Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc

Chương 54: Không thể nào, tôi đã bắt được một con hamster (5)




Tất nhiên, rơi xuống đài phun nước không chết được. Tuy nhiên, điều này mang đến những rắc rối hơi khác so với đe dọa đến tính mạng.

Trước hết, chiếc áo đuôi tôm mới mà thợ đã dày công chế tạo bị ướt và nhếch nhác, mũi tôi đau nhức vì uống phải hơn một cốc nước, và hoàn cảnh của tôi thậm chí còn trở nên rất xấu mặt.

"Đồ mới được giao hôm qua nên không cần giặt lại đâu."

Khi tôi nói thẳng thừng, Lorenz, người đang quay lưng lại, nhìn xuống tôi, trả lời.

"Ôi trời, thật sao. Ta lỡ tay."

Có vẻ như tâm trạng của hắn khá tốt. Hắn trông rất thích thú khi làm xấu mặt người khác như thế này.

Có lẽ hắn muốn làm tôi xấu hổ, nhưng điều đó khiến tôi nhận ra điều người này thật sự quan tâm. Thật xui xẻo khi tôi phát hiện ra sở thích tồi tệ của hắn...

'Lorenz đang tìm kiếm điểm yếu của Kyle.'

Tôi vẫn không biết liệu điều đó có làm Kyle suy sụp hay chỉ muốn chọc tức anh ấy và thay đổi mối quan hệ êm đềm này.

"Ngài định làm gì nếu tôi đi loan tin đồn rằng hoàng tử thích ném tôi xuống đài phun nước?"

Lorenz bình tĩnh trả lời.

"Lời nói của ai thuyết phục hơn, chủ nhân của lâu đài hoàng gia này hay người lạ?"

Thật kiêu ngạo. Mặc dù quản lí hầu hết các công việc của nhà nước nhưng hoàng đế vẫn còn sống khỏe mạnh đấy.

Có lẽ hắn ta nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian. Hoặc, đợi hoàng đế nhanh chóng chết đi và chấm dứt cuộc tranh giành quyền lực khó chịu này.

"Dù sao thì ta xin lỗi."

['Thật ra, ta không thực sự xin lỗi, ta cần phải gây rắc rối cho ngươi nhiều hơn.]

Tôi mỉm cười và siết chặt nắm tay. Tôi đã nhận thấy điều đó, nhưng khi được xác nhận thông qua hệ thống, tôi càng khó chịu hơn.

"Để ta giúp ngươi nhé nhé?"

Cái gì đây, bắt tôi uống độc và đưa thuốc giải à?

Lorenz đứng cách xa tôi một chút và đưa thẳng cánh tay ra. Găng tay cũng đã được tháo ra từ bao giờ. Chỉ cần một giọt nước dính phải chắc là hắn tiếc lắm nhỉ?

[¯^¯=3]

Tôi và hệ thống đồng thời thở dài.

Thôi khỏi. Tưởng tôi không có tay chân sao?

"Tôi sẽ tự mình đứng lên. Cảm ơn ngài đã quan tâm, nhưng tôi ổn."

['Liệu ngài có đang nghĩ tôi sẽ chấp nhận trợ giúp không? Mơ đi!']

....Cũng không hẳn là sai.

Tôi lắc đầu. Nước lem vào mắt, tầm nhìn của tôi mờ đi và mi mắt thì cay vì tiếp xúc với nước. Khi tôi cố gắng nhấc cơ thể nặng nề của mình lên, nước từ bộ quần áo ướt sũng đổ xuống.

"Ư, lạnh quá."

Dù mùa xuân ở thủ đô có đến sớm thế nào thì cũng chỉ mới là đầu mùa. Tôi run rẩy vì bị bao phủ bởi làn nước lạnh.

"Ta sẽ cho người may bộ đồ mới và gửi chúng đến."

Bỏ đi một quần áo chỉ vì chúng bị ướt có phải bình thường không? Vì có nhiều tiền nên hẳn tên này cho là vậy. Đến Kyle cũng chỉ sửa lại bộ giáp của mình khi cần và dùng suốt mấy năm.

"Nếu ngài muốn. Sao cũng được"

Tôi trả lời một cách thờ ơ nhưng điều đó khiến tôi khó chịu. Dù sao thì đây là bộ đồ của Kyle cho tôi. Trước khi tắt 'Biến hóa', tôi nên nhờ ai đó giặt giúp.

Tất nhiên, Kyle không phải là người sẽ cảm thấy khó chịu chỉ vì mấy cái áo của anh ấy bị hư hỏng một chút. Thay vào đó, anh sẽ bắt đầu lo lắng cho tôi như thể mấy bộ đồ này chẳng là gì cả.

"Ngoài đó lạnh lắm, nhanh đến đây đi Shu."

Đúng vậy. Tôi chắc chắn sẽ đó là điều đầu tiên mà anh ấy nói với tôi. Với một giọng như thể sắp chết vì lo lắng...

Huh?

"Kyle Điện hạ?"

