Hãn Phu

Chương 122




Thiệu Vân An cảm thấy hình như mình đã ra khỏi địa giới huyện Vĩnh Tu, Hổ ca rốt cuộc ngừng lại, cũng báo cho mọi người biết là đã tới. Nhìn đồng hồ đeo tay, tháo áo lông trên người, Thiệu Vân An nói. "Đã bốn giờ, chúng ta đi suốt buổi chiều, thêm cả một buổi tối! Người trong nhà chỉ sợ lại lo lắng."

Không hỏi Vương Thạch Tỉnh có lạnh hay không, Thiệu Vân An lấy áo lông ra. "Mặc vào, chỗ này ẩm ướt, lạnh."

Vương Thạch Tỉnh không từ chối sự quan tâm của tức phụ, mặc áo lông, nói. "Lúc đi có nói là lên núi, một đêm không trở về chắc bọn họ sẽ không quá lo lắng, chúng ta còn đi chung với Hổ ca."

"Ngao!"

Thúc giục hai người đuổi kịp, Hổ ca mở đường, Đại Kim Tiểu Kim đi ở phía sau hai người, thoạt nhìn phi thường cẩn thận.

Bàn tay lạnh lẽo của Thiệu Vân An bị Vương Thạch Tỉnh nhét trong túi áo lông, hai người đều mặc trường bào, cộng thêm áo khoác lông hiện đại bên ngoài. Hai người mặc cổ trang, nếu không để ý tới thời đại, còn tưởng hai người đang đóng phim truyền hình. Bất quá, nơi này còn có thêm ba lão hổ.

"Tỉnh ca, chúng ta còn ở địa giới thôn Tú Thủy, hay huyện Vĩnh Tu sao?"

"Không biết. Chắc vẫn còn trong địa giới huyện Vĩnh Tu."

Thiệu Vân An cứ ngỡ là tới rồi, kết quả lại đi theo Hổ ca một đoạn đường dài. Đoạn đường này không dễ đi, rất dốc, cho nên Hổ ca mới để hắn tự đi.

Trời tờ mờ sáng, Hổ ca rốt cuộc ngừng lại. Thiệu Vân An giơ đèn pin nhìn bốn phía, cảnh tượng xung quanh khiến hắn cảm thấy như trở về rừng rậm nguyên sinh. Mặc dù ở hiện đại, hắn chưa từng đi tới rừng rậm. Cây cối chỗ này che trời, bụi rậm cao tới eo. Cây đan cây, dây đằng cuốn quanh, rắc rối khó gỡ, không khí lạnh lẽo ẩm ướt..

Có tiếng nước, ào ào, gần đây chắc hẳn có một cái sông lớn. Hổ ca tựa hồ đang xác định phương hướng, ngừng chừng mười phúc, nó cất bước về hướng nam. Đi theo Hổ ca, khom người né tránh mấy dây đằng thô to như cánh tay thõng xuống, nhấc chân đạp qua mấy nhánh cây khô héo, tay chân phối hợp chèo qua tảng đá lớn, tiếng nước chảy ào ào đinh tai, khi bọn họ dừng lại lần nữa, Thiệu Vân An gần như kêu lên.

Trước mặt họ là một thác nước, một thác nước chảy xuống từ một ngọn núi cao gần như chìm trong mây. Thiệu Vân An từng tới thác nước Cửu Long, nhưng nếu so với nơi này, thác Cửu Long chỉ xem như là em bé mới sinh.

"Ngao ô!"

Gầm lên với hai người, Hổ ca lắc cơ thể to lớn của mình và nhảy xuống hồ nước dưới thác nước. Đại Kim Tiểu Kim cũng nhảy. Thiệu Vân An hét lên, "Còn muốn xuống nước, sẽ bị đông chết đó!"

"Ngao ngao!" Hổ ca thúc giục, Đại Kim Tiểu Kim cũng thúc giục.

"Tỉnh ca, huynh vào không gian đi."

"Ta biết bơi, ta muốn đi cùng đệ."

