Đêm tối, trăng sáng, gió mát.
Dưới ánh đèn đường, bên kia cửa truyền tới tiếng nhạc và tiếng người hoan hô mông lung, xa xăm.
Ở trong con hẻm, một đám người thở phì phò.
Ba nam sinh đều chảy máu, áo sơ mi của Lưu Nhất Phàm bứt vài nút, khóe miệng vẫn còn chảy máu. Đầu tóc Hứa Tĩnh Sâm rối bù, đứng im tại chỗ nhưng ánh mắt rất hung ác, đưa tay lên lau máu mũi. Diêu Linh Vũ ngã ngồi dưới đất, thấy người tới thì dùng cả tay và chân quào loạn mới đứng dậy được, sau đó lùi tới bên cạnh Hứa Tĩnh Sâm.
An Khả bụm miệng rúc ở trong góc, Vu Mạn Mạn thì vẫn chưa hết kinh hoảng.
Nhạc Hàm có chút choáng váng, cũng có chút uể oải, gần như muốn đặt mông ngồi xuống đất nhưng được người phía sau vững vàng ôm lấy. Tiếp theo đó, từ cửa chạy ra thêm một đám người, là nhân viên của quán bar, người nào người nấy đều cao to lực lưỡng.
Nhạc Hàm thở phì phò, cả người run rẩy.
Hai cánh tay đang ôm cậu siết chặt, đối phương lo lắng hỏi: “Nhạc Hàm? Em không sao chứ? Nhạc Hàm?”
Người đàn ông đỡ mặt Nhạc Hàm, kiểm tra tình huống của cậu, sau đó vội vàng giúp cậu lau máu mũi đang trào ra.
Nhạc Hàm nói không nên lời, cổ họng giống như đã mất đi âm thanh vậy.
Cậu nuốt nước bọt, vẫn còn sống chết nhìn chằm chằm đám Hứa Tĩnh Sâm.
Lưu Nhất Phàm thấy tình huống không đúng liền nhíu mày vỗ Hứa Tĩnh Sâm: “Nè, đi thôi.”
Ánh mắt Hứa Tĩnh Sâm rất khủng bố, hắn nhìn chằm chằm Nhạc Hàm, đột nhiên bật cười chậm rãi nói: “Nhạc Hàm, trốn được mùng một không trốn được mười lăm đâu.”
Bắp thịt của Nhạc Hàm thoáng căng cứng.
Ánh mắt cũng đỏ lên, trong chớp nhoáng đẩy người phía sau ra rồi nhào tới—
Kỳ Tuân giữ người lại, lớn tiếng gọi: “Nhạc Hàm!”
Tiếng gọi này làm Nhạc Hàm tỉnh táo lại một chút, cậu run bắn.
Kỳ Tuân tuy không hiểu tình huống lắm nhưng cũng không trở ngại khả năng suy đoán của anh, sau khi kiềm chặt Nhạc Hàm, anh hất cằm với Lạc Diễn, lạnh lụng nói: “Không cho phép bọn nó rời đi dễ dàng như vậy.”
“Gì chứ?” Lưu Nhất Phàm nghe vậy, còn chưa kịp nói gì thì Lạc Diễn đã ra lệnh cho nhóm anh em trong quán.
Quán bọn họ khi nhận người vốn đều có yêu cầu, vì thế nhóm nam phục vụ này đều có chiều cao hơn một mét tám, vóc người cường tráng. Con hẻm này lại là hẻm cụt, một bên bịt kín, bảy tám người đàn ông cao lớn chặt lại lối ra duy nhất, đám Hứa Tĩnh Sâm muốn ra ngoài thật sự có chút khó khăn.
Lưu Nhất Phàm không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, liền tức giận nhảy dựng lên: “Con mẹ nó có ý gì đây? Tưởng mình là cảnh sát à? Thích quản chuyện người khác à? !”
Khi nãy đánh nhau nên máu nóng của Hứa Tĩnh Sâm cũng dồn hết lên đầu, lúc Kỳ Tuân gọi tên Nhạc Hàm lần đầu tiên, hắn không kịp phản ứng, nhưng khi Kỳ Tuân gọi tên Nhạc Hàm lần thứ hai, hắn lập tức nhận ra quan hệ của hai người này không tầm thường.
Đặc biệt là tư thế mà Kỳ Tuân ôm Nhạc Hàm vào lòng, nhìn thế nào cũng không giống quan hệ bạn bè bình thường.
