Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 143: Chỉ có thể âm thầm




Cả tháng nay Hàn Hứa Phong không đến tìm cô nữa, thỉnh thoảng chỉ có Hàn phu nhân gọi điện thoại hỏi thăm cô rồi lâu lâu hẹn cô ra trò chuyện với bà mà thôi.

Cô cũng không vì hãn mà lạnh nhạt với bà, ngược lại còn rất vui vẻ. Thanh Trà từ lâu đã xem Hàn phu nhân như một người mẹ nữa của mình vậy. “Trà, con mau ăn đi cho nóng:

Lam Tấn vừa đi ra ngoài về, ông mang theo một hộp cháo trứng cá hồi cho cô. “Cha sao người lại mua món này nữa, tổn kém làm

Từ lúc thấy có ốm nghén, Lam Tấn muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn, tuyệt nhiên không cho có đụng vào mấy công việc nhà nữa, bao gồm cả nấu cơm. Thực đơn của Thanh Trà cũng đa dạng hơn, phù hợp khẩu vị của bà bầu. Lam Tấn dày công nghiên cứu nấu một vài món dễ, ông còn thường xuyên mua đồ dinh dưỡng ở ngoài để bồi bổ cho Thanh Trà, mà mấy món đó lại không hề rẻ một chút nào. “Ta chỉ mong con và cháu của ta được khỏe manh thôi."

Thanh Trà thấy tấm lòng của ông liền ăn hết hộp cháo. Dạo gần đây sức khỏe cô cải thiện rất nhiều, chỉ là cô thấy lo cho cha mình, ông rõ đã già rồi, tiền kiếm được cũng kiếm được nhiều nhưng lại chỉ hết lên người có như vậy. Có thấy áy náy vô cùng, đã không kiếm được tiên phụng dưỡng ông lại còn bắt ông ấy chăm sóc cho mình. “Con đã tìm được việc làm mới rồi, ngày mai sẽ bắt đầu đi làm.” “Không phải ta nói con cứ ở nhà tĩnh dưỡng sao. Sức khỏe con yếu như vậy, lại đang có thai nữa." "Không sao ạ. Công việc đó cũng rất nhẹ nhàng mà

Cô đã xin vào ở một cửa hàng bách hóa gần nhà, công việc khá nhàn nhạ, chỉ cần ngồi ở một chỗ ghi chép giấy tờ, kiểm kê hàng hóa trên máy tính. Việc nhẹ thì kiếm được ít tiền, nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách đó để trang trái cho cuộc sống. Đợi sau này cô sinh con xong sẽ lại tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.

Chiều nay cô có hẹn với Sam Tổi đến lớp học Yoga cho bà bầu. Cô vừa đi khỏi thì đã có người đến nhà “Chủ Lam" "Cậu vào đi

Người đó không ai khác chính là Hàn Hứa Phong, hân đến không phải để gặp cô mà tìm Lam Tấn. “Cảm ơn chú đã giúp." “Không có gì, tôi cũng chỉ là vì con gái và cháu mình thôi.

Thật ra một tháng trước, Hàn Hứa Phong đã bí mật tìm đến Lam Tấn để nhờ ông giúp đỡ. Ban đầu ông có vẻ do dự nhưng trước sự thành khẩn hán, ông đã đồng ý. Hàn đã đưa cho Lam Tấn một số tiền kha khá để mua đồ ăn bồi bổ cho Thanh Trà và còn nhờ thông qua ông để biết sinh hoạt hàng ngày của cô Thỉnh thoảng Lam Tấn cùng Thanh Trà đi dạo ở công viên gần nhà, ông sẽ thông báo cho hắn biết từ trước, để hạn có thể đứng ở một góc nào đó từ xa để nhìn cô gái nhỏ. “Nếu cậu còn yêu con bé nhiều đến như vậy, tại sao không can đảm thổ lộ hết cho nó chứ " "Quá muộn rồi. Cháu đã phạm phải những sai lầm mà cô ấy không bao giờ tha thứ được.



Lam Tấn nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, ông không đồng ý với cách nghĩ của hắn. Suy cho cùng cũng chỉ là chưa đủ chân thành, chưa đủ can đảm mà bộc bạch hết những điều mình nghĩ thôi. Có lẽ là hắn sợ khi hắn đã nói ra hết, cô vẫn từ chối hàn, hoặc là trong lòng

Hàn Hứa Phong vẫn còn vướng mắc khác chưa tự mình gỡ ra được.

Hàn Hứa Phong nói chuyện với ông một lúc thì về. Hãn ra đến cửa chính lại gặp Thanh Trà, bốn mắt nhìn nhau đầy bất ngờ. “Anh đến đây làm gì? “Anh." Hàn Hứa Phong đầy bối rối, nhất thời không biết tìm lí do gì để trả lời cô. Rõ ràng là Lam Tấn nói với hàn Thanh Trà đến lớp học Yoga nên không nghĩ cô sẽ về sớm như vậy. “Cậu cử về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với con bé."

Hàn Hứa Phong cúi chào Lam Tần rồi ra về. Thanh Trà vào trong phòng khách, cô ngồi xuống ghế sofa đợi chờ lời giải thích từ cha mình. Đáng lẽ lúc này có đang ở lớp Yoga nhưng vì cô giáo bận đột xuất nên mới hoàn lại. Thanh Trả về nhà mình thì lại gặp ngay Hàn Hứa Phong. “Thật ra cậu ấy chỉ muốn biết tình hình hiện tại của con nên mới đến tìm ta thôi. Cậu ấy không dám gặp con vì sợ con buồn bực.

Lam Tần nói ngắn gọn vài câu để kết thúc sự nghi ngờ của Thanh Trà. Cô nghe xong liền hiểu, nhưng khi nhìn thấy giỏ trái cây đặt dưới bàn thì khuôn mặt khẽ cau lại.

Trong giỏ trái cây là kiwi, lựu đỏ và cả nho mỹ nữa. Trùng hợp là rất giống với những gì Lam Tấn đã mua cho cô và chỉ có ông mới hiểu rõ có thèm ăn loại quả nào mà thôi. “Cha, có phải là mấy thứ người mua về có phải đều liên quan đến Hàn Hứa Phong không?"

Ông biết mình không giấu được nữa, lại không muốn nói dối có nên đành thừa nhận mình nhận tiền từ Hàn Hửa Phong. Ông còn nói tốt hận trước mặt cô, rằng hắn vẫn âm thầm quan tâm có nhiều đến mức nào. Lúc trước Lam Tấn vốn không ưa gì tên lạnh lùng này nhưng khoảng thời gian gần đây ông đã có cách nhìn khác về con người Hàn Hứa Phong. Hắn tuy nóng tính, cần cỗi nhưng cũng rất ấm áp, thâm tình. "Tại sao cha lại giúp anh ta chứ. Con không muốn nhà mình phải mắc nợ Hàn Hứa Phong nữa." “Trà, ta xin lỗi vì đã tự ý quyết định. Nhưng ta không phải vì hám lợi nên mới làm như thế, ta chỉ muốn hai mẹ con được chăm sóc một cách tốt nhất thôi, như thể cả ta và Hàn gia mới có thể yên tâm được."

Thanh Trà hiểu ý ông nói, cô đã ý thức được bấy giờ cô không chỉ có một mình mà còn có đứa con trong bụng cô nữa đứa trẻ là mắt xích quan trọng tạo ra mối liên kết của rất nhiều người. Ông nói phải, đứa trẻ khỏe mạnh thì tất cả mọi người mới thấy thoải mái. Vì vậy cô không nên quá ích kỉ mà khước từ đi cơ hội phát triển của nó được.