"Ngươi nói cái gì?" Hiên Viên Vô Thương có chút không dám tin nhìn hắn, làm sao có thể không thấy?
"Vương gia, tiểu công tử không thấy!" Liên Vụ mở miệng lần nữa, hắn cũng không dám tin tưởng tiểu công tử sẽ mất tích, nhưng quả thật đúng là mấttích!
Nhìn một chút Vũ Văn Tiểu Tam ngủ say trong ngực, mày kiếmnhíu chặt: "Chuyện này trước đừng nói cho vương phi! Lập tức đi thăm dòcho bổn vương!" Nói xong ôm Vũ Văn Tiểu Tam vào trong phòng, đặt lêngiường, đắp kín chăn cho nàng.
"Dạ!" Liên Vụ đáp một tiếng, nhanh chóng chỉ huy hạ nhân đi tìm.
Đóng cửa lại rồi ra khỏi phòng, sải mấy bước lớn đi vào đại sảnh.
Trước sau vẫn bước đi thong thả, nhưng nội tâm nóng nảy tràn đầy lo lắng dày xéo làm hắn cực kỳ khó chịu!
Qua hơn hai canh giờ, Liên Vụ trở lại, quỳ một chân trên đất: "Vương gia,thuộc hạ vô năng!" Bọn họ tìm thật lâu, cơ hồ lật tung cả hoàng thànhrồi, cũng vận dụng thế lực từ những nước khác, nhưng không có một chúttin tức của tiểu công tử, giống như biến mất vào hư không!
Đôimắt tà mị như hoa đào híp lại, nhìn người quỳ gối trước mặt mình: "Ngàyhôm qua người nào chịu trách nhiệm an toàn của tiểu thế tử và tiểu côngtử?"
"Dạ . . . . . Là thuộc hạ!" Liên Vụ do dự ngắn ngủi một chút, liền cắn răng mở miệng.
"Nói thật!" Giờ phút này, giọng nói từ tính tràn đầy tức giận.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Liên Vụ thoáng qua một tia rối rắm, nhìn bộ dáng tràn đầy tức giận của Hiên Viên Vô Thương một chút, cuối cùng vẫn nóithật: "Là Liên Hoa và Đình Vân!"
"Hai người bọn họ đâu?" Nhànnhạt mở miệng, giọng nói nghe không ra suy nghĩ, nhưng người nào cũngbiết trong đó hàm chứa tức giận.
"Quỳ ở bên ngoài đại sảnh,chờ vương gia trách phạt!" Hai người bọn họ, ngày hôm qua không biết bịcái gì kích thích, một người tới quán trọ uống rượu đến say khướt, mộtngười ở phòng mình uống say như chết!
May mà đêm qua Tiểu Nguyệtôm tiểu thế tử đi qua bà vú bên kia nói chuyện, mất hết một buổi tối nên tiểu thế tử nghỉ ngơi ở chỗ bà vú bên kia. Nếu không, sợ rằng tiểu thếtử cũng bị bắt đi!
Hai mắt tà mị khép chặt, đè nén tức giận!
Ngay sau đó lại mở mắt ra: "Đêm qua có ai có thể tiếp cận phòng của tiểu công tử không?"
"Xế chiều hôm qua, thuộc hạ và Đình Vũ đi ra ngoài xử lý những chuyện khácrồi, cũng không rõ." Đêm qua là do Liên Hoa và Đình Vân phụ trách antoàn cho tiểu thế tử và tiểu công tử, cho nên bọn họ cũng không để ý đến vấn đề này. Ai ngờ hôm nay trở lại, chỉ thấy ám vệ bảo vệ tiểu thế tửvà tiểu công tử đều chết hết, hai tên gia hỏa Liên Hoa và Đình Vân cũngchẳng biết đi đâu, sau khi đi tìm tiểu công tử mới tìm được hai ngườibọn họ.
"Kêu bọn họ lăn tới đây cho bổn vương!" Đây là lần đầutiên hắn nói chuyện như vậy với thuộc hạ của mình. Lúc trước tức giận,hắn cũng không dùng qua chữ "cút"!
"Dạ!" Liên Hoa lĩnh mệnh, vội vã lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt hối tiếc của Liên Hoa và Đình Vân xuất hiện ởtrước mặt Hiên Viên Vô Thương, không nói hai lời liền quỳ trên đất:"Vương gia, thuộc hạ đáng chết! Xin vương gia ban cho cái chết!"
Một trận chưởng phong bén nhọn đánh tới, hai người đều không né khôngtránh, lúc cỗ lực đạo còn cách bọn họ mấy tấc thì đổi hướng, nện vào cây cột kia. . . . . .
"Rầm!" một tiếng, cây cột lớn như vậy lại bị đánh gãy! Phòng cũng lung lay theo. . . . . .
"Các ngươi quả thật đáng chết! Đợi khi tìm được Cuồng nhi, Bổn vương sẽ trởlại xử trí các ngươi!" Trong giọng nói tà mị tràn đầy tức giận đè nén!Trở về phủ nhiếp chính vương làm tiệc đầy tháng chỉ vì thể diện cho nhitử, ai có thể nghĩ tới sẽ có người to gan lớn mật cướp đi con của hắn!
"Thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực tìm kiếm tiểu công tử!" Hai người cùngnhau mở miệng, đồng thời vì hành động của mình mà tự trách không ngừng.Hai người đều vì chuyện của mình và Tiểu Nguyệt mà rối rắm, chạy đi mượn rượu giải sầu. Không ngờ kẻ xấu sẽ nghĩ đến, thừa cơ hội sai sót nàycủa mình mà cướp đi tiểu công tử. Bây giờ bọn hắn chết vạn lần cũng khóchối tội!
"Tối ngày hôm qua có thể có người đến gần phòng Cuồngnhi không?" Hiên Viên Vô Thương hỏi xong cũng cảm thấy mình hỏi có chúthơi thừa, tối hôm qua hai người này say rượu rồi, cho tới bây giờ tất cả mùi trên người của bọn họ cũng đều là mùi rượu.
"Vương gia,thuộc hạ không biết! Nhưng sáng hôm qua, thuộc hạ từng nhìn thấy cóngười lén lút đến gần phòng của tiểu công tử!" Hiên Viên Vô Thương vừahỏi, Đình Vân liền nhớ tới điểm này. Sáng hôm qua hắn còn cảm thấy rấtkỳ quái, nhưng nhìn người nọ cũng chỉ là nhìn thôi, cũng không có làm ra hành động gì, cho nên liền không có để ý.
"Ai?" Một chữ "ai" này mang theo chút vội vàng.
"Là tổng quản thái giám bên cạnh hoàng thượng!"
"Không phải Lân làm!" Hiên Viên Vô Thương chắc chắn mở miệng, Dạ Tử Lân có bao nhiêu bản lãnh hắn vẫn biết, hắn ta không có khả năng lớn như vậy!
Người có thể ở vương phủ của hắn bất động thanh sắc diệt trừ gần trăm ám vệ,cướp đi Cuồng nhi, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ!
"Những ám vệ kia chết bao lâu?" Nhìn hai người đang quỳ một chút.
Sắc mặt hai người lập tức cứng đờ, trên mặt đều là vẻ rối rắm. Tối hôm quabọn họ uống rượu say, vừa mới được Liên Vụ giải rượu tỉnh lại, còn chưakịp làm gì khác đã quỳ ở nơi này thỉnh tội, cho nên quả thật không biếtám vệ đã chết bao lâu.
Sắc mặt lạnh lẽo, không nhịn được quay mặt về phía ngoài cửa, mở miệng: "Liên Vụ, vào đi!"
"Dạ! Vương gia!" Thân hình Liên Vụ chợt lóe, liền quỳ gối trước mặt của Hiên Viên Vô Thương.
"Lúc ngươi đi, ám vệ đã chết bao lâu?" Nếu như thời gian chết không lâu, thì có khả năng người đó vẫn còn ở Dạ Mị đế quốc!
"Tính toán thời gian, đến bây giờ là hai canh giờ rồi! Bọn họ chọn lúc rạngsáng, lúc tính cảnh giác của thị vệ thấp nhất mới ra tay. Lúc thuộc hạphát hiện không thấy tiểu công tử, vừa đúng lúc vương gia ngài và vươngphi tiễn khách ra khỏi thành, thuộc hạ liền tự chủ trương phái người đitìm, nhưng cũng không có nhìn thấy người khả nghi trong hoàng thành.Thuộc hạ hoài nghi bọn họ có thể là thông qua con đường bí mật nào đó để đi ra ngoài." Liên Vụ phân tích hợp tình hợp lý.
"Ngươi đi tìm ở hoàng cung chưa?" Chợt, Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày hỏi một câu như vậy.
Liên Vụ sững sờ, hắn thật sự đã quên mất hoàng cung: "Không có! Vương gia hoài nghi hoàng thượng?"
"Không phải! Hắn không có bản lãnh này." Đôi mắt tà mị như hoa đào nhắm lại, như đang ngẫm nghĩ cả quá trình chuyện này.
"Vương gia, thuộc hạ cũng hoài nghi tới người trong cung, nhưng hoàng thượngsẽ không làm như vậy, hắn đăng cơ làm vua mới nửa năm, căn cơ chưa ổn.Thế nào cũng sẽ không tùy tiện đối nghịch với vương gia, mất đi sự ủnghộ của vương gia, có thể ngày mai sẽ bị người của tông tộc đạp xuốngđài. Dù sao lúc hoàng thượng làm Tam vương tử, người ủng hộ hắn cũngkhông nhiều. Nếu là vị kia của Trường Sinh Điện, hoặc là Đại Vương Tửngài mới thả ra vào mấy ngày trước, vậy thì càng thêm không thể nào! Bây giờ bọn họ đang ở hoàng cung, bản thân cũng khó tự bảo vệ nổi, làm saocó bản lãnh tới cướp tiểu công tử?"
Nếu như đều không phải, vậy thì không phải người của hoàng cung ra tay.
