“Mọi chuyện tôi làm thì tôi chịu. Em gái tôi vô tội.”
Nghe Vô Ưu nói, Âu Thiếu nhíu mày càng thêm phần tức giận.
“Vẫn còn có thể nghĩ tới người khác được sao? Được.”
Anh buông tay ra khỏi miệng của cô, đôi mắt trừng lên đáng sợ vô cùng.
Không nói một lời nào rồi quay người rời đi.
Cho dù cô có bị đánh hay hành hạ tới chết cũng không sao, chỉ cần em gái được bình an thì mọi thứ cô làm đều xứng đáng.
Cứ ngỡ mọi thứ đã xong, nhưng vài phút sau thì anh đã quay trở lại, trên tay còn theo một nắm gì đấy rồi vứt xuống đất ngay trước mặt cô.
“Ăn hết nó. Tôi sẽ không động gì đến em gái cô, ngược lại còn chăm sóc cho đến cuối đời.”
Cô nhìn xuống cái thứ đang vương dưới đất kia mà tá hoả kinh ngạc trong lòng.
“Đây không phải là đậu phộng sao?”
Thứ mà cô bị dị ứng từ khi sinh ra, chỉ cần ăn một chút thôi khắp người sẽ nổi mẩn đổ trở nên ngứa ngáy vô cùng khó chịu, nặng thì có thể chết.
Rõ ràng biết cô bị dị ứng cơ mà?
Anh ép cô ăn là muốn làm thử cô hay muốn giết chết cô?
“Còn trần trừ gì nữa? Vô Ưu! Cô sợ rồi sao?”
Cô cười nhạt “Sợ sao? Âu thiếu nếu tôi ăn chúng, anh sẽ không làm gì con bé đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì anh đừng nuốt lời.”
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé của cô với lấy một hạt đậu phộng, chậm rãi rồi cho vào miệng.
Vẻ bề ngoài tuy mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong nó đã sụp đổ mềm yếu đến tan nát. Trụ được đến bây giờ cũng chỉ vì một chấp niệm về đứa em gái của cô.
“Tôi ăn.” Tiếng nói lí nhí trong cổ họng, chỉ đủ để anh nghe thấy.
Nhỏ bé đến lạnh buốt con tim.
Nhưng khi vừa đưa vào miệng thì bị Âu Thiếu lập tức dùng tay hất ra khiến đậu phộng trên tay cô văng ra đất.
Dù thế nào thì cô vẫn là người anh yêu, làm sao có thể đành lòng để cô bị thương.
Vô Ưu nhíu mày khó hiểu.
“Anh làm cái gì vậy?”
“Em vì người khác mà không cần cái mạng sao hả?” Âu Thiếu tức giận, mặt đanh lại đến đen xạm.
“Tôi bây giờ còn cái gì nữa? Một tên tội phạm giết người, anh không giết tôi cũng là phúc của tôi rồi. Mạng sống này tôi đổi lấy cuộc sống cho em gái tôi.”
“Đừng có tự cho mình là cao thượng. Em vì người khác mà mạng không cần. Vậy còn tôi thì sao? Em có nghĩ đến cảm xúc của tôi bao giờ chưa?”
“Dục Âu Thiếu, tôi đã nói với anh là không còn yêu anh nữa. Tại sao anh không nghe? Anh cố chấp ép buộc tôi khiến tôi phải giết mẹ của anh. Như vậy đã hài lòng anh chưa?”
Cô vô tình hệt như một tảng băng lạnh lẽo khiến anh đau đến xé lòng. Từng câu cứ hoá thành những mũi kim mà lao đến đâm vào trái tim anh chảy ra những dòng máu nóng hổi, đau tận tâm can.
Âu Thiếu bật cười một cách ngây dại.
“Sai rồi! Đúng là tôi thật sự sai rồi. Âu Thiếu này đáng lẽ không yêu em. Ngay từ đầu chúng ta vốn không có kết quả, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi…Chính là gặp em.”
Trong căn phòng lạnh lẽo đầy khắc khổ ấy, giọng nói thống khổ cùng với nụ cười đau đến bất lực.
Cô im lặng không đáp mà quay đi.
Đôi mắt sắc bén của anh đỏ hoe như sắp rơi lệ, nhìn cô với trái tim không thể nào đau đớn hơn.
