Hắn Nói Ta Đều Nghe

Chương 36: Ám dạ




Edit: Mộc Tử Đằng

Trong quán bar ánh đèn mờ tối, những ngọn đèn đủ màu sắc lấp lóe. Âm nhạc mở lớn vô cùng ồn ào náo nhiệt, anh trầm mặt đi về phía cô.

Dáng người cao ngất sạch sẽ, dung mạo tinh xảo, Trình Tư Miên lúc đầu cảm thấy mình chỉ nhìn nhằm, nhưng đến khi anh đứng trước mặt cô, kéo lấy cánh tay cô trước mặt mọi người, lúc này Trình Tư Miên rốt cuộc cũng thừa nhận, xong đời rồi, chuyện lớn tới rồi.

“Ôi, đẹp trai quá nha.” Một cô gái trong nhóm đó kinh ngạc nói, “Lâm thiếu, cũng là bạn của anh à?”

Mọi người rối rít nhìn Tô Hiển Ngôn, ánh mắt người nào cũng sáng như đèn pha.

Còn Trình Tư Miên thì sợ hãi đến nỗi muốn quỳ rạp xuống đất, “Em, em tới ăn tối thôi, à..em không có uống rượu.”

Cô vừa nói xong liền thấy Tô Hiển Ngôn cúi thấp người xuống, vừa vặn che đi một bên mặt của cô, mấy giây sau, anh thấp giọng nói, “Cả người toàn mùi rượu, còn nói không uống.”

Trình Tư Miên: “Chỉ uống một chút xíu..”

Tô Hiển Ngôn híp mắt nhìn một vòng, đột nhiên Lâm Loan và Tô Gia Nam kề vai sát cánh đi tới chỗ này, cậu ôm Trình Tư Miên, líu ríu nói, “Tư Miên, trả lại ly rượu cho tớ.”

Trình Tư Miên không dám nhìn Tô Hiển Ngôn nữa, tự mình tới không nói, còn mang em trai ngoan của anh tới nữa…

“Em thề, là do cậu ấy cứ nhất quyết đòi uống rượu, em có cản thế nào cũng không được.”

“Tôi có thể làm chứng.” Lâm Loan cười hì hì sáp tới gần, lộ ra dáng vẻ bảo vệ Trình Tư Miên, “Thật sự em trai anh đòi uống, chuyện này không liên quan đến cậu ấy.”

Trong lòng Tô Hiển Ngôn chùng xuống, dù cho lý trí nói không cần phải ghen với mấy đứa nhóc nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy anh hoàn toàn không thoải mái chút nào.

“Về nhà.” Anh lạnh lùng nói.

Trình Tư Miên vội vàng gật đầu, “Dĩ nhiên phải về nhà! Nhưng còn Tô Gia Nam phải làm sao, cũng không thể đưa về nhà với tình trạng như vậy.”

Tô Hiển Ngôn nhìn cái người đang muốn treo lên người Trình Tư Miên kia, liền kéo cậu qua, “Tôi đỡ nó, đưa về nhà chúng ta luôn.”

“Vâng.”

Lâm Loan vừa nghe thế thì vội nói, “Vậy là đi à, Tư Miên, chúng ta còn chưa chính thức bắt đầu đâu.”

Tô Hiển Ngôn sau khi nghe xong lời nói này của cậu ta thì hơi ngừng lại một lát, giọng nói phát ra lạnh đến thấu xương, “Sau này đừng để tôi thấy cậu dẫn cô ấy đến những chỗ thế này nữa.”

Lâm Loan cứng đờ người, hiếm khi thấy trong mắt cậu ta có tia nghiêm túc, “Chúng tôi là bạn bè.”

Tô Hiển Ngôn dường như cười một tiếng, nhưng nụ cười kia không lan đến đáy mắt, anh lạnh nhạt nói, “Như vậy cũng không được.”

“Anh…” Trong lòng Lâm Loan buồn bực, cậu ta muốn nói anh cũng không phải là gì của cậu ấy, anh có tư cách quyết định cái gì, nhưng không đợi cậu ta nói đã thấy Trình Tư Miên mặt đầy trung thành, giơ ba ngón tay lên, “Em thề sau này sẽ không đến mấy chỗ này nữa, em thề!”

