- Chuyện là tôi không còn nhiều thời gian để làm truyện nữa, nên tôi sẽ quyết định drop để tập trung học hơn ạ. Cảm ơn mọi người rất nhiều trong thời gian qua đã ủng hộ và theo dõi truyện của tôi. (Trôn trôn vn:'3)
"Ừm, thật ra........."
"Ta đang nghe đây. Hãy thành thật và kể hết đi."
Mặt tôi đỏ bừng và đẩy vai anh ấy. Tất nhiên, tôi đã cố hết sức nhưng không đáng kể. Kyle giữ nguyên vị trí của mình như thể một tảng đá.
"Điện hạ."
"Ta đang nghe đây."
"Điện hạ?"
"Hả?"
" Có thực sự cần thiết phải nói chuyện như thế này không?"
Tránh ra! Gần quá rồi!
Bây giờ tôi bắt đầu đẩy vai anh ấy bằng cả hai tay.
Tuy nhiên, Kyle vẫn không hề nhúc nhích. Thay vào đó, anh vòng tay quanh eo tôi và kéo tôi lại gần hơn.
Kyle bây giờ đang ngồi trên giường, với tôi ngồi trên đùi anh ấy.
Chúng tôi đã đối mặt với nhau trong tư thế đó khoảng một tiếng đồng hồ, nhưng dù vậy, anh ấy thậm chí còn không tỏ ra bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào chứ đừng nói đến việc cảm thấy nặng dù đang ôm một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.
Nhưng, thật tuyệt và dễ chịu khi tôi có thể nhìn xuống Kyle, vì tôi đã luôn phải ngẩng đầu lên để giao tiếp rồi...
......không không. Lạc đề rồi, ý tôi không phải vậy!
"Tôi đã hứa rồi mà. Tôi sẽ chẳng đi đâu cả."
"Ta biết."
Tôi nghĩ ngài không biết gì cả.
[(-///-)]
Ngươi đỏ mặt cái gì? Ta đã bảo không phải như vậy mà!
"Vậy ngươi đến từ một thế giới hoàn toàn khác?"
"Phải. Có thể nói là đến từ một tương lai xa. Nơi tôi sống, công nghệ tiên tiến hơn ở đây. Thay vào đó, không có ma thuật hay quái thú nào cả."
Kyle mỉm cười có chút cay đắng khi nghe nói không có phép thuật hay ma thú. Theo một cách nào đó, đây sẽ là một phản ứng tự nhiên. Vì hai thứ đó mà anh đã sống một cuộc đời giống chiến tranh hơn bất kỳ ai khác.
Dẫu sao thì. Như tôi đã kể với Seine, tôi đã thành thật với anh ấy, ngoại trừ việc đây là cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc.
"Phải rồi......."
Tất nhiên, ngay cả tôi không nói dối, không hề dễ dàng để đưa ra một lời giải thích tử tế.
Trong câu chuyện lan man, đôi khi tôi có thể giải thích, có lúc lại im lặng đột ngột khi cố gắng lựa chọn từ ngữ phù hợp.
Nhưng Kyle đã lắng nghe tôi một cách nghiêm túc hơn bất kỳ ai khác. Mặc dù câu chuyện của tôi nghe rất nhảm, nhưng anh thậm chí còn không tỏ ra bất kỳ sự nghi ngờ nào. Anh ấy thậm chí còn không ngắt lời tôi.
Anh chỉ ôm eo tôi và im lặng gật đầu. Như thể đối với anh thế là đủ. Như thể anh ấy có đủ tự tin để tiêu hoá bất cứ điều gì vô nghĩa mà tôi nói ra.
"Vậy tóm lại, ngươi đã chết trong một vụ tai nạn và được sống lại nhờ sự giúp đỡ của một thực thể vô danh. Tuy nhiên, trong quá trình đó đã xảy ra sự cố và ngươi đã trở thành một con ma thú thay vì người."
"Đúng rồi. Nói chính xác hơn, thứ bị hiểu lầm là phép thuật không phải là khả năng của tôi mà là sức mạnh của thứ đã giúp đỡ tôi. Có lẽ đó là lý do tại sao nó có vẻ xung đột với phép thuật bình thường."
"Đó có phải là sức mạnh thần thánh không.........?"
Có cả thứ đó à? Thế giới này phân chia cụ thể thật.
Dù sao thì Kyle cũng gật đầu, nhớ lại việc phép thuật đã không có tác dụng và bật ra khỏi người tôi khi tôi đang ở trong dạng ma thú.
"Ngươi nói rằng ngươi sẽ phải tạo ra phép màu để sống sót."
"Đúng. Tôi đến để thay đổi số phận. Hơi khó để nói cụ thể, nhưng......cũng gần như tương tự."
Hơi khó để nói rằng tôi đã đọc tác phẩm gốc.
Vì vậy, tôi quyết định giả vờ rằng mình đang có 'những giấc mơ dự báo'. Dù sao thì những phần tôi đọc và những điều hệ thống kể cho tôi đều không khác gì câu chuyện gốc của chúng, tức là tương lai trước khi tôi thay đổi nó.