Sau đó, Hiên Viên Vô Thương lại không trả lời, chỉ nhắm mắt lại lẳng lặngsuy tư. Thật lâu sau, lâu đến nỗi Liên Vụ gần như nghĩ là hắn ngủ thiếpđi, đôi mắt tà mị như hoa đào chợt mở ra, đôi mắt mang theo rét lạnh:"Truyền lệnh của bổn vương, đóng tất cả cửa khẩu của Dạ Mị đế quốc lại,bất luận kẻ nào chỉ có thể vào, không thể ra! Sau đó phái người dò xétcả nước Dạ Mị đế quốc, chỉ cần phát hiện trong gia đình nào có đứa trẻlớn chừng một tháng, tất cả đều tỉ mỉ tra rõ thân phận cho bổn vương, hễ phát hiện người khả nghi, liền lập tức tới thông báo cho bổn vương!Liên Vụ, theo bổn vương đi hoàng cung một chuyến!"
Hắn không biết chuyện này rốt cuộc có liên quan đến người trong cung hay không? Chonên phải chuẩn bị tất cả! Cả nước giới nghiêm, không cần lần lượt thôngbáo tới biên thành, hắn tự có phương thức truyền tín hiệu đặc biệt, chonên một đạo lệnh này truyền xuống, nếu người bắt Cuồng nhi không phải là người trong cung, như vậy tuyệt đối không thể rời khỏi Dạ Mị đế quốc đã bị phong bế tất cả các thành!
Mà chỉ cần vẫn còn ở Dạ Mị đếquốc, hắn tin chắc có thể lôi những người này ra! Về phần tất cả trẻ con một tháng đều không bỏ qua mà phải điều tra kỹ, dĩ nhiên là vì phòngngừa thuật dịch dung!
"Dạ!" Đình Vân và Liên Vụ cùng nhau mở miệng.
Đình Vân đứng lên, thật nhanh chạy đi truyền lại mệnh lệnh của vương gia, mà Liên Vụ đi theo Hiên Viên Vô Thương cùng nhau vào cung.
. . . . . .
"Nhiếp chính vương điện hạ!" Người ở cửa hoàng cung cùng nhau hành lễ, có chút kỳ quái hôm nay nhiếp chính vương điện hạ làm sao sẽ tới hoàng cung.
Hiên Viên Vô Thương cũng là không thèm để ý bọn họ, lòng bàn chân như manggió, đi thật nhanh, đi về nơi Dạ Tử Lân xử lý chính vụ.
Đến cửa, một tiểu thái giám quỳ xuống mở miệng: "Tham kiến nhiếp chính vương điện hạ! Nhiếp chính vương tìm hoàng thượng sao?"
"Ừm! Hoàng thượng đâu?" Âm thanh nhàn nhạt nghe không ra suy nghĩ, để quyết tâm che giấu sự nóng vội.
"Hồi bẩm nhiếp chính vương điện hạ, giờ này chính là giờ vào triều, hoàngthượng chắc hẳn đang ở Kim Loan điện thương thảo quốc sự với các vị đạithần. Nhiếp chính vương điện hạ có thể vào thư phòng trước để chờ hoàngthượng." Tiểu thái giám nói xong đẩy cửa ra.
Phân lượng nhiếpchính vương điện hạ ở Dạ Mị đế quốc, cả nước đều biết, cho nên hắn mớibiết lái miệng đề nghị để Hiên Viên Vô Thương vào thư phòng chờ đợi. Nếu là những người khác, làm sao cũng không thể vào lúc hoàng thượng khôngcó ở đây, mà tiến vào thư phòng được! Có thể ở bên ngoài chờ đợi cũngkhông tệ rồi!
"Nói hoàng thượng lập tức trở về, Bổn vương có việc gấp!" Quét tiểu thái giám này một vòng, dù nửa khắc hắn cũng không đờiđược! Chỉ cần nhớ tới nhi tử tung tích không rõ, đáy lòng của hắn liềnnóng nảy bất an. Nếu để Tam nhi biết, không biết đã gấp thành cái dạnggì rồi!
Cho nên hắn nhất định phải xử lý chuyện xong trước khi Tam nhi tỉnh lại!
"Hả? Hiện tại đi mời?" Tiểu thái giám này có chút khó tin nhìn hắn, cóchuyện gì mà phải khẩn cấp gọi bệ hạ đến ngay bây giờ? Bây giờ hoàngthượng đang ở trên triều đó!
"Bổn vương nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao?" Lần này trong giọng nói đã tràn đầy tức giận!
Tiểu thái giám này sợ đến run lên, lập tức quỳ xuống: "Nô tài đáng chết!Nhiếp Chính vương Điện hạ tha mạng! Nô tài lập tức đi thông báo chohoàng thượng ngay!" Nói xong liền lăn một vòng chạy như bay đến Kim Loan điện.
Sải mấy bước nhảy vào Kim Loan điện, đôi mắt tà mị như hoa đào híp lại, tràn đầy nguy hiểm. Nếu thật là Dạ Tử Lân làm, vậy cũngđừng trách hắn không để ý tình huynh đệ!