Kyle đang ở ngay trước mặt tôi.

Với biểu cảm trên gương mặt hệt như trong trí tưởng tượng của tôi.

'Tại sao ngài lại ở đây?'

Trong khi tôi đang ngước nhìn anh ấy với vẻ mặt ngơ ngác, Kyle đến gần tôi, bế xốc tôi lên và kéo tôi ra khỏi đài phun nước. (Không phải bế công chúa, mà xách lên như bế con ấy:3)

Mặc dù không chỉ quần áo của tôi mà cả quần áo của anh ấy cũng ướt đẫm nước, anh ấy vẫn cẩn thận kiểm tra tôi.

"Ngươi có sao không?"

"Không....... Tôi đâu thể chết vì rơi xuống đài phun nước được."

Mu bàn tay của Kyle đưa lên vuốt nhẹ lên trán tôi. Chắc hẳn anh ấy đã vội vàng chạy đến đây, vì hơi ấm từ bàn tay ấm hơn thường.

"Ngài đang làm gì thế?"

Kyle giấu tôi sau lưng và tra hỏi Lorenz. Giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng anh gần giống với tiếng gầm gừ của thú dữ.

"Nếu định khiêu khích tôi, hãy tự làm đi. Đừng kéo theo người khác."

"Ngươi vội vàng kết luận quá."

Lorenz mỉm cười nhẹ nhàng và lắc đầu.

"Ta chỉ vỗ nhẹ vào vai cậu ta để động viên thôi. Ai mà ngờ được cậu ta lại yếu đến mức bị đẩy ngã dễ dàng như vậy."

Đồng thời, trình Quý tộc translate của hệ thống lại bắt đầu chạy.

['Nếu ta nói như vậy thì nên hiểu rằng ta đã nương tay. Dù vậy, ngươi định làm gì ta?']

"Thật đáng tiếc. Trong mắt Hoàng huynh Lorenz, tôi vẫn bị coi là con nít."

[Trông tôi thiểu năng đến mức tin vào những lời đó không?]

Nếu không rút kiếm sẽ không có chiến tranh.

Tôi chạm vào vai anh ấy rồi hỏi

"....Nhân tiện, Điện hạ, tại sao ngài lại biết tôi ở đây?"

Kyle trả lời bằng một giọng tức giận.

"Ta đã quan sát từ trên cao."

"......"

"Từ ban công có thể nhìn thẳng ra khu vườn. Ta chỉ định kiểm tra ngươi rồi quay lại...

Tôi có thể hình dung đại khái tình huống này. Kyle theo dõi tôi vì lo lắng, và Lorenz hẳn đã nhận ra.

Vậy hắn đã đẩy tôi để thử Kyle.

"Thật ngạc nhiên."

Giọng Lorenz tràn ngập sự ngưỡng mộ.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chính Đại công tước Blake, người thậm chí không hề cau mày ngay cả khi hàng tá lời lẽ xúc phạm đến mẹ của mình được tuôn ra, lại gấp rút lao xuống chỉ vì người hầu của mình đã rơi xuống nước."

Kyle tặc lưỡi. Anh ấy quay hoàn toàn về phía tôi, như thể anh cảm thấy không đáng để đáp lại. Rồi cởi áo choàng ra và quấn nó quanh người tôi.

"Nếu ngài làm vậy, áo choàng của ngài cũng sẽ bị ướt đấy."

"Điều đó có quan trọng không?"

"......"

Ừ thì, đây cũng chỉ là nước thôi.

Khi tôi không còn gì để nói và ngước lên, Kyle nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi.

"Cuộc nói chuyện đã kết thúc chưa?"

"Rồi."

"Bây giờ ngươi có thể quay lại."

Có vẻ như anh sẽ không để tôi đi nữa đâu. Tôi mỉm cười nhẹ và đặt tay mình lên trên bàn tay đang đưa ra của anh.

"Đúng. Có vẻ như tôi đi tham quan đủ rồi."

Tôi nhìn qua vai, cúi đầu và chào Lorenz.

"Đài phun nước rất đẹp, cảm ơn."

Tôi nghe thấy tiếng cười của Lorenz từ phía sau, nhưng tôi cố lờ đi. Tên đó là một kẻ rắc rối, vì vậy nếu có thể, đừng dính líu đến hắn ta.

Sau đó, tôi trở với Kyle, trong khi nước vẫn nhỏ giọt. Tôi mỉm cười và nói, phá vỡ sự im lặng khó xử.

"Bộ quần áo đắt tiền này đã ướt hết rồi, tôi xin lỗi."

"Chỉ cần may lại bộ mới thôi. Ngươi muốn đặt thêm bao nhiêu?"

Tương tự như những gì Lorenz đã nói, nhưng giọng điệu ấm áp hơn nhiều.

Thay vì nói rằng vứt đi những thứ như quần áo cũng được, nhưng có vẻ như tôi quan trọng hơn quần áo. Có vẻ như anh ấy muốn cho tôi nhiều thứ hơn là chỉ quần áo.

