Hamster Muốn Ăn Gà

Chương 1




Tháng ba, gió xuân vừa tới thì hoa đào cũng nở rộ.

Một bé hamster nhỏ màu trắng tuyết còn đang ghé vào chiếc giường bông tí hon ngủ, lúc này mới chậm rì rì mà mở mắt.

Nhìn hoa đào bay phấp phới ngoài cửa sổ, con ngươi màu đen như thuỷ tinh trong suốt của bé chớp chớp hai cái, rồi chầm chậm lăn một vòng, ngồi dậy. Ngửi thấy mùi hương hoa đào nhàn nhạt, hamster nhỏ vươn móng vuốt bé tí, rất có tính tự giác mà đem giường đệm sửa sang lại cho ngay ngắn, sau đó lanh lẹ từ ngăn tủ nhảy xuống, chạy chạy đến phòng bếp.

Một màn động vật có nhân tính như thế nếu như bị người khác phát hiện, nhất định sẽ khiến thế giới oanh động một hồi. Nhưng giờ phút này, trong căn phòng to lớn hình như cũng chẳng còn ai khác ngoài bé hamster nhỏ.

Đã ba tháng kể từ lúc bà ngoại qua đời rồi.

Bạch Tiểu Thư đã dần dần quen thói sinh hoạt của một con chuột, còn không hề có ý che giấu chuyện mình không giống "người" thường.

Rũ trên mặt đất có một cọng dây thừng, Bạch Tiểu Thư quen cửa quen nẻo mà bò lên trên kệ bếp, sau đó thành công tìm được một túi quả hạch. Cởi bỏ sợi dây cột túi, móc ra một ít đậu phộng hạt nhân, bé bắt đầu ăn bữa sáng hôm nay.

Sau một đoạn âm thanh rắc rắc vang lên, hamster nhỏ ăn đến tròn vo một cục, cúi đầu đã nhìn thấy đáy cái túi lương thực, lại một lần nữa u buồn một trận.

Bé nhịn không được mà nâng cái đầu nhỏ lên, xuyên qua cánh cửa phòng bếp nhìn ảnh chụp được treo trên vách tường ở phòng khách.

Trong ảnh chụp là một bà lão đầu bạc cầm sách ngồi ngay ngắn ở ghế mây, nở nụ cười phúc hậu, ánh mắt ôn nhu tựa như có thể xuyên qua ảnh chụp nhìn hamster nhỏ.

Bạch Tiểu Thư không nhịn nổi nước mắt, khóc chít chít.

Hamster nhỏ đáng thương lẻ loi ngồi trên kệ, nhẹ nhàng nức nở, nghe cô đơn, cũng thương tâm đến nhói lòng.

Hamster nhỏ khóc một hồi lâu, rốt cuộc cũng lau khô nước mắt, hít hít cái mũi đỏ ửng, tay chân vụng về bò từ trên kệ đi xuống dưới.

Đi vào trong phòng khách, hamster nhỏ nhảy đến chỗ ghế mây bà ngoại thích nhất, ở phía sau gối đệm tìm ra một hộp gỗ hình vuông.

Hộp gỗ sáng bóng loáng, trừ bỏ hai bên góc bị nứt một vết nhỏ thì không còn gì khác.

Mà hamster nhỏ lại chít chít mở miệng, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng nõn, cắn xuống cái lỗ của hộp gỗ.

Cành cạch một tiếng, chiếc hộp đã được mở.

Cửa nhà, căn cước, thẻ ngân hàng, giấy chứng nhận bất động sản... Tất cả những đồ vật được chuẩn bị cho thân phận con người đều an tĩnh nằm trong hộp.

Mà lúc này, Bạch Tiểu Thư cũng đã nhảy từ ghế xuống.

Móng vuốt nhỏ lấy ra vòng cổ bảo bối bé giấu trong cổ, sau đó nhắm mắt lại, yên lặng nằm xuống thảm.

Một sợi sương trắng không biết từ đâu đến, mông lung bao lấy hamster nhỏ.

Đợi sương trắng tan đi, hamster nhỏ đã biến thành một thiếu niên có làn da tuyết trắng, tay chân tinh tế thon dài. Mái tóc đen nhánh mềm mại, đôi mắt to tròn bởi vì vừa khóc mà ửng hồng. Ngũ quan tinh xảo, thanh tú xinh đẹp đến nỗi nói không nên lời.

Bạch Tiểu Thư ngồi dậy, đem vòng cổ chuỗi hạt mà bà ngoại bện cho mang ở trên tay, sau đó từ hộp gỗ lấy ra chứng nhận thân phận có cùng tướng mạo với cậu.

Lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía ảnh chụp bà ngoại trên tường, mũi Bạch Tiểu Thư hơi hơi lên men, phảng phất giống như đang nỉ non: "Bà ngoại, con sẽ làm một con chuột sống thật tốt, cũng sẽ cố gắng tìm anh lớn thay bà ạ."

Âm thanh thanh thuý ngọt ngào vang lên từ trong phòng, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ chiếu nắng rọi vào nhà.

Nhiều đoá hoa đào đầu cành theo gió nhẹ nhàng đong đưa, cánh hoa mềm mại an tĩnh bay từ khoảng trời xanh thẳm xuống, dừng ở phiến là xanh biếc tươi mới.

.....

Mười tám năm, Bạch Tiểu Thư lần đầu tiên lấy thân phận con người hợp pháp, dưới tình huống không quen biết một ai đi ra cửa.

Bạch Tiểu Thư cẩn thận quan sát người đi đường trong tiểu khu một chút qua cửa sổ. Cách bọn họ ăn mặc cũng không có quá nhiều sai biệt lắm so với quần áo từ ngăn tủ của cậu. Nếu ở trước kia, Bạch Tiểu Thư từ trước đến nay đều trốn trong túi áo bà ngoại mới chịu ra cửa sẽ không thèm chú ý chi tiết râu ria này đâu.

Bạch Tiểu Thư đem cái váy da lông quấn bên hông cởi ra, đặt ngay ngắn qua một bên, sau đó mới bắt đầu thay quần áo nhân loại mà bà ngoại chuẩn bị cho cậu. Trong khoảnh khắc mặc vào, Bạch Tiểu Thư liền khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó muốn cởi cái đống quần áo này ra ngay tức khắc. Không thử thì không biết, thử một lần tởn tới già!

Sao nhân loại lại muốn tự làm khó chính mình đến như vậy chứ!

Bạch Tiểu Thư buồn bực nhìn bộ quần áo trên người, cuối cùng thở dài một hơi, ài, làm người khó quá ( つ︣﹏╰)..

Cẩn thận kiểm tra một lần nữa, Bạch Tiểu Thư đem kí ức lúc trước cùng bà ngoại ra cửa làm một loạt pha chuẩn bị công tác hành động, đóng cửa sổ, sau đó cõng cặp sách nhỏ lên đường!

Ai ngờ vừa mới ra cửa, Bạch Tiểu Thư đã gặp phải ông lão sống đối diện, Bạch - vẫn chưa biết cách gặp người khác thì phản ứng ra sao - Tiểu Thư lập tức trở nên khẩn trương đến mức dựng hết lông tóc toàn thân.

Ông lão nhìn thấy Bạch Tiểu Thư từ cửa đi ra cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nhớ tới bà Bạch khi còn sống có nói qua việc bán nhà, liền không còn cảm thấy kỳ lạ nữa. Ông La đánh giá Bạch Tiểu Thư từ trên xuống dưới một chút, đối với thiếu niên lớn lên có bộ dạng ngoan ngoãn, sạch sẽ này có được ấn tượng đầu tiên là rất chi thoải mái thuận mắt.

Bạch Tiểu Thư nơm nớp lo sợ, nỗ lực nhớ lại những lời bà ngoại dạy, có hơi hồi hộp mà chủ động chào hỏi: "Chào.. chào ông ạ, con là Bạch Tiểu Thư, vừa mới chuyển đến, là học trò cũ của bà Bạch. Về sau ông và con là hàng xóm, mong được ông giúp đỡ ạ!"

"Tất nhiên rồi." Ông La cười tủm tỉm gật đầu, đối với những đứa trẻ lễ phép từ trước đến nay ông đều rất yêu thích, "Ông họ La, con gọi ông La là được, có dịp thì đến nhà ông chơi!"

"Dạ dạ.. con, con sẽ đến, cám ơn ông La ạ."

Bạch Tiểu Thư ngoan ngoãn gật đầu, lòng bàn tay đều đã sớm đổ mồ hôi. Bộ dáng lúng túng rụt rè thế này hoàn toàn không giống bé hamster nhỏ năm đó ở trên đỉnh đầu ông lão vui vẻ nhảy nhót.

Lại nói thêm mấy câu, Bạch Tiểu Thư liền chào tạm biệt ông La.

Bạch Tiểu Thư hít một ngụm hơi, nhanh chóng trốn vào góc tường, hung hăng mà an ủi trái tim nhỏ đang đánh trống nhảy disco của mình. Sau đó lại lần nữa tự tặng cho bản thân một hồi xây dựng túp lều tâm lý, cậu từ từ vui vẻ thích ứng, đợi lát nữa còn muốn gặp thiệt nhiều người!

