Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 1:Chap 1: Anh là thằng khốn, mất nhân tính




Thanh Trà tỉnh lại sau một đêm ác mộng dài, cơ thể đau nhức, cổ họng đắng ngắt, khô khốc. Cô khổ sở mở hàng mi đang khép chặt còn vương vấn vài giọt nước mắt. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, Thanh Trà khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, không gian mờ mờ sặc nồng mùi rượu vang. Ánh mắt cô rũ xuống, vô tình đặt tại vệt máu đỏ trên ga giường. Cô nhớ lại những gì đã diễn ra trong đêm qua, đau đớn, tủi nhục. Cô ước đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng bản thân cô hiểu rõ nhất những gì mình đang trải qua là bắt đầu của một chuỗi ngày u tối phía trước.

Cổ tay Thanh Trà bị xích lại bởi chiếc còng số tám khiến cô không thể đi khỏi giường. Cô cũng không muốn rời khỏi giường, cô bây giờ không muốn động đậy, nói đúng hơn là không còn sức để động đậy nữa. Thế nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được mùi hôi sắc dục bám trên cơ thể mình nên vẫn gắng gượng chút sức lực còn lại gào lên:

“Thả tôi ra.”

“Các người mau thả tôi ra…”

Không gian vẫn im lặng, sự gào thét của cô là vô vọng. Mãi một lúc sau, có tiếng đẩy cửa ra, tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

“La hét cái gì?”

Đứng trước Thanh Trà là một người đàn ông cao lớn, cơ thể cường tráng, mái tóc đen được vút ngược lên còn vương vài hạt nước li ti chốc chốc lại lăn xuống hai bờ vai và yết hầu. Hai con ngươi khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào Thanh Trà đầy soi mói, như muốn đâm thẳng vào từng lớp da thịt trên người cô. Hắn dường như mới tắm xong, trên người chì quấn mỗi chiếc khăn trắng ngang hông, nhìn thật khiến người khác bỏng mắt.

“Hàn Hứa Phong, mau thả tôi ra.”

Người đàn ông trước mặt cô khẽ nhoẽn một nụ cười, nụ cười sắc lẹm, mang theo vài phần châm biếm, nhìn vào đã thấy lạnh sống lưng.

“Cô nằm mơ à?”

“Cô đừng quên cô bây giờ thuộc sở hữu của Hàn Hứa Phong rồi, có thế nào cũng không đến lượt cô ra lệnh.”

“Sở hữu” Anh xem cô là món hàng hóa ư? À, phải rồi, không phải cô bị người cha đam mê cờ bạc, rượu chè của mình bán để trả nợ sao. Bao nhiêu nhỉ? ba vạn tệ. Cả cuộc đời cô chỉ đáng ba vạn tệ. Nghĩ đi nghĩ lại, cô cười khẩy.

“Hàn tổng, xin anh đấy, thả tôi ra đi.” Cô dịu giọng lại, ánh mắt khốn khổ. Nước mắt ứa ra đọng lại nặng trĩu trên khóe mặt, Thanh Trà khẽ nhíu lại một cái, nước mắt liền chảy dài thành hàng xuống đôi gò má.

“ Cầu xin tôi đi.”

“Cầu xin anh.”

“Haha.” Hàn Hứa Phong cười lớn, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.

“ Đợi khi nào vui vẻ tôi sẽ suy nghĩ.”

“Anh…” Thanh Trà không kiềm nổi sự tức giận, trừng mắt nhìn Hàn Hứa Phong. Rốt cuộc cô có thù gì với hắn mà hắn lại hành hạ cô đến khổ sở như vậy? Chẳng lẽ cái giá của những người bán thân là phải chịu sự khổ sở và nhục nhã đến thế này sao?

“Tôi thế nào?” Hàn Hứa Phong nhìn Thanh Trà tỏ vẻ khiêu khích, mang theo vài phần hiếu kỳ.

“Anh là thằng khốn…mất nhân tính.” Thanh Trà mang hết bao tủi nhục, gào lên.

“Haha, được, chửi rất hay, chửi tiếp đi. Cô càng chửi tôi càng thấy thú vị.”

Thanh Trà trùng mắt xuống, đến nói chuyện còn khó khăn thì cô làm gì còn sức để chửi.

“Sao vậy? Sao lại im lặng? Ban nãy còn mạnh mồm lắm mà.” Hàn Hứa Phong tiến lại gần, hắn dùng những ngón tay thon dài bóp mạnh cằm của Thanh Trà, đẩy lên.

Thanh Trà dùng sức đẩy mạnh bàn tay kia ra, đối với cô, người trước mặt vô cùng kinh tởm.

“Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Khuôn mặt Thanh Trà đầy vẻ căm phẫn nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà lả chả rơi xuống.

“Tại sao à? Cô thử đoán xem.”

“Nhìn thấy cô đau khổ chính là niềm vui của tôi.” Hàn Hứa Phong hừ nhẹ.

Nói xong, hắn lấy một bộ đồ trong tủ ung dung mặc vào rồi quay người đi mất, bỏ lại Thanh Trà trong căn phòng rộng lớn.