Hãn Phu

Chương 232




Hồ quốc nội loạn, tháng mười một, tướng lĩnh quân đội Đại Yến dẫn quân khải hoàn hồi triều, mỗi một nơi đi qua đều được dân chúng hoan nghênh, binh lính chứng kiến sự nhiệt tình của bá tánh trước nay chưa từng thấy, thậm chí có cả cô nương lớn mật nhét khăn thêu và túi tiền vào tay binh lính mình nhìn trúng, không quan tâm liệu đối phương có phản ứng hay không.

Rất nhiều binh lính chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy. Trong trận chiến này, các binh lính đã chiến đấu với nỗi uất hận đè nén quá lâu trong lòng, nay được tiếp đón như vậy, trên mặt các binh lính đều cười tươi như hoa.

Cả nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều ở trong đội ngũ. Bọn họ ngồi xe ngựa, vô số hoa tươi, trái cây ném lên xe ngựa. Thiệu Vân An cùng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này, trong lòng cũng bị lây nhiễm, dâng lên từng luồng tự hào. Thống lĩnh trận chiến này chính là cha hắn, đại bá hắn, ca ca hắn; vũ khí tinh vi quan trọng trong trận chiến do con trai hắn thiết kế, sao hắn có thể không tự hào. Giờ khắc này, Thiệu Vân An hoàn toàn hòa nhập vào xã hội này, dung nhập vào thân phận của chính mình.

Vương Thanh cùng Ni tử cũng có chung vinh dự, kích động không thôi. Ni tử kéo mấy bông hoa tươi ném lên xe tới bên chân, chọn những bông đẹp nhất đan thành vòng hoa, cái đầu tiên đội lên đầu cha nhỏ, cái thứ hai cho Hi ca ca. Vương Thanh cầm một quả táo, không quan tâm có dơ hay không, quẹt quẹt vài cái vào áo, răng rắc ngoạm một miếng. Táo này vừa nhỏ vừa chua, Vương Thanh vốn đã quen ăn táo trong không gian không hề chê khó ăn, lúc này, cùng chung niềm vui chiến thắng với mọi người tốt hơn là so đo vấn đề ăn uống. Tưởng Mạt Hi mặt than cũng bị cảm nhiễm. Tuy trên mặt nhóc không tỏ vẻ vui mừng, hưng phấn, nhưng trong mắt tỏa ra tia sáng rực rỡ chói lọi, biểu lộ nội tâm không hề bình tĩnh.

Dân chúng nhìn thấy trên xe có hài tử, càng ném nhiều đồ lên xe hơn. Ni tử không khách khí, nhặt một chiếc bánh ngọt lên ăn, còn đút cho Hi ca ca. Bai đứa nhỏ vui sướng khiến Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, dù bị mọi người ném khắp mặt vẫn bật cười sảng khoái, chiến thắng nên được ăn mừng theo cách trực tiếp nhất.

Cuối tháng mười một, các tướng sĩ chiến thắng về tới kinh thành, Vĩnh Minh Đế luận công ban thưởng. Vàng bạc châu báu cướp được từ Hồ quốc, Vĩnh Minh Đế trích một phần ban thưởng cho các tướng sĩ. Lần này, binh lính đặc chủng xâm nhập vào Lan thành đều được khen thưởng, Đại Chiến Kiêu cùng Đại Chiến Lệ thăng chức thành võ tướng tam phẩm. Đại Minh Quân và Đại MInh Vinh lên tới nhị phẩm hầu tước. Đối với võ tướng mà nói, có danh hiệu có nghĩa là vinh quang tối cao, cho dù danh hiệu chỉ là giả. Bởi vì Khang Thịnh đế chèn ép, Đại lão tướng quân chưa từng nhận được tước hiệu này.

Còn Vương Thạch Tỉnh, Vĩnh Minh Đế cũng ban cho hắn danh hiệu "Hoành Uy tướng quân", giống như tước hiệu của Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh, đều là hư danh. Tuy không nắm binh quyền nhưng Vương Thạch Tỉnh đặc biệt cao hứng, còn vui hơn gấp trăm lần lúc được phong làm quốc công. Nhưng những điều này không tính là gì, còn có sự tình khiến trăm cung kinh ngạc rớt cằm, bá tánh Đại Yến bàn tán say sưa cả năm, chính là Tưởng Mạt Hi mười tuổi lên làm Công bộ thị lang. Sau chiến tranh, danh tiếng thiên tài Tưởng Mạt Hi lan truyền nhanh chóng. Có thể nòi, nếu không có Tưởng Mạt Hi, Đại Yến sẽ không chiến thắng dễ dàng như vậy.