Trong mắt Hứa Tĩnh Sâm dâng lên tia hung ác, hắn quay sang nhìn Vu Mạn Mạn.
Vu Mạn Mạn bị ánh mắt kia dọa nhảy dựng, theo bản năng mở miệng: “Bọn họ, bọn họ biết nhau!”
An Khả tròn mắt— Nhạc Hàm vậy mà lại quen biết nam thần của cô? !
Cô ta nhỏ giọng nói: “Sao bà không chịu nói sớm?”
Vu Mạn Mạn cắn môi, cô ta làm sao nói ra được chuyện này chứ!
Khi nãy lúc ăn cơm, An Khả nhắc tới ban nhạc Spark, không biết Vu Mạn Mạn bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói tới Nhạc Hàm. Lúc nói ra cô ta vốn đã rất hối hận rồi, bởi vì chuyện xảy ra với Kỳ Tuân và Nhạc Hàm trong quán bar này ngày đó chính là sỉ nhục đối với cô ta!
Nhìn rõ Vu Mạn Mạn đang núp trong góc, Kỳ Tuân tức tới bật cười— lại là cái người kỳ lạ này? !
Mấy hôm trước anh còn nói với Nhạc Hàm, nếu cô gái này còn dám tới quán bar của bọn họ thì anh đúng là khâm phục cô ta, không ngờ cô ta tới thật?
Kỳ Tuân tổng cộng gặp cô gái này ba lần, lần não cũng là tìm Nhạc Hàm gây chuyện. Lần này lại còn dẫn theo vài tên đàn ông tới đây đánh Nhạc Hàm?
Kỳ Tuân gật đầu, giọng điệu làm người ta nghe mà lạnh cả người: “Tao nhớ kỹ mày rồi, tốt nhất mày đừng xuất hiện ở trước mặt tao nữa, bằng không tự gánh lấy hậu quả. Cũng không được phép xuất hiện trước mặt Nhạc Hàm, bằng không cũng phải gánh hậu quả tương tự. Đừng hỏi vì sao tao biết, tao sẽ chú ý tới mày. Tốt nhất mày nên cút xa một chút thì tốt hơn.”
Vu Mạn Mạn nghe thấy lời này thì chịu không nổi nữa, the thé gào lên: “Chuyện lần này không có liên quan gì tới tôi!”
“Không liên quan?” Kỳ Tuân lạnh lùng nhìn lướt qua đám người kia: “Vậy đám người này không quen biết gì với mày cả à?”
“Tôi—” Lời nói nghẹn lại trong cổ họng Vu Mạn Mạn, cô ta lắp ba lắp bắp một hồi rồi hổn hển nói: “Lần này không phải tôi muốn tìm Nhạc Hàm gây chuyện, là tôi bị bọn họ kéo tới có được không? !”
“Mạn Mạn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy…” An Khả bất an kéo kéo áo Vu Mạn Mạn.
Vu Mạn Mạn tức tới đập tay An Khả, quay sang phát giận với Hứa Tĩnh Sâm: “Nè, bọn ông làm rõ đi chứ!”
Hứa Tĩnh Sâm hất cằm, nhìn chằm chằm Kỳ Tuân hỏi: “Mày là ai?”
“Mày tiến vào quán bar của bọn tao mà không biết tao là ai?” Kỳ Tuân cười nhạt. Anh nhạy bén cảm nhận được ánh mắt người này nhìn Nhạc Hàm có chút kỳ quái, anh ôm Nhạc Hàm lại càng chặt hơn, thậm chí còn quay người Nhạc Hàm lại, để cậu áp bên mặt vào lòng mình, không cần đối mặt với người đàn ông này.
Động tác đầy chiếm hữu này làm ánh mắt Hứa Tĩnh Sâm tối sầm, dùng đầu lưỡi đội phần thịt gò má, mỉm cười biếng nhác hỏi: “Hứa Tĩnh Sâm, tên này là ai?”
Nhạc Hàm nắm chặt nắm tay, liều mạng thở phì phò, âm thanh vẫn không phát ra được.
Trải qua một trận ẩu đả khi nãy, quần áo của cậu sớm đã bị xé rách, trán và khóe miệng có vết máu bằm, máu mũi chảy xuống làm dơ cằm và cổ áo. Trên phần mu bàn tay và những nơi quần áo rách đều lộ ra vết trầy da.