Nhìn này. Ngài đã chăm sóc tôi rất cẩn thận rồi, nhưng tôi không cần đến mức này đâu.

"Tại sao ngài lại muốn may nhiều đồ đắt tiền như vậy? Làm hai bộ là đủ rắc rối rồi."

Suy cho cùng, tôi sẽ chỉ có cơ hội sử dụng chúng bốn giờ mỗi ngày. Và cũng không có nghĩa là tôi cần ngài làm quần áo cho hamster......

Ôi, tôi lại nhớ đến cái thứ ác mộng đó. Từ một kẻ biến thái trộm thú cưng, tôi đã thăng hạng thành tên biến thái mặc áo len quả dâu.

"Rắc rối gì chứ? Ngươi cũng đâu cần phải đến để lấy số đo."

Kyle mỉm cười và truyền một chút sức mạnh vào cánh tay đang quàng qua vai tôi.

"Nhưng gần đây ngươi ăn uống rất tốt nên có lẽ cần mở rộng phần bụng một chút."

"...."

Tôi nhìn Kyle như bị mê hoặc. Có lẽ vì bị dính nước nên tóc và gò má anh như đang phát sáng.

Vừa nãy vẫn đang còn tối, nhưng bây giờ khi tôi ở bên cạnh anh, không gian lại như bừng sáng. Ánh mắt của tôi hướng về vầng trán mịn màng lộ ra qua mái tóc đen.

'....Nếu mày đang nghĩ đến việc hôn anh ấy, thì mày điên rồi.'

Dù có nghĩ hay không thì chắc chắn tôi cũng điên sẵn rồi.

"Tôi hy vọng Điện hạ sẽ không gặp bất lợi hay nguy hiểm vì tôi."

Kyle bình tĩnh đáp lại những lời lẩm bẩm của tôi.

"Nếu ngươi an toàn và hạnh phúc, ta sẽ không sao đâu."

"......"

"Nếu nghĩ về theo cách đó, chẳng phải niềm hạnh phúc của chúng ta khá giống nhau sao?"

Hạnh phúc của chúng ta không ở đâu xa. Khi thấy Kyle vui, tôi cũng mỉm cười theo, và khi anh ấy thấy tôi cười, khuôn mặt anh trở nên rạng rỡ.

Khi phương Bắc gặp nguy hiểm, chúng ta cùng bận rộn, hay khoảng thời gian lạnh giá dành thời gian nên nhau, và cùng cảm thấy khó chịu vì lũ hoàng tử xấu tính kia. Nhưng rồi vẫn cười rạng rỡ khi thấy người kia có thể thành công xử lý được rắc rối.

"Như một liên kết định mệnh vậy."

Nó là như vậy. Sự hiện diện đã in sâu vào cuộc đời ngài có thể được gọi bằng cái tên đó. Điều đó có nghĩa là một người tên Kyle cũng đã in sâu vào cuộc đời tôi.

"....Liên kết định mệnh."

Kyle thầm đọc những lời tôi nói. Sau đó, như thể rất thích từ này, anh chậm rãi suy nghĩ rồi bổ sung.

"Điều đó nghe có vẻ hay đấy."

Giọng nói trầm và mạnh mẽ. Nếu tôi thể hiện giọng nói đó bằng màu sắc, đó sẽ là một màu đen vô tận. Tuy nhiên, màu sắc đó lại mềm mại và ngọt ngào đến nỗi khiến tôi quên đi cái lạnh đầu xuân.

"........"

Tôi mở miệng rồi lặng lẽ đóng lại.

[ (⊙⁠.⁠☉) ]

"Ngươi định hỏi gì sao?"

"Không phải, tôi..."

"Shu?"

"Tôi đi trước đây! Thời gian sắp hết rồi. Chúc ngủ ngon và làm ơn đừng vào phòng tôi! Ngày mai tôi sẽ đến phòng ngài trước!"

"......"

"Vậy thôi nhé!"

Tôi nhanh chóng đẩy anh ấy ra và chạy vào phòng mình.

bang!

Cánh cửa đóng lại một cách thô bạo sau lưng tôi. Tôi lấy hai tay che miệng và nuốt nước bọt.

Điện thật rồi.

'Vừa rồi tôi gần như đã nói ra......"

Đã bao lâu rồi tôi chưa nhận thức được cảm xúc của mình như lúc này?

Chỉ là vẻ ngoài ấy tỏa sáng dưới ánh trăng mờ ảo, thu hút người ta một cách say đắm. Tôi bị cuốn theo nó, như thể có ai đó quấn tôi vào một sợi dây dài và kéo tôi đi......

Đó hẳn chỉ là nhất thời loạn nhịp thôi nhỉ?

Chắc chắn là vậy, là nhất thời. Cảm xúc thường đến và đi rất nhanh. Đó có thể là một chút thoáng qua.

"Nhưng tại sao tim mình vẫn đập nhanh thế...?"

Tôi đã tựa vào cửa và đợi rất lâu cho nhịp tim của mình dịu lại.