Hãn Phu

Chương 20




Chương này có một chút canh!

Chương 20

Thừa dịp chờ lá trà hong khô, Thiệu Vân An dùng nước linh tuyền đem năm cái vại nhỏ rửa qua ba lần, bỏ vào phòng bếp cho ráo. Còn đem bình đựng trà, thùng rượu và bình sứ nhỏ đựng mứt hoa quả toàn bộ rửa sạch. Thùng rượu và bình sứ nhỏ đều được tẩy rửa hai lần trong ngoài. Lúc Thiệu Vân An đang tẩy rửa thì Vương Thạch Tỉnh trở lại. Thấy Thiệu Vân An bận việc, hắn đem vôi cất xong liền đi qua phụ một tay.

"Đừng qua đây!" Ngăn lại Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An nói. "Ngươi muốn bị phỏng tay hay sao!" Trên tay Vương Thạch Tỉnh dính chút vôi sống, nếu chạm vào nước sẽ bị bỏng ngay lập tức.

Kéo Vương Thạch Tỉnh qua một bên, Thiệu Vân An dùng một miếng vải sạch lau tay cho hắn, sau đó vào bếp dùng giấm lau qua lần nữa, lúc này mới cho phép hắn đi rửa tay.

"Say này đi lấy vôi phải dùng vải lót."

"Ừm."

Vương Thạch Tỉnh tâm tình rất tốt, nghiêm túc rửa tay, còn dùng đậu tắm chà sát, không ngửi thấy mùi giấm nữa hắn mới ngừng.

"Muốn rửa cái gì để ta làm, ngươi đừng chạm vào nước lạnh." Vương Thạch Tỉnh tiến lên đoạt công việc trong tay Thiệu Vân An. Thiệu Vân An liếc hắn một cái. "Ta không phải nữ nhân."

Vương Thạch Tỉnh điềm nhiên nói. "Việc nặng trong nhà ta làm."

Thiệu Vân An xoè tay mình ra. "Ta cũng đã làm qua việc nặng." Trên tay hắn có rất nhiều nốt chai dày cộm. Nguyên chủ lúc còn ở Thiệu gia không tránh khỏi làm lụng vất vả. Vương Thạch Tỉnh bắt lấy tay Thiệu Vân An kéo qua, đem hắn ôm vào lòng. "Tức phụ ta! Ta đau lòng. Về sau việc nặng trong nhà để ta làm, ngươi còn nhỏ, đừng khiến bản thân chịu mệt."

Một bên má của Thiệu Vân An dính sát vào lòng ngực Vương Thạch Tỉnh, mặt rất nóng, còn nóng đến cả trong lòng. Không phải chưa từng có người theo đuổi hắn, ngược lại người theo đuổi hắn rất nhiều. Nam nhân, nữ nhân, thân phận nào cũng có. Ngoại trừ hai lần yêu đương không có kết quả, hắn vẫn luôn cẩn trọng. Hắn có không gian, nếu thân mật với người nào, chuyện không gian bí mật khẳng định không thể che giấu, cho nên hắn cần phải luôn thận trọng.

Hiện tại bị xuyên về cổ đại mấy ngàn năm trước, bị một nam nhân ôm lấy, lần đầu tiên trong lòng hắn cảm thấy một chút xúc động không rõ, từ trong ra ngoài.

"Từ lúc vào cửa ngươi đã không được sống yên ổn. Hôm nay lại khiến ngươi chịu uỷ khuất. Tiểu tức phụ, ngươi đừng chê ta mù mắt, bị huỷ dung, còn có hai hài tử. Ta sẽ đối tốt với ngươi, sẽ thương ngươi, cái gì cũng đều nghe ngươi. Ngươi... đừng đi!"

Nếu nói bởi vì hoàn cảnh gia đình mà Vương Thạch Tỉnh luôn giữ im lặng, như vậy từ sau khi tách ra, gặp được Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh dần dần mở lòng, phóng thích toàn bộ tình cảm bị dồn nén hơn hai mươi năm nhân sinh.

