Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 117: Kết cục của kẻ đơn phương...




Hạ Thư Yến lại nhận được một cuộc gọi khác, lần này là Hàn Thẩm Quân. Cô ta nhoễn miệng cười, định bụng trả thù hằn. “Hạ Thư Yến, lấy mạng tôi đổi đi, tha cho bà ấy.

Hàn Thẩm Quân biết người mà cô ta nhắm đến là Hàn Hứa Phong và hắn, Hàn phu nhân chỉ là một quân cờ, cô ta chắc chắn sẽ không hai bà. “Được, là cậu tự chọn đẩy, đến đây đi. “Gửi vị trí cho tôi.”

Hắn vừa tắt máy thì nhận được tin nhắn của cô ta. Hàn Thẩm Quân ngồi trên giường suy nghĩ một lúc rồi tiến tới cái hộc tủ bàn đọc sách. Hắn mở ngăn kéo nhỏ lấy ra một khẩu súng ngắn, bên trong đã được nạp đẩy đan.

Hàn Hứa Phong đã đứng trước cửa phòng Hàn Thẩm Quân từ nãy đến giờ. Những lời mà cậu ta nói qua điện thoại với Hạ Thư Yến hắn nghe rõ cả.

Hàn Thẩm Quân ra khỏi phòng, Hàn Hứa Phong liền giả vờ vừa mới bước từ dưới cầu thang lên. "Cậu định đi đâu à?" “Tôi có việc ra ngoài một lát, anh quản làm gì." “Ừ, vậy thì đi đi.

Cậu ta vừa lên taxi đi thì Hàn Hứa Phong cũng bám theo sau, hắn giữ khoảng cách đủ đề Hàn Thẩm Quân không phát hiện. Trên đường đi hắn còn gọi một cuộc điện thoại đến cục cảnh sát.

Hàn Thẩm Quân gần đến chỗ hẹn thì dừng xe, một mình đi men theo con đường nhỏ vào bãi đất trống rất rộng. Hàn Hứa Phong cũng vứt xe ở ngoài đường lớn, hắn theo sau Hàn Thẩm Quân đi đến nhà kho cũ “Hạ Thư Yến, mau thả bà ấy ra."

Hàn Thẩm Quân tiến đến gần chỗ Hàn phu nhân đang bị trói thì bị hai gã đàn ông bặm trợn ngăn lại. Hạ Thư Yến đứng bên cạnh Hàn phu nhân giơ cao tay đang cầm một chiếc điều khiển từ xa. “Cậu nếu dám tiến vào thêm một bước nữa thì tôi sẽ cho chỗ này nổ tung đấy.

Hàn Thẩm Quân nhanh mắt quan sát thấy bom được cột những góc cột xung quanh đó, chân cậu ta khế chùng lại. Cô ta xem như đã bị đẩy vào đường cùng nên cậu cũng không dám đánh cước. “Hạ Thư Yến, mau dừng lại đi. Hàn Hứa Phong từ chiếc cửa nhỏ đẳng sau nhà kho chạy vào. Hắn tiến thật nhanh đến chỗ cô ta. "Hàn Thẩm Quân, sao cậu dám làm như vậy."

Cô ta nhìn thấy Hàn Hứa Phong thì tức giận, tưởng Hàn Thẩm Quân bán đứng mình mà dẫn theo hẳn. Ngón tay trái Hạ Thư Yến vô ý nhấn vào nút đỏ trên chiếc điều khiển từ xa. Tưởng chừng hành động này không ai thấy nhưng nó lại lọt trọn vào đôi mắt tinh tường của Hàn Thẩm Quân.

Cậu ta thấy Hàn Hứa Phong không quá bất ngờ, ban nãy đi trên đường Hàn Thẩm Quân cũng có cảm giác như ai đang theo dõi mình, hơn nữa thái độ lúc hắn ở nhà không được tự nhiên lắm, có lẽ đã nghe lén cậu nói chuyện mà bám theo đến đây. “Anh về đi, tôi sẽ cứu bà ấy." “Hạ Thư Yến, mục đích cuối cùng của cô là nhằm vào tôi sao, tha cho những người không liên quan đi."