Tài năng của Tưởng Mạt Hi, ngay cả Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, hay bất kỳ người nào khác cũng không thể so sánh. Tưởng Mạt Hi là thiên tài chân chính, là thần đồng, Đương nhiên có người phản đối, nhưng toàn bộ đều bị quân lính trấn áp. Đừng nói Công bộ thị lang, Tưởng Mạt Hi lên làm Công bộ thượng thư còn được!

Tưởng Mạt Hi được phong làm thị lang khi mới mười tuổi còn gây chấn động triều đình, hơn cả việc cha nhỏ nhóc làm nội quan cho quân hậu. Tưởng Khang Thần làm nội quan, Tưởng Khang Ninh làm Hộ bộ thượng thư, có thể nói Tưởng gia sắp quật khởi. Việc Tưởng Mạt Hi vào triều đồng nghĩa với việc Tưởng gia đã bay lên trời. Sau lưng Tưởng gia có Trung Dũng công, có La Vinh Vương. Bởi vì Mộ Dung thế tử được Vĩnh Minh Đế coi trọng mà vương phủ cũng chính thức bước chân vào giới quyền thần. Như vậy Tưởng gia không phải một bước lên trời thì là cái gì? Đó là bọn họ còn chưa biết, Tưởng Mạt Hi còn có thân phận khác là phường chủ tư vụ phường, nếu không, trên triều đình nhất định sẽ dậy sóng.

Không biết bao nhiêu người hối hận vì không kết giao lúc Tưởng gia đang suy yếu, không trước lúc Tưởng Mạt Hi đính thân với nữ nhi Trung Dũng công mà giành trước một bước. Hiện tại Tưởng Mạt Hi đã đính thân, những người này chỉ có thể chuyển dời tâm tư lên hai huynh đệ độc thân Tưởng Khang Thần và Tưởng Khang Ninh. Người tới phủ cầu hôn không biết đạp vỡ bao nhiêu cái ngạnh cửa của hai huynh đệ rồi.

Tưởng Khang Thần chỉ hướng về Võ Giản đang dần dần chuyển biến tốt đẹp. Vương Thạch Tỉnh trở về, Võ Giản được đưa tới phủ Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần dứt khoát tuyên bố, trừ phi nhi tử đông ý, y sẽ không bao giờ tái hôn, cho dù là gả hay cưới. Những bà mối tới cầu hôn không dám lộn xộn, cũng không dám nói một lời trước mặt Tưởng Mạt Hi. Tưởng Mạt Hi chỉ cần trưng gương mặt than liếc nhìn một cái, có thể khiến người khác tè ra quần. Phía bên Tưởng Khang Ninh cũng rất dứt khoát, đại quân thắng lợi, Hộ bộ có thể thở phào. Tưởng Khang Ninh đi tìm nghĩa phụ, y ái mộ Ông Dao sư tỷ từ lâu. Lúc trước Ông Dao là thê tử người khác, y chỉ có thể đè nén tâm tư trong lòng. Nhưng phu quân Ông Dao dưỡng ngoại thất, giữa năm vừa rồi bị Ông Dao phát hiện, giấy hòa li nện vào mặt nhà chồng. HIện giờ địa vị Ông phủ đã khác, Ông Dao quyết tâm muốn hòa li, đối phương không dám chối từ. Nguyên bản có rất nhiều người ngồi chờ xem trò hay, kết quả Ông Dao về bên ngoại chưa đầy hai tháng, Tưởng Khang Ninh đã đến cửa cầu hôn.

Không nhắc tới tình cảm giữa Ông Dao và Tưởng Khang Ninh thế nào, Ông Dao và Tưởng Khang Ninh đang chuẩn bị đính hôn, chỉ chờ một nhà Trung Dũng công trở về. Ông Dao có một nữ nhi, sau đó không còn khả năng sinh dục. Tưởng Khang Ninh biểu lộ, y không để bụng chuyện con nối dõi. Tưởng gia có Tưởng Mạt Hi kế thừa, y không có áp lực phải có người truyền thừa. Ông Dao mang theo nữ nhi xuất giá, người vui mừng nhất không ai ngoài Ông lão. Vì chuyện này, Ông lão vô cùng cảm kích Tưởng Khang Ninh.

