Đôi mắt bên vàng bên xanh như mắt mèo Ba Tư, ngũ quan xinh xắn, mái tóc đen dài uốn lượn đến tận vòng eo gợi cảm, cộng với bộ váy liền bó sát, lộ vai và chiếc mũ đáng yêu màu hồng phấn… Nhìn đại minh tinh Tương Ảnh xuất hiện sống động trước mắt, Vi Vi chỉ còn biết xấu hổ đến chết lặng, đứng im một chỗ.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Lục Vi, Tương Ảnh bê tách trà, thản nhiên “hừ” lạnh một tiếng: “Nhìn thấy tôi còn sống, chắc cô thất vọng lắm nhỉ?”
“Không, không… Tôi chỉ là…” Lục Vi vội vàng xua tay, chưa kịp giải thích thì Tùng Dung đã ngắt lời, lạnh lùng nói: “Một tiểu nha đầu diễn viên điện ảnh thì có gì mà giương oai chứ?”
Dứt lời, cả Nam Huyền và Dạ đại họa đứng đó cũng chỉ biết im lặng trầm ngâm. Nghe đồn, Tương Ảnh nổi tiếng từ năm mười sáu tuổi, sau khi tham gia một số bộ phim điện ảnh. Từ đó về sau, sự nghiệp của cô ta cứ lên như diều gặp gió, liên tiếp đóng phim, có mặt trong hầu hết các chương trình truyền hình, rồi gia nhập kinh đô điện ảnh Hollywood… Cho đến nay, cô ta cũng mới chỉ là một cô bé mười tám tuổi. Một người gặp nhiều may mắn như thế khi đối mặt với cô nàng tê giác xinh đẹp, thích khoác lác kia, thực sự cũng phải chịu một đòn đả kích vô cùng ghê gớm.
“Hừm!” Tương Ảnh chống má nhìn trời, mỉm cười nói mỉa: “So với một số người đã lên chức bác gái kia thì quả thực tôi cũng chỉ được tính là tiểu nha đầu thôi, nhỉ?”
“Cô…” Tùng Dung đập bàn đứng dậy, đang định nổi cơn điên cuồng thì nghe thấy Dạ đại vương cố ý ho khan hai tiếng, lập tức nén giận, ngoan ngoãn ngồi xuống. Dạ đại họa cất tiếng cười xòa, nói: “Trợ lý của tôi không hiểu chuyện, Tương Ảnh tiểu thư đừng để bụng. Chúng tôi chỉ thấy hiếu kỳ, không biết Văn Trinh tiểu thư đã đi đâu rồi?”
Vi Vi lặng lẽ gật đầu, còn chuyện túi quần áo rách nát kia và cả những tiếng động tối qua nữa, quả thực mọi thứ đều vô cùng kỳ quái.
Tương Ảnh bĩu môi, sắc mặc có vẻ hơi mất bình tĩnh, nói: “Không cần quan tâm đến cô ta, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết cằn nhằn, nếu không vì cô ta thì tôi cũng chẳng bao giờ đến nơi quỷ quái này.”
Lục Vi và Nam Huyền liếc mắt nhìn nhau, có vẻ sự thật đúng như những gì họ suy đoán, Tương Ảnh không hề muốn đến núi Bất Thanh điều tra chuyện ma quỷ.
“Văn Trinh cũng không lớn hơn tôi là bao, nhưng so với bác gái đây còn phiền toái hơn nhiều, thế này không được, thế kia cũng không xong. Lẽ ra tôi có thể đến Maldives nghỉ ngơi một tuần nhưng lại bị cô ta phá hỏng để đến cái thị trấn nhỏ buồn chán này. Như thế thôi thì đã đành, nhưng thậm chí tôi muốn ra ngoài tản bộ giải sầu, leo núi ngắm cảnh, cô ta cũng không cho. Bây giờ cô ta mất tích rồi thì càng tốt! Tốt nhất là mất tích luôn đi, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện nữa!”
Vi Vi chặc lưỡi, nói: “Nói như vậy, cô cũng không biết cô ấy đi đâu à? Vậy những bộ quần áo rách này…”
Tương Ảnh nhìn chằm chằm vào chiếc túi, khóe mắt hiện lên vẻ đắc ý, nói: “Hi hi, lần này đến núi Bất Thanh không phải là để phỏng vấn sao? Cô ta không cho tôi ra ngoài, tôi liền xé rách tất cả quần áo mang theo, xem cô ta làm thế nào!”
Thì ra, khi Lục Vi và mọi người đến khu tứ hợp viện này, đúng lúc gặp Tương Ảnh và trợ lý cãi nhau vì chuyện này. Sau khi Tương Ảnh đuổi Văn Trinh ra khỏi phòng, cô ta liền giận dữ xé nát đống quần áo, đợi đến chạng vạng tối, khi Văn Trinh không để ý, liền tìm cách chuồn ra ngoài phi tang.
Dạ đại họa vê cằm suy nghĩ, do dự nói: “Nói như thế có nghĩa là, sau khi Văn Trinh quay lại, phát hiện ra cô đã bỏ đi nên tức tốc chạy ra ngoài để tìm. Chẳng trách khi nhìn thấy đống quần áo rách nát này, chúng tôi lại có dự cảm chẳng lành.”
