Hãn Phu

Chương 45




Thiệu Vân An ba ngày liền, đêm nào cũng bị Vương Thạch Tỉnh nghiền ép, ba ngày không xuất môn, người trong thôn chỉ cho rằng ngày hôm đó hắn quá kinh sợ. Vương Thạch Tỉnh cũng nói hài tử và tức phụ cần nghỉ ngơi, từ chối tiếp khách. Qua sự cố lần này, Vương Thanh ngày càng dụng công đọc sách, ngay cả Vương Ni cũng có chút biến hoá. Thay đổi này trong mắt Thiệu Vân An không phải điều xấu, nên hắn không khuyên bảo nhiều.

Ban ngày Vương Thạch Tỉnh sẽ lấy cớ đi ra ngoài, sau khi lén vòng trở lại thì bị Thiệu Vân An kéo vào trong không gian làm việc, Thiệu Vân An ở bên ngoài canh chừng. Vương Thạch Tỉnh rất coi trọng bốn mươi mẫu đất kia, tính theo cách đo đạc ở thời này. Chất đất màu mỡ Vương Thạch Tỉnh chưa gặp bao giờ, thậm chí còn có linh tuyền để tưới. Thiệu Vân An nói với hắn, những cây nào trồng từ đây ra, mặc kệ là giống gì đều không bị hư thối, điều này quả thực chỉ có tiên sơn mới có!

Thiệu Vân An trực tiếp nói thẳng hắn muốn trồng nho. Vương Thạch Tỉnh dành ra ba mươi mẫu để trồng trà và nho, bảy mẫu để trồng lương thực và rau, ba mẫu dư lại thì để linh hoạt sử dụng, giống như trồng hoa cúc, hoàng cúc hay cây nhót chẳng hạn. Thiệu Vân An cất giữ rất nhiều hạt giống, những loại hoa quả, rau dưa hiếm lạ hắn đều mang ra trồng.

Trong không gian có máy cày ruộng và máy gieo hạt bằng năng lượng mặt trời Vương Thạch Tỉnh vô cùng yêu thích. Tức phụ hắn chính là người đến từ thế giới hiện đại mấy ngàn năm sau! Vốn dĩ Vương Thạch Tỉnh luôn cho rằng hắn không xứng với tức phụ, hiện tại lại càng không xứng, chỉ muốn mau chóng nắm rõ hết thảy mọi thứ ở thế giới bên kia. Không cần Thiệu Vân An thúc giục, Vương Thạch Tỉnh tự động năng nổ.

Vương Thạch Tỉnh bận rộn trong không gian, Thiệu Vân An ở ngoài phòng bếp rang mè đen. Trước khi rang hắn đã rửa sạch hạt mè, đang lúc làm việc thì có người gõ cửa, Thiệu Vân An hô. "Thanh nhi, con ra đây một chút."

Vương Thanh từ trong phòng chạy ra, Thiệu Vân An nói. "Con giúp cha nhỏ rang mè, cha nhỏ đi xem ai tới, rang đến khi khô, có mùi thơm là được."

"Vâng."

Thiệu Vân An đem cái sạn giao cho Vương Thanh, dặn bé phải cẩn thận coi chừng bị phỏng, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng bếp đi mở cửa. Vừa mở ra, Thiệu Vân An liền nhăn mày, giống như vừa định húp canh thì lại phát hiện trong canh có gián.

"Có chuyện gì? Vương Thư Bình chẳng lẽ chưa nói rõ ràng!"

Người đứng trước cửa là Vương Đại Lực, Vương Chi Tùng cùng Vương Xuân Tú. Trên mặt Vương Chi Tùng đầy các vết bầm tím, khéo miệng bị rách, y co rụt cơ thể, cúi thấp đầu. "Đại, đại tẩu, chúng ta muốn gặp đại ca."

"Đại tẩu, chúng ta sai rồi, ngươi và đại ca tha thứ cho chúng ta đi." Vương Xuân Tú khóc sướt mướt.

Vương Đại Lưc mấp máy môi cả nửa ngày mới phun ra được một câu. "Chúng ta, chúng ta đến xem Thanh nhi."

