Hắn Nói Ta Đều Nghe

Chương 52: Gặp lại




Edit: Mộc Tử Đằng

Tô Hiển Ngôn ôm vai Trình Tư Miên đi xuyên qua ánh mắt của mọi người, sau đó đi vào thang máy đến phòng làm việc của anh.

“Ngày hôm qua thấy em đúng là không nhìn nhằm.” Tô Hiển Ngôn vừa nói vừa ép cô lên tường, sau đó anh cúi đầu xuống, giọng nói phát ra có hơi trầm, “Tại sao quay về lại không nói với anh.”

“Muốn cho anh sự ngạc nhiên mà.” Trình Tư Miên lấy lòng nói.

“Ngạc nhiên? Suốt một tuần cũng không tới tìm anh, đây là ngạc nhiên của em?”

Trình Tư Miên ngẩng đầu nhìn anh, “Không phải trước đó anh nói thời gian này EV đang thiết kế một trò chơi mới sao, em muốn làm thiết kế nhân vật trong trò chơi cho nên mới nghĩ cách xin vào làm ở bộ phận thiết kế…”

Tô Hiển Ngôn hơi khựng lại, rồi đột nhiên nghĩ tới những tấm hình vẽ vừa rồi, “Hôm nay bản vẽ Chương Hàm mang đến đều do em vẽ?”

“Anh thấy rồi?” Trình Tư Miên vui vẻ nói, “Sao nào sao nào, anh cảm thấy thế nào?”

Tô Hiển Ngôn cười nhạt một tiếng, “Đây là sự kinh ngạc em muốn cho anh thấy?”

“Dĩ nhiên rồi, học phải nên thực hành.”

“Rất tốt.” Tô Hiển Ngôn nắm eo cô, kéo cô ôm vào trong ngực, “Anh rất thích.”

Trình Tư Miên cũng duỗi tay ra ôm anh, sau khi bình tĩnh lại mới cảm nhận được giây phút dịu dàng này.

Đã lâu rồi không gặp, cái ôm này vẫn ấm áp như mọi khi, “Tô Hiển Ngôn, em thật sự rất nhớ anh, anh có nhớ em không?”

Tô Hiển Ngôn hơi ngẩn ra sau đó thu chặt cánh tay lại, “Nhớ.” Rất nhớ, có lúc nhớ đến phát điên.

“Cốc cốc cốc.”

“Này, hai người cũng quá đáng quá, mới thấy mặt đã trốn rồi.” Tra Dịch Quang gõ cửa ở bên ngoài, “Tiểu Miên Miên, chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp, cô đừng mãi chú ý đến Tô Hiển Ngôn chứ.”

Tô Hiển Ngôn và Trình Tư Miên đứng ngay cạnh cửa, Trình Tư Miên vừa nghe thế liền đưa tay ra đinh mở cửa nhưng chưa chạm vào nắm cửa đã bị Tô Hiển Ngôn cản lại.

Cô nghi ngờ quay đầu nhìn anh, một giây kế tiếp cô nghênh đón nụ hôn mang theo hơi lạnh lẽo của anh.

“Đừng để ý đến cậu ta.” Anh chống lên trán cô, nhẹ giọng nói.

Trình Tư Miên cong cong mi mắt, “Được.”

Cô nhón chân lên vòng tay qua cổ anh hôn đáp lại. Đã lâu không thân mật, Trình Tư Miên cảm giác như bao nhiêu cảm xúc đều được bộc phát trong nụ hôn này, răng môi gắn bó không rời, mềm mại ma sát với nhau, hai người dường như muốn hòa hợp lại làm một.

Tra Dịch Quang thấy bên trong không có tiếng động gì, chỉ lắc đầu thở dài một hơi, “Đúng là điển hình của trọng sắc khinh bạn.”

Nói xong anh ta cười cười đi ra ngoài.

Bên trong phòng làm việc, Trình Tư Miên bị Tô Hiển Ngôn áp sát vào cánh cửa, cô mở mắt ra thì phát hiện anh đang nhìn mình, trong mắt đầy mập mờ, vào khoảnh khắc này cô cực kỳ mềm lòng, người cô yêu nhiều năm vẫn luôn ở đây, thật tốt mà.