Lâm Loan: “…”

Tựa hồ cho đến lúc này Tô Hiển Ngôn mới hài lòng, anh đỡ Tô Gia Nam ra khỏi quán bar. Trình Tư Miên xoay người lại kéo Phó Tử Văn,nhưng một mình cô không đỡ nổi cô ấy nên đành kêu Lâm Loan đến hỗ trợ.

“Lâm thiếu, anh còn chưa nói đó, người vừa rồi là ai vậy?” Có người bên cạnh hỏi.

“Đúng đó, dáng người thật đẹp, rất hợp khẩu vị của tôi.” Người đó vỗ vỗ bả vai Lâm Loan, “Có số điện thoại không, cho tôi đi.”

Bàn tay đang nắm cánh tay Phó Tử Văn của Trình Tư Miên hơi khựng lại, liếc mắt nhìn người đó một cái, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Mau thu lại ý nghĩ đó của cô lại cho tôi, số điện thoại anh ấy cô muốn có là có à.”

“Ha, cô bé này có ý gì đây, cô nghĩ mình là bạn của Lâm thiếu thì không cần khách khí như vậy sao.”

Trình Tư Miên bật cười, “Tôi chính là người luôn luôn không khách khí như vậy đấy.”

“Cô!”

“Im miệng.” Lâm Loan trùng mắt với người đó, “Cậu ấy nói cái gì chính là cái đó, mấy người các cô đừng có ồn ào vớ vẩn như vậy.”

Vừa nói xong liền giúp Trình Tư Miên đỡ Phó Tử Văn ra ngoài.

Bên trong quán bar.

“Con bà nó, cô nhóc đó là ai mà khiến Lâm thiếu một mực cung kính như vậy.”

“Ôi, cái này mà không nhìn ra được à, Lâm đại thiếu gia thích người ta rồi.”

..

“Lâm Loan, cảm ơn cậu, cậu về trước đi.” Sau khi đỡ Phó Tử Văn vào trong xe, Trình Tư Miên quay đầu nói với Lâm Loan.

Lâm Loan cau mày lại, “Một mình cậu có được không, chở cả hai con ma men này đi à?”

“Không sao, còn có Tô Hiển Ngôn nữa.”

Ánh mắt Lâm Loan lóe lên, cậu ta rất không thích Trình Tư Miên lệ thuộc vào người kia như vậy.

“Trình Tư Miên, ở đây không cho đỗ xe lâu.” Tô Hiển Ngôn đang ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu ra nhìn về phía hai người đang đứng, Lâm Loan quay qua nhìn lại, hai tầm mắt chạm nhau, còn có chút địch ý.

“Ồ, tới liền!”

Hai học sinh cấp ba uống say nên không thể chở về nhà được, bằng không cũng không có cách nào giải thích rõ. Trên xe, Trình Tư Miên gọi điện thoại về nhà Phó Tử Văn, nói Phó Tử Văn đi qua nhà cô ở, cha mẹ cô ấy cũng biết cô, nên mượn cớ nói tối nay cô và Phó Tử Văn ngủ chung. Còn Tô Gia Nam thì chỉ cần Tô Hiển Ngôn gọi một cú điện thoại đã giải quyết được, chẳng qua người ở nhà họ Tô vô cùng kinh ngạc, bọn họ không ngờ tình cảm của hai anh em tốt đến như vậy.

Sau khi về đến nhà, Phó Tử Văn được an bải ngủ trong phòng Trình Tư Miên, còn Tô Gia Nam thì ngủ trên giường Tô Hiển Ngôn.

Giằng co cả buổi trời, rốt cuộc cũng chăm sóc xong hai người đó, nhưng Trình Tư Miên chưa thể thở phào nhẹ nhõm được bởi vì từ sau khi về, Tô Hiển Ngôn toàn im lặng, đây là sự bình yên trước cơn bão sao?!

Trình Tư Miên đắp kín chăn cho Phó Tử Văn, từ trong phòng đi ra cô phát hiện Tô Hiển Ngôn đang đứng ở cuối hành lang, dáng vẻ đó hình như đang chờ cô.

Trình Tư Miên ngoan ngoãn đi đến, giờ phút này nhận sai chính là biện pháp tốt nhất.

“Em biết lỗi rồi, em không nên đến quán bar.” Thái độ Trình Tư Miên muốn tốt bao nhiêu có tốt bấy nhiêu, “Vốn chỉ muốn đi ăn với nhau nhưng Lâm Loan lại đòi đi quán bar, lúc sau không biết Tô Gia Nam nghĩ gì nhất định phải đi theo cậu ta. Anh cũng biết đó, làm sao em dám để Tô Gia Nam đi một mình được, em xác định phải đi theo chăm sóc cậu ấy..”