Tiểu Long ngốc nghếch từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này bỗng nhìn Tương Ảnh, ngập ngừng nói: “Tối qua cô đi đâu?”
Nghe thấy câu hỏi này, Lục Vi thoáng giật mình. Nếu tối qua Tương Ảnh chuồn ra ngoài đi chơi thì tại sao cô lại không gặp… Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang Tương Ảnh. Tương Ảnh bị mọi người nhìn đến nỗi mất tự nhiên, trừng mắt nói: “Các người định giở trò gì vậy? Thẩm vấn phạm nhân à?”
Nói xong, cô ta định quay người bước lên lầu nhưng bị Nam Huyền nhanh chóng nhảy ra cản đường.
“Cái gì vậy!” Tương Ảnh tức giận, không muốn tốn sức ở lại tranh cãi, bèn nói: “Các người lấy tư cách gì mà quản chuyện của tôi? Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải khai báo rõ ràng cho các người biết tối qua tôi đi đâu?”
Dạ Ly đứng sau Tương Ảnh, cất tiếng cười quỷ dị. “Không biết Tương Ảnh tiểu thư có biết hay không, mấy tiếng trước, đường lên núi Bất Thanh đã bị phong tỏa, bây giờ trợ lý của cô đột nhiên mất tích, tôi cảm thấy cô cần nói mọi chuyện cho rõ ràng.”
“Cô ta mất tích thì có liên quan gì đến tôi? Tôi…” Tương Ảnh ngập ngừng một chút, sau đó đành thỏa hiệp, nói: “Được rồi, tối qua tôi đến chân núi Bất Thanh ngắm hoa lê.”
“Ngắm hoa lê?” Dạ đại họa đột nhiên cười phá lên một cách quái dị. “Hừ, nếu tôi đoán không lầm, Tương Ảnh tiểu thư không phải đến đó một mình nhỉ?”
Tùng Dung nghe vậy chợt hiểu ra, kinh hãi kêu lên: “Là tên tiểu tử tối qua!”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách chàng thiếu niên tuyệt mỹ_ _ _ _ _
Trước những lời lẽ hết dụ dỗ lại đến đe dọa của Dạ đại họa, Tương Ảnh cuối cùng cũng chịu thừa nhận, tối qua, ở dưới gốc cây hoa lê, cô ta đã gặp một chàng thiếu niên áo trắng. Theo hình dung bên ngoài, chàng trai đó với chàng trai mà cô nàng tê giác trông thấy chính là một người. Nhưng kỳ lạ là, Tương Ảnh khăng khăng không thừa nhận mình đã nhìn thấy những người dân tại trấn cầm đèn lồng đi trong đêm. Cô ta nói cả buổi tối hôm qua, hai người chỉ đứng dưới chân núi ngắm trăng sao và nói chuyện phiếm, tuyệt đối không có người thứ ba xuất hiện.
“Không thể nào!” Tùng Dung nóng nảy đập bàn, gắt lên. “Tối hôm qua tôi trông thấy rõ ràng, người dân ở trấn xếp hàng dài đợi anh ta thắp đèn lồng cho.”
Tương Ảnh khinh bỉ nói: “Tối qua cô bị mộng du thì phải! Trên thế giới này làm gì có ma quỷ? Cái gì mà đốt đèn lồng chứ… Anh ấy chỉ là một du khách đến đây nghỉ ngơi thôi. Anh ấy còn cho tôi cả số điện thoại và địa chỉ, không tin mấy người xem đi, hừm!” Vi Vi đón lấy tờ giấy trên tay Tương Ảnh, quả nhiên trên tờ giấy có một dòng chữ ngay ngắn, viết địa chỉ khu nhà nghỉ và số điện thoại, không có gì khả nghi.
Dạ Ly thấy thế chợt giật mình, trầm ngâm nói: “Vì thế, chỉ còn cách mời hai cô và người thiếu niên đó giáp mặt đối chất một phen mới rõ.”
Sau khi mò đến địa chỉ ghi trên tờ giấy, quả nhiên đúng như những gì mọi người dự liệu, không hề có người thiếu niên áo trắng kia. Đừng nói là thiếu niên áo trắng, mà ngay cả khu nhà nghỉ có địa chỉ trên tờ giấy đó cũng chỉ là một bãi cỏ hoang, không hề thấy bất kỳ bóng dáng nhà cửa hay người dân nào sinh sống. Tương Ảnh chỉ còn biết trợn mắt, há miệng, kinh ngạc nói: “Không thể nào, tối qua chúng tôi đứng dưới chân núi, anh ta còn chỉ cho tôi xem phòng của mình, rõ ràng đó là một tòa nhà có kiến trúc phương Tây…”
Tùng Dung ôm bụng cười, đem những lời Tương Ảnh nói với mình ban nãy nhắc lại không sót một từ: “Tối qua cô bị mộng du thì phải.” Mọi người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy mấy tiếng động lớn vọng đến, kèm theo đó là một cơn địa chấn đáng sợ từ dưới lòng đất. Lục Vi đứng không vững, suýt ngã nhào, may mà Nam Huyền đã nhanh chóng đỡ lấy cô. Trong khoảnh khắc được Nam Huyền ôm chặt trong lòng, Lục Vi mở to mắt, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến duy nhất hai từ: động đất!