Bạch Tiểu Thư nhéo nhéo nắm tay nhỏ tạo dũng khí, sau đó hít hít, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra đường lớn.

Nhưng mà, vừa mới đi ra khỏi tiểu khu, bé hamster nhỏ đã bị phương tiện giao thông ở kinh thành tấp nập bốn phương tám hướng dọa sợ.

Bạch Tiểu Thư mở thật to đôi mắt, nhìn nhìn xung quanh.

..... Ngân hàng cùng với sốp ping mall ở chỗ nào thế?

Bạch Tiểu Thư đứng tại chỗ khóc huhu trong lòng, trong nháy mắt vô cùng nhớ túi xách của bà ngoại. Cái túi ý cứ như cánh cửa thần kỳ, chỉ cần chui vào ngủ một gấc, mở mắt ra đã vèo vèo tới được nơi cần đến.

Hai mắt Bạch Tiểu Thư trông mong mà nhìn tất cả túi xách của nhóm người đi đường, rất muốn mặc kệ tất cả mà chui vào. Nhưng mà hình thể lúc này của cậu đã đập tan nguyện vọng đó.

Cùng đường rồi, Bạch Tiểu Thư chỉ có thể vắt hết kí ức cậu quan sát cuộc sống nhân loại nhiều năm, bắt chước động tác xung quanh của mọi người, hoàn thành lần đầu tiên ngồi xe bus trong "chuột sinh". Trải qua 108 kiếp nạn, rốt cuộc cậu cũng tìm được ngân hàng, còn được nhận hàng tặng kèm 一 kế bên ngân hàng chính là trung tâm thương mại! Nơi này là chỗ bà ngoại hay mua quả thạch cho cậu í.

Bạch Tiểu Thư tiến vào ngân hàng, từ trong balo nhỏ tìm thấy thẻ ngân hàng.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cậu?"

"Cảm.. cảm ơn, em muốn lấy chút tiền, sau đó nhìn nhìn số dư ạ."

Bạch Tiểu Thư dựa theo quá trình hướng dẫn, trước lấy một ngàn khối tiền mặt, sau đó biết được tình trạng kinh tế trước mắt của mình. Mặc dù Bạch Tiểu Thư không có khái niệm gì về tiền tài, nhưng cậu vẫn biết số dư của mình là lớn hay nhỏ. Di sản bà ngoại để lại cho cậu còn có thể giúp cậu không cần đau đầu vì miếng ăn miếng mặc trong một đoạn thời gian rất dài.

Lúc này Bạch Tiểu Thư rất chi là an tâm rời khỏi ngân hàng.

Thế nhưng vừa ra đến cửa ngân hàng, lỗ tai nhạy bén của cậu đã bắt được một đoạn trò chuyện không mấy vui vẻ lắm.

Một nam nhân mang tây trang giày da cầm di động mà gào, tựa hồ như một giây nữa là có thể phun lửa, "Công ty tôi đã đầu tư quảng cáo này rất nhiều, một đám người các người đang xem tôi là cái máy ATM đấy à! Đài truyền hình lần này cũng thật biết đánh công phu sư tử ngoạm, cái quảng cáo 8 giờ buổi tối vào cuối tuần mà báo giá năm giây một trăm vạn, còn chỉ chiếu một quý!! Cho nên các người đừng tìm nhiều lý do như vậy, hiện tại tôi còn phải nghĩ cách không bị người khác hớt tay trên má nó..."

"...?!" Bạch Tiểu Thư xoa xoa lỗ tai, nội tâm vô cùng hy vọng rằng tin tức mình nghe thấy vừa rồi chỉ là đồ giả.

Nhưng mà, nam nhân mặc tây trang kia vẫn tiếp tục rống: "Năm giây một trăm vạn, còn là hình thức đấu thầu! Tôi bây giờ còn không chắc có thể lấy được hay không..."

Lại lần nữa nghe rõ đến từng chữ, Bạch Tiểu Thư tức khắc cảm thấy tương lai của mình chỉ còn một mảnh tối đen.

Cậu còn tưởng đăng quảng cáo sẽ giúp bà ngoại tìm thấy cháu trai... Huhuhu sao quảng cáo lại đắt như thế chứ!