Vừa nói xong, Trình Tư Miên đột nhiên bị người ta giữ chặt vai, trong nháy mắt anh khom người xuống kéo gần khoảng cách với cô, ép cô dựa sát vào tường. Trình Tư Miên bất ngờ không kịp phòng bị ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau, cô nhìn thấy được con ngươi đen như mực của anh, anh nhìn cô, ánh nhìn đó làm cô có chút sợ hãi.

“Cái gì gọi là nhất định phải chăm sóc nó.” Tô Hiển Ngôn hơi cúi đầu, giọng nói vừa khàn lại trầm thấp, “Bởi vì phải chăm sóc nó cho nên lời tôi nói cũng không thèm nghe đúng không?”

“Không phải..” Trình Tư Miên lắc đầu, “Bởi vì thân thể cậu ấy không tốt, hơn nữa cậu ấy cũng chưa từng đi mấy nơi đó, em lo lắng cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm, quan trọng hơn chính là…uhm”

Trình Tư Miên chợt mở to hai mắt, cô không thể tin được nhìn khuôn mặt gần trong gang tất, hàng lông mi dài thẳng của anh dường như sắp chạm vào mặt cô.

Anh đang hôn cô,

Anh, hôn, cô!!!

Môi hơi lạnh, mềm mại dán lên môi cô, làm không khí trong bóng đêm mập mờ vô cùng.

Khi Trình Tư Miên hoàn hồn lại thì anh đã kéo ra khoảng cách với cô, vừa nghiêm túc lại kìm nén nhìn cô, “Anh không thích.”

“Cái gì..” Âm thanh người nào đó đầy hoảng hốt.

Anh mím môi, chậm rãi nói, “Không thích em quan tâm người khác như vậy, Trình Tư Miên, đừng bao giờ nói em muốn chăm sóc người khác, biết chưa.”

Khi cô nói những câu này, trong ngực anh cuồn cuộn sóng trào, vô cùng buồn phiền, cơ hồ muốn xé xác người nào đó ra, loại cảm giác này chỉ khiến anh thêm điên cuồng mà thôi, điên cuồng muốn chiếm cô làm của riêng.

Trình Tư Miên sững sờ gật đầu, “Em, sau này em không nói nữa, nhưng mà em thật sự sợ cậu ấy xảy ra chuyện không chỉ vì cậu ấy là bạn em, mà còn là người nhà của anh..”

Anh khẽ run.

Trình Tư Miên có chút ngại ngùng nói, “Em sợ anh cảm thấy em làm hư cậu ấy.”

Con ngươi Tô Hiển Ngôn thâm trầm, nhất thời anh có chút buồn cười lại không biết phải làm sao, anh làm sao biết cô lo lắng điều này, cô là dạng người gì anh rất rõ. Anh chỉ sợ cô thích người khác mà thôi, chỉ đơn giản như vậy.

“Tô Hiển Ngôn, có phải anh ghen không?” Giọng nói mềm nhũn của Trình Tư Miên vang lên trong khoảng không yên tĩnh cuối hành lang vô cùng rõ ràng, Tô Hiển Ngôn không đáp lại, nhưng vẻ mặt hình như hơi mất tự nhiên.

Trình Tư Miên thay đổi biểu cảm, đột nhiên cười vô lại, bàn tay ở ngực anh chậm rãi dời lên nhẹ nhàng kéo cổ áo anh. Cuối cùng lúc cô nhón chân lên đồng thời anh cũng bị kéo khom người xuống, “Mới vừa rồi là anh đánh lén em, bây giờ em muốn bù lại, không thể để mình thua thiệt.”

Nói xong, cô khẽ đưa lưỡi ra dò xét môi anh một chút.

Cả người Tô Hiển Ngôn cứng đờ, anh cố gắng duy trì sự tĩnh táo của mình, để mặc cô to gan lớn mật. Nhưng khi Trình Tư Miên dán môi mình lên môi anh, rồi từ từ nhắm nháp đã phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của anh.

Trong nháy mắt đó mỗi tế bào trong người anh đều kêu gào ầm ĩ, nếu đã muốn, vì sao còn kìm nén mình?!