Thái độ Vương Thạch Tỉnh kiên quyết, thậm chí buông tay Thiệu Vân An, sợ đối phương đem hắn vào trong không gian. Ba lão hổ vội vã thúc giục, Thiệu Vân An nghiến răng cởi áo lông, không có thời gian vào không gian thay áo tắm. Vương Thạch Tỉnh cũng cởi áo lông. Hai người cởi áo, khởi động xong thì nhảy xuống nước.

"A! Lạnh chết mất!"

Thiệu Vân An rít gào vì lạnh, Vương Thạch Tỉnh cũng lạnh, bơi tới bên cạnh tức phụ. Đại Kim Tiểu Kim bảo vệ hai người, Hổ ca bơi phía trước dẫn đường.

Thiệu Vân An lạnh tới mức răng va cầm cập vào nhau. Hổ ca bỗng dưng lặn xuống, trong lòng Thiệu Vân An thầm mắng mịa nó, nhắm mắt lặn theo. Có một cái đầu xù xù lông bơi ở trước mặt hắn, Thiệu Vân An bắt lấy, lập tức nghe thấy thanh âm ngao ngao không biết là của Đại Kim hay Tiểu Kim, giống như bị đau. Thiệu Vân An nhanh chóng thả tay ra. Vương Thạch Tỉnh cũng nắm lấy một cái đuôi. Cái đuôi vàng của Đại Kim Tiểu Kim kéo hai người đi xuống càng sâu. Ngay lúc Thiệu Vân An không thể nín thở được nữa, hắn cảm thấy hình như hai chân chạm đất, hắn vội vàng dùng sức đạp xuống, đứng thẳng người.

"Khụ khụ khụ!"

"Tức phụ!"

Vương Thạch Tỉnh chật vật tới bên cạnh tức phụ, ôm lấy hắn. Vương Thạch Tỉnh cũng lạnh tới mức mặt trắng bệch. Thiệu Vân An lấy bình linh nhũ ra, mặc kệ pha loãng hay không pha loãng, mở nắp đưa Vương Thạch Tỉnh.

"Ngao ngao"!

"Ngao ô ngao ô!"

Ba lão hổ vốn lao về phía trước nhanh chóng gầm rú chạy trở về. Vương Thạch Tỉnh uống một giọt, Thiệu Vân An cũng uống một giọt, ba lão hổ chạy tới, Thiệu Vân An lùi về sau một bước. "Mỗi người một giọt, không thể nhiều hơn."

"Ngao!"

Ba lão hổ dừng lại.

"Há miệng."

Há miệng.

Trong thân thể đã ấm áp lên, Thiệu Vân An nhỏ vào miệng mỗi lão hổ một giọt linh nhũ, sau đó thu hồi cái bình. Lông mao trên người lão hổ đứng thẳng lên, rồi xẹp xuống, đôi mắt nhắm lại. Sau một lúc, chúng nó mở mở to mắt. Hổ ca nhìn thẳng Thiệu Vân An một hồi lâu, xoay người, tiếp tục dẫn đường.

"Ngao!"

Sau khi uống linh nhù, Đại Kim Tiểu Kim nện bước giống như vừa mới uống thuốc kích thích

Lấy đèn pin ra, Thiệu Vân An cởi bỏ y phục bị ướt, mặc áo ngủ bằng bông. Vương Thạch Tỉnh cũng mặc áo ngủ. Đây là hang động ẩn dưới một hồ nước. Không khí trước mặt dường như chứa đựng từng giọt nước nhỏ. Nhưng kỳ lạ là, mùi hương trong hang không tệ, có một mùi thơm nhàn nhạt.

"Tỉnh ca, đằng trước có ánh sáng."

Thiệu Vân An nhỏ giọng nói, Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay hắn. "Hang này có thể dẫn ra bên ngoài."

"Nhưng không có gió mà."

"Tới nhìn sẽ biết."

Hai người đẩy nhanh bước chân, ánh sáng ngày càng rõ ràng, khi bóng dáng Hổ ca rẽ qua một bên rồi biến mất, hai người trực tiếp nhấc chân chạy.