Nếu nói trước kia Vương Thạch Tỉnh chưa bao giờ lo lắng, thì sau khi tận mắt thấy Thiệu Vân An thong dong cơ trí đối chất với huyện lệnh, đối diện với viện trưởng và nhiều người như vậy, hắn sợ, sợ bản thân thô lỗ lại không bản lĩnh không thể giữ người lại được. Hắn muốn người này, rất muốn rất muốn, đặc biệt sau khi nghe Thiệu Vân An nói câu kia "Về sau ta thương ngươi." Cũng chính vì nguyên nhân đó, Vương Thạch Tỉnh vốn quen trầm mặc ít lời hấp tấp đem tâm sự trong lòng nói ra, chỉ cần có thể lưu lại người này.

Thiệu Vân An cảm thấy hô hấp không thông, chính là có chút tham luyến ấm áp trong ngực Vương Thạch Tỉnh. Nghĩ kỹ, hắn cũng không làm kiêu. Hắn với Vương Thạch Tỉnh hiện tại là phu thê, Vương Thạch Tỉnh dáng người tốt như vậy, làm xử nam hai mươi sáu năm rồi hắn còn rụt rè cái gì? Đặc biệt, nam nhân này lại rất nghe lời. Còn chuyện hoà li sau này thì xem biểu hiện của Vương Thạch Tỉnh vậy.

Thiệu Vân An nhẹ nhàng dựa vào, nói. "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi. Nếu về sau ngươi có tam thê tứ thiếp này nọ, ta chắc chắn sẽ hưu ngươi!"

"Sẽ không!" Vương Thạch Tỉnh chém đinh chặt sắt, tỏ lòng trung thành. "Ngươi nói, nhà chúng ta ngươi làm chủ, ngươi nói ta đi hướng tây ta sẽ không dám đi hướng đông. Ta chỉ cần một mình ngươi, ngươi chính là tiểu tức phụ của ta." Ôm chặt.

"Sao thành thân hai ngày ngươi chẳng thèm quan tâm ta?"

Vương Thạch Tỉnh bặm môi. "Ta vốn tưởng thành thân với ngươi xong sẽ hoà li, ta biết ngươi không muốn gả cho ta."

"Còn biết tự mình hiểu lấy cơ đấy?" Thiệu Vân An ngẩng đầu trêu ghẹo. Vương Thạch Tỉnh nhìn khuôn mặt tươi cười kia, trong lòng nổi lên chút ý trêu chọc, khom lưng hôn xuống.

"Ưm...!"

Thiệu Vân An theo bản năng giãy giụa, nhưng chiều cao chỉ tới ngực người ta thì làm sao mà giãy ra được. Hơi thở nồng đậm hương vị nam nhân men theo bờ môi mà tiến vào khoang miệng Thiệu Vân An. Thiệu Vân An lập tức nhũn ra. Đây là nụ hôn đầu đời của nguyên chủ, tuy không phải nụ hôn đầu tiên của Thiệu Vân An, nhưng Thiệu Vân An lại có cảm giác đây chính là lần đầu tiên của mình, trời ạ, người này lại câu dẫn hắn!

Vương Thạch Tỉnh dùng đầu lưỡi vội vàng cạy mở khớp hàm của Thiệu Vân An, đảo qua khoang miệng mềm mại, lại mút vào bờ môi đỏ mọng. Hắn cần phải nhanh chóng đem người này đè xuống, muốn người này an tâm ở lại bên hắn, không thể để người này có một ý niệm rời đi nào.

Từng luồng tê dại theo xương sống xông thẳng lên não, Thiệu Vân An đầu choáng mắt hoa không đứng vững được. Vương Thạch Tỉnh mạnh mẽ nâng mông hắn ôm lên, bước vào phòng.

Trên giường toàn là trà, Vương Thạch Tỉnh nhấn Thiệu Vân An vào cửa tạo ra tiếng vang lạnh cạnh. Thiệu Vân An chỉ biết thở dốc, Vương Thạch Tỉnh hơi thở nam tính rất nồng, đối với người nằm dưới như hắn làm sao còn sức chống cự.

"A!"

Bị mút ở cổ một cái, Thiệu Vân An cảm thấy thiên địa xoay chuyển, theo bản năng ôm lấy đầu Vương Thạch Tỉnh, hai chân kẹp chặt eo hắn, hơi thở hỗn loạn.