Thiệu Vân An bực cả mình với đám người này. "Tỉnh ca ra ngoài, ta cho rằng Tỉnh ca đã biểu hiện rõ ràng rồi. Vốn dĩ nhà chúng ta phân ra sau liền không cần liên quan qua lại, các ngươi lại cứ tìm đến cửa. Tỉnh ca giao ra hai mươi lượng, các ngươi cũng nhận, bây giờ lại tới kêu đại ca, đại tẩu, gây ra nhiều chuyện như vậy, một câu tha thứ là có thể hoàn toàn xoá bỏ? Còn chưa nói chuyện xảy ra hôm đó, cho dù ta và Tỉnh ca trong lòng không tính toán, các ngươi có thể bỏ qua? Nói giỡn à, ai tin? Trở về đi, cuộc sống sau này tự thân lo lấy."

"Đại tẩu." Vương Chi Tùng đùng một cái quỳ xuống, Vương Xuân Tú cũng quỳ, Vương Đại Lực hai chân mềm nhũn quỳ theo. Thiệu Vân An đúng lúc đỡ lấy hắn, gầm lên. "Ý ngươi là sao? đặc biệt chuẩn bị mà đến sao? Vương Chi Tùng, ngươi quỳ xuống chính là muốn ta giảm thọ đây mà, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Hàng xóm có người đi ra, các hộ khác nghe thấy tiếng ồn cũng chạy lại nhìn. Thiệu Vân An thật sự muốn một phát chụp chết ba con gián đánh hoài không biết sợ này.

"Hai người các ngươi đứng lên cho ta, có phải hay không cảm thấy ba mươi bạt tai còn chưa đủ?"

Vương Chi Tùng giật mình vội vàng đứng lên, cũng kéo Vương Xuân Tú dậy. Thiệu Vân An buông tay, lạnh lùng nói. "Ta nói thẳng cho các ngươi biết, tha thứ là không thể nào, các ngươi cũng không cần giả bộ. Muốn xin lỗi sao sớm không làm. Lần trước ở huyện học ta đã cảnh cáo ngươi, Vương Chi Tùng, là do ngươi ngu xuẩn. Sự tình đến bước đường ngày hôm nay, tất cả đều là các ngươi gieo gió gặt bão. Các ngươi đến cầu xin tha thứ ư, ngại quá, mời về!"

Vương Chi Tùng hai mắt ngấn nước nhìn cha y, Vương Đại Lực mấp máy môi, không chút sức lực nói. "Thạch Tỉnh, nhà Thạch Tỉnh, đều là ta và bà nương không đúng, tha thứ, tha thứ Chi Tùng. Lần này, đều là, đều là, Tại Tranh sai, Chi Tùng đồng sinh, đồng sinh..."

Vương Chi Tùng túm quần áo Thiệu Vân An. "Đại tẩu, van cầu ngài cùng huyện lệnh đại nhân nói vài câu, đừng lấy đi thân phận đồng sinh của ta, ta muốn trở lại huyện học đọc sách, về sau ta nhất định sẽ quản thúc người nhà, sẽ trông chừng nương và Tại Tranh, cầu xin ngài." Nói xong, y lại quỳ.

Thiệu Vân An quét mắt nhìn y, Vương Chi Tùng cắn răng, Thiệu Vân An lạnh nhạt nói. "Cầu xin cho ngươi ư, có thể!"

Vương Chi Tùng kinh hỉ ngẩng đầu, Vương Xuân Tú ngừng khóc.

"Ta cầu tình giúp ngươi, ngươi phải trông chừng người nhà. Chỉ cần các ngươi có thể tuân theo thư khế xem hai bên không còn liên quan đến nhau. Ngươi muốn khảo công danh hay muốn làm bất cứ cái gì, chỉ cần không chọc đến ta thì tự lấy bản lĩnh ra mà làm. Thiệu Vân An ta tuyệt đối sẽ không ở sau lưng ngươi ngáng chân, nhưng nếu ngươi làm không được, vậy thì không cần."

"Có thể! Ta có thể! Cám ơn đại tẩu! Cám ơn đại tẩu!"

Vương Chi Tùng vội vàng dập đầu.