Tại khúc cua, ánh sáng in lên tường thành mấy cái lỗ. Đi qua ngã rẽ, Thiệu Vân An sững sờ, Vương Thạch Tỉnh cũng kinh ngạc há miệng.

Trước mặt bọn họ có một hồ nước cạn. Cái này không phải trọng điểm, phía trên hồ nước còn có giọt nước chuyển động, trong hồ cũng có dòng chảy, nhưng đây vẫn chưa phải trọng điểm.

Trọng điểm là!

Ở trung tâm hồ nước, có một gốc cây trắng tinh không tì vết. Trên ngọn cây, ở giữa nụ hoa giống như chiếc lá, có một hạt tròn màu trắng cỡ trứng chim cút. Ánh sáng tỏa ra từ hạt này.

Ánh sáng từ hạt châu này mềm mại và thánh khiết đến nỗi Thiệu Vân An nhịn không được muốn quỳ xuống thần phục.

"Ngao!"

Hổ ca gầm một tiếng, Thiệu Vân An hoàn hồn, Hổ ca nhìn gốc cây, lại nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh tới bên cạnh hồ nước, hỏi. "Hổ ca, ngươi dẫn chúng ta tới, là muốn ta giúp ngươi dưỡng cái cây này sao?"

Hổ ca nhảy vào hồ nước, há miệng muốn cắn hạt châu.

"Khoan đã!"

Hổ ca khó hiểu nhìn qua.

"Ngươi muốn ăn?"

Hổ ca nghiêng đầu, nhảy khỏi hồ nước, cắn áo ngủ Thiệu Vân An, kéo hắn vào. Thiệu Vân An đã hiểu. "Ngươi muốn tặng nó cho ta sao?"

Hổ ca ngừng động tác buông áo ngủ Thiệu Vân An, rống một tiếng.

Lồng ngực Thiệu Vân An đập dồn dập, lắc đầu. "Thứ này quá quý trọng, ngươi giữ lại ăn đi."

"Ngao"!

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, hắn hơi bối rối. Loại thực vật tỏa ra ánh sáng này tuyệt đối không phải vật phàm, chưa biết chừng là tiên thảo. Ở đất nước này còn có loại trái cây khiến nam nhân ăn vào có thể hoài thai, có thêm tiên thảo cũng không phải chuyện quá kỳ lạ.

Vương Thạch Tỉnh tiến lên. "Hổ ca, ngươi muốn tặng cái trái này cho chúng ta?"

"Ngao!"

"Ngươi không cần sao?"

Hổ ca vẫy vẫy cái đuôi.

Trầm mặc một hồi, Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Có phải ngươi thích linh nhũ hơn đúng không? Chính là thứ vừa nãy mới uống?"

"Ngao ngao!"

"Ngươi muốn đổi cái này lấy linh nhũ?"

Hổ ca hất đuôi.

Nếu không đổi linh nhũ thì là cái gì? Vương Thạch Tỉnh nghĩ mãi không ra. Thiệu Vân An đột nhiên linh quang chợt lóe, hỏi. "Ngươi muốn biết bọn nhỏ đi đâu có phải hay không?"

"Ngao ô ngao ô!"

Thiệu Vân An vỗ trán. "Giữa trưa ta đem mấy đứa nhỏ vào không gian. Từ lúc bọn nhỏ đi vào, Hổ ca dường như rất muốn đi, ta không đáp ứng, nó liền kéo chúng ta lại đây, vậy chắc là đúng rồi."

Vương Thạch Tỉnh nhíu mày.

Thiệu Vân An nghiêm túc nhìn cặp mắt màu hổ phách kim sắc của Hổ ca, nói. "Hổ ca, ta đưa bọn nhỏ tới chỗ có rất nhiều đồ vật nguy hiểm, ta sợ ngươi cùng Đại Kim Tiểu Kim không rõ, chạm vào đồ vật nguy hiểm. Còn nữa, nơi đó có linh nhũ, đối với nhà chúng ta là hi thế trân phẩm, ta sợ các ngươi nhịn không được uống hết."