Hạ thân có phản ứng, Thiệu Vân An nhận ra một đồ vật ngạnh ngạnh chọc vào mông. Trời lạnh, Thiệu Vân An mặc đến hai cái quần, nhưng Vương Thạch Tỉnh chỉ xuyên có một cái. Vậy cái đồ cứng cứng kia là thứ gì không cần phải đoán.

"Không! Không được!"

Khi Vương Thạch Tỉnh đem áo hắn xả xuống, Thiệu Vân An vội vàng kêu dừng. Quá nhanh, đêm nay còn muốn sao trà, bọn họ mới thành thân bốn ngày thôi.

Vương Thạch Tỉnh đáp lại chính là một ngụm ngậm lấy hạt đậu trước ngực Thiệu Vân An. Thiệu Vân An hét lên một tiếng, rốt cuộc không chống cự nữa.

"A! Ôi... đau..."

Thiệu Vân An kêu đau, ấn đầu Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch tỉnh đem một bên nhũ viên mút sưng lên, sau đó chuyển sang bên còn lại. Thiệu Vân An vặn vẹo cơ thể. Hắn khó chịu!

Vương Thạch Tỉnh một tay đỡ Thiệu Vân An, một tay giải khai quần áo chính mình. Quần vừa trượt xuống, hắn lại đem dây quần Thiệu Vân An gỡ ra.

Giống như hút sữa mà dùng sức mút lấy đầu nhũ Thiệu Vân An. Mút sưng lên lại ngậm lấy hai bờ môi mọng, rồi lại ở cổ, ở ngực lưu lại vô vàn dấu hôn, giống như muốn công khai biểu thị quyền sở hữu đối với Thiệu Vân An. Thân thể Thiệu Vân An còn rất ngây ngô, chỉ chốc lát sau đã hét lên bắn ra. Vương Thạch Tỉnh còn chưa bắn, hắn buông Thiệu Vân An xuống, đem người xoay lại, tiếp tục mút cắn phía sau lưng, dương cự nóng rực cọ xát ở kẽ mông Thiệu Vân An, lại không có ý tứ tiến vào nơi tiêu hồn kia.

Không biết qua bao lâu, Thiệu Vân An đã bắn đến hai lần, bờ vai bị mút cắn đến không còn cảm giác, sau lưng nghe thấy tiếng rên trầm đục của Vương Thạch Tỉnh. Ngay sau đó, một dòng nhiệt lưu phun vào mông Thiệu Vân An. Thiệu Vân An vô lực tựa vào cửa, thở dốc nhắm lại mắt, hưởng thụ dư vị sau cao trào.

Đến giờ này, Thiệu Vân An còn chưa minh bạch tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Không phải trước tiên nên giống như huynh đệ giao hảo sao?

"Ngươi đi ra ngoài một chuyến ăn phải xuân dược?" Thiệu Vân An thở hổn hển hỏi. thanh âm khàn khàn mang vẻ lười biếng đầy dụ hoặc.

Vương Thạch Tỉnh hôn xuống dấu cắn trên vai Thiệu Vân An, biểu tỉnh thoả mãn nói. "Ngươi là tức phụ ta."

"Ta mới gả cho ngươi!"

"Chúng ta đã muộn mấy ngày động phòng."

Thiệu Vân An trợn mắt kinh ngạc. "Đây là động phòng?" Gia hoả này sẽ không phải không biết nam nhân chi gian như thế nào làm đi!

Bất quá Thiệu Vân An suy nghĩ quá nhiều rồi. Vương Thạch Tỉnh cởi áo ngoài lau chùi cho Thiệu Vân An và chính mình, nói. "Ngươi còn nhỏ, làm chuyện đó quá sơm đối với thân thể ngươi không tốt. Ta trước kia xác thực không biết, khi tòng quân nghe quân y nói mới hiểu. Chờ ngươi qua mười tám, chúng ta hãy chân chính viên phòng. Nghe quân y nói, về sau viên phòng cũng phải thường xuyên điều dưỡng, bằng không không những không thuận lợi sinh hải tử, mà về già ngươi sẽ chịu khổ."