"Không cần gọi ta đại tẩu, cả nhà các ngươi sớm đã không thừa nhận đại ca, về sau gặp mặt gọi tên đi. Tỉnh ca cùng bổn gia, từ lúc nương ngươi muốn bán Ni tử, từ lúc nội sanh của ngươi muốn giết chết Thanh nhi và Ni tử đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Lấy một con mắt của Tỉnh ca, một mệnh của Thanh nhi và hai mươi lượng bạc đã đủ để bán đứt thân tình. Tới tận giờ này, hai bên chỉ là người qua đường, các ngươi tự giải quyết cho tốt."

Chẳng thèm để ý Vương Đại Lực lung lay sắp đổ, Vương Chi Tùng sắc mặt trắng bệch cùng Vương Xuân Tú biểu cảm khó có thể tin, Thiệu Vân An không khách khí đóng cửa viện. Cơ thể Vương Đại Lực run bần bật nhìn cửa viện đóng chặt. Vương Chi Tùng đứng lên, đỡ lấy ông, cắn môi, đưa ông và tỷ tỷ về nhà.

Vài người tận mắt chứng kiến chuyện này chỉ biết lắc đầu thở dài, nguyên bản là người một nhà, lại cứ thích náo loạn đến tình trạng này. Cũng có người nói Thiệu Vân An hảo tâm, ngược lại cũng có người tỏ ra hoài nghi, dù cái danh đồng sinh lang của Vương Chi Tùng giữ lại được, nhưng y ở trước mặt huyện lệnh đại nhân đã không còn thể diện, về sau còn có thể khảo công danh sao? Nhưng không ai dám trực tiếp phê phán Thiệu Vân An, lỡ truyền đến lỗ tai người ta, vậy không phải là tự tìm đường chết ư! Có huyện lệnh đại nhân làm chỗ dựa, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh, tuyệt đối không ai dám khiêu khích.

Thiệu Vân An trở lại phòng bếp thay cho Vương Thanh, Vương Thanh căng mặt hỏi. "Cha nhỏ, ngài thật muốn gặp huyện lệnh đại nhân cầu tình?"

Thiệu Vân An đáp. "Gặp chứ, bằng không bọn họ mỗi ngày tới cửa giả bộ đáng thương. Lúc này mới có hai lần còn chưa sao, nếu nhiều hơn người khác lại nói cha ngươi nhẫn tâm. Lão nhân kia vừa rồi còn định hướng cha nhỏ quỳ xuống, chỉ là một cái chức đồng sinh lang, có hay không, chẳng có gì khác biệt." Thiệu Vân An nhân cơ hội giáo dục Vương Thanh. "Thanh danh Vương Chi Tùng đến giờ coi như bị huỷ, nếu con là giám khảo, có thí sinh như vậy, con sẽ để hắn thi đậu công danh sao?"

Vương Thanh lập tức lắc đầu.

"Mặc kệ thời đại nào, thanh danh đều rất quan trọng. Vương Chi Tùng ngu dốt tự phụ. Hắn đọc sách chỉ vì khảo công danh, thích đọc sách vì nó mang đến hư vinh, lại quên mất hắn ngày sau có thể thành công hay không, không phải do việc khảo thí quyết định. Tục ngữ nói, không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Ví dụ người này là Vương Chi Tùng, vậy thì Vương lão thái, Vương Điền Nham, Vương Quách Chiêu và Vương Tại Tranh đều là đồng đội kéo chân sau. Đáng buồn chính là, Vương Chi Tùng còn chưa tự mình nhìn thấy. Cho dù ngày sau hắn thật sự làm quan, chỉ cần có người đem chuyện trong nhà của hắn nói ra bên ngoài, chắc chắn cái mũ cánh chuồn của hắn sẽ bị tháo xuống. Cho nên Thanh nhi, đối thủ mạnh như thần không đáng sợ, đồng đội ngu như heo mới là đáng sợ nhất."

Vương Thanh hiểu rõ gật đầu.

