Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 67




Ngày tổ chức đám cưới, cô mặc dù có thai vẫn xinh đẹp lộng lẫy. Trang điểm vào lại kiêu sa lạnh lùng. Giới thượng lưu cùng báo chí biết anh đột ngột kết hôn cũng không khỏi sửng sốt một phen, đến không thiếu một người, muốn biết xem vị tiểu thư nào lại tài giỏi như vậy, lọt vào mắt xanh của anh. Vậy mà đến khi cô dâu chú rể dắt tay lên lễ đường, chừng đó con mắt lại so ra vẻ đánh giá

Biết mình trở thành tâm điểm của mọi người, Hạ Phong vẫn duy trì một nét mặt tươi cười, tiến đến nắm lấy tay anh. Sau khi đọc lời tuyên thệ, hai người trao nhẫn cưới cho nhau. Tuy là dưới tiếng vỗ tay của mọi người nhưng anh vẫn thấy khó chịu, hối hận vì mời bọn họ đến đây, biết là cô sẽ không vui

- Em không sao chứ? - chậm rãi đeo nhẫn cưới cho cô, anh hỏi

- Em không sao - cô cũng đeo lại cho anh, bình thản đáp. Cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô nở nụ cười ấm áp lần đầu sau khi mang thai. Tử Thiên kéo cô lại gần

- Không sao là tốt. Anh yêu em, Triệu Hạ Phong - nâng cằm cô lên, anh trao cho cô nụ hôn với vợ yêu. Hạ Phong chính là chờ đợi câu nói này của anh bao nhiêu lâu, cô hạnh phúc đến rơi cả nước mắt, vòng tay qua cổ anh

Cô dâu khoát tay chú rể ra tiếp khách. Có một vài người cô không có quen, nhưng anh vẫn muốn cô chào hỏi một chút. Đa số đều đeo bộ mặt tươi cười nhìn cô, thực chất chính là coi thường. Mấy vị trưởng bối lão luyện đã không nói, mấy người con ở sau còn rủ rỉ rù rì với nhau, chê bai cô đủ thứ. Cô đều nghe cả, bất quá, cô không muốn làm hỏng không khí hôm nay của mình

Miệng cười cả buổi đến muốn mỏi nhừ, Hạ Phong thật sự không còn sức lực nữa, miễn cưỡng hôm nay cô có thể qua cơn nghén. Bỗng thấy từ xa người đàn ông cao lớn xách va li đi tới, nháy mắt nét mặt liền trở nên hòa nhã

- Thiếu Tấn - cô kéo anh qua chỗ hắn, mỉm cười chào hỏi - anh về rồi sao? Em đợi anh mãi

- Đương nhiên, đám cưới của em làm sao anh không dự - hắn vừa cười vừa liếc Tử Thiên. Mất tháng sống ở Anh cũng khá tốt, chỉ là lo sợ ở đây có chuyện gì, không ngờ lại nhận được thiệp mừng sớm như vậy

- Ô, Thiếu cầm thú, anh đến dự đám cưới của chúng tôi, thật là vinh dự - anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ "của chúng tôi", cốt cũng chỉ muốn chọc cho hắn tức chết. Thiếu Tấn cười lạnh, thật là trẻ con. Anh đi tiếp khách, còn cô đứng nói chuyện với Thiếu Tấn một chút

Tham dự còn có vợ chồng Minh Triết, Kì Thiên Ân và Tề Văn Thoại. Đều có mặt đông đủ, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Mà thực chất chính là chửi xéo nhau, gồm anh, hắn và Văn Thoại. Thật đúng là một đám trẻ con. Trời cũng tối, mà nhìn Thiếu Tấn cũng có vẻ hơi mệt, có lẽ vừa đáp chuyến bay nên cô khuyên hắn về khách sạn nghỉ sớm, dù sao cô cũng còn nhiều khách cần tiếp

Hắn không nói nhiều, chỉ cười rồi rời đi. Cô chân mang giày cao gót muốn sưng lên, tìm một chỗ ngồi. Đã mang váy dài còn phải đi tiếp khách, cô mệt muốn chết. Không ngờ đám cưới của giới thượng lưu lại mệt như vậy. Chỉ chờ có thế, một đám thiếu gia tiểu thơ tụm năm tụm bảy lại gần cô chào hỏi, lần lượt tự giới thiệu bản thân

- Tạ phu nhân, cô hiện tại đang làm cái gì?

- Tôi, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi

- Ê, nhân viên văn phòng? Còn có công việc này sao?

- Nghe nói nhân viên văn phòng dạo này lương cũng khá cao

- Vậy ba mẹ cô làm gì?

- Ba mẹ tôi đã mất sớm rồi - đối mặt với những câu hỏi như chất vấn này, cô chỉ còn biết đứng dậy trả lời đàng hoàng

- Vậy có để lại tài sản gì cho cô hay không?

