa Điện, ánh mắt sáng lên, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, đem Đường Cao nằm chổng vó trên mặt đất, thấy nó ồn ào, liền nói: “Không được kêu, đây là trường phạt.” Buổi sáng nàng còn tưởng Đường Cao thích nằm ngửa như vậy, lúc sau mới biết là bị sư phụ đùa nghịch cả một đêm.

Hiện giờ dám khi dễ Tư Trúc như vậy, không có tiện nghi cho nó đâu!

Thông minh như Đường Cao, tự nhiên biết hiện giờ Tiểu Táo yêu này đã nằm ở một vị trí rất vững chắc trong lòng chủ nhân, nếu nó đối nghịch cùng nàng, chỉ sợ chủ nhân sẽ không thích nó.

—– Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Rùa đen bào thù, mười năm không muộn!

Đường Táo thấy Đường Cao đã ngoan ngoãn rồi, mới mỉm cười, ở cùng ba năm, cũng có tình cảm với nó, nàng cũng không phải vô ý trách phạt nó, duỗi tay chọc chọc bụng nó, ngữ khí ôn hòa nói: “Được rồi, ngươi nhìn Tư Trúc đi, hắn không nói được, có nhiều chỗ đáng thương biết bao, lần sau không được cắn hắn, biết không?”

Rùa đen cũng phải có kiêu ngạo của rùa đen, Đường Cao hừ một tiếng không nói gì.

Đang giây phút này, Trọng Vũ bước vào, hắn mơ hồ nghe được hai chữ “Tư Trúc”, thật vất vả mới áp chế được tâm tình mây đen dày đặc này. Như thế nào tiểu đồ nhi vẫn còn nhắc đến cái tên cây trúc kia?

Nhìn thấy sư phụ tới, Đường Táo phá lệ không nói về quá khữ nữa, nàng đứng tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ: Nếu sư phụ nhắc lại việc song tu, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Trọng Vũ bước đến trước mặt tiểu đồ nhi, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, một lúc lâu sau mới đem vật dấu ở trong tay áo lấy ra, giọng nói trầm thấp: “Thích sao?”

Nghe thế, Đường Táo giương mắt, nàng nhìn lòng bàn tay của sư phụ, một cây tram ngọc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay người, nàng quả thực là thích hoa hải đường, nhụy hoa còn khảm đá quý… Thật xinh đẹp.

Đường Táo ngẩn người, ngây ngốc ngẩng đầu: “Sư phụ?”

Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Đường Táo, Trọng Vũ thập phần hưởng thụ. Hắn biết là nàng sẽ thích, giơ tay lên đem cây tram cài lên tóc nàng, lần đầu làm sự tình này, không khỏi có chút bỡ ngỡ không quen, hắn sợ mình làm đau nàng, động tác thả chậm đi một chút. Một lúc sau, trong lòng tràn đầy vui mừng, chậm rãi phun ra hai chữ: “Rất đẹp.”

——– Đồ nhi của Trọng Vũ hắn, nơi nào đều đẹp.

Trong ba năm này, sư phụ cũng hay thỉnh thoảng đưa cho nàng một ít đồ vật, nhưng lễ vật như thế này, lại là lần đầu, trong lòng Đường Táo vui mừng, lại nghe thấy sư phụ khen đẹp, nhất thời không biết nói cái gì, chỉ là trong lòng đã nhảy nhót mãnh liệt mất rồi.

Edit + Beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Dù sao cũng là tiểu cô nương, chợt gương mặt ửng đỏ, Trọng Vũ càng mừng thầm, rất có hứng thú nhìn nàng, biết rõ còn cố ý hỏi: “Như thế nào lại đỏ mặt?”

“Sư phụ!” Một tiếng hờn dỗi.

Trọng Vũ cười to, duỗi tay đem tiểu đồ nhi ôm thật chặt  vào trong ngực, như có ma lực, ghé vào tai nàng, thanh âm ôn nhu nói: “Nói cho vi sư biết, có thích hay không?

Đây … là sư phụ sao? Thật ôn nhu.

Đường Táo đúng như sự thật, gật gật đầu: “Vâng…. Thích.”

“Vậy đáp ứng vi sư, về sau không được để cho cây trúc kia chạm vào người nữa…. nam tử khác cũng không được.” Rõ ràng là thanh âm ôn nhu, nhưng từng câu từng chữ lại bá đạo rõ ràng.

Sư phụ nhìn thấy rồi sao? Đường Táo kinh ngạc, chột dạ, liền gật gật đầu: “Đồ nhi đã biết.” Nàng cũng không thích tiếp xúc với nam tử khác nha.

Thật ngoan. Trọng Vũ híp mắt, thập phần hưởng thụ, ngửi hương táo nhàn nhạt trên người tiểu đồ nhi, trong lòng nghĩ: ôn nhu quả thực dùng được.

Nếu dùng được, vậy thì… Ánh mắt Trọng Vũ thâm trầm.

“Vậy Tiểu Táo nguyện cùng vi sư song tu sao?”

Lại là song tu? Tâm Đường Táo “lộp độp”, đầu chôn ở trong ngực sư phụ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tuy rằng động tác rất nhẹ, nhưng Trọng Vũ vẫn cảm nhận được, hắn buông cánh tay ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt của tiểu đồ nhi, đã trắng nõn như lúc ban đầu, sớm đã không còn thái độ thẹn thùng nữa.

“Tiểu Táo, cự tuyệt cùng vi sư song tu là một quyết định hết sức sai lầm.” Trọng Vũ nghiêm trang nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn thành tiên sao? Nếu song tu cùng vi sư….”

“Đồ nhi không cần.” Đường Táo đáp lại cực nhanh.

Trọng Vũ sửng sốt, ánh mắt trong suốt, nói: “Không cần cái gì?”

Đường Táo ngửng đầu lên nhìn sư phụ, ngữ khí kiên định, nói: “Đồ nhi không muốn thành tiên nữa.”

Chính là bởi vì không muốn cùng hắn song tu, cho nên nói dối không muốn thành tiên sao? Sắc mặt Trọng Vũ không được tốt, nhưng làm sao dám trách móc nàng, tiểu đồ nhi có bao nhiêu mong ước muốn thành tiên, hắn không phải không biết, nhưng hôm nay, vì không muốn cùng hắn song tu, thế nhưng bực mình nói ra những lời như vậy.

…. Quả thực là ghét bỏ chính mình? Trọng Vũ rất buồn.

“Sư phụ?” Đường Táo cẩn thận gọi một tiếng.

Trọng Vũ vẫn chưa tức giận, chỉ là duỗi tay vuốt ve mặt nàng, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, nói: “Vi sư muốn biết nguyên nhân.”

Nếu nàng thật sự không muốn, về sau…. Hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng, ai bảo hắn thương nàng đâu?

Khó có khi tính tình sư phụ tốt như vậy, Đường Táo suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đem những lời nói cất dấu ở trong lòng nói ra. Nàng cụp mắt xuống, thanh âm cực nhỏ nhưng lại cực lỳ rõ ràng:” Bởi vì…. Tiên ma thù nhau.”

—— Song tu sẽ thành tiên, mà thành tiên, đó là kẻ thù của sư phụ… Mà nàng, không muốn.