Hãn Phu

Chương 52




Mọi người có khoẻ không?

Chương 52

Sầm lão vui vẻ giữ ba người ở lại quý phủ dùng cơm trưa, bất quá rất keo kiệt không dùng Dương nãi tử tửu. Sầm lão phu nhân là nữ quyến, không tham dự. Sầm lão trên bàn cơm không ngớt lời khen ngợi Thiệu Vân An, có thể thấy được ông vô cùng thưởng thức hắn. Cũng khen Vương Thạch Tỉnh cưới đúng người. Vương Thạch Tỉnh hưởng chung vinh dự. Tiểu tức phụ của hắn là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh.

Rời phủ Sầm viện trưởng, ba người trở lại huyện nha, Tưởng Khang Ninh giải thích. "Sầm lão cùng gia sư là đồng môn sư huynh đệ. Trước khi từ quan giữ chức Hàn lâm viện chưởng viện học sĩ, cấp tứ phẩm, một lòng nghiêm cứ học vấn. Tiên hoàng lúc về già, thân cận tiểu nhân, tin tưởng lời gièm pha, cả nhà Sầm viện chưởng suýt nữa gặp nạn, nhờ có gia sư ra tay, Sầm lão mới giữ được mạng. Ông nản lòng thoái chí hồi hương. Sau khi tân hoàng đăng cơ có mời ông về kinh thành, nhưng Sầm lão đã lớn tuổi, thân thể phu nhân lại không khoẻ nên cự tuyệt. Đồ đệ, bằng hữu của Sầm lão có một nhà chết oan trên tay gian thần, Sầm lão không muốn lại nhập sĩ. Tuy nói là từ quan, nhưng có không ít bằng hữu và đồ đệ của ông vẫn làm quan trong triều, chỉ là Sầm lão không muốn lộ ra, ở huyện Vĩnh Tu này không nhiều người biết."

Thiệu Vân An đáp. "Đa tạ đại ca chỉ điểm. Chỉ mong về sau bi kịch giống như Sầm lão không tái diễn, có thể chân chính quốc thái dân an."

"Chúng ta đều hy vọng như vậy."

"Thế Sầm lão không có nhi nữ sao?"

"Có một nhi nữ, đều ở kinh thành. Nữ tế và nhi tử là người Quốc Tử giám, đều là người có học vấn."

"Ồ!"

Hàn huyên với Tưởng Khang Ninh hơn nửa ngày, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mới bái biệt y chuẩn bị về nhà. Nghĩ đến Hứa chưởng quầy nói gặp hắn có việc, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh trực tiếp đến Nhất Trượng Hiên. Tới ngoài cửa, nhìn thấy hai gian hàng đã đóng cửa, nhóm người Tứ thẩm chắc cũng đã trở về.

Xe ngựa dừng bên ngoài, Hứa chưởng quầy đi ra. Thấy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Hứa chưởng quầy nói. "Thiệu tiểu ca, hai vị bằng hữu của ngươi đã hồi thôn với mấy người Tứ thẩm."

"Tốt, đa tạ chưởng quầy."

"Thiệu tiểu ca không cần đa lễ, mau vào trong uống chén trà nóng."

Giao ngựa cho tiểu nhị, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vào Nhất Trượng Hiên, bị Hứa chưởng quầy dẫn đến nhã gian trên lầu hai. Bây giờ không phải thời gian dùng cơm, khách nhân trong tửu lầu không nhiều lắm. Trà nóng đưa lên, là nước trà bình thường, Hứa chưởng quầy áy náy nói. "Trà hoa cúc của Thiệu tiểu đã đã giao hết lên kinh thành cho chủ nhân, đành uỷ khuất Thiệu tiểu ca dùng trà này vậy."

"Không uỷ khuất, vừa lúc ta đang khát." Thiệu Vân An nâng chén trà uống hai hớp, sau đó buông xuống hỏi. "Không biết Hứa chưởng quầy có chuyện gì cần thương lượng?"

Hứa chưởng quầy có vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng. "Thiệu tiểu ca, bánh kẹp thịt và malatang là ngươi đưa cho hai nhà Chu thúc và Thứ thẩm đúng chứ?"