"Con có thể xã giao với người tam giáo cửu lưu (những người thuộc mọi tầng lớp khác nhau), nhưng nếu muốn thâm giao, nhất định phải mở to hai mắt, cẩn thận quan sát. Người trong nhà sẽ không làm hại con, nhưng con phải để ý người bên cạnh, nhà chúng ta hiện tại có tiền, trong mắt người khác còn có huyện lệnh đại nhân làm chỗ dựa, người muốn nịnh bợ con sẽ ngày càng nhiều, con không được tự kiêu, cũng không thể bị che mờ hai mắt, tri nhân tri diện bất tri tâm, người sau lưng hay bắn lén chính là người bình thường con tin cậy nhất, cho nên con phải cẩn thận, biết chưa?"

"Vâng, cha nhỏ, con sẽ cẩn thận!"

Thiệu Vân An một bên rang mè, một bên giảng giải chuyện xưa cho Vương Thanh. Nói cho bé biết cái gì là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Vương Ni cũng đi ra nghe cha nhỏ kể chuyện xưa. Vương Thanh nhìn cha nhỏ, nghe cha nhỏ kể chuyện, đột nhiên trong lòng nảy lên niềm khát vọng, bé muốn hướng cha nhỏ gọi một tiếng "nương."

Trong viện thoang thoảng hương mè, cất dầu mè và tương vừng vào bình, Thiệu Vân An mới sực nhớ ra hắn để quên người nào đó trong không gian. Xoa bóp cánh tay bủn rủn, hắn đẩy hai đứa nhỏ còn đang say sưa nghe kể chuyện cả một buổi trưa vào nhà, nói. "Cha nhỏ đi xem cha các ngươi thế nào còn chưa trở lại."

Hai bé ngoan ngoãn vào nhà, Thiệu Vân An trốn vào phòng bếp, khoá cửa, vội vã vào không gian. Một khối đất rộng lớn trong không gian đã được tân trang, kỳ môn hồng trà, hoa cúc dại, cây nhót lúc trước bỏ vào đã sớm trồng. Vương Thạch Tỉnh còn trồng thêm hoàng cúc. Bước tiếp theo, hắn định lên núi một chuyến hái vài nhánh trà Thiệu Vân An tâm tâm niệm niệm mang về trồng, sau đó là các loại lương thực mà Thiệu Vân An sưu tập.

Hạt giống lương thực trong không gian của Thiệu Vân An đều thuộc loại tốt nhất, chính hắn còn lựa ra một túi gạo trắng để dành trong nhà ăn, hài tử chỉ biết là ăn rất ngon, không hề hoài nghi gạo và bột mì từ nơi nào tới. Thiệu Vân An vừa tiến vào liền nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh mồ hôi như mưa đang tưới nước, hắn mở miệng gọi. "Tỉnh ca, nên ra ngoài."

Vương Thạch Tỉnh ngẩng đầu, trên người để trần, phía dưới xỏ một cái quần đùi.

"Giờ nào rồi?" Vương Thạch Tỉnh buông thùng nước, đi tới hỏi.

"Chuẩn bị nấu bữa chiều."

Thiệu Vân An nói. "Huynh lau người, ra ngoài mặc quần áo, ta ở phòng bếp."

Vương Thạch Tỉnh cởi quần đùi và quần lót (dạng trunk), nhảy vào ao nhỏ tẩy rửa, sau đó lên bờ lấy khăn lông Thiệu Vân An đưa qua lau khô, mặc quần lót mới sạch sẽ rời khỏi không gian.

Thiệu Vân An không thích tiết khố cổ đại, chuyện không gian bại lộ, hắn liền chẳng thèm câu nệ mặc nội y hiện đại, Vương Thạch Tỉnh chết sống không chịu mặc quần lót tam giác, miễng cưỡng mặc quần trunk. Vừa ra khỏi không gian, Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa nhìn ra ngoài, hai đứa nhỏ ở trong phòng, cửa viện đóng, hắn khe khẽ đi ra mở cửa, sau đó dùng sức đóng lại, hô. "Vân An, huynh đã trở về."

"Về rồi hả!"

Thiệu Vân An từ trong bếp đi ra, hai người lớn diễn trò cứ y như thật.

"Cha, ngài đã trở về." Hai đứa nhỏ chạy ra.

Vương Thạch Tỉnh đáp một tiếng, hỏi. "Vân An, buổi chiều ăn gì?"

