Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Chương 208: Mỏi Mắt Mong Chờ




“Trước tiên để ta bàn bạc với cha mẹ và tẩu tử, xem ý tứ bọn họ thế nào đã.” Tô Khả Phương suy tư, khẽ nói.

“Đúng rồi, ta phải nói chuyện cần làm với Nghiêm đại nhân đã.” Tô Khả Phương nói xong, lại nhắc nhở.

“Hai việc này không đụng chạm với nhau.” Hắn nói xong dừng một chút, liếc nhìn nàng, giọng nói mang theo chế nhạo: “Nàng đúng là dám vặt lông nhạn mà, thật to gan, đường đường là Huyện thái gia mà nàng cũng dám tính kế.”

“Đừng nói khó nghe như vậy, chàng không cảm thấy ta làm việc tốt sao?” Nàng hờn dỗi liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ tràn đầy đắc ý.

Đáy mắt hắn đong đầy ý cười sủng nịnh, gật đầu: “Đúng, nàng làm việc tốt cho túi tiền của nàng a!”

Nàng cười hắc hắc, thành thật nói: “Vì bá tánh, mà cũng vì túi tiền nữa.”

“Nếu nàng yêu túi tiền của nàng sâu sắc như vậy, về sau túi tiền của phu quân nàng, là ta, cũng đưa cho ngươi giữ luôn.” Hắn cười cười, giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.

Nghe vậy, nàng nhanh chóng từ trong lòng ngực hắn bò dậy, vẻ mặt hưng phấn nhìn hắn: “Chàng nói thật không?”

Nàng sáng mắt lên, vẻ mặt tham tiền làm hắn nhịn không được bật cười: “Thật mà!”

“Không hối hận?”

“Tuyệt không hối hận!” Tiếng nói hắn vừa dứt, xoay người đem nàng đè xuống bãi cỏ.

Hắn đang muốn mở miệng, nàng liền xoay người nằm lên trên.

Lần này nàng thực chủ động, thậm chí có chút từ bị động thành chủ động, khiến cho Hạng Tử Nhuận vui sướng, cũng làm hắn muốn ngừng mà không được, đến khi hắn thật sự chịu không nổi nàng trúc trắc trêu chọc, hắn mới một lần nữa biến bị động thành chủ động.

Lần này so với các lần trước càng thêm điên cuồng, càng thêm kéo dài.

Tô Khả Phương trong nháy mắt ngủ mất, trong đầu chỉ nghĩ: Vì túi tiền căng đầy của hắn, bất cứ giá nào nàng cũng chịu.

Lúc hai người xuống núi trời đã tối đen. Thấy hai người trở về, Lư thị không khỏi oán trách nói: “Làm gì mà về trễ như vậy?”

Cả buổi chiều không thấy bóng người, làm nàng vội muốn chết.

Diêu thị liếc mắt đánh giá hai người, đáy mắt hiện lên ý cười tỏ vẻ như đã hiểu rõ, nói với Lư thị: “Bà thông gia, con cũng đã lớn hết rồi, không cần phải lo lắng cho bọn nó thế.”

Lư thị trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình, nói: “Còn cháo trong nồi đấy, đi hâm nóng nhanh đi, ăn xong rồi đi ngủ!”

Tô Khả Phương nhìn nam nhân của mình thè lưỡi, đến bệ bếp hâm cháo.

Hai ngày sau, các hương thân ai cũng đều có nhà tranh mới, cũng cực kì cao hứng dọn vào ở, lều lớn chỉ còn lại một nhà Tô Bằng và người nhà Hạng gia.

Sau khi các hương thân đã có nhà mới, một vài vị tộc lão liền cùng Tô Bằng bàn bạc tóm tăt việc xây dựng lại từ đường Tô thị.

Hạng Tử Nhuận muốn tới huyện thành tìm thợ thủ công xây nhà ngói, Tô Khả Phương cũng đúng lúc chuẩn bị đến huyện thành làm việc, liền lấy bài vị tổ tiên Tô thị từ trong không gian ra, xếp đặt vào nhà kho nhỏ chỗ khi trước an trí người bệnh, sau đó cùng Hạng Tử Nhuận vào huyện thành.

Ở xung quanh huyện thành không tìm được nhiều thợ thủ công như vậy, Hạng Tử Nhuận lại đến huyện kế bên tìm, vài ngày sau mang theo hơn ba mươi người thợ thủ công về thôn, đồng thời thuê người đem gạch xanh và ngói chở về Phong Quả thôn, Tô Khả Phương thì ở lại huyện Hoài Đường.

Hạng Tử Nhuận bố trí thợ thủ công ở trong một cái lều nhỏ khác, lại đem bản vẽ từ huyện thành giao cho Hạng Thần Tường, nhờ hắn giám sát các thợ thủ công dựa theo bản vẽ mà xây nhà mới.

Bản vẽ này là lúc trước hắn ở huyện thành hai đêm vẽ ra, lần thứ hai hắn đưa bản vẽ cho Liễu Trường Phong là lúc đang bão, bị mưa ướt hỏng rồi, cho nên vì tránh bị hư ngoài ý muốn, lần này hắn vẽ bản vẽ xong liền bỏ trong không gian của tức phụ, đến lúc về mơi lấy từ không gian ra.

Ngày hôm sau khi khởi công Hạng Tử Nhuận tự mình giảng giải cấu tạo nhà ở trên bản bẽ cho bọn họ, lại thận trọng dặn dò Hạng Thần Tường vài câu, rồi mới trở về huyện thành.