Thiệu Vân An hoàn toàn thanh tỉnh, xoay người nói. "Ta không sinh hài tử!"

Vương Thạch tỉnh bất động, môi mấp máy.

Thiệu Vân An cứng rắn. "Ngươi đã có một nam một nữ song toàn. Ta không cần to bụng, càng không muốn chịu nỗi khổ kia."

Vương Thạch Tỉnh tiếp tục mặc quần áo cho Thiệu Vân An, sắc mặt khôi phục bình thường. "Ngươi không muốn thì không cần sinh. Ngươi đã ăn dựng dục quả đi!"

"Không có." Thiệu Vân An không chắc lắm. "Ta cũng không biết. Ta không nhớ rõ có ăn trái cây kỳ quái đó hay không?" Hẳn là trái cây đi?

Vương Thạch Tỉnh kéo quần mình lên, nói. "Thông thường sau khi thành thân mới ăn, dựng dục quả màu trắng, phải đến nha môn đăng ký, phải ngâm trong dược trước mới có thể dùng, ngươi hẳn là chưa ăn qua. Ngươi không muốn chúng ta cũng không cần. Sinh hài tử bất luận nam nữ đều đau, nam tử càng đau hơn. Ta cũng luyến tiếc ngươi chịu khổ."

Thiệu Vân An vừa lòng, trong trí nhớ hắn chưa từng ăn qua quả gì màu trắng vị dược cả, lại đấm Vương Thạch Tỉnh một cái nói. "Đã nói đêm nay phải sao trà!"

Vương Thạch Tỉnh khom người, ở trên đôi môi sưng đỏ của tức phụ hôn một cái. "Ngươi dạy, để ta làm."

Thiệu vân An híp mắt. "Sao ta đột nhiên cảm thấy sự thành thật của ngươi là giả tạo nhỉ? Hiện tại trả hàng còn kịp không?"

"Không kịp rồi! Ngươi đã là tức phụ ta!" Vương Thạch Tỉnh ngậm lấy cánh môi Thiệu Vân An, tâm tình thư sướng. Người này, xem như đã thuộc về hắn đi?

*

Vương Đại Lực và Vương Xuân Tú bất lực trở về. Vương Xuân Tú về đến nhà liền khóc lóc chạy vào phòng. Vương lão thái gặng hỏi chuyện như thế nào, Vương Xuân Tú nhất định không nói. Vương Đại lực cuối cùng nghẹn ra một câu. "Không thành."

Vương lão thái vừa nghe chuyện không thành, tức khắc khóc lóc nỉ non, nháo muốn tìm Vương Thạch Tỉnh. Vương Chi Tùng ngăn lại Vương lão thái, căm giận nói. "Nương, ngài đừng gây loạn thêm nữa. Ngươi nếu chịu thương lượng trước với ta sẽ không ra nông nỗi như bây giờ. Nhà đều đã phân, ngài còn muốn tìm họ đòi bạc? Hiện tại bạc không đòi được, còn liên luỵ nhị ca cùng ta. Ngươi còn đi nháo, nói không chừng ngày mai người bị bắt tiếp theo chính là ta!"

"Cứ như vậy bỏ qua sao? Nhị ca ngươi bị bắt, ngươi thì bị phạt ở nhà ba tháng?" Vương lão thái không cam lòng. Trưởng tử trước kia bà nắm trong lòng bàn tay, bây giờ lại dám chống lại bà, đều tại tên sao chổi chết tiệt kia!

Vương Chi Tùng không kiên nhẫn nói. "Không bỏ qua thì làm thế nào được. Bọn họ có huyện lệnh làm chỗ dựa, chúng ta có cái gì? Hiện tại chỉ có thể chờ ta sang năm thi đậu công danh."

"Mệnh ta sao khổ như vậy a...!" Vương lão thái vỗ đùi khóc lóc.

Vương Đại Lực nhịn không được nhỏ giọng nói. "Nếu không, chúng ta xuất bạc chuộc Điền Nham cùng Quách thị đi!"

Một câu này liền chọc vào tổ ong vò vẽ Vương lão thái. "Xuất bạc? Ở đâu ra? Muốn chuộc cũng nên là hai tên sao chổi kia đi chuộc!"

