Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 6: Chương 6




Kỳ Tuân cười cười không nói, lúc nhâm nhi tách trà thì một ý nghĩ kinh người chợt lóe lên trong đầu, không đợi anh xác thực rõ ràng thì cửa đã bị đẩy ra, một giọng nói oang oang ngắt đứt mạch suy tư của anh.

“Em tới rồi, em tới rồi đây!”

Một bóng người nhào vào, Kỳ Tuân và người bên cạnh nhìn qua, cả hai đều sửng sốt.

Chỉ thấy người này mặc một bộ võ phục đơn giản, gương mặt tuấn tú, mái tóc đỏ rực đầy sức sống được buộc gọn ở phía sau bằng một sợi dây cột tóc đơn giản, theo bước chân mà lay động lay động. Hiển nhiên là một tiểu soái ca tràn đầy sức sống.

Kỳ Tuân cùng người ngồi cạnh hỏi: “Cậu là ai thế?”

Người nọ lảo đảo suýt ngã sấp mặt, mở to mắt đi tới chỗ hai người bọn họ rồi vỗ bàn: “Em đây mà, đổi hình tượng một chút thôi mà hai người đã không nhận ra rồi ? ? Em là Manh Bất Manh!”

Kỳ Tuân và người bên cạnh: “? ? ?”

Khóe miệng Kỳ Tuân giật giật, người ngồi cạnh thì trợn mắt há hốc đứng dậy đảo một vòng quanh người soái ca tóc đỏ, bắt đầu xỉa: “Cái này mà gọi là đổi hình tượng một chút à? Ngoại trừ tóc vẫn là màu đỏ, ông có chỗ nào giống trước kia hả?”

Mọi người đều biết Manh Bất Manh là một người đàn ông có dáng vẻ hèn mọn, vóc người gầy nhom, da ngăm đen, hàm răng vàng như nến, đôi mắt nhỏ như kẻ trộm.

Trước đây mọi người thật sự bái phục với hình tượng xấu tới đỉnh điểm của Manh Bất Manh, tự nhận sức tưởng tượng của bản thân không thể nào phong phú được như vậy, hơn nữa cho dù muốn xấu như vậy cũng không có bản lĩnh điều chỉnh số liệu.

Ai ai nhìn thấy Manh Bất Manh cũng phải sửng sốt một phen mới tỉnh táo lại, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt xấu đến như vậy ở trong game.

Không ngờ chờ đến khi bọn họ rốt cuộc cũng tiếp thu được thiếp lập diện mạo này thì cái tên nhóc này lại biến hóa thành soái ca như hoa như ngọc?

Kỳ Tuân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “…xem ra trải nghiệm tối qua rất tốt.”

Lời này có ý gì, ngồi ở đây đều là đàn ông đã trưởng thành, cộng thêm đều biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, không có khả năng nghe không hiểu.

Chu Diêu đỏ mặt, nhất thời không dám vỗ bàn nữa, giọng cũng không oang oang, gục đầu, hai ngón tay xoay xoay thành vòng.

Người vừa xỉa khi nãy nghe vậy thì ánh mắt lập tức trở nên ám muội, giọng nói cũng thô bỉ, giống như tú bà trong thanh lâu nói: “Ái chà chà, má tôi ơi, thì ra là thế, xem ra ông thật sự thích cái tên Lộc Giác kia nha! Không ngờ không ngờ nha, có một ngày Manh Bất Manh lại vì hoàng đế Tề quốc mà biến thành Manh Manh Manh nha ~”

Chu Diêu xấu hổ vung tay đập một phát, nhỏ giọng mắng: “Cái bép nhá!”

Cú đập này làm người nọ bịch một tiếng, bị đánh ngã xuống đất, mắt thấy đầy sao trời, vẻ mặt ngơ ngác!

Ngụm trà trong miệng Kỳ Tuân suýt chút nữa không thể nuốt xuống, ho khan.

Chu Diêu đánh người xong thì nhăn nhó ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tuân, vẻ mặt xấu hổ lầm bầm: “Em chỉ cảm thấy mang cái mặt đó bị ổng gọi là Manh Manh thật quái dị, bởi vậy mới chỉnh lại….”

Kỳ Tuân liếc mắt, một lời khó nói hết: “Dù sao thì cảm thấy tởm cũng đâu phải cậu.”