Hàn Thẩm Quân tức giận nắm lấy cổ áo Hàn Hứa

Phong, hắn đúng là không biết nghe lời mà. “Anh bị điếc à, tôi nói tôi sẽ cứu bà ấy. Mẹ kiếp, bà ấy với anh chẳng có quan hệ gì Hàn Quân gắn lên, thái độ bất mãn vì bị Hàn Hứa Phong phớt lờ “Tranh giành cái gì chứ, các người đều muốn làm đứa con có hiểu chứ gì. Được, tôi cho hai người được toại nguyện.



Hạ Thư Yến đưa mắt nhìn một tên côn đồ rồi nhìn qua Hàn phu nhân, hắn hiểu ý cô ta liền lấy chậu nước dưới chân tạt vào mặt bà

Hàn phu nhân tỉnh lại, bà bị sặc nên họ một cơn dài, sắc mặt cũng tái nhợt đi. “Mẹ. Cả hai người đàn ông tuấn tú trước mặt bà đồng thanh lên, Hàn phu nhân phải mất vài giây để định hình cục diện trước mắt. “Sao hai đứa lại ở đây?" Hàn phu nhân nói giọng yếu ớt. “Hạ Thư Yến, rốt cuộc cô muốn

Dường như chỉ chờ Hàn Hứa Phong nói câu này, cô ta rút ra từ trong túi áo khoác một con dao găm rồi ném xuống đất, dưới chân hắn. "Nhặt lên đi.

Hắn làm theo lời cô, nhặt con dao lên. Hàn Thẩm Quân đứng bên cạnh quan sát kĩ lưỡng, dù mấy quả bom ở trên tường không còn là vấn đề đối với cậu nữa nhưng Hàn phu nhân đang bị một tên khống chế, Hàn Thẩm Quân cũng không dám manh động. “Hàn Hứa Phòng, dùng con dao đó đâm mạnh vào bên ngực trái của anh đi, chỉ cần máu chảy thấm đẩm áo anh, tôi sẽ xem xét có nên thả bà ta hay không. "Cô bị điên à?” Hắn nắm chặt con dao trên tay hạ thấp xuống ngang đùi. "Anh muốn thấy chỗ này nổ tung sao?" Hạ Thư Yến mất kiên nhẫn, cô ta giơ chiếc điều khiển trong tay lên, đồng thời tiến đến chỗ Hàn phu nhân bóp lấy sau cổ bà. "Hứa Phong, đừng nghe theo lời nó.” Hàn phu nhân bị kích động, huyết áp bà tăng cao, chân tay bắt đầu có lai.

Hàn Hứa Phong chỉ sợ càng chọc giận Hạ Thư Yến liền nhắm chặt mắt, dùng dao đâm mạnh vào bên ngực trái, máu chảy dọc theo con dao găm xuống chiếc áo sơ mi trắng.

Cô ta rất thỏa mãn, tiến đến cần chặt cán dao kéo một đường Hàn Hứa Phong căn chặt răng chịu đau, trên trán hắn mồ hôi đã thấm ta xin con mau dừng lại đi." Hàn phu nhân ra sức cầu xin cô nhưng hoàn toàn vô dụng.

Hàn Thẩm Quân nhân lúc mọi người đổ dồn sự chú ý vào hắn liền cho tay vào túi quần, cậu bước vài bước đến gần chỗ Hàn phu nhân.

Một cú bắn chuẩn xác vào chân phải của tên đang khống chế bà, hắn khuy xuống ôm chân đầy đau đón. “Hàn Hứa Phong, chiếc điều trong tay cô ta là giả, bom sẽ không nổ đâu."

Hàn Thẩm Quân nói rồi đi lại chỗ Hàn phu nhân định cởi trói cho bà, cậu ta không quên chĩa súng về phía Hạ Thư Yến để uy hiếp. “Đùng.”

Sắc mặt của Hàn Thẩm Quân méo đi, tiếng súng vừa rồi chính là của tên còn lại, hắn bắn thẳng vào tay phải cậu khiến khẩu súng ngắn mà Hàn Thẩm Quân rơi xuống đất. "Ha ha, cậu nghĩ mình đang đùa với ai vậy."