"Đúng vậy." Thiệu Vân An xác nhận, trong lòng đã nghĩ đến, hẳn là liên quan đến chuyện này. Hứa chưởng quầy định nói tiếp, Thiệu Vân An liền đoạt trước. "Nhà Tứ thẩm và Ngân thúc có ân với chúng ta, thừa dịp ngày mùa vừa xong, ta liền nghĩ đến hai công thức cho bọn họ, có thể giúp bọn họ tăng chút thu nhập."

Hứa chưởng quầy lập tức nói. "Thiệu tiểu ca khiêm tốn. Khách tới ăn mỗi ngày kéo dài không dứt, ngay cả khách nhân trong tiệm ta cũng ít nhiều đều nếm thử."

"Ý của Hứa chưởng quầy là?"

Hứa chưởng quầy nói. "Nhất Trượng Hiên muốn cùng nhà Tứ thẩm và nhà Chu thúc hợp tác. Ta nguyên bản muốn để bọn họ vào trong tửu lâu để bán. Trời ngày càng lạnh, bọn họ không muốn. Ta nghĩ không bằng ta ra mặt thuê một cửa hàng, Tứ thúc và Chu thúc bọn họ cũng có cửa hàng để bán, nguyên liệu nấu ăn do Nhất Trượng Hiên cung cấp, vậy thì bọn họ không cần mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nữa, lợi nhuận chia ba bảy, bọn họ bảy, Nhất Trượng Hiên ba."

Thiệu Vân An làm bộ suy nghĩ sâu xa. "Việc này ta không tiện làm chủ, ngươi đã nói với bọn họ chưa?"

Hứa chưởng quầy đáp. "Đã nói qua, bọn họ cự tuyệt, cho nên ta mới tìm Thiệu tiểu ca thương lượng."

Thiệu Vân An nói. "Công thức hai món ta đã bán cho bọn họ, cũng nói rõ sinh ý muốn làm như thế nào ta sẽ không nhúng tay. Hai nhà Tứ thúc và Chu thúc không thể chỉ làm ăn buôn bán, bọn họ còn có ruộng đất phải làm. Lúc trước ta cũng đề nghị bọn họ mở cửa hàng, nhưng mở rồi thì không thể tùy tiện đóng cửa, nếu vào ngày mùa chẳng phải càng tổn thất tiền bạc hay sao, mở sạp lại hay, muốn đóng muốn mở đều tuỳ ý. Như vậy đi, ta về thôn sẽ thương lượng lại với mọi người, xem ý tứ mọi người thế nào. Tuy nhiên lần này, chắc là muốn lôi kéo sinh ý Nhất Trượng Hiên đi lên đúng chứ?"

Hứa chưởng quầy không che dấu, gật đầu. "Đúng vậy. Hiện giờ khách đến dùng cơm tại tửu lầu so với ngày xưa nhiều hơn. Chỉ là trời lạnh, đồ ăn mới lạ ngày càng ít, ta cũng không dấu diếm Thiệu tiểu ca, mỗi năm từ tháng mười một đến tháng ba là thời điểm sinh ý trong tiệm quạnh quẽ nhất. Công thức thịt heo hầm cay kia của ngươi xác thật bán rất đắt, nhưng nếu không có cải thảo thì không thể làm."

Thiệu Vân An bất đắc dĩ. "Cái này cũng là chuyện không có cách giải quyết. Ta cũng phải nhờ người trong thôn ngâm dưa chua và thịt khô, ta không biết làm." Không hề đề cập đến nhà ấm đang xây.

Hứa chưởng quầy nói. "Vậy phiền toái Thiệu tiểu ca hỏi một chút." Thiệu Vân An không đưa ra công thức làm đồ ăn mới, Hứa chưởng quầy cũng không tiện hỏi, tuy rằng ông có ý nghĩ này.

"Không thành vấn đề."

Hứa chưởng quầy nhiệt tình mời Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở lại dùng bữa chiều, hai người từ chối, hài tử còn ở nhà. Hai người rời khỏi Nhất Trượng Hiên đi mua ít vải và bông, mua cho Vương Thanh và Vương Ny mỗi người ba bộ xiêm ý tương đối tốt, lại mua thêm chút gạo nếp, cả hai liền trở về nhà."