"Và số phận mà ngươi nói rằng ngươi sẽ thay đổi............."
"Như ngài đã biết, đó là về việc cứu ngài. Nghe có vẻ hơi tàn nhẫn nhưng trong giấc mơ tôi thấy, Điện hạ sẽ chết. Vì vậy, tôi nghĩ mình có thể thay đổi tương lai đó."
"Ngươi đã chọn cứu ta để ngươi có thể sống."
"Chính xác."
Tôi cười ngượng nghịu, thả lỏng cơ thể và dựa vào anh.
"Vậy như ngài đã nói phải không? 'Như một cộng đồng định mệnh'."
Kyle im lặng một lúc. Có lẽ anh đang trong quá trình sắp xếp những thông tin mà thoạt nhìn có vẻ vô lý.
Sau đó anh ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi và hỏi.
"Có lý do gì ngươi chọn ta không? Trên thế giới này có rất nhiều người, và ta chắc chắn mình không phải là người duy nhất xuất hiện trong giấc mơ của ngươi."
Tôi tựa cằm lên vai Kyle. Tư thế này nhìn tôi như bị anh ôm trọn vẹn, nhưng lại có ưu điểm là không lộ ra biểu cảm trên mặt tôi.
Và tôi thật sự cần làm vậy. Tôi chắc chắn rằng mình mang một biểu cảm rất kỳ lạ trên khuôn mặt.
"Chỉ là......."
"......"
"Bởi vì trông ngài có vẻ cô đơn."
Điều duy nhất còn để lại ấn tượng đối với tôi trong cuốn sách mà tôi đã đóng lại sau khi đọc một lúc là sự cô đơn của ngài. Lạ lùng thay, cái chết đau buồn đó lại đọng lại trong ký ức tôi rất lâu.
"Chết như thế thì thật đáng buồn, nên nếu có thể cứu một người, thì tôi muốn chọn ngài. Tôi không thể không nghĩ điều đó thật kiêu ngạo, nhưng dù sao thì tôi đã quyết định."
"Ta hiểu rồi."
"Nhưng, ngươi có hiểu được lý do chính xác vì sao lại là hamster không? Ngay cả khi ngươi đâm vào lồng chuột trước khi xảy ra tai nạn..."
Thật đau buồn khi tôi chết, nhưng thậm chí nhân quyền của tôi cũng bị tước đi nữa. Nếu nghĩ lại về điều đó, chẳng phải tôi là nạn nhân lớn nhất sao?
[(ʘ▽ʘ)7]
Đừng gãi đầu. Ta sẽ làm gì được với cái giới hạn thời gian ngu ngốc này đây?
[(◔▽◔)7]
Đừng đảo mắt với ta!.....Thôi ngươi im được rồi.
"Có tiết lộ nào khác không?"
Để ý thấy tôi ngừng nói và nhìn chằm chằm vào khoảng không, anh ấy hỏi.
"Không tuyệt vời đến mức có thể thấy tương lai luôn đâu...... Nó giống như một cuộc nói chuyện bình thường vậy."
[!(━__━)!]
Làm sao hả.
Nhìn cái gì?
"Nhưng tôi đoán là mình thực sự may mắn từ lúc mới đến đây. Tôi đã gặp một chủ nhân tốt. Thời gian tôi ở dạng chuột nhiều hơn, và ngài đã rất tốt với tôi phải không?"
"Có vẻ như ngươi chỉ có thể biến thành người trong khoảng thời gian có hạn."
"Đúng vậy. Bây giờ là khoảng bốn giờ. Lúc đầu chỉ có 30 phút, ngài không biết tôi đã khó khăn thế nào đâu."
Tôi tiếp tục phàn nàn về rắc rối mình gặp phải.
Kyle mỉm cười xin lỗi khi tôi càu nhàu rằng tôi chỉ có áo sơ mi để mặc và đi lại bằng chân trần trong lâu đài lạnh lẽo đó.
"Vì thế tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ăn trộm quần áo. Mọi người thậm chí còn không hiểu điều đó và hiểu lầm tôi là một kẻ biến thái."
".....Biến thái gì chứ! Tôi cũng có liêm sỉ chứ. Tôi không thể khỏa thân chạy khẳp nơi được! Ah. Nhân tiện, nếu có thể, xin hãy cho tôi thêm quần áo tử tế hơn."
"Ngươi không thể tạo thêm áo len à?"
"Cần nguyên liệu đặc biệt mới làm được. Và thứ đó không miễn phí đâu."
Tôi đặt chiếc áo len đã được gấp gọn gàng cạnh giường. Tôi đã mượn quần áo của anh ấy vì tôi không ưa nổi thứ họa tiết dâu tây dễ thương đến mức tàn nhẫn kia.
Kyle nhìn bộ quần áo anh tự đan và đáp lại bằng giọng điệu không hài lòng.
"Cái đó đẹp mà."
"Ngài nói nó có phải là thứ thích hợp cho một người 27 tuổi không?"
