Hầm Táo Ký

Chương 44




Đường Táo giương mắt lên, yếu ớt nói: “Không phải ngày ấy sư phụ nói… muốn đồ nhi lập gia đình sao?”

Trọng Vũ hiểu ra, hắn đưa tay ra nhéo nhéo mặt tiểu đồ nhi, dở khóc dở cười nói: “Ngươi cho là, vi sư sẽ gả ngươi cho ai?” Tiểu đồ nhi làm nhiều chuyện thân mật với hắn như vậy, tất nhiên là phải gả cho hắn rồi.

Nếu hắn đã khi dễ nàng mà còn tìm phu quân cho nàng, quả thực không bằng cầm thú.

Trách không được lại kháng cự đến như vậy, trong miệng luôn nói “Không lấy chồng”, là không nghĩ đến người khác?

Đường Táo nào có biết được, vừa nghe sư phụ nói sẽ cho nàng lập gia đình, loại chuyện này sao nàng làm chủ được. Phản ứng đầu tiên đó là không cần, nàng không muốn lập gia đình. Nếu sư phụ không cần nàng, nàng cũng sẽ không gả cho người khác.

“Đúng vậy, là vi sư không tốt, không nói rõ với ngươi. Ý vi sư là…”

Trọng Vũ đang nói chuyện, liền nghe được một trận đập cửa dồn dập. Đường Táo thấy động tĩnh bên ngoài, lại nghe thấy thanh âm của Đào Đào, vội vàng từ lòng ngực sư phụ đứng lên, nói: “Sư phụ, để đồ nhi ra ngoài xem sao.”

Bị chặt đứt câu chuyện, tâm tình Trọng Vũ cực kỳ không tốt, nhưng vừa hòa hảo được với tiểu đồ nhi, đưa tay lên xoa đỉnh đầu nàng, gật gật đầu: “Đi thôi.”

Đường Táo mở của đi ra ngoài, đã thấy mặt Đào Đào hớn hở tươi cười, lôi kéo tay nàng: “Tư Trúc không có việc gì nữa rồi, Tiểu Táo, ngươi theo ta đi xem đi.”

Không có việc gì? Con ngươi Đường Táo mở lớn, có chút kinh ngạc.

Vừa rồi vẫn cùng sư phụ nói chuyện, nàng có chút quên mọi chuyện phát sinh lúc trước. Nàng nhớ rõ lúc ấy chính mình vào phòng Tư Trúc, rồi sau đó sắc mặt hắn như thường, còn cười với nàng. Khi đó nàng không hề phòng bị, bỗng nhiên trong áy mắt ánh mắt của Tư Trúc thay đổi, dồn nàng về phía góc tường.

Rồi sau đó..

Tư Trúc cắn cổ nàng, nàng liền không có ý thức nữa. Chỉ mơ mơ màng màng thấy được sư phụ, nàng không phân biệt được ý thức nữa rồi, liền ngả xuống vòng tay của sư phụ.

Tư Trúc mang trong mình xà độc kỳ quái, có chút khó giải quyết, hiện giờ nếu hắn cắn nàng, vậy chính mình… Đường Táo theo bản năng sờ sờ cổ, vết thương kia đã không thấy đâu hết. Vết thương trên người nàng xưa nay rất khó khép lại, hiện giờ đã lành nhanh như vậy, là bởi vì sư phụ… là sư phụ dùng biện pháp kia sao? Đường Táo nghĩ đến đây, không khỏi đỏ mặt.

Đường Táo nhìn thoáng qua căn phòng đằng sau lưng mình, tâm tình vui mừng, theo Đào Đào đi thăm Tư Trúc.

Đã nhiều ngày Tư Trúc đều là nằm ở trên giường, nhưng hôm nay lại một thân áo bào trắng đứng ở cửa sổ, nàng đi đến, Tư Trúc liền xoay người. Đường Táo giương mắt nhìn hắn, vẫn là nam tử ôn nhu như ngọc như trước kia, hai trong mắt trong suốt như nước, ngay cả ánh mắt nhìn nàng, đều toát ra vẻ ôn hòa.

Không giống với ánh mắt của những lần trước.

Quả thực nếu như Đào Đào đã nói, không có việc gì.

Tư Trúc không có việc gì, trong lòng Đường Táo tất nhiên là vui vẻ, nhưng còn cảm thấy có chút không thích hợp cho lắm. Vừa định mở miệng nói chuyện, đã thấy  bàn tay thon dài mảnh khảnh Tư Trúc đưa đến một cái lá trúc, trên đó viết mấy chữ.

—- Thực xin lỗi.