Hai nhà Hạng, Tô muốn xây nhà ngói gạch xanh, nên Lữ thẩm và Đông Mai đều ở lại Phong Quả thôn nấu cơm nước cho các thợ thủ công, còn một mình Húc Đông trở về trấn trên.

Bão qua đi Húc Đông không kịp trở về xem sân trong của Triệu gia, sân trong Triệu gia hủy hoại nghiêm trọng, Húc Đông tìm vài người sửa chữa nó một lần nữa.

Cùng lúc đó ở huyện thành, Tô Khả Phương và Lý Trì đang thương lượng việc khai trương lại tiệm đồ chơi nhỏ.

Do có bão, tiệm đồ chơi nhỏ đã dừng kinh doanh vài ngày, tiệm “Dồ chơi Thịnh Vượng” vốn dĩ đã gần đóng cửa, trong lúc tro tàn lại bùng cháy lên

Lý Trì vội vã khai trương một lần nữa, nhưng đúng lúc Tô Khả Phương có chuyện quan trọng khác muốn làm, đơn giản quyết định đem mấy người làm tiệm khoai lang qua làm đồ chơi. Mấy người trong tiệm khoai lang thực nỗ lực, hơn nữa đều có thể điêu khắc mấy món đồ chơi đơn giản, quan trọng nhất chính là kỹ thuật điêu khắc của các nàng so với trình độ gà mờ của con gã thợ mộc kia tốt hơn không chỉ một chút, cho nên Tô Khả Phương cũng không lo lắng sẽ bị tiệm “Đồ chơi Thịnh Vượng” đoạt sinh ý.

Lúc Hạng Tử Nhuận về đến huyện thành, Tô Khả Phương đang ở tiệm ruốc cá bên kia. Tiệm ruốc cá mới khai trương lại hai ngày nay, việc buôn bán có chút ế ẩm. Vì dù sao cũng không có khách, Tô Khả Phương bảo Triệu Kính Tài và Dương Xảo Lan trở về nghỉ ngơi, tự mình đóng cửa bận bịu ở bên trong.

Cửa hiệu mặt tiền bên cạnh tiệm Ruốc cá cũng là của Từ Tư Di, trước kia là bán nhang đèn, làm ăn vốn dĩ đã không tốt, Tô Khả Phương cùng Từ Tư Di mở tiệm gà chiên, từ từ mới khá lên, ai ngờ lại gặp bão, lần này tổn thất quá lớn, việc làm ăn đã làm không nổi nữa ông chủ tiệm liền đem cửa hàng trả về cho Từ Tư Di.

Tô Khả Phương cho người thông báo cho Nghiêm Trung Đình một tiếng, sau Nghiêm Trung Đình liền lên tiếng bảo con dâu giữ lại cửa hàng này.

Lúc Hạng Tử Nhuận đi vào tiệm ruốc cá nhìn thấy tức phụ của mình đang dùng thước dây đo đạc ở trên vách tường, liền đoán được là nàng muốn đem hai gian cửa hàng này thông với nhau.

Trầm ngâm một hồi, hắn mới nói nói: “Cửa ở vị trí này rất dễ bị người chú ý a.”

Làm cánh cửa ngay chỗ này, chẳng phải ai cũng biết là cửa hàng kế bên cũng là của bọn họ thuê sao?

Tô Khả Phương nhíu mày nhìn một vòng chung quanh cửa hàng, nói: “Cửa hàng này nhỏ như vậy, không làm ở đây thì làm ở đâu bây giờ?”

Hạng Tử Nhuận chỉ chỉ về phía cạnh cửa quầy “Dời quầy vào phía trong một chút, mở một cái mật đạo thông qua cửa hàng kế bên ở sau quầy, như vậy quầy sẽ che khuất mật đạo.”

“Ta quên mất đây là nghề của chàng, nếu biết sớm là chàng có biện pháp, ta đã chờ thương lượng với chàng.” Giải quyết được việc thông hai cửa hàng với nhau, trong lòng Tô Khả Phương thoải mái hẳn.

“Ai bảo nàng nóng vội như vây?” Hắn nhẹ điểm chớp mũi nàng, có chút bất mãn nói: “Còn nữa, nếu nàng có thể ỷ lại vào ta nhiều một chút, làm sao nàng quên được nghề của ta?

“Do thói quen mà.” Nàng cười dỗi, cọ cọ vào lồng ngực hắn: “Chỉ cần chàng không chê ta phiền, về sau ta sẽ ỷ lại vào chàng nhiều hơn a.”

“Ta đây liền mỏi mắt mong chờ!” Hắn cười đầy sủng nịnh, thực tự nhiên hôn trán nàng một cái.

“Đúng rồi, ta nhờ chàng tìm người, khi nào có thể tìm được?” Nàng lại hỏi.

“Trong dân gian muốn tìm người có thể xem hiện tượng thiên văn vốn dĩ không có nhiều, nàng còn muốn tìm người phù hợp nhiều yêu cầu như vậy, đâu có dễ dàng tìm ra như vậy? Khoảng mười ngày có thể có tin tức là tốt rồi a.”

“Ta thừa nhận ta có nhiều yêu cầu, nhưng không phải là ta cũng chỉ vì tránh những phiền toái không cần thiết sao?” Nàng liếc hắn một cái, nói.