"Ta chỉ nghĩ Cashew của ta sẽ mặc. Ta không nghĩ đến ngươi, nhưng ngươi trông cũng rất đáng yêu khi mặc bộ đồ đó......hmph."
Miệng! Cẩn thận miệng của ngài đi! Cái miệng chết tiệt đó! Tôi xấu hổ và nhanh chóng bịt miệng anh bằng cả hai tay.
Không được, làm sao ngài vẫn có thể thốt ra câu đáng yêu đó dù đã biết thú cưng của mình là một người đàn ông trưởng thành chứ? Và với vẻ mặt thản nhiên đó nữa?
"Và cả khi ngươi nói điều đó nữa."
Vì miệng tôi bị bịt lại nên giọng Kyle phát ra như tiếng lầm bầm không rõ ràng. Cảm giác môi anh áp vào lòng bàn tay tôi mềm mại và ấm áp hơn tôi nghĩ nên tôi nhanh chóng thu tay về.
"Ngươi đã nói bạn là bạn đồng hành của ta."
"... À, là lần đầu tiên tôi biến mất."
Trên thực tế, điều tôi đang muốn nói là 'bạn đồng hành hamster', và khi tôi giải thích rằng mình đang cố gắng chạy trốn trong khi xấu hổ, anh ấy đã bật cười..
'Có vui lắm không? Hôm nay ngài cười rất nhiều.'
Tôi đã nghĩ ngài sẽ cảm thấy bị phản bội hoặc đối xử với tôi như một kẻ lập dị.
"Không phải là vô lý sao?"
Kyle lắc đầu trong khi giữ cả hai cổ tay tôi, có lẽ vì anh ấy lo lắng cơ thể tôi sẽ ngã về phía sau.
"Sẽ là nói dối nếu nói ta không bị sốc lúc đó. Tuy nhiên, khi ta lắng nghe lại tình huống qua ngươi, mọi thứ lại liên kết với nhau một cách hợp lý."
Kyle, người đang nhẹ nhàng ôn lại những sự kiện trong quá khứ, khẽ thở dài.
"Vậy là ngươi không ăn sâu gạo."
"Đúng. Đừng đùa ác như vậy nữa, tôi không vui đâu. Hôn cũng có chừng mực thôi."
"....hôn sao?"
"Ngài không nhớ sao? Mỗi khi định rời đi, ngài luôn bế tôi lên và hôn tôi ít nhất năm lần
Trong khi tôi đang phàn nàn, tôi đột nhiên cảm thấy anh ấy siết chặt cổ tay tôi, nên tôi đã ngậm miệng lại.
Kyle không nhìn tôi. Vành tai của anh ấy hơi ửng đỏ lên khi anh quay đi chỗ khác, có vẻ như anh có chút xấu hổ.
Chà, tính đến thời điểm hiện tại tên này đã hôn tôi bao nhiêu lần rồi? Không đếm nổi luôn.
"Tại sao bạn lại xấu hổ như vậy?"
Nếu ngài cảm thấy xấu hổ, tôi cũng khó xử theo đấy!
Tôi cố xoa dịu bầu không khí khó xử.
"Nghĩ lại thì Điện hạ cũng là nạn nhân mà. Ngài chỉ nghĩ tôi là một con ma thú dễ thương và thông minh."
"Dễ thương và thông minh."
Anh nói trong khi quay đầu lại.
......hả? Giờ thì sao nữa?
"Đúng hơn thì đã nghĩ ngươi rất ngoan, và ta thích điều đó."
"......."
"Ý ngươi là ngươi ổn với việc ta làm sao?"
Bầu không khí trong phòng bỗng thay đổi.
Cánh tay Kyle đang giữ cổ tay đưa lên và siết nhẹ vai tôi. Tay anh ấm một cách kỳ lạ ngay cả khi được cảm nhận xuyên qua chiếc áo rộng thùng thình.
"Ta không nghĩ mình là nạn nhân."
"......."
"Không phải ngươi nói không thấy phiền sao? Vừa mới đây thôi mà."
Không, đó không phải ý tôi muốn nói.
'.....Ngài định làm thật sao sao?'
Trong sự im lặng kỳ lạ, Kyle nhìn chằm chằm vào tôi. Cứ như thể anh đang chờ đợi sự cho phép của tôi.
Tôi không thể nói bất cứ điều gì.
Anh ấy không ép buộc tôi, nên tôi có thể làm bất cứ điều gì để rời đi. Ngay cả khi không thể di chuyển, tôi vẫn có thể nói đủ bằng lời. Nếu không muốn, tôi đã có thể quay đầu.
Nhưng, tôi đã không làm vậy.
Không, tôi không thể mới đúng.
Như thể bị thu hút bởi ánh mắt của anh ấy, tôi chỉ muốn nhìn Kyle. Anh đảo mắt như thể hài lòng, đặt tay lên vai tôi thêm một chút rồi nhẹ nhàng gọi tên tôi.
Cho đến khi anh từ từ đưa đầu lại gần.
Tôi chỉ ngây người nhìn anh ấy.
Như bị ma nhập, như một cơn say.
Hoặc có thể là thứ mà người ta gọi là đắm chìm trong tình yêu.