Khoé miệng nhếch lên bật cười khẩy, giọng nói lạnh lẽo vô cảm nhưng lại pha lẫn nỗi buồn sâu thẳm.
“Với tính cách của tôi, tôi nợ em một lời xin lỗi. Nhưng còn tình cảm tôi dành cho em, thì em nợ tôi một lời xin lỗi chân thành. Lục Vô Ưu, tôi sẽ không bao giờ yêu em nữa.”
Nói xong, anh ôm nỗi đau mà bước đi.
Hình như trong khoảng khắc ấy cô thấy gì đó ở khoé mắt anh, long lanh như một giọt nước mắt chua xót.
Anh đang khóc sao?
Không ngờ một người cao cao tại thượng, kiêu ngạo như anh mà cũng có lúc yếu đuối như thế này.
Sau khi anh rời đi thì cô cũng không thể kìm nén được cảm xúc nữa, nước mắt trực trào bỗng túa ra như mưa. Bật khóc thành tiếng đến đau khổ.
Khoảnh khắc ấy, có lẽ giữa anh và cô đã hình thành lên một bức tường dày vô hình không tài nào xuyên qua được càng lúc càng cách xa.
Thanh Ý đứng im lặng quan sát từ nãy đến giờ cũng không thể nhịn được nữa mà đi tới trước mặt cô.
Chát.
Một tiếng chát vang lên đến chói tai.
Thanh Ý giáng một cái bạt tai đầy bất ngờ đau điếng vào mặt cô, giọng nói chanh chua tức giận.
“Cô còn biết khóc sao? Tôi còn tưởng cô là loại phụ nữ có trái tim sắt đá chứ? Lúc nãy cô ngạo mạn lắm mà. Cái tát này anh ấy không dám đánh cô thì để tôi đánh.”
Vô Ưu đứng hình vài giây vì cái tát, rồi cười khẩy, giọng điệu châm biếm nói:
“Sao vậy? Muốn thay anh ta để trả thù tôi sao?”
“Cô không xứng, chỉ thấy cô ngứa mắt mà thôi.”
“Ngứa mắt có cần tôi gãi cho không?”
“Cô…” Thanh Ý tức không nói lên lời.
Ở trong hoàn cảnh này mà cô vẫn không sợ, vẫn có thể chọc tức Thanh Ý khiến ả không nói được lời nào.
“Cô giỏi lắm, Lục Vô Ưu. Để tôi xem cô còn ngạo mạn được đến khi nào.”
Nói xong, Thanh Ý lấy ra trong túi một con dao lọc giấy sắc bén giơ lên trước mặt cô mà nói:
“Cái khuôn mặt này đáng lẽ không nên tồn tại.”
Vô Ưu nhíu mày, không một chút hoảng sợ như hiểu được trong ánh mắt thâm độc ấy muốn làm gì mà trả lời ngay.
“Muốn hủy dung tôi sao?”
Thanh ý nhếch mép cười khẩy “Không chỉ muốn hủy dung mà con dao này…”
Nói tới đây thì Thanh Ý dừng lại, đưa con dao kề sát lên làn da trắng mịn của cô di chuyển trên đấy như thể sẽ làm đứt da bất cứ lúc nào, ả trừng mắt đay nghiến nói tiếp theo của vế sau.
“Còn muốn lấy mạng cô.”
Vô Ưu vẫn bình tĩnh, dù gì đối với cô dung nhan đẹp thì có tác dụng gì? Cô chỉ hi vọng em gái không phải đau khổ vì bệnh tất giày vò mà thôi.
Buông lời thách thức.
“Muốn hủy thì hủy đi. Nói nhiều như vậy làm gì?”
Lại bị một phen chọc tức, Thanh Ý tức giận hai đồng tử co lại nghiến răng “Được, là cô muốn đấy.”
Roẹt.
Một dòng máu chảy xuống cổ cùng với con dao lọc giấy nhuốm máu nhỏ từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Một vết cắt ngay trên má của Vô Ưu khiến nó túa máu đỏ thẫm.
Thanh Ý cười phá lên như một kẻ điên dại “Hahahaha! Lục Vô Ưu, đáng đời. Đáng đời.”