Trở lại thôn, Thiệu Vân An để Vương Thạch Tỉnh đi đón hai đứa nhỏ, hắn thì đến nhà Tứ thẩm và Thu thúc. Vương Thạch Tỉnh có chút không vui nói. "Sao Nhất Trượng Hiên cứ muốn chen chân vào sinh ý của người khác? Ông ấy đưa ra yêu cầu như vậy, muốn mấy người Tứ thúc cự tuyệt thế nào?"

Thiệu Vân An nói. "Thương nhân trục lợi là điều bình thường. Đây cũng là nguyên nhân ta để mọi người mở gian hàng trước cửa Nhất Trượng Hiên. Nếu thay đổi chỗ khác, sớm đã bị người nhắm vào, huynh cũng thấy sinh ý tốt bao nhiêu rồi ấy, Hứa chưởng quầy nhẫn đến hôm nay mới mở lời đến ta còn phải bội phục sức nhẫn nại của ông ấy. Cho nên mới nói, ta không phải là thương nhân chân chính."

"Đủ ăn đủ dùng là được." Vương Thạch Tỉnh không thích như vậy, vẫn là tức phụ hắn có hiểu biết. Hắn hỏi tiếp. "Đệ tính toán thế nào?"

Thiệu Vân An nói. "Đây là sinh ý của Tứ thúc và Thu thúc, để bọn họ tự quyết định."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, không hỏi gì nữa.

Bọn họ tách ra ở nửa đường, Thiệu Vân An dặn dò Vương Thạch Tỉnh đừng nói ra chuyện Bạch Nguyệt học đường, bằng không hôm nay lại mất ngủ, dù sao chiều mai mới đi, buổi sáng qua nói với mọi người cũng không muộn. Thiệu Vân An sẽ không thừa nhận hắn quả thực cố ý đùa dai.

Thiệu Vân An đến nhà Thu thúc và Ngân thúc trước. Hai người cùng với Vương Trang Hoa và phụ mẫu của Thu thúc vừa dùng xong cơm chiều. Nhìn thấy Thiệu Vân An, cả nhà đều vui vẻ nhiệt tình. Ba mươi lăm đồng một cái bánh, hiện tại mỗi ngày có thể bán hơn hai trăm cái, do thịt và bánh có hạn. Mỗi ngày bán xong cảm giác so với mứt trái cây, trà hoa cúc không hề kém cạnh. Vừa nghe Thiệu Vân An chưa dùng cơm, Ngân thúc xoay người định đi chuẩn bị thức ăn thì bị Thiệu Vân An ngăn lại.

Thiệu Vân An nói trong nhà còn có việc, hắn đến đây truyền lại ý tứ của Hứa chưởng quầy. Thành thật mà nói, Hứa chưởng quầy trước đó đã từng hỏi thăm bọn họ, Thu thúc, Ngân thúc và Tứ thúc không quá nguyện ý. Nếu lỡ hợp tác rồi, lấy bối cảnh Nhất Trượng Hiên, bọn họ khó bảo toàn sẽ không bị Nhất Trượng Hiên nuốt trọn, hơn nữa công thức chỉ sợ cũng không an toàn.

Thiệu Vân An nghĩ đến một biện pháp. Hiện giờ hai nhà đều cần rất nhiều thịt heo, đặc biệt là nhà Thu thúc, bọn họ định tự mình nuôi heo. Thịt heo đang dùng đều là đi mua cả con ở chỗ đồ tể trong thôn. Thiệu Vân An đề nghị hai nhà lựa ra phần thịt cần dùng, phần còn dư hoặc không dùng tới thì phân loại, sau đó dùng gia vị tương ứng ướp thịt giao cho Nhất Trượng Hiên, coi như báo đáp Nhất Trượng Hiên che chở bọn họ.

Phần thịt heo dư lại có xương sườn, đầu heo, móng heo, lỗ tai heo và đuôi heo. Những phần này hai nhà thường lưu lại ở nhà dùng, còn dư thì bán cho tửu lầu nhỏ trên huyện, Nhất Trượng Hiên cũng thu một phần. Dựa theo biện pháp của Thiệu Vân An, bọn họ chỉ cần lúc hầm thịt, hầm nhiều thêm chút là được, làm thành món ăn còn có thể bán lấy tiền, Nhất Trượng Hiên nhận được thịt cũng sẽ không nhắc lại chuyện hợp tác nữa.