"Ngao!"

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Không bằng chúng ta mang bọn nó vào không gian, xem bọn nó biểu hiện thế nào, nếu chúng nó nhịn được, chúng ta có thể hào phóng một chút."

Thiệu Vân An. "Ta sợ đám hỏa dược và xăng."

"Hổ ca và Đại Kim Tiểu Kim rất thông minh, giải thích cho bọn nó thứ kia có thể nổ chết, chúng nó sẽ không đụng vào. Hoặc là đệ lấy ít xăng đốt cho bọn nó nhìn thử, hổ đều sợ hỏa."

Hổ ca đi một đoạn đường xa như vậy, đem bảo vật trân quý giao cho bọn họ để đổi lấy quyền lợi vào không gian. Nói thật, Thiệu Vân An không đành lòng cự tuyệt.

"Ngao!"

Hổ ca lại cắn áo ngủ của Thiệu Vân An.

Lần này Thiệu Vân An không cự tuyệt, đi theo Hổ ca tiến vào trong hồ nước, Vương Thạch Tỉnh cũng đi theo. Đến gần cây tiên thảo, Hổ ca buông miệng. Thiệu Vân An khom người, cẩn thận quan sát cây tiên thảo. Ngoại trừ bốn chiếc lá ở trên đỉnh đầu, trong tư thế bảo vệ trái cây sáng bóng. Tất cả các lá khác đều cuộn tròn. Thiệu Vân An ngẩng đầu hỏi nam nhân bên cạnh. "Tỉnh ca, chúng ta trồng cây này vào trong không gian đi!"

"Được."

Thiệu Vân An xoay qua hướng Hổ ca. "Hổ ca, cây tiên thảo này ta trồng trong không gian được chứ? Ta không muốn hái tiên quả duy nhất này, cũng không muốn nhổ tiên thảo."

Hổ ca không ý kiến ô ô kêu. Thiệu Vân An vừa động tay, bình sứ xuất hiện, sau đó là một cái xẻng nhỏ. Hổ ca và Đại Kim Tiểu Kim lập tức hưng phấn.

"Đừng nhúc nhích!"

Hổ ca bất động, đồng thời dùng đuôi trấn áp Đại Kim Tiểu Kim không nghe lời. Thiệu Vân An mở nắp, nghiêng bình sứ về hướng tiên quả, một giọt linh nhũ màu xanh biếc chầm chậm chảy xuống. Đại Kim Tiểu Kim không nhịn được muốn uống, Hổ ca cũng há cái miệng lớn.

"Không được động!"

Giọt linh nhũ nhỏ lên tiên quả, trong tíc tắc, ánh sáng chói mắt tràn ra, cả người cả hổ đều theo bản năng nhắm chặt mắt. Đương nhiên ngay sau khi Thiệu Vân An mở mắt lại, nhìn thấy viên tiên quả còn lóa mắt hơn trước. Thiệu Vân An cất bình sứ, Vương Thạch Tỉnh cầm cái xẻng, khom lưng. Thiệu Vân An cũng khom lưng, đôi tay chọc vào trong nước,

"Ô ô!"

"Ngao ô!"

Ba lão hổ nhìn chằm chằm tiên quả lóa mắt. Dưới đáy hồ là bùn đất. Vương Thạch Tỉnh cẩn thận dùng xẻng tìm kiếm rễ cây. Tìm hơn mười phút, Vương Thạch Tỉnh nhìn Thiệu Vân An gật gật đầu, Thiệu Vân An rút tay ra, trong tay xuất hiện một cái chậu nhỏ và một cái xẻng nhỏ. Hắn xúc thật nhiều bùn vào trong, thêm linh tuyền, lại nhỏ một giọt linh nhũ. Đợi Thiệu Vân An chuẩn bị xong, Vương Thạch Tỉnh bắt đầu đào tiên thảo.