- Không.....không có - tuy thật là đáng thất vọng, nhưng cô, không có

- Không có? Cái gì cũng không có, tiền không có, ba mẹ cũng không có, cô chẳng khác đứa trẻ mồ côi, trang điểm lên miễn cưỡng cũng có thể coi là dễ nhìn, VẬY MÀ CÒN DÁM VE VÃNG TỔNG GIÁM ĐỐC SAO? - càng nói, lời của cô gái này lại càng chanh chua khó nghe

- Tiểu Bạch - thấy cô ta mất kiềm chế, bạn bè xung quanh ngăn lại, tạo thành một hàng chắn để mọi người không để ý

Tử Thiên cười nhếch mép khi Văn Thoại bị chê lên chê xuống. Anh dời tầm mắt tìm kiếm cô dâu nhỏ của mình. Khách cũng lai rai về rồi, còn không thấy cô? Chắc là cô đi vệ sinh rồi. Hôm nay cũng mệt cho cô quá, mang giày cao gót, thỉnh thoảng sức nặng lại tì hết lên người anh, cô khổ sở cỡ nào. Hôm nay anh phản đối cô mang giày cao vì có thai, cô lại nói mang váy này không mang giày cao gót sao được

Vậy mà không nghe lời anh, bây giờ hậu quả thì tự gánh lấy đi. Từ ở bên kia, anh nghe được tiếng ly vỡ choang. Ồn ào xung quanh giảm hẳn, thân là chủ của bữa tiệc, anh liền chạy qua đó coi. Đám Minh Triết, Văn Thoại cũng hiếu kì muốn biết

Hạ Phong vịn chặt tay vào bàn rượu. Lúc nãy cô hơi bị nghiêng người, đẩy bàn làm ly không cẩn thận mà nghiêng vỡ. Chân lại vì quá đau nhức nên cả người tựa hẳn vào bàn. Tử Thiên thấy tư thế này của cô thì hoảng hốt đỡ dậy. Nắm lấy bàn tay dùng sức mà vịn, mồ hôi lạnh cũng ướt đẫm, một cỗ tức giận bao vây lấy anh

- MẤY NGƯỜI LÀM CÁI GÌ VỢ TÔI VẬY HẢ? - thấy cô sắc mặt không tốt, sợ đã xảy ra chuyện gì kinh động đến thai nhi, Tử Thiên quay lại trợn mắt nhìn đám trai gái sợ sệt trước mặt

Kì Thiên Ân sợ hãi cô có mệnh hệ gì, vội lại đỡ cô tránh xa chỗ thủy tinh vỡ, vì Anna hiện cũng đang mang thai. Sau khi cô đã an toàn rời đi, anh cũng biết cô không có chuyện gì, liền mang không khí lạnh lẽo truyền khắp phòng. Nhìn ánh mắt khiếp sợ của anh, không ai dám hó hé. Tử Thiên vậy mà chưa từng mang ánh mắt đe dọa giết người này đưa ra người khác

- Nói, nếu không mấy người tốt nhất nên về mua một mẩu đất làm mộ cho mình đi - giọng anh trầm thấp khó nắm bắt. Dám động đến cô, chưa từng ai, chưa ai dám có mặt anh ở đây mà làm chuyện dại dột như vậy, kể cả nhân viên trong công ty còn biết nghe lời. Thậm chí bây giờ, cô còn mang con của anh, bọn họ lại dám làm cô như vậy. Đúng là muốn bức anh đến nổi điên mà

- Chúng tôi....tiểu Bạch, tiểu Bạch hơi quá lời mà thôi - lúc nãy tiểu Bạch vì quá nóng giận nên bước tới một bước, Hạ Phong vì lùi ra sau mà đụng phải cạnh bàn, làm ly vỡ, gây ra sự chú ý

- Tiểu Bạch? - liếc thấy gương mặt đã không còn chút máu nào của bị tiểu thư kia, ăn mặc thì lộng lẫy nhưng tâm địa thì thật tồi tệ. Đến cả tiệc cưới của người ta mà cũng phá đám, có lẽ ba mẹ không biết dạy dỗ. Họ Bạch? Là Bạch gia danh giá đó sao? Cả nhà bọn họ chú trọng nhất chính là lễ nghi. Nếu biết con gái gây ra chuyện lớn.... Anh thật sự muốn tự mình tìm đáp án - cô đã nói cái gì? - anh tiến tới vài bước, đám đông lại sợ hãi lùi ra, chỉ có tiểu thư kia là như bất động

- Em.....em chỉ nói sự thật. Cô ấy.....cô ấy không có ba mẹ, cũng không có tiền, cũng không xinh đẹp anh..... - tiểu Bạch rơm rớm nước mắt nhìn anh, không lí nào, anh người hoàn hảo, lại đi chọn người như vậy

- Tôi làm sao? Ý cô nói mắt tôi bị mù chắc, TỪ KHI NÀO TIÊU CHUẨN CHỌN NGƯỜI CỦA TÔI BỊ NGƯỜI KHÁC BÓC MẼ - anh tức giận một tay nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô ta, một tay khác hung hăng giơ lên không, lập tức muốn giáng xuống một bạt tai

Không phải, anh định đánh người ở đây thật chứ? Hơn nữa còn là đánh con gái, anh như vậy mà đánh con gái sao? Hạ Phong kinh hô nhìn anh, anh sẽ không đánh người chứ? Không, anh tính rất bốc đồng, có khả năng, khả năng anh sẽ ra tay thật chứ chẳng chơi

Tử Thiên mím môi, tay đưa lên lại hạ xuống. Nhìn vẻ mặt run sợ trắng bệch ở dưới mà buông tay ra. Coi như hôm nay anh sẽ làm phước không đánh cô ta, chưa nói là sẽ không tha. Tử Thiên hừ lạnh dìu cô ra xe, tận tình hỏi thăm, cô thật sự không sao thì tốt rồi. Nếu cô có mệnh hệ gì, đừng nói là đánh, ngay cả chuyện hơn thế anh cũng dám làm

Bọn người kia bị hù một vố cho khiếp sợ. Đúng là một lũ miệng hôi sữa, không biết trên dưới trái phải. Minh Triết liếc nhìn một cái, chẳng buồn phun một ánh mắt đáng thương, đưa Anna trở về, Anna của hắn cũng cần phải nghỉ ngơi. Tiệc cũng tàn dần, tốt nhất là nên dọn dẹp đống hỗn độn này trước khi Tử Thiên thật sự nổi giận