Kỳ Tuân nhìn mà đau lòng không thôi, thấy cảm xúc của Nhạc Hàm vẫn còn rất kích động, cả người khẽ run, anh không ngừng dùng tay vỗ về gáy cổ Nhạc Hàm, nhỏ giọng trấn an: “Không sao, không sao rồi.”
Cằm Kỳ Tuân chống đỡ trán Nhạc Hàm.
Cái ôm của người đàn ông làm Nhạc Hàm cảm thấy rất ấm áp, được tình cảm ấm áp vây quanh, Nhạc Hàm nhắm mắt lại, hít thở từng ngụm lớn, khó khăn lắm mới bình ổn lại nhịp thở và cơn run. Sau khi bình tĩnh lại, cảm xúc phẫn nộ, sỉ nhục, khiếp sợ và oan ức đồng thời dâng lên, vành mắt mà mũi Nhạc Hàm bắt đầu chua xót, cổ họng cũng phát ra một tiếng nức nở.
Kỳ Tuân đau lòng muốn chết, anh cũng không hỏi Nhạc Hàm nữa mà nói với Lạc Diễn: “Camera thấy rõ chứ?”
Lạc Diễn bình tĩnh nói: “Là bọn họ gây chuyện trước, hơn nữa còn muốn….”
Lạc Diễn liếc nhìn Hứa Tĩnh Sâm một cái, có chút do dự.
Hành động của nam sinh chải tóc ngược này mà camera giám sát quay được nhìn có chút không đúng cho lắm. Nhưng chuyện này lại không tiện nói rõ.
Thấy Lạc Diễn do dự, Kỳ Tuân nhíu mày, anh đương nhiên biết Nhạc Hàm không có khả năng chủ động gây chuyện, điều anh muốn biết là nguyên nhân chuyện này, nhưng từ phản ứng của Lạc Diễn thì chuyện này có vẻ không tiện nói ra?
Là chuyện gì có thể làm Lạc Diễn do dự như vậy chứ?
Hứa Tĩnh Sâm cảm thấy hình ảnh trước mắt thực chói mắt, vì thế hắn bật cười, cố ý khiêu khích nói: “Nói đi, vừa nãy tao làm gì Nhạc Hàm?”
Giọng điệu này làm Kỳ Tuân khựng lại, đột nhiên nghĩ tới ánh mắt tên nam sinh này nhìn Nhạc Hàm khi nãy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, sắc mặt cũng triệt để âm trầm.
Từ trước đến nay, chưa có chuyện nào làm Kỳ Tuân phải tức giận đến vậy.
Giờ phút này lửa giận không ngừng phừng lên trong lòng anh, làm anh gần như không thể khống chế được.
Anh nhìn chằm chằm Hứa Tĩnh Sâm, cơ bắp không ngừng co rút, ngay cả Nhạc Hàm ở trong lòng không nhìn thấy biểu cảm cũng cảm nhận được Kỳ Tuân sắp không kiềm chế được kích động muốn đánh người của mình.
Lưu Nhất Phàm cũng cảm nhận được quan hệ của người hát chính ban nhạc tên Kỳ Tuân này và Nhạc Hàm không bình thường, thấy Kỳ Tuân muốn xông tới đánh người thì nhỏ giọng mắng: “Đệt!”
Hồi nãy đám bọn họ đánh một mình Nhạc Hàm, cho dù Nhạc Hàm có hung ác cỡ nào cũng không thành vấn đề, nhưng lúc này chặn ở đầu con hẻm là mười người, làm thế quái nào đánh lại chứ? Năm học mười hai, cho dù Nhạc Hàm phản kháng lợi hại cỡ nào cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn ở trước mặt bọn họ mà thôi, nào có được thế trận như ngày hôm nay chứ?
Diêu Linh Vũ đứng sau lưng Hứa Tĩnh Sâm nhìn chằm chằm Nhạc Hàm và Kỳ Tuân, chú ý tới hành động bảo vệ và che chở của Kỳ Tuân thì hơi rũ mi mắt, siết chặt nắm tay.
Hứa Tĩnh Sâm thấy Kỳ Tuân ôm Nhạc Hàm đã rất khó chịu, lúc này thấy dáng vẻ của Kỳ Tuân liền khiêu khích: “Muốn đánh thì đánh, thế nào, không dám à?”
Lưu Nhất Phàm thấy Hứa Tĩnh Sâm còn muốn khiêu khích thì thật sự muốn hộc máu tới nơi, chỉ có thể thấp giọng nói: “Ông đánh thắng được không vậy? Tôi thì chắc không lại đâu!”