Vương Đại lực rụt đầu, không nói nữa.

Vương Chi Tùng hít sâu mấy cái. "Nương! Huyện lệnh huyện Vĩnh Tu không phải nhiệm kỳ chỉ có mấy năm liền đi hay sao? Chờ vị huyện lệnh đại nhân này rời đi, bọn họ còn chỗ dựa nào chứ! Khi đó nhi tử không chừng đã là cử nhân. Chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, đợi sau này huyện lệnh rời khỏi, chúng ta muốn trả thù còn không phải dễ như trở bàn tay? Nhị ca nhị tẩu bên kia, có thể xuất bạc ra chuộc thì làm đi, bằng không lại có người nói ta mặc kệ huynh trưởng!"

Vương lão thái nín khóc, nhưng tâm đau a. "Trong nhà nào có nhiều bạc như vậy để chuộc người! Ta sao mệnh lại khổ như thế...!"

Vương Xuân Tú từ trong phòng đi ra, ngưng khóc nói. "Nương, ngài đi tìm tộc trưởng, hỏi hắn chuộc người cần bao nhiêu bạc. Nếu thật sự quá nhiều liền thôi, đến khi đó người khác sẽ chỉ nói nhà bên kia không chịu giúp đỡ chuộc người!"

Vương Chi Tùng nói. "Đi hỏi một chút đi, tốt nhất đem người chuộc ra. Hiện tại quan trọng nhất chính là công danh của ta. Trước khi vị huyện lệnh kia đi, trước khi ta thi đậu cử nhân, chúng ta tạm thời chịu đựng."

Vương Xuân Tú nghiến răng nghiến lợi. "Chi Tùng! Ngươi nhất định phải thi đậu cử nhân, tốt nhất là lấy chức trạng nguyên, hảo hảo trị tội hai người kia, nhất là Thiệu Vân An. Ta hận không thể xé miệng hắn!"

Vương lão thái còn chưa cam lòng nói. "Bọn họ bán đá được tuyệt bút bạc đâu! Vừa mới phân gia liền mua này mua kia, cả khối thịt cũng chưa đưa cho ta!"

"Nương! Ngài nghe Chi Tùng đi, đừng làm rộn! Chúng ta hiện tại nháo chỉ có lợi cho bọn họ!" Vương Xuân Tú khuyên nhủ.

Vương Chi Tùng nói. "Nương, coi như là vì ta, ngài trước chịu đựng, ta thề khuất nhục hôm nay ngày sau nhất định đòi trở về."

Vương lão thái lau khoé mắt. "Tốt, nương nghe ngươi."

Một hài tử tránh ở sau rèm cửa trong gian phòng khác nghe lén, môi bặm chặt.

*

"Ui...!"

Hít một hơi, Thiệu Vân An lại lần nữa xoa xoa ngực, giận giữ trừng cái con người đang giả ngu kia. Sướng xong rồi thì di chứng lại tới. Chỗ bị Vương Thạch Tỉnh gặm cắn quá đà đụng chút lại đau, đặc biệt là hai đầu nhũ và môi. Vương Thạch Tỉnh, dưới con mắt lên án của Thiệu Vân An, lại một lần xin lỗi. "Ta về sau sẽ chú ý. Vừa mới... không khắc chế."

Lão nam nhân "nghẹn" ba năm chính là háo sắc như vậy. Thiệu Vân An chỉ biết âm thầm oán giận, hiện tại đang thời điểm mấu chốt, hắn không thể phân tâm. Khi chảo gang đạt được nhiệt độ khoảng tám mươi đến một trăm, chút xuống ít dầu nành, sau đó bỏ vào lượng lá vừa phải, bắt đầu tiến hành thủ pháp sao trà. Trong quá trình này, đầu ngón tay dễ dàng bị phỏng. Thiệu Vân ra khỏi phòng, lúc sau trở lại trên hai bàn tay của hắn được bọc một lớp bao tay.