Chu Diêu chính nghĩa nói: “Vậy cũng không được, chỉ ngẫm tới hình ảnh đó thôi đã chịu không nổi rồi.”

Kỳ Tuân chậc lưỡi, thầm nghĩ tên nhóc này lúc nhắn tin cho anh tối qua vẫn còn xoắn xuýt, thế mà nhanh như vậy đã bắt đầu vì Lộc Giác mà lừa mình dối người rồi. Nhưng nghĩ tới lúc tên nhóc này phát hiện mình bị cô em gái gài bẫy Hỉ Kết Liên Lý thì làm ra dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục, chốc lát sau thì run lẩy bẩy nói với anh là số điểm động tâm tăng cao tới hoảng hốt, có thể thấy người này nguyên tắc không kiên định, bị người ta xoay thành nhang muỗi chỉ trong vài phút.

Nhưng nói đi nói lại thì vẫn là người kia có bản lĩnh.

Nghĩ vậy, Kỳ Tuân âm thầm quan sát biểu cảm của Chu Diêu.

….xem ra Chu Diêu vẫn không biết thân phận thật của Lộc Giác.

Mà chuyện này tựa hồ không nên do anh nói ra.

Người ngã dưới đất bò dậy, xoa xoa mặt mắng: “Đệt! Ông giải thích cái gì chứ, rõ là xong rồi! Mộc Thần, em thấy chúng ta cách xa cái tên này chút đi! Sau này nhất định tên này sẽ ngày càng hố người hơn!”



Chu Diêu cảm thấy tâm tư người này thật sự quá hiểm ác, thấy mình không còn là cẩu độc thân liền đòi bo xì mình, lập tức nói: “Ông dám nói vậy hả, ông tưởng Mộc Dĩ Thành Chu….”

Nói tới đây, Chu Diêu đột nhiên nghĩ tới Kỳ Tuân dùng nick phụ kết hôn, tuy hôm qua nghe thấy âm thanh và giọng nói thì tâm tình của anh có vẻ không tệ lắm, nhưng cũng vì mình quạ đen kết hôn với người khác nên mới hại anh dính vào rắc rối. Tóm lại là bây giờ cậu mang một thân tội lỗi, chỉ có thể chân chó nhỏ giọng xin chỉ thị: “Anh Kỳ, việc này có thể nói ra không?”

Kỳ Tuân suy nghĩ một chút: “Tạm thời đừng nói.”

Mặc dù mọi người đều anh em, trên nguyên tắc thì chuyện này không có gì phải giấu, nhưng một khi tin tức này truyền ra thì khó tránh lan truyền rộng rãi. Cho dù công chúa Tần quốc biết anh dùng nick phụ kết hôn với người khác thì cô ta cũng sẽ không dừng lại, mà Oa Oa và nick phụ của anh rất có thể phải đối mặt với tình trạng bị người ta lột da. Kỳ Tuân vừa mới nếm trải được chút cảm giác ở bên cạnh bé con đáng yêu kia, không muốn bị người khác quấy rầy.

“Dạ rõ.” Không thể công khai kéo anh em về chung phe cánh với mình, Chu Diêu cảm thấy thực tiếc nuối.

Người kia nghe Chu Diêu nói một nửa thì lập tức tuy hỏi: “Sao vậy, sao nói có phân nửa, Mộc Thần làm sao?”

“Không có, không có gì hết á.” Chu Diêu tùy ý nói, tâm tư vừa chuyển, cẩn thận quan sát vẻ mặt Kỳ Tuân, biểu cảm của anh có vẻ bình tĩnh nhưng lại không giống với lúc bình thường, nhất thời cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.

Chẳng lẽ tối qua….

Đang hoài nghi thì Kỳ Tuân đột nhiên nâng mặt, ánh mắt chạm nhau, mày khẽ nhíu lại.

Hai người làm anh em nhiều năm như vậy, ở trong game có thể coi như chạm mắt là hiểu ý nhau. Chu Diêu lập tức kinh hãi, sau đó lại thầm nắm tay vui sướng.

Đệt, bọn họ thật không hổ là anh em tốt, ngay cả yêu đương cũng đồng bộ như vậy!