Trong hoàng cung, Vĩnh Minh Đế mở tiệc chiêu đãi chư vị tướng lĩnh xong, ngày hôm sau, hắn ở Cảnh U cung dùng bữa tối gia đình với cả nhà Trung Dũng công. Còn không phải bữa an gia đình sao? Thái tử hai tháng rời kinh thành, trở về đã bảy tháng, căn bản không nhận ra cha, "nương" mình. CŨng may hài tử còn nhỏ, trí nhớ kém, chỉ cần Vĩnh Minh Đế và quân hậu dành nhiều thời gian ở với nhóc, ba người sẽ mau chóng quen thuộc với nhau, dù sao cũng là thân sinh phụ mẫu, huyết mạch tương liên. Chỉ là không được tận mắt chứng kiến lần đầu tiên hài tử lật người, lần đầu tiên hài tử biết bò, quân hậu và Vĩnh Minh Đế có chút tiếc nuối. Cho nên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa trở về thì lập tức tiến cung. Thiệu Vân An muốn ở lại trong cung một đoạn thời gian, chờ thái tử quen thuộc với mẫu thân rồi, hắn mới trở lại Trung Dũng công phủ.

Hai tiểu bảo bảo đang chơi trò "ngươi lăn ta", bị móng vuốt Đại Kim Tiểu Kim đẩy lăn qua lăn lại, hai bảo bảo cười đến là vô ưu vô lo, tiếng cười khiến người lớn vui theo. Tiểu thái tử được Thiệu Vân An nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, bên cạnh còn có tiểu Hành Dực đồng dạng béo béo mụp mụp, trái tim lo lắng hơn nửa năm của quân hậu bị sự hạnh phúc cùng vui sướng lấp đầy.

Bữa cơm này Thiệu Vân An tự mình xuống bếp. Vĩnh Minh Đế và quân hậu không khách khí. Vương Thanh, Ni tử, và Tưởng Mạt Hi cũng có mặt. Tưởng Mạt Hi là người Tưởng gia, nhưng cũng là người Trung Vương gia, bữa cơm gia đình này, nhóc đương nhiên có mặt.

"Gần một năm nay không ăn đồ Vân An nấu, trẫm thực sự nhớ a!" Vĩnh Minh Đế thở dài cảm khái. Từ sau khi mang thai tiến vào hậu kỳ, quân hậu không cho Thiệu Vân An nấu ăn nữa, Vĩnh Minh Đế luôn bị ám ảnh bởi việc ăn uống có thể không thèm hay sao? Thiệu Vân An bị chọc cười. Quân hậu nói. "Các ngươi bình an trở về, bổn quân và hoàng thượng rốt cuộc có thể an tâm ngủ ngon một giấc. Lần này, thực sự là nhờ có hai người các ngươi."

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Nhờ có Hi nhi, nếu không có hắn, trận chiến này không biết kéo dài tới lúc nào." Lấy đầu óc của hắn và Vân An, cho dù có sách cũng không làm được việc gì lớn. Chưa kể, không có sách nào nói về thuốc nổ. Thiệu Vân An chỉ nhớ đại khái vật liệu thô sơ, nhưng cách phối hợp và cách chế tạo đều do một mình Tưởng Mạt Hi nghĩ ra, hơn nữa còn là sự tình cực kỳ nguy hiểm.

Vĩnh Minh Đế rất thích thái độ không tham công, tham quyền của Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Tưởng Mạt Hi tập trung dùng bữa, không nói chuyện. Vĩnh Minh Đế cũng rất thích biểu hiện của nhóc.

Thiệu Vân An tận dụng cơ hội, nói. "Hoàng thượng, tiểu thúc, qua năm chúng ta muốn mang bọn nhỏ về Dung Dũng thôn, từ đường Trung Vương thị đã dựng xong, phải trở về khai từ."

Vĩnh Minh Đế nghe xong lập tức đáp. "Nên trở về. Trẫm chuẩn."

"Tạ hoàng thượng."

Thực ra, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An muốn về quê an dưỡng. Tưởng Mạt Hi là Công bộ thị lang, nhưng Vĩnh Minh Đế không yêu cầu nhóc mỗi ngày phải ngồi công đường, cũng không bắt nhóc thượng triều, chỉ cần có mặt ở Công bộ lúc cần thiết. Nói trắng ra, Tưởng Mạt Hi chính là nhân viên kỹ thuật cao cấp.

Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Thần và Vân An năm nay vắng mặt, không biết sinh ý trà và rượu có bị ảnh hưởng hay không?"

Quân hậu trả lời. "Quách Tử Du là người không tồi, trà xuân, trà thu, và dương nãi tửu không bị chậm trễ. Chỉ là, thiếu vắng trà và rượu của Trung Dũng công phủ, sinh ý bên nhà đấu giá có chút ảnh hưởng. Bất quá có tài vật đem về từ Hồ quốc, coi như bổ khuyết được tổn thất."

Thiệu Vân An nói. "Hoàng thượng, tiểu thúc, ta và Tỉnh ca có thể chế trà, nhưỡng rượu, nhưng những thứ này không đủ để kinh tế Đại Yến chúng ta thực sự phát triển. Ta đã từng thương thảo với đại ca về kế hoạch phát triển kinh tế Đại Yến. Lần này ta sẽ viết chi tiết hơn những việc triển khai cụ thể, cần có sự phối hợp của tất cả các bộ ngành. Nhưng đây chỉ là lý luận suông, ta không có năng lực đi chứng thực."

Vĩnh Minh Đế lập tức đáp. "Chỉ cần ngươi có tấm lòng này là đủ rồi."

Quân hậu nói rõ. "Hoàng thượng biết rõ nguyện vọng của các ngươi, sẽ không khiến các ngươi khó xử."

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh biết lý do tại sao Vĩnh Minh Đế và quân hậu lại tin tưởng bọn họ đến vậy. Những lời này nói ra càng chứng minh một điều, cho dù bọn họ có bao nhiêu đại công lao, thái độ đối với quyền thế sẽ không bao giờ thay đổi. Ăn cơm gia đình xong, Vương thạch tỉnh đưa ba hài tử cùng Đại Kim, TIểu Kim trở về phủ. Hổ ca, Thiệu Vân An và hai oa oa lưu lại trong cung. Trước khi năm mới đến, Thiệu Vân An mang tiểu Hành Dực trở về Trung Dũng công phủ. Hổ ca tạm thời ở lại làm bạn với tiểu thái tử, tránh cho việc không có người quen bên cạnh bé không thích ứng. Trước khi hồi phủ, Thiệu Vân An cho Vĩnh Minh Đế một quyển sách kế hoạch dày cộm.

Tân niên năm nay, Đại gia náo nhiệt nhất. Đại Minh Quân, Đại Minh Vinh đóng giữ biên quan nhiều năm nay đã trở lại. Trừ phi biên quan nổi lên chiến sự, hai người họ có thể ở lại kinh thành. Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Lệ cũng đồng dạng. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không đón tết ở Trung Dũng công phủ, bọn họ cùng Sầm gia đến tướng quân phủ ăn tết. Không ai nhớ nổi lần cuối cùng Đại gia đoàn viên là năm nào.

Vào đêm giao thừa, Đại Minh Vinh, Đại Minh Quân đều uống say. Đại Minh Quân say rượu ôm Thiệu Vân An, rơi một ít giọt nước mắt nam nhi, bị Vương Thạch Tỉnh vội vàng dìu vào trong phòng. Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Lệ đã sớm bất tỉnh nhân sự.

Ngày mồng tám tết, tướng quân phủ mở yến tiệc, Vĩnh Minh Đế và quân hậu đều tham dự, không vì cái gì khác, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm hôn lễ bổ khuyết. Lễ thành thân này không xa hoa, nhưng đủ long trọng. Ông lão làm chủ hôn, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vững vàng quỳ lạy phụ mẫu, các bậc trưởng bối, kính trà. Túc Thần Dật rơi nước mắt từ đầu tới cuối không ngừng, đặc biệt là Đại Minh Vinh, toàn gia dạt dào cảm xúc, ngay cả Vương Thạch Tỉnh cũng cao hứng không thôi. Lần này không còn là buổi hôn lễ sơ sài hỗn loạn, ngươi không tình ta không nguyện như trước, mà là hai người chân chính yêu nhau, kết hợp với nhau. Sau ngày này, Thiệu Vân An chính thức trở thành Trung Dũng công chính quân danh xứng với thực.