Bạch Tiểu Thư bị đả kích trầm trọng, nắm lấy thẻ ngân hàng chỉ còn số dư tầm hai mươi vạn, uỷ khuất đến mức sắp khóc. Khó trách... Khó trách bà ngoại nhiều năm như vậy cũng không tìm thấy tôn tử, thì ra là do đăng quảng cáo đắt như vậy! Bạch Tiểu Thư thương tâm muốn chết, không đủ tiền thì cậu biết làm sao mới hoàn thành tâm nguyện của bà ngoại đây!

Bạch Tiểu Thư cõng theo gánh nặng trên lưng, vừa đi vừa khóc chít chít mà tự hỏi phương pháp kiếm tiền, sau đó không hiểu bằng cách nào đã đi tới bên cạnh cửa trung tâm thương mại rồi.

Cửa hàng thương mại ở một quảng trường lớn, hôm nay hình như còn đang làm hoạt động rút thăm trúng thưởng gì đó, còn dựng một cái sân khấu tạm thời. Xung quanh vây đầy người, rộn ràng nhốn nháo đến thật ồn ào náo nhiệt. Suy nghĩ muốn kiếm tiền của Bạch Tiểu Thư cũng bị đám đông này đánh gãy, lúc này mới ngẩng đầu lên, sau đó toàn bộ tâm trí đều không chống lại được hấp dẫn của tấm poster siêu lớn đằng sau sân khấu!

Chiến trường tràn ngập thuốc súng, hoàng hôn buông xuống thành thị bị tàn phá đổ vỡ, chiến sĩ ẩn núp nơi thê lương này, cầm thương tắm máu chiến đấu hăng hái. Hình ảnh đồ sộ tàn khốc kích thích tròng mắt người nhìn, làm adrenalin trong người ồ ồ tăng lên! Mà phía trên poster còn đề mấy chữ thô to hoành tráng

一 "Vì sứ mệnh, vì vinh quang, vì sinh tồn!"

Poster rộng lớn làm rất nhiều người không rõ chân tướng còn nghĩ là đang tuyên truyền phim điện ảnh, mà thực tế thì hiểu biết một chút mới biết được đây chỉ là poster quảng bá cho một con game mà thôi.

《 Phong Hỏa Lang Yên 》 - trò chơi bắn nhau sinh tồn toàn cầu đang hót hòn họt.

Thân là trò chơi thịnh hành nhất trong hai năm gần đây, mỗi ngày số người online đều vượt qua con số một trăm triệu! Mà năm nay, trò chơi này càng được khai phá thêm, lại mang đến cho người chơi toàn cầu tin tức siêu kinh hỉ, có thể nói đây là bước phá khiến 《 Phong Hỏa Lang Yên 》 đột phá trở thành trò chơi hành động vượt thời gian vĩ đại 一 phát minh mũ thực tế ảo.

Khái niệm từ thực tế ảo này đối với nhiều người mà nói cũng không xem là xa lạ, nhưng trên thực tế, từ trước đến nay vẫn chưa có ai có thể chân chính làm được con game thực tế ảo hoá. Mà thời điểm 《 Phong Hỏa Lang Yên 》 đem bán mũ thực tế ảo, thật rõ ràng là đã mang trò chơi này trở thành con game thực tế ảo số một thế giới.

Game thực tế ảo, làm cho người chơi lạc vào trải nghiệm trò chơi siêu chân thật.

Nhưng mà đối với người hoàn toàn không biết gì về game như Bạch Tiểu Thư, cho dù có thổi phồng trò chơi này có bao nhiêu ghê gớm, đối với cậu thì một chút xúc động cũng không có.

Bạch Tiểu Thư chỉ là đơn thuần thưởng thức poster trò chơi rộng lớn bao la hùng vĩ kia thôi.

Theo trung tâm thương mại tuyên truyền tiến hành, người chủ trì rốt cuộc cũng ra lệnh một tiếng sau sẽ bắt đầu chương trình được mọi người mong chờ nhất này.

Bé hamster nhỏ vô tội không hề phòng bị, bị nhóm người yêu thích trò chơi kích động chen chúc đẩy đến sân khấu đằng trước, đánh bậy đánh bạ mà chen chân vào giữa đội hình rút thăm trúng thưởng.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thư với vẻ mặt (๑°ㅁ°๑??) được mời lên sân khấu, hấp dẫn tất cả sự chú ý, đem tay rút thưởng trong rương.

Tuỳ tay sờ một cái, lại móc ra một quả cầu màu vàng loé mù mắt.

"A a a 一一"

"Chúc mừng! Chúc mừng anh bạn này đạt được chiếc mũ yêu tinh trị giá 99.999, phiên bản giới hạn toàn cầu!!"

Ố? (⊙ꇴ⊙)?