Vương Thạch Tỉnh rất kinh ngạc, bất quá hắn cái gì cũng không hỏi. Mang lên bao tay, dựa theo Thiệu Vân An chỉ đạo mà học cách sao trà. Thiệu Vân An giao cho Vương Thạch Tỉnh chính là phần một tôm ba lá, bốn lá, đây là trà có chất lượng kém hơn. Đối với mầm non, một tôm một lá và một tôm hai lá, Thiệu Vân An muốn tự mình làm. Bếp lò trên kệ để Thiệu Vân An dùng, Vương Thạch Tỉnh dùng cái bếp đơn giản hơn bên cạnh, thuận tiện phụ trách nhóm lửa.

Trà sao xong phải đem ra nơi khô ráo để thoát hơi nóng. Hơi nóng bốc hết lại cho vào chảo sao lại để định hình. Định hình xong còn phải sàng lọc, loại bỏ lá trà lớn, sau đó lại cho vào chảo sao lại lần cuối để hoàn thiện. Sau đó trà được bỏ vào trong bình sứ được bọc bằng nắp vôi để niêm phong và bảo quản. Lúc này trà long tĩnh mới xem như chế tác xong.

Mặc dù hai người buổi tối đã phát tiết dục vọng, nhưng lại chưa có thời gian nghỉ ngơi. Thiệu Vân An chuẩn bị nước linh tuyền nên hai người cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Trời đã sáng, Thiệu Vân An đem phần trà cuối cùng bỏ vào bình niêm phong, sau đó mởi thở ra một hơi. Bảy ngày sau khai phong, lá trà có thể uống rồi.

"Tức phụ, ngươi đi ngủ đi, ta đem bình để vào phòng Thanh nhi."

"Không ngủ. Hôm nay còn một đống sự. Ta đi nấu cơm. Ngươi đi gọi Thanh nhi cùng Ni tử dậy. Ăn cơm xong ta sẽ dạy hai đứa mấy chữ, sau đó đưa bọn nhỏ đến nhà lý chính. Hai chúng ta lên núi một chuyến."

"Ta đi, ngươi đi nghỉ ngơi đi!" Vương Thạch Tỉnh đau lòng tức phụ.

"Ta không mệt. Nước ta nấu uống nhiều nâng cao tinh thần, về sau ngươi uống nhiều chút." Thiệu Vân An nói xong liền đi nấu nước, Vương Thạch Tỉnh độc nhãn âm trầm, không nhắc tức phụ đi nghỉ ngơi nữa.

Vương Thạch Tỉnh đi cất bình, Vương Thanh cùng Vương Ni liền dậy. Không hề nói cho hai đứa nhỏ là hai người lớn bọn họ cả đêm không ngủ, Thiệu Vân An làm bữa sáng đơn giản, qua quýt ăn xong, hắn dạy hai đứa bé nhận thức năm chữ cái trong bảng mẫu tự trước, sau đó nhờ Vương Thạch Tỉnh đem bọn nhỏ đến nhà lý chính, miễn cho bổn gia bên kia không thấy họ ở nhà lại sinh chuyện xấu.

Vương Thạch Tỉnh mang hài tử đi rồi, Thiệu Vân An đem trà nhung đã ngâm linh tuyền cả đêm vớt ra đặt trong sân phơi nắng. Còn có nhựa đào và mộc nhĩ đều phải phơi khô. Đổ linh tuyền và linh nhũ dịch vào hai bình nước, đem lương khô chuẩn bị xong, Thiệu Vân An chờ Vương Thạch Tỉnh trở về.

Vương Thạch Tỉnh rất mau trở lại, cầm lấy cung và tên liền cùng Thiệu Vân An ra cửa. Có vài thôn dân nhìn thấy hai người đi về hướng núi phía tây thì không tò mò nhiều, chỉ cảm thán Vương Thạch Tỉnh nhập ngũ ba năm học được bản lĩnh, dám mang tức phụ vào ngọn núi kia. Trong thôn vẫn còn nghị luận sôi nổi sự tình phát sinh ngày hôm qua. Không ít người còn hướng nhà Vương lão thái chê cười vài trận. Từ sau khi Vương Chi Tùng đi trường tư thục, được tiên sinh khen ngợi vài câu thông tuệ, con mắt Vương lão thái liền chẳng nể nang ai. Đến khi Vương Chi Tùng thi đậu đồng sinh, bắt đầu vào huyện học đọc sách, con mắt Vương lão thái thăng cấp đặt trên đỉnh đầu. Vương Chi Tùng vốn đã cao ngạo, một nhà họ Vương, trừ Vương Thạch Tỉnh, ở bên ngoài cũng hống hách không kém, lần này không cười nhạo bọn họ vài cái sao được.