Sau khi xác nhận ánh mắt của nhau, hai người đều lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa, người kia nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nhưng mơ hồ có cảm giác mình mới là người bị cho ra rìa….

Sau đó ba người ngồi xuống, cẩn thận bàn bạc hành động lần tiếp theo.

Chỉ còn hai trận nữa là có thể lập quốc, bọn họ lên kế hoạch trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành chuyện này.

Trong game Chiến Quốc tổng cộng có hơn ba mươi quốc gia, sau khi bọn họ phản bội Tần quốc thì đã có không ít quốc gia đối nghịch Tần quốc vươn cành ô liu, bọn họ không ngại tiếp lấy. Mà bây giờ dựa vào mị lực cá nhân của Chu Diêu, Tề quốc coi như đã bị bọn họ lay chuyển, muốn thắng hai trận nữa là chuyện rất dễ dàng, chỉ là vấn đề chốt thời gian với mọi người mà thôi.

Hai trận này bọn họ dự định đánh với Tần quốc, không quản là bản thân Kỳ Tuân hay những quốc gia khác đều chướng mắt Tần quốc.

Trong lúc bàn bạc, Chu Diêu lén lút gửi tin hỏi Kỳ Tuân, Oa Oa mà anh kết hôn là ai, rảnh rỗi dẫn tới gặp mặt, Kỳ Tuân liếc nhìn tin một cái, không thèm để ý.

Chu Diêu lại nói: “Đệt, bảo bối vậy sao? !”

Kỳ Tuân nhếch khóe môi, cũng không giải thích nhiều. Chỉ là không muốn để người khác quấy rầy, anh và Oa Oa chỉ vừa mới quen biết, cần có thời gian thích ứng, lúc này quan trọng nhất là phải bảo trì thế giới hai người.

Kỳ Tuân không để ý, Chu Diêu cũng không tiếp tục hỏi, chỉ dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn anh.

Đến khi buổi hội nghị đơn giản này kết thúc, người kia nói: “Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta—-“

Chu Diêu đứng dậy nói: “Có việc, đi trước đây!”

Người nọ: “Đệt, gấp gáp đi tìm Lộc Giác như vậy à? Vậy Mộc Thần, chúng ta—–“

Kỳ Tuân uống ngụm trà cuối cùng, đặt chén xuống rồi cũng ngồi dậy: “Tôi cũng có chuyện cần làm, đi trước.”

Đến khi người nọ lấy lại tinh thần thì trong lầu các đã vắng tanh, chỉ còn lại mỗi mình hắn: “….”

Vùng ngoại ô Triệu quốc, Nhạc Hàm lướt tin diễn đàn xong thì xuống ruộng thu hoạch đám củ cải.

Đám củ cải này đặc biệt chắc khỏe, Nhạc Hàm dốc sức chín trâu hai hổ nhổ nó lên, kết quả lại phản tác dụng, cả người ngã nhào ra sau!

Nhạc Hàm kinh hô một tiếng, một đôi tay từ phía sau duỗi tới đón được, lưng cậu chạm vào một lồng ngực.

Nhạc Hàm ngẩng đầu nhìn lên, đối mặt với ánh mắt ẩn chứa ý cười nhẹ nhàng của đối phương, gương mặt cậu đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Anh tới rồi….”



Kỳ Tuân đỡ Nhạc Hàm, cười cười trầm thấp nói: “Nhóc lanh chanh.”

Nhạc Hàm nghe vậy thì tim cũng run rẩy—– a a a giọng nói quá ôn nhu quá cưng chìu rồi!

Liếc thấy điểm động tâm của mình lại bắt đầu nhảy lên, Nhạc Hàm lập tức vất cây củ cải xuống, mạnh mẽ nhấc chân, một chân đứng thẳng, một chân giạng lên dính sát bên tai, tay nắm lấy mắt cá chân trên đỉnh đầu. Hai mắt sáng long lanh nhìn Kỳ Tuân.

Kỳ Tuân sặc, điểm động tâm trên đỉnh đầu cũng bắt đầu nhảy lên.

Bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ, tối qua đã xem nhóc đáng yêu này xoạc chân cả nửa ngày, hôm nay thấy lại vẫn có thể tăng điểm, sao trước giờ anh không hề biết điểm manh của mình lại kỳ quái tới mức này chứ?