Thu thúc và Ngân thúc khen ngợi Thiệu Vân An chủ ý nhiều. Thấy bọn họ đồng ý, Thiệu Vân An liền đi tìm Tứ thúc và Tứ thẩm. Tứ thúc và Tứ thẩm cũng vừa mới dùng xong cơm chiều, trong phòng còn thoang thoảng mùi hương malatang. Thiệu Vân An vào nhà thì phát hiện có hai nam tử xa lạ, một người trong đó có khuôn mặt bẩn hề hề, hắn lập tức nhớ ra hai người này là ai.

"Vân An, ngươi về rồi, ăn cơm chưa?"

"Còn chưa ăn, một lát về nhà ăn, Tỉnh ca đã trở về. Đây là Quách Tử Du, Quách Tử Mục hai vị đại ca?"

"... Thiệu tiểu ca."

Quách Tử Du rất tuấn tú, không phải loại cương trực như Vương Thạch Tỉnh. Thay đổi quần áo, ngẩng đầu lên cả người toả ra một loại khí chất nho nhã, hoà hợp với diện mạo của y, tuyệt đối là loại nữ nhân yêu thích. Mà Quách Tử Mục mặt bẩn hề hề bên cạnh, Thiệu Vân An đoán người này khẳng định không hề khó coi, gương mặt chỉ sợ còn soái hơn mấy phần.

Hai người đứng lên hành lễ, Tứ thẩm bất đắc dĩ nói. "Ta nói hắn đi rửa mặt, hắn chết sống không chịu."

Thiệu Vân An đáp. "Hai vị đại ca, các ngươi chờ ta một lát, ta nói chuyện với Tứ thúc Tứ thẩm xong sẽ mang các ngươi đến nhà ta."

"Không vội, không vội"

Cả hai người trông hơi lo lắng.

Thiệu Vân An gọi Tứ thúc, Tứ thẩm vào phòng bếp, truyền đạt lại đề nghị của Hứa chưởng quầy, cũng đem kiến nghị hắn đưa cho Thu thúc và Ngân thúc nói lại với bọn họ. Tứ thúc và Tứ thẩm nghe xong liền tán thành, hai người không muốn hợp tác với Nhất Trượng Hiên bán malatang. Thiệu Vân An nói với hai người, chờ đến khi thu hoạch củ cải trắng, mua ít giấy dầu bọc lại bỏ vào hầm, như thế có thể bảo quản lâu hơn.

Nếu trong nhà có phòng trống, có thể làm giường sưởi, chuẩn bị một ít bồn gốm dẹt hoặc vài chậu gỗ hình chữ nhật, ở trong phòng trồng rau, coi như lớn lên không tính là tươi tốt nhưng vẫn là rau xanh, có thể để ở nhà ăn hay dùng làm malatang để kiếm tiền. Hơn nữa trời lạnh, đồ ăn trái mùa đương nhiên muốn tăng giá là có thể tăng giá. Thiệu Vân An nhờ Tứ thẩm nói lại phương pháp cho nhà Thu thúc, để mọi người có chút rau xanh, nếu khách nhân muốn bánh kẹp thịt nhân rau cũng có thể thêm nhiều sự lựa chọn.

Tứ thúc và tứ thẩm vô cùng tò mò đầu óc Thiệu Vân An lớn đến thế nào, sao lại có quá nhiều ý tưởng hay. Nói chuyện với Tứ thúc và Tứ thẩm xong, Thiệu Vân An mang theo huynh đệ Quách gia về nhà.

Trên đường, Thiệu Vân An nói. "Nhà mới còn chưa chuẩn bị xong, hai vị đại ca ở tạm phòng của nhi tử và nhi nữ, chờ dọn qua nhà mới sẽ tốt hơn."

Quách Tử Du vội vàng nói. "Thiệu tiểu ca, ngài đừng khách khí như vậy, nếu không nhờ ngài, huynh đệ chúng ta giờ này còn đang đi xin ăn."