“Mấy ngày nay ở đâu?” Tô Hiển Ngôn buông cô ra, hơi rũ mắt hỏi.

“Nhà của Quả Quả, à chính là biên tập viên của em.”

“Vậy đợi lát nữa qua đó dọn dẹp đồ rồi dời đi.”

“Dời đi đâu?”

“Nhà anh.”



Trình Tư Miên vẫn chưa tới giờ tan việc, dù sao bây giờ cô cũng được xem như họa sĩ của EV, cô dĩ nhiên phải kiên trì tới cùng rồi. Vì vậy cô vẫn tạm biệt Tô Hiển Ngôn để quay về bộ phận thiết kế.

Nhưng mà vừa bước chân vào cửa, cô mới phát hiện đám đồng nghiệp tốt có cả đống câu hỏi chờ cô giải đáp.

“Tư Miên, tình huống gì vậy, cô và Tô tổng biết nhau à?”

“Hai người có quan hệ thế nào vậy?”



Trình Tư Miên bị đám người đó vây lại đến nỗi nước cũng không chảy lọt, “Chuyện đó, thật ra thì cũng không có gì..” Muốn cô nói thật sao, nói là bạn gái của anh sẽ hù được người sao?

“Làm sao không có gì, tôi thấy Tô tổng trước đây luôn nghiêm túc, hơn nữa còn có dáng vẻ cao cao tại thượng, người sống chớ đến gần, nhưng mà vừa rồi..rõ ràng hoàn toàn không giống thế.”

“Ồ đúng rồi, mấy hôm trước không phải cô có một tập bản vẽ vẽ Tô tổng à.” Người đồng nghiệp nào đó cười gian nói, “Tôi biết rồi nha, hai người chính là người yêu chứ gì, còn sống chết không thừa nhận.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hô một trận.

“Nhưng mà nếu là bạn gái Tô tổng, tại sao lại đến bộ phận thiết kế?”

“Tô tổng vốn thích kiểu này à?”



“Được rồi! Không muốn làm việc nữa sao?” Chương Hàm đứng ở sau lưng mọi người tức giận nói, “Về chỗ hết cho tôi.”

Chương Hàm xuất hiện làm mọi người sợ hết hồn, sau đó liền rối rít về lại chỗ ngồi của mình.

Trình Tư Miên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Chương Hàm một cái. Mặt Chương Hàm không có biểu cảm gì, chỉ liếc cô một cái rồi xoay người đi vào phòng làm việc.

Nhưng cho dù là ở đâu thì tin tức bát quái đều truyền đi rất nhanh.

Sau khi Trình Tần nghe được tin này liền vội vàng chạy đến bộ phận thiết kế, bộ phận này do Tra Dịch Quang quản lý nên anh ta rất ít khi xuất hiện ở đây, vì thế khi mọi người thấy anh ta xuất hiện liền cảm thấy kỳ lạ.

“Trình tổng, anh…”

“Tôi tìm họa sĩ mới tới.”

“A? Anh nói là..Trình Tư Miên?”

“Này ai gọi tôi?” Trình Tư Miên mới vừa từ khúc quanh đi ra, thấy Trình Tần đứng nghiêm trang ở đó chờ cô, cô ngẩn người ngay lập tức.

“Cháu tới đây cho chú.” Trình Tần liếc xéo cô.

Trình Tư Miên cười khan hai tiếng, chậm rãi đi qua.

“Rất có tiền đồ, im hơi lặng tiếng xuất hiện.” Trình Tần đánh phủ đầu cô bằng một câu như thế.

Trình Tư Miên, “Thì, thì bây giờ không phải chú đã biết rồi sao.”

“Nếu không phải nghe người khác nói thì chú còn không biết nữa đấy.” Trình Tần quan sát Trình Tư Miên từ trên xuống dưới một lượt, “Trình Tư Miên, cháu còn cao lên này.”