Đường Táo biết vì sao hắn lại nói cái này, vội cười lắc đầu, nói: “Ta đã không có việc gì rồi, sự việc ấy, ngươi không cần quá chú ý đến đâu.” Tất nhiên nàng biết với tính tình của Tư Trúc tất nhiên sẽ không làm tổn thương đến nàng, chẳng qua bởi vì con rắn độc kia, làm cho hắn tạm thời mất đi lý trí.

Thấy sắc mặt Tư Trúc tái nhợt, liền biết sư phụ rat ay có chút nặng, tuy nói bởi vì Tư Trúc làm tổn thương nàng trước, nhưng trong lòng Đường Táo vẫn có chút áy náy: “Ngươi không sao chứ? Sư phụ vi quá lo lắng cho ta, nên mới…”

—– không có việc gì? Còn ngươi thì sao?

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Cho dù có bị việc gì, chắc cũng sẽ không nói ra, dù sao nàng cũng hiểu rõ tu vi của sư phụ. Đường táo nhíu mi, nói: “Sư phụ ta rất lợi hại, ngươi không cần lo lắng cho ta đâu.” Ngược lại là chính hắn, hiện giờ thành ra như vậy, không biết phải bao lâu mới tốt lên được.

Đường Táo không biết tại sao Tư Trúc lại không nói lý do, nhưng hôm nay vô sự như vậy là quá tốt rồi. Tính tình Tư Trúc ngại ngùng, tất nhiên sẽ không nói chuyện lâu, Đường Táo bảo hắn nghỉ ngơi cho thật tốt, liền đi ra ngoài cửa phòng.

Nàng thấy Đào Đào chờ nàng ngoài cửa, liền đi qua hỏi: “Thân thể của Tư Trúc, thật sự là không có việc gì sao?”

“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, thời điểm cùng đại sư huynh trở về, liền thấy Tư Trúc miệng đầy máu nằm trên mặt đất, còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện. Nhưng đại sư huynh lúc sau lại nói, Tư Trúc tuy bị trọng thương, nhưng độc trên người đã được giải. Thương thế kia có thể từ từ dưỡng lại, bảo vệ được tính mạng trước là tốt rồi, vận khí của Tư Trúc rất tốt đi.”

Chẳng lẽ lúc sư phụ đả thương Tư Trúc, âm dương khác nhau nên giải được độc sao?

Nếu như giống như lời Mộ Hành nói, sư phụ có thể giải được độc cho Tư Trúc, chỉ là… không nghĩ ra cách?

Đường Táo cũng không rõ nữa, nhưng hiện giờ đã làm lành với sư phụ, nghi hoặc này, có thể hỏi sư phụ.

Tư Trúc thấy Đường Táo đi ra ngoài, mới không nhịn nổi nữa, che miệng ho mạnh một tiếng. Trong chốc lát, hắn đưa tay ra nhìn, lòng bàn tay đầy máu, chợt nhíu mày.

Hắn không biết mình vì sao lại tổn thương nàng, chỉ là khi đó thần chí của hắn không rõ, sau đó tỉnh lại, nhớ tới chuyện này mà sợ hãi không thôi. Nếu sư phụ nàng không đến kịp lúc, chỉ sợ hắn thật sự đã lấy mạng của nàng rồi.

—- thế nhưng hắn thiếu chút nữa giết chết nàng.

Bước chân Tư Trúc lảo đảo, lùi liên tục mấy bước mới dựa được vào tường. Hắn cùng lắm chỉ là một cây trúc ở Phượng Ngự Sơn, không có bản lãnh gì, dựa vào cái gì mà nghĩ muốn nàng? Huống hồ, hắn có điểm nào có thể so sáng được với sư phụ của nàng?

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Nàng rời khỏi Phượng Ngự Sơn ba năm, hắn vẫn là một cây trúc không thể di chuyển được, vì thế mà dốc lòng tu luyện, lại biến thành bộ dáng như bây giờ.

— thành người câm.

Khả năng của hắn lo lắng cho nàng là dư thừa, người nọ đối xử với nàng tốt lắm. Ba năm không thấy, nguyên là một tiểu cô nương ngây ngô đáng yêu, giờ đã trở nên yêu kiều, so với rừng hoa đào ở Phượng Ngự Sơn thì còn đẹp hơn nghìn lần.

Đường Táo trở về phòng, phát hiện sư phụ đã ngủ mất. Bất quá sư phụ thích ngủ, Đường Táo cũng không cảm thấy có điều gì ngoài ý muốn.

Đường Táo cong môi, thật cẩn thận đi đến bên cạnh giường, nhìn dung nhan của hắn khi ngủ. Bất quá liếc mắt một cái, lại làm cho Đường Táo phút chốc phải nhíu mày.