"Gọi Vân An đi. Ta với các ngươi coi như có duyên. Tin tức các ngươi đưa cho ta lúc trước đúng là hữu dụng. Ta và Tỉnh ca có hai hài tử, trưởng tử là Vương Thanh, năm nay sáu tuổi. Nhi nữ bốn tuổi, nhũ danh Ni tử, đại danh hai ngày nữa mới quyết định."

"Được."

Còn chưa về đến nhà đã có người gọi. "Vân An."

Thiệu Vân An mỉm cười. "Tỉnh ca, sao lại không ở nhà?"

"Trời tối, ta ra đón đệ. Thanh nhi và Ni tử ở chỗ Thư Bình đại ca dùng cơm."

"Quách đại ca và Quách tiểu ca cũng đã dùng cơm, hai ta tuỳ tiện ăn cái gì cũng được."

"Ừ."

Vương Thạch Tỉnh bước đến, tự nhiên nắm lấy tay Thiệu Vân An, đường trong thôn không dễ đi, trời lại tối, không thể để tiểu tức phụ bị ngã.

Huynh đệ Quách gia theo sau hai người không lâu thì đến nhà, nhìn thấy tường vây lụp xụp và phòng ở chắp vá, huynh đệ Quách gia mới biết vì sao Thiệu Vân An nói dọn đến nhà mới.

Mở cửa, hai đứa nhỏ liền chạy ra.

"Cha nhỏ."

"Hôm nay ở nhà tộc trưởng có vui không?"

Vương Thanh. "Vui lắm ạ, con cùng Tùng Bác ca, Vương Diễn ca học nhận tự, Ni tử chơi với Tuyết Đình."

"Vui là được."

Thiệu Vân An chỉ chỉ hai người phía sau. "Đây là Quách Tử Du và Quách Tử Mục thúc thúc, họ là hai huynh đệ, về sau sẽ ở nhà chúng ta làm việc. Hai vị thúc thúc đều biết chữ, có chỗ nào không biết các con có thể hỏi hai vị thúc thúc."

"...Vâng." Hai đứa nhỏ khó hiểu nhìn Quách Tử Mục.

Thiệu Vân An nói. "Về sau gọi đại Quách thúc thúc và tiểu Quách thúc thúc," lại nhìn về phía hai người. "Có được không?"

Quách Tử Du. "Đương nhiên, xưng hô thế nào cũng được."

Hai bé lập tức lễ phép hô. "Đại Quách thúc thúc, tiểu Quách thúc thúc."

Thiệu Vân An để Vương Thạch Tỉnh dẫn hai đứa nhỏ vào nhà, hắn mang Quách Tử Du và Quách Tử Mục vào phòng bếp, múc một chậu nước, hướng Quách Tử Mục nói. "Không có người ngoài, rửa mặt sạch đi, không thể ngày nào cũng giữ khuôn mặt đen nhẻm."

Quách Tử Mục cắn miệng, tiến lên tiếp nhận khăn vải từ tay Thiệu Vân An, lau mặt. Theo từng động tác, vết bẩn trên mặt Quách Tử Mục vơi bớt, sự kinh ngạc trong mắt Thiệu Vân An càng lúc càng rõ ràng. Quách Tử Mục dùng đến hai bồn nước mới rửa mặt sạch sẽ, Thiệu Vân An vô thức lẩm bẩm. "Đây mới chính là hồng nhan hoạ thuỷ trần trụi nha!"

Quách Tử Mục khổ sở cúi đầu. Quách Tử Du ôm đệ đệ. Thiệu Vân An vỗ gáy một cái, nói. "Vào nhà đi. Các ngươi gặp phiền toái gì ta hiểu rõ. Các ngươi phải nói rõ là đang lẩn trốn ai, ta mới nghĩ ra đối sách. Huyện lệnh đại nhân là nghĩa huynh của ta, hắn cũng muốn hỏi rõ ràng, nếu nhờ hắn giúp, hắn sẽ trợ giúp."

Quách Tử Mục kinh ngạc ngẩng đầu, Quách Tử Du cũng khiếp sợ vạn phần. Thiệu Vân An đổ chậu nước, lại nói. "Vào nhà thôi!"