Không thể tìm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An báo thù, Vương lão thái liền đem tâm tư đặt hết lên người Vương Xuân Tú. Theo lý, Vương Xuân Tú đã mười bảy tuổi, ở tuổi này hẳn đã gả chồng, nhưng hôn sự của nàng còn chưa được định đoạt. Vương lão thái định chờ Vương Chi Tùng thi đậu tú tài mới tìm mối hôn sự cho Xuân Tú. Sang năm Vương Chi Tùng sẽ thi đậu tú tài, điểm này vương lão thái cực kỳ tin tưởng.

Chỉ là hiện tại thanh danh Vương Chi Tùng bị hao tổn, còn bị viện trưởng trách phạt. Vương lão thái dù ngu ngốc cũng hiểu chuyện tình nghiêm trọng. Cho nên bà thay đổi chủ ý, muốn tìm một thông gia giàu có cho Vương Xuân Tú, nhân tiện giúp đỡ Vương Chi Tùng, gần nhất có thể làm chỗ dựa cho y. Thứ hai, đối với vấn đề tiền bạc cũng có nhiều giúp đỡ.

Nghĩ là làm, ăn xong cơm sáng, Vương lão thái trước đến nhà tộc trưởng, nhờ tộc trưởng ra mặt hỏi thăm một chút xem có thể chuộc Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu ra hay không. Sau đó bắt Vương Đại Lực đánh xe rời khỏi thôn. Vương Xuân Tú còn chưa biết nương nàng vì hôn sự của nàng mà nhọc lòng, phiền muộn. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu bị bắt, Vương Tại Tranh cũng không đi đọc khoá nữa, không ai đưa bé đi. Trước kia Tống thị còn ở nhà, xiêm y trong ngoài của Vương Xuân Tú đều do nàng giặt, bao gồm cả quần áo dơ bẩn mỗi lần nguyệt sự. Sau khi Tống thị bỏ trốn, Vương Ni còn nhỏ, nhưng Vương Xuân Tú dù sao cũng là đại khuê nữ, không thể để Vương Thanh giặt xiêm y cho mình, liền ném cho Vương Quách thị. Vương Quách thị trước kia còn ném xiêm y cho Tống thị, vì thế cả hai nhiều lần cãi vã. Bất quá lần nào Vương Quách thi cũng thua. Ai biểu nàng là tức phụ, Xuân Tú là nhi nữ.

Sau này Vương Ni lớn chút, Vương Quách thị và Vương Xuân Tú liền đem quần áo ném cho Vương Ni, lúc này hai người mới ngừng cãi vã. Thời điểm trước khi Vương Thạch Tỉnh trở về, quần áo nam nhà họ Vương thì ném cho Vương Thanh giặt, quần áo nữ thì ném cho Vương Ni. Những việc này, Vương Thanh cùng Vương Ni không nói lại tỉ mỉ cho hai vị phụ thân, nhưng Vương tứ thẩm lần đó đã kể lại cho Thiệu Vân An. Đây cũng là lý do hắn vì cái gì đối với muội muội duy nhất của Vương Thạch Tỉnh không hoà nhã nổi. Dù sao đối với nhà họ Vương, Vương Thạch Tỉnh đã triệt để buông tâm.

Vương Quách Chiêu bị nhốt, Vương Ni cùng cha lại đi rồi, trong nhà không có ai giặt đồ, nấu cơm, uy heo, uy gà... Vương Chi Tùng sẽ không làm việc, Vương Đại Lực chỉ lo việc đồng áng, Vương Xuân Tú hiện tại muốn lười biếng cũng không thể lười biếng. Vương Tại Tranh cũng không phải Vương Thanh, kêu bé làm việc bé liền trốn đến nơi khác thật mau. Nhìn một đống việc chờ nàng đến làm, Vương Xuân Tú thầm than trách nương nàng tại sao lại đồng ý phân gia chứ!