Trình Tư Miên thấy Trình Tần không mắng mình nên vội vàng cười hì hì nói, “Đúng vậy đúng vậy, chú, chú cũng đẹp trai ra rất nhiều.”

Trình Tần lườm cô một cái, rồi giơ tay ra nhìn đồng hồ, “Sắp tan làm rồi.”

“Vâng, còn năm phút nữa.”

“Vậy đi ăn thôi.”

“Chờ chút, cháu đi lấy túi.” Trình Tư Miên chạy về vị trí của mình lấy túi xách. Trình Tần chắp tay sau lưng đứng đó chờ cô, sau khi Trình Tư Miên đi dến thì xoay người đi ra ngoài.

“Mẹ cháu có khỏe không?”

“Vẫn khỏe, lúc trước còn đi du lịch nữa.”

“Vậy lần này này cháu ở lại bao lâu?”

“Tô Hiển Ngôn không nói cho chú biết à, cháu về nước hai tháng.”



Hai người vừa đi vừa tán gẫu, hoàn toàn không phát hiện cả phòng thiết kế đều trợn tròn mắt.

“Từ, Từ Phồn, vừa rồi Tư Miên gọi Trình tổng là chú đúng không?”
“Không nghe lầm đâu, chính là như vậy đó.”

“Trình tổng có cháu gái lớn như vậy à?”

“Nói đúng hơn là Tư Miên có người chú trẻ tuổi như vậy!” Người đồng nghiệp nào đó ôm đầu, “Xong rồi, mấy ngày nay ở công ty tôi đều cho cô ấy làm chân chạy vặt, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!”

“Đừng nói chỉ một mình cậu…Tôi còn thường xuyên bảo cô ấy đi mua nước.”

Từ Phồn lắc lắc đầu, “Cho nên mới nói, khoảng thời gian này các anh dám sai bảo hòn ngọc quý của EV.”

“Hòn ngọc quý?” Có người đột nhiên phản ứng kịp, “À đúng rồi, nếu như Trình tổng là chú của Tư Miên, Tư Miên lại là bạn gái của Tô tổng, vậy Tô tổng và Trình tổng có quan hệ thế nào?”

“…”

Chương Hàm ngước mắt nhìn bóng lưng dần khuất của Trình Tư Miên và Trình Tần, sắc mặt anh ta bình thản. Bề ngoài anh ta tuy không có vẻ khiếp sợ như mấy người ngoài kia nhưng anh ta biết nội tâm mình chấn động vô cùng.

Ban đầu anh ta không tín nhiệm cô, nhưng sau khi nhìn thấy tác phẩm của cô thì phát hiện ra cô là một nhân tài hiếm có, sau đó mọi sự chăm chỉ và cố gắng của cô anh ta đều quan sát được. Nói thật, anh ta rất thích cô.

Ở cái tuổi này của anh ta còn làm giám đốc, vừa có nhan sắc vừa có tiền cũng được nhiều người phụ nữ theo đuổi, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta luôn tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, không tìm được người có chung sở thích còn nhìn không thuận mắt. Mà Trình Tư Miên lại là cô gái mà anh ta nhìn thuận mắt nhất trong mấy năm qua, tuổi tuy còn nhỏ nhưng vẻ ngoài là kiểu người mà anh ta thích, hai người lại có chung sở thích, hơn nữa tính tình cô còn không tệ, cho nên anh ta đã nghĩ đến việc có nên theo đuổi cô hay không…

Nhưng hôm nay sau khi xảy ra chuyên này, anh ta đã bừng tỉnh ngộ, anh ta cao ngạo tự nghĩ là ‘Nếu mình theo đuổi chắc chắn sẽ theo đuổi được’, cái suy nghĩ này hoàn toàn sai lầm. Cô sớm đã có người thích, hơn nữa người đó còn là người mà vĩnh viễn anh ta cũng không bắt kịp.

Một mầm non tình yêu còn chưa chớm nở đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Tô Hiển Ngôn lái xe đến cửa công ty chờ cô, Trình Tần và Tra Dịch Quang cùng Trình Tư Miên cùng nhau ngồi lên xe của anh.