Quách Tử Du và Quách Tử Mục ngơ ngác theo Thiệu Vân An vào trong, ba người trong phòng đồng thời ngẩng đầu. Hai đứa nhỏ há to miệng, ngây người. Vương Thạch Tỉnh cũng giật mình, bất quá nhanh chóng khôi phục bình thường, còn vỗ vỗ hai đứa nhỏ.

"Đừng nhìn chằm chằm người khác, không lịch sự."

Hai hài tử hồi thần, vội vàng khép miệng, nhưng đôi mắt làm thế nào cũng không thể dời khỏi hướng khuôn mặt của Quách Tử Mục. Người này, đúng là người hay sao? Sao có thể đẹp như vậy!

"Ngồi đi!" Thiệu Vân An rót cho mỗi người một ly nước ấm. Quách Tử Mục và Quách Tử Du câu nệ ngồi lên giường đất, bưng lên hai cái ly. Quách Tử Du lớn lên anh tuấn, thì Quách Tử Mục chính là yêu nghiệt, tuyệt đối chính là lam nhan hoạ thuỷ. Gương mặt này ở thời thịnh thế còn khiến người ta tranh đoạt huống chi ở thời loạn thế. Mấy năm trước, Đại Yến quốc hoàn toàn là một mớ hỗn độn, khó trách hai huynh đệ lâm vào bước đường cùng.

Thiệu Vân An hỏi. "Các ngươi ở đâu đến?"

Quách Tử Du nắm chặt tay, hồi lâu sau mới mở miệng. "Hai huynh đệ ta là nhân sĩ huyện Thanh Châu, trong nhà chỉ có mẫu thân. Mẫu thân làm thêu thuê cho người ta nuôi sống hai huynh đệ, chu cấp cho ta đọc sách. Nhưng ai ngờ, Tử Mục lại bị tên ác bá nhìn trúng. Người nọ đi ngang qua Thanh Châu huyện nhìn thấy Tử Mục, liền đòi cưới Tử Mục làm trắc thât. Người nọ đã có hai thê, ba trắc thất, tì thiếp đếm không hết, cả nhà ta đương nhiên không đồng ý. Nhưng người nọ trực tiếp tới cửa cướp Tử Mục, ta và mẫu thân đến huyện nha cáo trạng, huyện lệnh không chỉ không giải quyết, ngược lại còn nói ta và gia mẫu thừa cơ kiếm bạc, không phân phải trái trắng đen đánh ta và gia mẫu mỗi người năm mươi đại bản. Đêm đó, gia mẫu giận giữ công tâm, lại bị thương, khi mang về nhà liền không dậy được."

Nói tới đây, trên mặt Quách Tử Du khắc sâu lửa giận, Quách Tử Mục cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống, nắm chặt quần áo huynh trưởng.

"Ta đến phủ người nọ tìm đệ đệ, lại bị ác nô nhà hắn đánh đập. Lúc đó ta mới biết, biểu thúc của hắn là tri phủ Cẩm Châu phủ, hắn nổi danh ác bá khắp phủ, làm không biết bao nhiêu chuyện xấu với nam thanh nữ tú. May mà tử Mục lấy cái chết ra đe doạ, hắn vẫn chưa thực hiện được. Sau đó Tử Mục thừa dịp hắn uống say, đánh ngất hắn rồi chạy ra ngoài. Ta cùng Tử Mục mang theo gia mẫu suốt đêm chạy ra khỏi huyện Thanh Châu, gia mẫu ở trên đường..."

Quách Tử Du nghẹn ngào, Quách Tử Mục khóc nấc. "Đều do ta hại nương, làm hại ca ca bị bọn họ đánh thương ở chân."

Quách Tử Du thở sâu, cố nén bi thương nói. "Ta và Tử Mục tìm một chỗ lén lún chôn cất mẫu thân, định lên kinh thành cáo trạng. Nào ngờ ác bá kia lại phái người truy tìm chúng ta, hai huynh đệ nơi nơi lẩn trốn, vài lần suýt nữa bị bắt lại. Thật vất vả mới đến được kinh thành nhưng đừng nói là cáo trạng, ngay cả tính mạng còn không để giữ được. Báo thù vô vọng, huynh đệ ta rời kinh thành, phiêu bạt lang thanh đến tận đây, thành khất cái."