Anh dùng một tay khoác qua eo cô, một tay khác chế trụ gáy cô, dùng sức giam cầm cô trước người mình.

Ở phương diện trai gái này, khi đàn ông bắt đầu đáp lại, phụ nữ thường sẽ rơi vào thế bị động. Tô Hiển Ngôn đã làm thế với Trình Tư Miên, Trình Tư Miên cảm thấy mình đang ăn đậu hủ của anh nhưng khi Tô Hiển Ngôn chân chính hôn đáp lại cô mới phát hiện, dường như là anh ăn đậu hủ mới đúng!

Anh hôn cô sâu đậm, lại vô cùng mãnh liệt, răng môi gắn bó, thanh âm môi lưỡi vang lên trong không gian mờ tối vô cùng rõ ràng. Trình Tư Miên có to gan như thế nào đi nữa cũng chỉ là một cô gái mới biết yêu, cô chỉ mới hôn trộm anh một lần, còn vừa rồi chỉ muốn trêu chọc anh một chút, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới anh sẽ đáp lại như vậy. Cô nắm chặt áo anh, mọi nơi đều là hơi thở của anh, khiến cô có hơi đứng không vững..

“Đủ chưa.” Anh buông cô ra, ánh mắt rực lửa nhìn cô chăm chú.

Trình Tư Miên lắc đầu, rồi lại lập tức gật đầu, giọng nỉ non nói, “Đủ, đủ rồi.”

“Ừ.” Âm thanh của Tô Hiển Ngôn vừa dịu dàng lại nhuộm chút trầm khàn, “Vậy mau về ngủ đi, lần sao nếu không ngoan nữa anh sẽ không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy đâu.”

Trình Tư Miên chớp chớp mắt, tai đỏ cả một mảnh, cô muốn hỏi không dễ dàng bỏ qua chuyện gì..Nhưng mà cô không có can đảm hỏi. Cuối cùng vâng lời Tô Hiển Ngôn, Trình Tư Miên bước một bước bằng ba bước đi về phòng. Cánh cửa từ từ khép lại, cô nhìn thẳng vào hành lang tối om, trong đó có một dáng người cao ngất, sạch sẽ, là dáng vẻ mà cô thích nhất, mà trên môi cô bây giờ dường như vẫn còn vươn lại hơi thở của anh, cảm xúc đó vừa mạnh mẽ lại ấm áp.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tràn qua cửa sổ.

“Bạn học Văn Tử, mau dậy đi.” Trình Tư Miên ngồi một bên lắc lắc cô ấy, mặt đầy tươi cười nhìn Phó Tử Văn.

Phó Tử Văn xoay người lại ngồi dậy từ trên giường, “Đây là đâu?”

“Nhà tớ.” Trình Tư Miên giải thích, “Ngày hôm qua cậu uống say nên tớ mang cậu về đây, cậu yên tâm đi, tớ đã thông báo cho cha mẹ cậu rồi.”

“Tớ, tớ uống say?” Phó Tử Văn không tin vào tai mình.

“Đúng vậy, chậc chậc, không nhờ bảo bối Phó Tử Văn ngoan ngoãn của chúng ta động tới rượu lại thành một con ma men, tớ có kéo thế nào cũng không kéo được.”

Phó Tử Văn đè huyệt thái dương lại, từ từ nhớ lại tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Tư Miên nói, “Vậy, Tô Gia Nam đâu?”

“Ngủ trong phòng anh của cậu ấy, tửu lượng của hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.”

Phó Tử Văn ồ một tiếng, nhớ lại lý do mình uống rượu.

Ban đầu cô ấy cảm thấy Tô Gia Nam là mù quáng sùng bái Trình Tư Miên, nhưng đến tối hôm qua…Nếu cô ấy không phát hiện được thì cô ấy chính là kẻ ngốc, Tô Gia Nam thích Trình Tư Miên, rất thích.

“Tư Miên..”

“Hử?”

Phó Tử Văn nhìn cô, suy nghĩ một chút vẫn là không nên nói, cô ấy biết người bạn tốt nhất này của mình chỉ một lòng với người nào đó, “Không có gì, tớ hơi đói.”

Trình Tư Miên sờ đầu cô ấy một cái, “Tớ cũng biết cậu đói. Mau rời giường đi, bữa sáng đã được mua rồi, xuống ăn thôi.”

Phó Tử Văn nhẹ giọng cười một tiếng, “Được.”