Hạ Thư Yến tiến lại dùng một tay bóp chặt cổ Hàn Thẩm Quân, năm đầu móng tay sắc nhọn đâm sâu vào da thịt ở cổ. Cô ta dùng tay còn lại tát mạnh vào mặt câu.

Hàn Thẩm Quân chỉ cười khinh một cái, là do cậu quá sơ suất rồi.



Bổng từ bên ngoài có tiếng còi hú, ngoài ra còn có loa báo động đầu hàng của cảnh sát. “Khốn nạn, các người dám báo cảnh sát.

Cô ta cùng hai tên kia luống cuống tìm đường lui, một tên dìu tên bị thương đi phía trước. Hạ Thư Yến theo sau, cô ta còn đem theo Hàn phu nhân làm con tin, dí sát dao găm vào cổ bà

Hàn Thẩm Quân dùng hết sức đá khẩu súng về phía Hàn Hứa Phong. Hắn đã hiểu ý cậu, cố nén chặt răng rồi rút con dao ra. Hàn Hứa Phong nhặt khẩu súng dưới chân rồi đứng dậy.

Đôi tay Hàn Hứa Phong chắc nịch, hắn giơ súng về phía trước, cẩn thận nhằm thật kĩ vào chân Hạ Thư Yến. “Đùng.”

Cô ta ngã khuya xuống, con dao trên tay cũng rơi xuống đất, Hàn phu nhân thừa cơ chạy xa khỏi cô ta. Tên cầm súng kia quay lại định bản Hàn Hứa Phong nhưng hắn đã nhanh hơn một bước, một phát bắn thẳng vào tay gã đó, khẩu súng rơi xuống đất.

Hạ Thư Yến nhặt khẩu súng lên, cô ta cầm chắc khẩu súng không do dự mà bắn về phía hắn, viên đạn xuyên qua vai trái Hàn Hứa Phong. Cơ mặt hắn co rúm lại, tay trái đưa lên chỗ vai đang chảy rất nhiều máu.

Hàn Hứa Phong hiểu rõ trình độ bắn súng của Hạ Thư Yến giỏi đến thế nào. Nhớ khi trước Hàn lão gia đã cho cả ba người bọn họ đi học bắn súng, nó được xem như là một thú vui tiêu khiến của giới thượng lưu.

Quả nhiên hôm nay thật sự nếu cô không chết thì hắn phải chết, không những hắn mà có lẽ tính mạng của tất cả mọi người đều bị đe dọa nếu Hạ Thư Yến mất kiểm soát. “Thư Yến, thanh thản..." Hàn Hứa Phong nuốt nước bọt, bàn tay giơ khẩu súng lên bắn một phát dứt khoát vào giữa trán cô ta.

Hạ Thư Yến ngã xuống, cô ta nhắm mắt lại, hàng nước mắt tinh khiết lăn dài trên gò má. Hình như cô đã biết trước được điều này, chỉ bình thản đón nhận. Trong tâm trí Hạ Thư Yến lúc này là hình ảnh cậu bé mười tuổi đang nô đùa cùng cô, đôi tay nhỏ véo nhẹ má cô một cái rồi lại cho cô một cục kẹo mút xinh xinh...

Hàn Hứa Phong, em hận anh... “Thư Yến. Hàn phu nhân chạy đến ôm lấy Hạ Thư Yến, bà lau lau nước mắt trên má cô. Ha Thư Yến cứ nằm im ở đó trong tay bà, hơi thở tắt dần

Cảnh sát ập vô chính là lúc Hàn Hứa Phong ngã ra đất. Hai tên kia bỏ trốn ra ngoài đã bị cảnh sát bắt lại,

Hàn Thẩm Quân chứng kiến tất cả chỉ khẽ nhắm mắt mặc niệm, cầu nguyện cho linh hồn Hạ Thư Yến ra đi thanh thản. Yêu yêu, hận hận, đến cuối cùng vẫn là phải có một kẻ ra đi mãi mãi...

Có thể cả đời Hàn Hứa Phong sẽ không biết, phát súng Hạ Thư Yến nhằm vào hắn là cô ta cố ý bản lệch, nếu không thật sự hẳn chẳng có cơ hội kết liễu cuộc đời cô như vậy...