Cả hai nín thở, Vương Thạch Tỉnh từng chút từng chút đào rễ cây ra, chờ tới khi toàn bộ rễ cây đều đầy đủ, Vương Thạch Tỉnh vứt cái xẻng, một tay nắm tiên thảo, một tay giữ rễ cây, đột nhiên đứng dậy, ngay lúc rễ cây vừa rời khỏi hồ nước thì đặt ngay vào cái chậu đã chuẩn bị. Trong khoảnh khắc tiên thảo rời hồ nước, dường như có chút chấn động, sau khi đặt vào trong chậu, cả tiên thảo và tiên quả có chút nhấp nháy.

Mơ hồ, có tiếng dã thú gầm rú, hồ nước bỗng trở nên chảy xiết. Đại Kim Tiểu Kim có vẻ nôn nóng.

"Tỉnh ca, huynh vào trước, đặt ở dưới linh nhũ thạch."

Thiệu Vân An giao chậu cây cho Vương Thạch Tỉnh, sau đó ôm lấy Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh tức khắc không còn bóng dáng. Tiếp theo hắn nhỏ giọng gọi Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim, đem Đại Kim và Tiểu Kim vào không gian.

"Hổ ca, chúng ta đi!"

Nước càng lúc càng chảy xiết, Thiệu Vân An bật đèn pin, lớn tiếng gọi Hổ ca. Hổ ca nhảy vào hồ nước, nằm sấp xuống. Thiệu Vân An leo lên lưng nó, còn chưa kịp ngồi vững, Hổ ca ngay lập tức chạy nhanh. Dòng nước chảy xiết ở bên tai, Thiệu Vân An lớn tiếng gọi Hổ ca. "Hổ ca, nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi chỗ này trước khi bị ngập. Không gian của ta không thể di chuyển, đi ra ngoài mới an toàn."

"Ngao!!"

Trên người Hổ ca, một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt lóe lên. Tốc độ đột nhiên đề cao, Thiệu Vân An cất đèn, hai tay bám vào cổ Hổ ca. Lúc này trong không gian, Vương Thạch Tỉnh vội muốn chết. Mà ba hài tử vốn cao hứng khi nhìn thấy Đại Kim Tiểu Kim, lại vì Thiệu Vân An và Hổ ca mãi chưa vào mà vội tới mức muốn khóc.

Ầm ầm!

Không biết bầu trời đang nứt nẻ hay mặt đất đang sụp đổ, liệu lũ lụt đang đến hay những dã thú đang tràn vào. Một giây trước khi Hổ ca lao xuống nước, Thiệu Vân An hít một hơi thật sâu rồi bám chặt cổ nó. Cái hồ bên ngoài hang động vang to hơn nhiều so với khi bọn họ đến, có nhiều bóng đen xẹt qua xẹt lại trong nước. Vương Thạch Tỉnh vắng mặt. Thiệu Vân An không thể rời Hổ ca vào lúc này. Hổ ca dùng hết toàn lực, tốc mộ cực nhanh. Ngay lúc Thiệu Vân An sắp chịu không nổi, Hổ ca rốt cuộc nhảy khỏi mặt nước. Thiệu Vân An không còn sức lực, Hổ ca quay đầu cắn tay áo hắn, kéo hắn tiếp tục hướng về phía bờ.

Trong rừng cây, tiếng gầm của dã thú hết đợt này tới đợt khác vang lên, khiến người nghe khiếp sợ. Thiệu Vân An ráng hết sức bám vào Hổ ca. Cho tới khi một người một hổ leo lên bờ, đều mệt tới mức nằm vật ra. Thiệu Vân An nằm trên bờ, một chút sức lực cũng không có, Hổ ca nằm bên cạnh hắn há miệng thở phì phò. Thiệu Vân An duỗi tay, nắm lấy cái móng ướt nhẹp của nó, hai người vào không gian.

"Tức phụ!"

"Cha nhỏ!"

"An thúc!"

Thiệu Vân An trong tư thế nằm tiến vào, suy yếu chào hỏi. "Hi!"

Nhìn thấy gương mặt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An suy đoán. "Chẳng lẽ Tỉnh ca muốn gia bạo?"