"Trời lạnh, đệ hầm một nồi đồ ăn, thịt, màn thầu. Hôm nay đệ làm tương vừng và dầu mè, lúc ăn cơm có thể ăn kèm."

Vương Ni. "Cha, cha nhỏ làm tương vừng và dầu mè thơm ơi là thơm."

"Ừ, cha nhỏ ngươi lợi hại nhất."

Vương Thạch Tỉnh vào bếp làm bộ rửa tay, Vương Thanh cùng Vương Ni không học bài, ra vườn sau xem đất, rau trồng đã hái hai lần, trời ngày càng lạnh, rau củ cũng muốn đông chết. Bê và hai con dê uống nước pha linh tuyền cho nên lớn lên chắc nịch, ăn đến là nhiều. Vương Thanh và Vương Ni biết cha nhỏ mua dê để cho hai bé uống sữa.

Hai đứa nhỏ vừa đi, Thiệu Vân An nhỏ giọng kể lại chuyện mấy người Vương Chi Tùng tới với Vương Thạch Tỉnh. Sắc mặt Vương Thạch Tỉnh rất khó coi, Thiệu Vân An lập tức xoa xoa. "Đệ đã nói rõ với bọn họ, nếu họ còn ngu ngốc thì chính là tự tìm đường chết. Tỉnh ca, ngày mai huynh đi gặp Tưởng đại ca, Vương Chi Tùng không đáng sợ, hắn muốn cái chức đồng sinh kia thì để hắn chờ đến già luôn đi, ta không nhỏ nhen như vậy, Vương Tại Tranh xem như bán đứng hắn hoàn toàn. Tưởng đại ca nếu không muốn tương lai có thêm đối thủ, chắc chắn sẽ không để hắn có cơ hội khảo công danh, chúng ta coi như mượn cơ hội này đổi ít thanh tĩnh. Vừa lúc đệ muốn mua vài thứ, huynh thuận tiện đi một chuyến, khi nào chuyển nhà thì mua cái xe ngựa, trời lạnh như vậy, ngồi xe bò quả thực chịu không nổi."

Bị Thiệu Vân An thuyết phục, Vương Thạch Tỉnh không buồn lòng nữa. Thiệu Vân An muốn đặt vài bộ kỷ trà bằng gỗ theo yêu cầu, còn có hộp đựng, dụng cụ lọc rượu. Lá trà muốn công khai phải có hộp đựng mới được, hơn nữa còn là vật phẩm tiến cống cho hai vị đại thần nhấm nháp, còn chưa kể phải có trà cụ thích hợp nữa. Trong không gian Thiệu Vân An có, nhưng hắn không nỡ lấy ra.

Buổi tối ăn cơm xong, phu phu hai người đợi hài tử ngủ say lại vào không gian. Vương Thạch Tỉnh hỏi Thiệu Vân An, dầu mè và tương vừng muốn đưa cho ai làm. Dầu mè rất thơm, tương vừng phối với mấy món cay của Thiệu Vân An cũng là tuyệt vị. Thiệu Vân An nói. "Quan sát trước đã. Đệ cảm thấy Vương Thư Bình rất được, nhưng hiện tại nội bộ Vương thị có cả đống vấn đề. Vương Văn Hoà tộc trưởng lại lo không tới. Món này muốn làm số lượng lớn phải có dụng cụ chuyên biệt. Không vội, tối mai đệ làm thêm hai món đồ ăn khác, huynh mời nhà Tứ thẩm và Vương Trang Hoa đến đây."

"Được."

***

Ngày hôm sau ăn sáng xong, Vương Thạch Tỉnh liền qua nhà Tứ thẩm mượn xe bò, thuận tiện mời Tứ thẩm buổi tối đến nhà dùng cơm, còn mời thêm Vương Trang Hoa và người nhà y. Vương Thạch Tỉnh vào huyện đi bái phỏng Tưởng Khang Ninh trước. Tưởng Khang Ninh nghe thấy ý tứ của hắn liền đáp ứng, giữ lại chức đồng sinh lang cho Vương Chi Tùng, nhưng cũng thẳng thắn bày tỏ, Vương Chi Tùng chỉ làm được đến đó, trước không nói đến việc Tưởng Khang Ninh sau này có thêm đối thủ hay không, chỉ vấn đề thanh danh thôi đã đủ ảnh hưởng đến con đường công danh sau này của Vương Chi Tùng.

