Hàn Thiếu, Tha Cho Tôi Đi!

Chương 73:Chap 73: Chỉ muốn tốt cho em




“Em tắm xong thì nghỉ ngơi một lát đi, để người làm nấu bữa tối là được.” Hàn Hứa Phong móc cái áo vest lên giá treo đồ rồi đi xuống phòng đọc sách.

Tắm xong Thanh Trà đi xuống nhà, cô vào phòng bếp thì thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi hết, Hàn phu nhân và Hàn Hứa Phong cũng đã ngồi trên bàn ăn.

“Thanh Trà, con sao thế, nhìn sắc mặt con không được tốt lắm.” Hàn phu nhân tinh ý nhìn ra cô hơi khác lạ liền hỏi.

“Con không sao ạ, chắc là do cả chiều nay ở ngoài nắng nên hơi mệt.”

Mọi người bắt đầu dùng bữa, Hàn phu nhân hỏi han hai người, hắn thì cố gắng nói nhiều hơn mọi khi còn cô không có tâm trạng, chỉ miễn cưỡng trả lời qua loa.

“Con ăn xong rồi, người ăn ngon miệng. Con xin phép đi lên phòng trước ạ.”

“Sao lại ăn ít vậy, có phải ốm rồi không?” Hàn phu nhân bắt đầu thấy lo lắng, nhìn Thanh Trà như không còn sức sống vậy.

“Con nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi. Xin phép người.” Thanh Trà cúi chào Hàn phu nhân rồi đi lên phòng.

“Có phải là xảy ra chuyện gì không?” Bà quay qua hỏi hắn, bà nhìn thấy Hàn Hứa Phong dường như biết mọi chuyện nhưng lại không nói câu nào.

“Không sao đâu ạ. Cô ấy chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một lát chắc sẽ không sao. Người cứ ăn tiếp đi.”

Hàn phu nhân ăn xong rồi cũng đi nghỉ ngơi sớm. Hàn Hứa Phong quay trở lại phòng, hắn thấy Thanh Trà đang ngồi trên giường như người mất hồn.

Chuông điện thoại của cô reo lên.

“Sam Tố, cậu đã hỏi thăm được gì chưa?” Nhìn lên màn hình là số điện thoại của Sam Tố, cô nóng ruột hỏi.

“Tớ hẹn được bên kia rồi, là ngay mai nhưng bên đó chỉ đồng ý gặp một người thôi. Thanh Trà à, tớ cảm thấy có gì đó bất an, hay là cậu đừng đi.”

“Mau gửi địa chỉ chỗ hẹn cho tớ đi, tớ nhất định phải đi.”

“Cậu cứ suy nghĩ kĩ đã.”

“Cậu mau gửi đi, tớ xin cậu đấy.”

Sam Tố cuối cùng cũng gửi địa chỉ cho cô, nhận được tin nhắn, cô liền ngồi nghĩ cách ngày mai thuyết phục họ rút đơn kiện, điều cô lo ngại nhất là chuyện tiền bồi thường, rốt cuộc có nên mở lời nhờ Hàn Hứa Phong giúp đỡ không?

“Chuyện của ông ta em nghĩ thế nào?” Hàn Hứa Phong ngồi lên giường, hắn kéo cô vào lòng khẽ hỏi.

“Tất nhiên là phải nghĩ cách cứu ông ấy rồi. Em đâu thể trơ mắt nhìn người đó chịu khổ được.”

“Thanh Trà, có đáng không? Ông ta đối xử với em thế nào em quên rồi ư?”

Nghĩ lại những chuyện kinh khủng khi trước, cô khẽ rùng mình rồi cười gượng một cái. Đúng là ông ta không có tư cách được cô tha thứ nhưng dẫu sao cũng là người có công sinh thành, cô đâu đủ nhẫn tâm để mặc kệ ông ta.

Hơn hết, dù quá khứ đắng cay đến nhường nào nhưng nếu lúc trước ông ta không bán cô cho Hàn Hứa Phong thì hai người cũng đâu có ngày hôm nay.

“Không có chuyện đáng hay không đáng, em không cứu ông ấy thì ai có thể cứu ông ấy chứ.”

“Em định làm thế nào?”

“Ngày mai em sẽ gặp phía bên kia, em sẽ thương lượng hi vọng họ có thể rút lại đơn kiện.”

“Anh đi cùng em.”

“Không được, họ yêu cầu chỉ một người đến, nếu không sẽ không chịu gặp. Với lại anh cũng cần đến công ty giải quyết công việc mà.”

“Vậy thì không được đi. Dù sao em bây giờ đã là người của anh, chẳng liên quan gì đi ông ta cả. Cứ mặc kệ ông ấy tự sinh tự diệt đi.” Hàn Hứa Phong tuyên bố chắc nịch.

“Hứa Phong, ông ấy dù sao cũng là cha em mà.”

“Ông ta xứng đáng làm cha em sao, em từng khổ sở thế nào em quên rồi à.” Hàn Hứa Phong gắt lên, hắn phải làm mặt nghiêm túc để Thanh Trà từ bỏ ý định.

“Bao khổ sở ấy không phải một phần là vì anh sao.” Thanh Trà nghẹn giọng. Cô ghét nhất cái tính bá đạo này của hắn, chỉ cần hắn không thích liền không nghe ai nói cả.

“Bây giờ lại quay sang trách ngược anh à, dù em có nói gì anh cũng không đổi ý đâu. Ngày mai không được bước ra khỏi Hàn gia nửa bước.”

“Hứa Phong, xin anh đấy, giúp em có được không?” Thanh Trà ôm lấy hắn, cô bắt đầu khóc thút thít.

Hàn Hứa Phong kéo Thanh Trà ra, lấy tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô, hắn ghét nhất là nhìn thấy cô khóc.

“Không phải anh không muốn giúp, nhưng ông ta đâu tốt đẹp gì để em phải làm như thế. Em đừng tự rước phiền phức vào bản thân mình được không?”

Thanh Trà khẽ nấc lên vài cái, Hàn Hứa Phong sao lại cực đoan như vậy chứ.

“Rốt cuộc anh không giúp, anh cũng không cho em làm. Anh quá tàn nhẫn rồi.”

“Anh làm như vậy không phải vì em sao. Cứ để ông ta ngồi trong tù mà hối lỗi đi.” Hàn Hứa Phong bỗng trở nên giận dữ, hắn không hiểu cái đầu nhỏ bé của cô đang nghĩ gì nữa.

Thanh Trà không nói gì liền bỏ vào phòng tắm, cô cứ ở lì trong đó mãi không ra.

“Cộc, cộc…”

“Em mau ra đây, bây giờ lại học cái thói giận dỗi ở đâu thế?”

Thanh Trà bất ngờ mở cửa đi ra, cô đi lướt qua mặt Hàn Hứa Phong rồi trèo lên giường nằm, kéo chăn đắp kín người.

“Ngày mai em không đi nữa, anh ngủ sớm đi, không phải mai còn phải đi làm sao.”

“Đã nghĩ thông suốt rồi à.”

Hắn hỏi nhưng cô không đáp lại, chỉ nằm im một chỗ. Hàn Hứa Phong ôm lấy Thanh Trà từ đằng sau lưng, cảm nhận được cơ thể cô hơi run rẩy, hắn nắm chặt lấy bàn tay cô.

“Tất cả những chuyện anh làm đều là muốn tốt cho em thôi.”