Hứa Tĩnh Sâm nghiêng đầu giễu cợt nói: “Đừng quên bọn nó còn mở hội ca hát ở phía trước, đám trẻ trâu.”
Hứa Tĩnh Sâm rất nhạy cảm với đồng loại, hắn không cảm thấy người đàn ông trước mắt là cùng loại người với mình, có gan mở buổi biểu diễn ca nhạc ở quán bar rồi lại kéo bè kéo lũ đánh nhau tới mức làm lớn chuyện.
Lưu Nhất Phàm nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ.
Kỳ Tuân nghe thấy lời Hứa Tĩnh Sâm thì tức tới bật cười, cơ thể khẽ động, nhưng Nhạc Hàm lại chụp lấy tay anh.
Bắp thịt Kỳ Tuân căng lên cứng ngắc.
Cảm nhận được động tác của Nhạc Hàm, Kỳ Tuân nhỏ giọng nói: “Buông ra, kẻ này nhất định phải đánh!”
Ánh mắt Hứa Tĩnh Sâm sáng lên, lớn giọng nói: “Muốn thì mau một chút! Tao với mày một chọi một, nếu mày thua thì đừng xen vào chuyện hôm nay nữa, tao sẽ dẫn Nhạc Hàm đi!”
Vẻ mặt Kỳ Tuân lạnh lăng, Nhạc Hàm trực tiếp ôm lấy cánh tay anh.
Kỳ Tuân tức giận: “Nhạc Hàm!”
Nhạc Hàm cố gắng thử một chút, cổ họng rốt cuộc cũng khôi phục bình thường, có thể lên tiếng.
Giọng cậu khàn khàn: “Không được qua đó.”
Kỳ Tuân tức giận: “Em một đánh ba thì được, lại không cho phép anh đánh người? Loại rác rưởi này con mẹ nó không tới một giây đã bị anh đánh bẹp rồi!”
Hứa Tĩnh Sâm nghe vậy thì vẻ mặt có chút vặn vẹo, nhưng vẫn muốn tiếp tục khiêu khích, không ngờ Nhạc Hàm lại nói: “…anh đánh với hắn làm gì?”
Kỳ Tuân đã sắp bùng nổ rồi: “Tên này vừa nãy đã làm gì em, vì sao anh phải đánh nó, cái này còn cần hỏi sao? !”
Lời vừa ra khỏi miệng, Kỳ Tuân liền khựng lại.
Anh nghĩ tới tuy anh đã hoàn thành phần đầu kế hoạch nhưng tiến triển lại không quá thuận lợi.
Anh không biết Nhạc Hàm bị dẫn ra ngoài từ khi nào, không biết Nhạc Hàm có nghe thấy câu cuối mình nói hay không, cũng không biết Nhạc Hàm có ý tưởng gì về quan hệ của hai người bọn họ.
Chuyện cần giải thích có rất nhiều, cố tình lại bị sự việc tồi tệ này ngắt ngang, lúc này anh nói gì cũng đều có vẻ kỳ quái và đột ngột.
Kỳ Tuân thực buồn bực, không biết nên nói từ đâu, không ngờ Nhạc Hàm lại dụi đầu vào lòng anh.
Kỳ Tuân sửng sốt.
Biểu cảm của Hứa Tĩnh Sâm cũng cứng đờ, Lưu Nhất Phàm lộ ra biểu cảm chán ghét, ánh mắt Diêu Linh Vũ thì vẫn luôn chăm chăm nhìn Nhạc Hàm.
Vu Mạn Mạn tựa hồ cũng ý thức được gì đó, kinh ngạc nói: “Hai người…”
An Khả thì mờ mịt.
Nhạc Hàm đưa tay ôm lấy eo Kỳ Tuân, ôm thật chặt.
Trán dựa vào vai Kỳ Tuân, âm thanh vẫn còn rất khàn, chậm rãi nói: “…cần gì phải bị mấy lời đó của hắn khiêu khích chứ. Lẽ nào anh không đánh lại hắn thì sẽ bỏ mặc em, để hắn mang em đi thật à?”
Kỳ Tuân sửng sốt.
Đầu óc trống rỗng một chốc lát, qua một hồi lâu anh mới hiểu được hành động của Nhạc Hàm có ý nghĩ thế nào.
Tim anh đập thật nhanh, cũng thật nóng.
Anh nhỏ giọng gọi: “Nhạc Hàm.”