Sư phụ giống như… nhìn có chút không thích hợp?

Sắc mặt có chút kém, ngay cả cái trán đều lấm tấm mồ hôi. Hiện giờ là mùa thu, có chút mát mẻ, hơn nữa trên người sư phụ còn không có chăn, mồ hôi ở đâu chảy ra?

Ở trong tiềm thức của Đường Táo, sư phụ là người lợi hại nhất., chưa từng bị thương, chưa từng sinh bệnh, nhưng hiện giờ trong lòng lại bắt đầu lo lắng. Đường Táo sờ cái trán của sư phụ, phát giác lòng bàn tay cực nóng,nhiệt độ kia thật đúng là dọa người.

Tại sao lại có thể như vậy?

Nàng cùng Đào Đào ra ngoài thăm Tư Trúc mới có một khắc đồng hồ thôi, sư phụ sạo lại thành ra bộ dáng như này?

“Sư phụ, tỉnh tỉnh!” Đường Táo bỏ tay ra khỏi chán sư phụ, khinh ngạc khẽ đẩy hắn một cái.

Bên tai là thanh âm của tiểu đồ nhi, Trọng Vũ chậm rãi mở mắt ra, con ngươi đen bóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, môi mỏng cong lên, tâm tình sung sướng nói: “Mấy ngày nay vi sư chưa ngủ rồi, rốt cuộc Tiểu Táo cũng không tức giận nữa, bồi vi sư ngủ, được không?”

Đường Táo nào đó đạo lý nào mà dám phản kháng, nhưng bộ dáng này của sư phụ làm cho nàng cực kỳ lo lắng: “Sư phụ, trán của người rất nóng, là bị bệnh sao?”

Nghe vậy, Trọng Vũ cầm lấy tay nàng, ôn nhu nói: “Vi sư là Ma Tôn, làm sao có thể sinh bệnh?”

“Vậy…”

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

“Vi sư là muốn ngươi.”

Đột nhiên nói những lời này, Đường Táo có chút sửng sốt. Trong lòng nàng thì đang rất lo lắng mà sư phụ còn có tâm tư nói giỡn. Đường Táo vừa tức vừa thẹn, bàn tay nhỏ bé vùng vằng vài cái, nhưng vẫn không thoát ra được.

“Sư phụ không được hồ nháo, đồ nhi đang nói nghiêm túc.”

Trọng Vũ cười rạng rỡ, nói: “Vi sư hiện giờ rất đứng đắn.” Dứt lời liền đem tay nàng tới một chỗ, rồi sau đó tiếp tục “thực đứng đắn” hỏi: “… Ngươi có thấy không, không riêng gì trên mặt đi.”

Này…

Đưỡng Táo xấu hổ không thôi, vội vã thu tay về. Trọng Vũ lại càng vui vẻ, một cái rat ay, tiểu đồ nhi đã vững vàng ngồi ở trên người hắn. Bàn tay to nắm lấy cái eo mềm mại của nàng. Trọng Vũ vốn là một na tử tốt, hiện giờ lại dịu dàng như vậy, mặt mày còn hơn tranh vẽ,nói: “Hiện tại tin chưa?”

Trong lòng còn một chút lo lắng, có thể thấy được sư phụ vẫn còn trêu đùa nàng như vậy, Đường Táo cũng thấy yên tâm. Nàng dựa vào lòng ngực sư phụ, há má nhẹ nhàng cọ cọ,: “Vừa rồi đồ nhi gặp Tư Trúc, phát hiện độc trên người hắn đã được giải.”

Đường Táo nói xong, phát hiện trên mặt sư phụ không có biểu cảm gì, mới nói: “Là sư phụ đã cứu Tư Trúc, phải không?”

Trọng Vũ không nói gì, chỉ ôm tiểu đồ nhi ôn hương nhuyễn ngọc của mình ở trong ngực, một lúc sau mới nói: “Nếu hắn đã không có việc gì, chúng ta cũng không cần lưu lại ở đây nữa.” Hắn nghĩ muốn cùn đồ nhi ở riêng một chỗ thật vui, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

Đường Táo làm sao mà không biết tâm tư của sư phụ, không nói gì, chỉ nhu thuận gật gật đầu.

“Bất quá, vi sư phải hỏi Tiểu Táo một câu.”

Đường Táo nghi hoặc ngẩng đầu lên, hai mắt to tràn đầy sự nghi hoặc.

Trọng Vũ cưng chiều sủng nịnh, hôn lên ánh mắt nàng: “Không phải cây trúc kia có bùa trấn giữ sao, sao vô duyên vô cớ lại tỉnh dậy?” Lại vào đúng thời điểm tiểu đồ nhi đến thăm.