Bốn người từng sống chung dưới một mái nhà đã lâu rồi chưa được ăn cơm chung. Trình Tư Miên bị Trình Tần và Tra Dịch Quang hỏi một loạt chuyện ở Mỹ sau đó mới buông tha cho cô.

Sau khi ăn xong, mỗi người đều về nhà của mình.

“Cháu ở đâu?” Trình Tần hỏi.

Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn một cái, “Sở dĩ ở nhà bạn, nhưng mà hôm nay..”

“Hôm nay ở nhà tôi.” Tô Hiển Ngôn mặt không đổi sắc nói.

Tra Dịch Quang chậc chậc hai tiếng, Trình Tần liếc hai người một cái.

Tô Hiển Ngôn giống như không nhìn thấy được, “Tư Miên, lấy hành lý của em trước.”

“Ồ, được.”

“Này này này, vậy còn hai người chúng toi thì sao?” Tra Dịch Quang hỏi.

Tô Hiển Ngôn, “Tự bắt xe về đi.”

Tra Dịch Quang trợn mắt, “Lại trọng sắc khinh bạn!”

Trình Tần, “…Quen là tốt.”

Sau khi qua nhà Viên Quả lấy hành lý, Trình Tư Miên và Tô Hiển Ngôn về nhà của anh. Nói là nhà mới thì chỉ có Trình Tư Miên thấy mới.. Đây là căn nhà anh đã mua từ hai năm trước, ngoại trừ hằng ngày người giúp việc đến dọn dẹp thì chỉ có mình anh.

Trình Tư Miên vừa vào cửa liền đánh giá xung quanh, màu sắc chỉ thuần một màu cùng với phong cách đơn giản này, lộ ra hơi thở cấm dục..Cái này đúng là phong cách Tô Hiển Ngôn không sai vào đâu được.

“Uống nước lọc hay nước trái cây.” Tô Hiển Ngôn đặt hành lý xuống rồi đi vào bếp.

“Nước trái cây.”

“Được.”

Phòng bếp được thiết kế theo kiểu mở, Trình Tư Miên đi sau anh, “Phòng này thật lớn, một mình anh ở có thấy quá rộng lớn hay không?”

Tô Hiển Ngôn vừa rót nước trái cây vừa nói, “Cũng không lớn mấy, sau này còn có em.”

Trình Tư Miên ngẩn người, “Em? Anh cũng nghĩ tới vấn đề này rồi à?”

Tô Hiển Ngôn xoay người lại, đưa ly nước trái cây cho cô, “Sao hả, không thích nơi này sao? Nếu không thì em cứ tự chọn, miễn em thích là được.”

Trình Tư Miên vội vàng lắc đầu, “Không phải không phải, ý em là không ngờ anh lại nghĩ xa đến như vậy.”

Tô Hiển Ngôn duỗi tay ra sờ đầu cô, khẽ cười nói, “Cô nhóc nhà anh đã trưởng thành rồi, không xa đâu.”

Trình Tư Miên ngồi ở phòng khách uống nước trái cây, sẵn tiện nghỉ ngơi một chút. Cô nhìn Tô Hiển Ngôn ngồi bên cạnh, trong lòng có chút thấp thỏm.

Thật ra thì trên đường về nhà cô vẫn luôn nghĩ , buổi tối cô sẽ ngủ ở đâu, Tô Hiển Ngôn sẽ chuẩn bị cho cô một căn phòng riêng hay là để cho cô ngủ chung với anh.

Nếu là vế sau..ôi.. tâm tình kích động quá.

Ba năm trôi qua, cô đã sớm trưởng thành rồi, nhưng ba năm này gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần gặp nhau đều là Tô Hiển Ngôn đi đến Mỹ, thời gian ở lại cũng không nhiều, chỉ có ba bốn ngày là cùng, hơn nữa còn có Tưởng Vân Lam ở nhà…nêu Trình Tư Miên muốn phát sinh cái gì cũng không có khả năng xảy ra!

Cho nên cô luôn tâm niệm trong lòng về chuyện làm sao để ăn sạch sẽ người này, cho tới bây giờ cũng chưa thực hiện được mong muốn này!