Vào ngày mùng mười tết, Vĩnh Minh Đế cho phép toàn bộ Đại gia rời kinh thành, cùng Trung Dũng công hồi Trung Dũng thôn. Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh đều muốn qua xem xét, kết quả bàn bạc xong chính là, cả nhà đi hết (nguyên team đi vào hết!). Đại lão tướng quân còn chưa tới đó bao giờ, lão chính quân và lão phu nhân cũng rất nhớ cuộc sống nhàn nhã ở đó.

Ngày mười sáu tháng giêng, pháo trúc nổ râm ran bên ngoài từ đường Trung Vương thị. Là tộc trưởng đầu tiên của dòng họ Trung Vương, Vương Thạch Tỉnh vừa trở về thôn, trong tay cầm bút lông viết tên mình lên cuốn gia phả mới tinh.

Gia chủ Vương Thạch Tỉnh, nam thê Thiệu Vân An. Phía bên dưới tên hai người là đích trưởng tử Vương Thanh, trưởng nữ Vương Cảnh Nghiên, thứ tử Vương Hành Dực.

Tất cả thôn dân Trung Dũng thôn chứng kiến từ đường Trung Vương thị mở ra, chứng kiến thế hệ đầu tiên của Trung Vương thị như thế nào làm nên vinh quang.

Ngày đầu tháng ba, Đại Minh Quân, Đại Minh Vinh hồi kinh, triều đình lần nữa chấn động. Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh giao lại binh quyền Phi Ưng quân cùng Dực Hổ quân. Vĩnh Minh Đế chuẩn, trọng thưởng cho hai vị đại tướng quân. Không ai biết rằng, đây là kiến nghị của Thiệu Vân An. Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh cầu xin hoàng thượng, muốn đưa thê tử về Trung Dũng thôn an hưởng cuộc sống nông thôn bình dị, muốn đền bù những năm thua thiệt cho thê tử và phụ mẫu. Vĩnh Minh Đế chuẩn. Cuối tháng ba, Đại Chiến Lệ cùng Đại Chiến Kiêu hồi kinh. Đại Chiến Kiêu khẩn cầu Vĩnh Minh Đế hướng đại vương bộ lạc Đại Sơn cầu hôn, thú Ô Chân công chúa. Vĩnh Minh Đế đại hỉ. Ngày hai mươi tháng tư, Vĩnh Minh Đế và Đại Chiến Kiêu gửi sứ đoàn cầu hôn hộ tống Ô Chân công chúa về bộ lạc. Tháng bảy cùng năm, Ô Chân công chúa trở lại kinh thành. Nàng và Đại Chiến Kiêu thế nhưng đã tổ chức hôn lễ ở bộ lạc Đại Sơn. Ngay sau khi trở về, Ô Chân công chúa phát hiện mình mang thai. Hôn lễ ở Yến quốc của hai người lên kế hoạch vào tháng mười. Cho nên, một số nhân vật từ Trung Dũng thôn hồi kinh, chuẩn bị cho hôn lễ của Đại Chiến Kiêu.

Rất nhiều thứ, rất nhiều người đang phát triển theo hướng tích cực. Sau khi Đại Chiến Kiêu và Ô Chân công chúa cử hành hôn lễ, tới lượt hoàng cung tổ chức nghi thức long trọng. Vĩnh Minh Đế và quân hậu kỷ niệm sáu năm thành thân. Năm trước, Thiệu Vân An ở lại biên quan vì chiến sự, không thể tổ chức lễ kỷ niệm cho Vĩnh Minh Đế theo đúng hẹn. Lần này, mặc dù ở Trung Dũng thôn hơn nửa năm, Thiệu Vân An vẫn không quên chuyện này. Lễ kỷ niệm thành thân không chỉ khiến Vĩnh Minh Đế và quân hậu cả đời khó quên, các đại thần tham dự cùng nhóm gia quyến đều có thêm ký ức vô cùng mới mẻ. Lễ phục của quân hậu giống như hỉ phục của chính quân Quách Tử Mục, khắp thiên hạ chỉ có một cái. Lễ phục của quân hậu không chỉ hoa mỹ, còn vô cùng cao quý. Đây là nghi thức Vĩnh Minh Đế bù đắp cho khoản thua thiệt của quân hậu. Từ đó về sau, mỗi hàng năm, Vĩnh Minh Đế và quân hậu đều tổ chức lễ kỷ niệm thành thân, nhưng không hoành tráng giống như lần đầu tiên. Cũng bởi vậy, lễ kỷ niệm thành thân trở thành một loại phong tục ở Đại Yến, dần dần lưu hành tới các quốc gia khác.