“Chắc là pháp thuật mất đi hiệu lực, cho nên mới…” Đường Táo không nghĩ nhiều như vậy, nói như thế, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, “ý của sư phụ là… có người muốn mượn Tư Trúc hại đồ nhi?”

Nàng xưa nay quen biết không nhiều, làm sao mà kết thù kết oán với người ta được, càng miễn bàn đến việc có người hại nàng. Việc của Tư Trúc, nàng vẫn tưởng là ngoài ý muốn, nhưng lời sự phụ nói, cũng không đơn giản đến vậy.

—- có người muốn hại nàng.

“Tiểu Táo, vi sư biết ngươi không biết.” Nhớ lần đó hắn giết một tiên nhân trước mặt tiểu đồ nhi, hiện giờ trí nhớ vẫn còn, hắn cầm lấy tay nàng, vỗ về mặt nàng một chút, chậm rãi nói: “Những người mà muổn tổn thương đến ngươi, vi sư sẽ không buông tha.”

Cây gậy trúc kia có thể là không cố ý, hắn có thể buông tha, nhưng còn người nọ, hắn không thể buông tha.

“Sư…”

“Nghe lời.” Trọng Vũ nói.

Hắn dung túng nàng, cưng chiều nàng, nhưng loại chuyện này, hắn không thể nghe theo ý nàng được.

Nghỉ ngơi trên giường một lát, Đường Táo thấy sắc mặt sư phụ tốt lên rất nhiều, tán cũng không còn nóng nữa, liền yên tâm. Nàng đã xem qua bản thoại, biết động tình là điều hết sức bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Lúc sau, nhìn ngàn dậm kính, Đường Táo mới biết người muốn hại nàng là Bích Dung.

Cái này làm nàng khó hiểu.

Nàng cùng Bích Dung chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ, bất quá cũng chỉ mới đụng mặt nhau vài lần, nàng ta vì sao phải hại nàng?

Trọng Vũ liền kéo đồ nhi đi đến căn phòng sát vách bên cạnh, phá cửa mà vào, liền thấy bốn người ở bên trong.

Đều có mặt ở đây.

Tốt lắm.

Lần này tự dưng tới bất chợt như vậy, bốn người đều kinh ngạc, nhất là Bích dung, nhìn tình hình này, tất nhiên là đến hỏi tội.

Tiêu Mộ Thâm thấy thế, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, nghênh đón nói:”Không biết các hạ đến cho chuyện gì?”

Trọng Vũ không thèm nhìn đến hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Có người muốn làm tổn thương đến đồ nhi của ta, ta tới đây, đương nhiên là muốn lấy lại công đạo cho đồ nhi. Các ngươi đều tự xưng mình là người tu tiên của Thường Vũ Sơn, lại đi dùng một loại thủ đoạn ti tiện này đi khi dễ một tiểu cô nương…”

Khi dễ tiểu cô nương còn chưa tính, còn có tình khi dễ tiểu đồ nhi mà hắn đặt lên đầu.

Bích Dung biết không dấu được nữa, cũng không biết sợ, đưa tay ra chỉ vào Trọng Vũ: “Đại sư huynh, hắn là Ma Tôn Ma giới.”

Thường Vũ Sơn vẫn cùng Ma Giới đối đầu, như thế, sư huynh tất nhiên sẽ đứng về phía nàng.

Nghe được lời Bích Dung nói, Tiêu Mộ Thâm sửng sốt, nghĩ tới điều gì, nhìn Mộ Hành: “Lời Bích Dung nói, là thật?” Mộ Hành đã đi qua Ma giới, gặp qua Ma tôn, nếu người này là Ma tôn, tại sao Mộ Hành lại không nói?

Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Mộ Hành vốn chột dạ, thấy đại sư huynh nhà mình hỏi như vậy, liền không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Tất nhiên là thật. Chính tai muội nghe được câu chuyện của Mộ Hành với tiểu yêu nữ này.” Bích Dung nói: “Mộ Hành sư huynh, huynh bị tiểu yêu nữ kia mê hoặc rồi. Ma giới cướp đi bảo vật của Thường Vũ Sơn, khinh người quá đáng như thế, ta tất nhiên không nuốt trôi cục tức này.”

Đường Táo không biết đến ân oán của Ma Giới với Thường Vũ Sơn, nghe được lời Bích Dung nói như vậy, liền nghiêng đầu qua nhìn sư phụ, mở trừng hai mắt, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, mọi người… đoạt bảo vật của người ta sao?”

Sư phụ  không phải là người có tính tình như vậy?

Bất quá…

Đường Táo cong môi mỉm cười.

Nếu bảo vật kia là đồ ăn, nói không chừng còn có thể.