Nhưng trải qua trải nghiệm tối qua, năng lực tiếp nhận của Kỳ Tuân đã trở nên rất mạnh mẽ, lúc này cũng không còn xoắn xuýt rốt cuộc điểm động tâm của mình đang là bao nhiêu nữa, chỉ thuận theo tâm ý xoa xoa đầu Nhạc Hàm, mỉm cười: “….thật đáng yêu.”

Nhạc Hàm: “!”

Cậu đỏ mặt buông chân, ngoan ngoãn hưởng thụ Kỳ Tuân xoa.

Thấy phía sau lưng Kỳ Tuân có một bóng dáng, Nhạc Hàm nghi ngờ hỏi: “Đó là con ếch của anh hả?”

Nhạc Hàm chỉ có một con ếch thú cưng mà thôi, thế nhưng lúc này trước mặt con ếch kia lại xuất hiện một con ếch nữa. Chỉ là dáng dấp của nó không phải chỉ có màu xanh đậm như con ếch của cậu, hai bên thân của nó có hoa văn màu đỏ đen, trên lưng có lấm tấm kim sắc, bụng cũng có màu đỏ như máu…. thấy thế nào cũng giống có độc….

Kỳ Tuân nói: “Con ếch này là tôi bắt được khi đi dùng nick chính đi hoạt động, vừa vặn có thể ghép thành một đôi với con ếch của em, còn có thể giúp em trông nhà, vì thế muốn tặng cho em.”

Nhạc Hàm thực cao hứng—– đây chính là món quà đầu tiên mà cậu nhận được từ bạn trai, vì thế cậu vui vẻ nói: “Cám ơn anh!”

Kỳ Tuân cũng cười theo.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ, nhóc đáng yêu hình như không hề hứng thú với nick chính của anh thì phải.

Đột nhiên có một ý nghĩ loáng thoáng trong đầu—- nếu như Oa Oa biết anh là Mộc Dĩ Thành Chu thì sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Anh cảm thấy Oa Oa nhất định đã nghe qua cái tên Mộc Dĩ Thành Chu.

Kỳ Tuân tự nhận lúc dùng nick Mộc Dĩ Thành Chu ở trong game không hề cố ý ra vẻ, chỉ vừa vặn vô thức tạo thành khí thế lạnh lùng cao ngạo như vậy, không biết sao lại có không ít người ái mộ.

Trước đây anh không hề chú ý tới chuyện này, lúc này lại nhịn không được nghĩ, nếu như Oa Oa cũng là người ái mộ Mộc Dĩ Thành Chu…. nếu biết mình đã kết hôn với Mộc Dĩ Thành Chu có phải sẽ rất kích động không?

Ý nghĩ này làm Kỳ Tuân rục rịch kích động, anh nghĩ, tuy anh tạm thời không muốn nói cho người khác biết anh dùng nick phụ kết hôn, nhưng làm vậy cũng vì không muốn mình và Oa Oa bị người khác quấy rầy mà thôi, Oa Oa hoàn toàn có thể biết nick chính của anh.

Thấy Nhạc Hàm xoay người nhặt củ cải trắng bị vất xuống đất vữa nãy, Kỳ Tuân giống như lơ đãng hỏi: “Oa Oa, em không hiếu kỳ với nick chính của tôi à?”

Nhạc Hàm nghe vậy thì thành thật nói: “Trong game có rất nhiều người có nick chính nick phụ, rất bình thường mà.”

Hơn nữa cậu chỉ muốn có một người ‘chồng’ nói chuyện yêu đương mà thôi, những chuyện không liên quan, Nhạc Hàm thật sự không để ý.

Chỉ là lời này khẳng định không thể nói thẳng ra như vậy, bằng không sẽ phá hư bầu không khí.

Nhưng cậu nói nửa lời như vậy lại làm Kỳ Tuân mẫn cảm khựng lại, đột nhiên hỏi: “Em cũng có nick phụ à?”

Thân mình Nhạc Hàm hơi cứng ngắc, sau đó chỉ cây củ cải trắng cuối cùng: “A, cây cuối cùng rồi, để em nhổ nó!”

Dứt lời liền phăng phăng chạy đi.

Kỳ Tuân bị bỏ mặc ở tại chỗ: “…”

Là không nghe thấy câu hỏi của anh hay cố ý làm như không nghe?