Quách Tử Mục khóc nói."Ca ca đã thi đậu tú tài, nếu không phải vì ta, ca ca không chừng hiện tại đã thành tiến sĩ. Bởi vì gương mặt này, ta và ca ca không thể đi làm công cho người ta, đều là do ta hại nương, hại ca ca."

"Không phải lỗi của ngươi." Quách Tử Du ôm đệ đệ.

Thiệu Vân An nhíu mày. "Có liên quan gì đến ngươi, chỉ trách thế đạo quá hắc ám. Các ngươi cứ an tâm ở lại lại ta, nếu sợ rước lấy phiền toái, ngày mai ta sẽ đi mua cho ngươi một cái mạng che mặt. Nghe nói, đương kim hoàng thượng còn đang chỉnh đốn triều đình, chuyện xảy ra bao lâu rồi?"

Quách Tử Du. "Đã bảy năm."

Thiệu Vân An nói. "Ngày mai ta đi tìm đại ca, nhờ hắn hỏi thăm giúp tình huống bên phủ Cẩm Châu. Tên ác bá kia gọi là gì, tên tri phủ là gì?"

Quách Tử Mục nghiến răng nghiến lợi nói. "Tên ác bá kia kêu Dương Thiên Uy, tri phủ kêu Dung Nguyệt."

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Chỗ này là huyện Vĩnh Tu, Sắc Nam phủ, ngay cả Dung Nguyệt là tri phủ Cẩm Châu cũng không thể duỗi tay dài đến thế. Đương kim thánh thượng là minh quân, một lòng chỉnh đốn lại triều cương. Nếu bọn họ dám đến Sắc Nam phủ làm xằng bậy, chắc chắn chỉ có đi chứ không có về. Các ngươi cứ yên tâm ở lại."

Quách Tử Mục ngẩng đầu, bật khóc. "Cảm ơn, cảm ơn các ngươi."

Hốc mắt Quách Tử Du phiếm hồng, đứng lên hành lễ, bị Thiệu Vân An ngăn lại.

"Sau này đều là người một nhà, đừng khách khí như vậy. Ta và Tỉnh ca sắp tới nhiều việc, trong nhà còn cần hai vị đại ca chiếu ứng."

"Có chuyện các ngươi cứ việc phân phó."

Thiệu Vân An nhìn về phía hai đứa nhỏ còn đang ngẩn người nhìn mỹ nhân. "Thanh nhi, Ni tử."

Hai hài tử giật mình hoàn hồn, vội vã cúi đầu.

"Trước khi chuyển nhà, các con ngủ với cha và cha nhỏ, hai vị thúc thúc ngủ ở phòng các con."

"Vâng, vâng." Hai hài tử gật đầu.

"Nếu ai hỏi thì cứ nói là bằng hữu của cha, đừng nói gì khác."

"Dạ hiểu, cha nhỏ."

Vương Thạch Tỉnh. "Rửa mặt đi, hôm nay ngủ sớm."

Hai đứa nhỏ nhảy xuống giường, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Thiệu Vân An dọn hai cái chăn mới cho hai người, rồi đem chăn mền của Vương Thanh và Ni tử qua phòng mình. Biểu Tình Vương Thạch Tỉnh rất nghiêm túc, Thiệu Vân An trộm hỏi hắn. "Làm sao vậy?"

Vương Thạch Tỉnh trầm giọng nói. "Buổi tối không tiện thân mật."

Thiệu Vân An thiếu chút nữa nghẹn chết, đá chân Vương Thạch Tỉnh. "Ngươi cái lão nam nhân muộn tao!" Mắng xong thì vội vàng trải chăn nệm, không thèm để ý đến hắn.

Mình thực sự già lắm sao? Vương Thạch Tỉnh sờ sờ tóc, sau đó bình tĩnh lại. Có linh tuyền và linh nhũ, hắn sẽ trẻ ra, tiểu tức phụ đừng hòng ghét bỏ hắn.