Khoa cử hiện tại đã bị triều đình điều chỉnh không ít, học sinh muốn thi đậu công danh thì phẩm tính, gia thế có nhiều yêu cầu khắt khe. Tham gia khoa khảo, học sinh cần thiết phải có thư tiến cử từ "học phủ phu tử". Người được tiến cử phải có phẩm tính đoan lương, gia thế trong sạch, trong nhà không có ai vi phạm pháp luật. Nếu phát hiện lừa dối, không chỉ học sinh bị phạt ngồi tù ba tháng, tước bỏ tư cách tham gia khoa khảo, phu tử tiến cử cũng bị liên luỵ.

Hoàng đế muốn chỉnh đốn lại triều cương, hơn nữa đối với quan viên hiện tại trong triều không thể tin dùng, nên mới đưa ra quy định như vậy. Mặc dù quy định này hơi bất công, nhưng những người với tư cách là "học giả" đại đa số đều có tri thức uyên bác, làm người thanh chính liêm minh, hơn nữa phần lớn xuất thân từ Quốc Tử Giám. Hoàng thượng cũng rất tin tưởng nhân phẩm của bọn họ, cho nên mới gia tăng thêm một bước "thư tiến cử", giao trách nhiệm lựa chọn nhân tài cho triều đình vào tay họ. Từ ban đầu những người có khả năng tham ô, nhận hối hộ, phẩm hạnh không đủ sẽ bị lọc bớt.

"Học phủ phu tử" ở huyện Vĩnh Tu chỉ có hai người, một là Sầm viện trưởng, một người khác là phu tử ở Bạch Nguyệt học đường, là người được Sầm viện trưởng chỉ định tương lai nối nghiệp, là đồ đệ của ông, đồng thời xuất thân từ Quốc Tử Giám kinh thành. Đã từng làm quan nhiều năm, sau vì quan trường quá hắc ám mà nản lòng thoái chí, từ quan hồi hương dạy học.

Sầm viện trưởng sau khi hồi hương thì thành lập Bạch Nguyệt học đường, mời người này về làm phu tử và trợ giáo cho ông. Nhờ Sầm viện trưởng đề bạt, người nọ thông qua cuộc khảo hạch "học phủ phu tử", được các vị kinh sư ở Quốc tử giám ban tặng danh hiệu "Học phủ phu tử." Những người có danh hiệu này đều được các kinh sư ở Quốc tử giám xem xét và ban tặng. Đây cũng là nguyên nhân hoàng đế thực hiện quy trình khảo thí trên. Ông lão thái sư là viện trưởng Quốc tử giám, lại lại lão sư của hoàng thượng, bởi vậy có thể thấy, hoàng thượng vô cùng tín nhiệm vị đế sư này.

Mặc dù điều lệ vẫn chưa chính thức ban hành, nhưng từ Quốc tử giám đã truyền ra tiếng gió, đồ đệ của Ông lão, Tưởng Khang Ninh tự nhiên cũng biết được tin tức. Thật khó để nói liệu điều lệ thi cử này có tiếp tục duy trì thời gian dài hay không, nhưng trước mắt, trong vòng mười năm chỉ sợ sẽ không thay đổi. Căn cứ vào nhân phẩm của Vương Chi Tùng cùng người nhà của y, tuyệt đối không lấy được thư tiến cử từ học phủ phu tử.

Về vấn đề này, Vương Thạch Tỉnh không có chút nào hứng thú. Cho dù lần đó Thiệu Vân An không lên huyện học báo quan, dưới tình huống như vậy, Vương Chi Tùng cũng không có cơ hội tiếp tục tham gia khoa khảo. Muốn thư tiến cử đương nhiên sẽ bị điều tra. Hắn tin rằng Sầm viện trưởng cùng vị học phủ phu tử kia sẽ không để cho loại người như Vương Chi Tùng tham gia khảo thí.