Trong phòng khách, Nam Huyền ngoan ngoãn cuộn mình trong chiếc hộp, hàng mi khẽ động đậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, thấp thoáng một nụ cười như có như không…
Trong phòng ngủ, Nam Huyền trần truồng thu mình giữa tấm chăn, thấy Lục Vi bước vào, ánh mắt dịu dàng chợt sáng lên, từ từ ngồi dậy, chiếc chăn mỏng chầm chậm trượt xuống phía dưới vòng eo tráng kiện của anh ta…
Trong cửa hàng, Nam Huyền đứng trước những chiếc giá bày đầy thú nhồi bông, nhất định không chịu rời đi, ánh mắt ủy mị bám riết lấy Lục Vi, nói: “Nam Huyền muốn, chủ nhân mua…”
Trong công ty, Nam Huyền cùng Lục Vi tăng ca, nhìn thấy miếng khoai sấy mà thất thần, trợn mắt trợn mũi, nhất quyết lắc đầu phản kháng: “Không ăn! Không ăn!”
…
Trong phòng trọ, trên đường lớn, trong rạp chiếu phim… ở đâu cũng có bóng dáng của Tiểu Long ngốc nghếch, nhưng chỉ cần chớp mắt một cái, hình bóng anh ta liền biến mất. Vi Vi hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, vừa chạy vừa gọi tên Tiểu Long ngốc nghếch, không biết chạy thế nào mà những tòa nhà cao tầng bên cạnh đột nhiên biến thành những lều trại của người Mông Cổ. Dưới chân cũng không phải là nền xi măng rắn chắc mà thay vào đó là một thảo nguyên bao la ngút ngàn.
Giữa bãi cỏ xanh, từng tốp người đang vây quanh đống lửa, múa hát rất náo nhiệt. Vi Vi đang ngạc nhiên nhìn quanh, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, quay đầu nhìn lại, cô liền bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc.
“Quý Vân?” Lục Vi đang muốn nói điều gì đó nhưng bị Quý Vân ôm vào lòng. Anh ghé sát tai cô thì thầm: “A Ẩn…”
Rầm… rầm… rầm! Cả thế giới bỗng nhiên sụp đổ, tất cả mọi thứ đều biến thành muôn ngàn mảnh vỡ. Lục Vi lập tức mở to mắt, choàng tỉnh giấc, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi. Khuyên Khuyên bò đến chiếc tủ đầu giường, rung rung vành tai trắng muốt, nói: “Vi Vi, lại gặp ác mộng à?”
“Ừm.” Lục Vi yếu ớt bò dậy, định xuống giường rót cốc nước lọc, ánh mắt vô tình nhìn vào góc tường, quỷ u sầu, Nấm mốc bà bà và Địa Phược Linh đang tụ họp một chỗ. Thấy Lục Vi nhìn, đám tiểu quái đó cũng mở to mắt, trừng trừng nhìn cô dò xét, bộ dạng do dự muốn lại gần nhưng lại không dám.
Vi Vi biết tâm trạng mình gần đây không được tốt, sự nhiệt tình, háo hức cũng giảm đi nhiều, tính tình trở nên nóng nảy nên ban đêm thu hút những thứ bẩn thỉu kia cũng không có gì là lạ. Nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao chúng lại có bộ dạng sợ sệt đó? Ngay đến Khuyên Khuyên cũng…
Lục Vi vô thức đưa mắt nhìn Khuyên Khuyên đang run rẩy nấp sau chiếc đồng hồ, nói: “Cô tránh xa tôi như vậy để làm gì?” Mặc dù trong thời gian cô đến núi Bất Thanh, bà tám Khuyên Khuyên đã nhận được một bài học xương máu, nhưng cũng không đến mức sau khi cô trở về, bà tám đó lại sợ sệt đến thế này chứ?
Khuyên Khuyên run rẩy, nghẹn ngào nói: “Không biết! Trên người cô có linh khí rất mạnh, Khuyên Khuyên không dám lại gần cô… Sợ cô ăn thịt…”
Nói như vậy, quỷ u sầu và Nấm mốc bà bà cũng vì mùi linh khí trên người cô nên vừa có cảm giác thân thiết lại vừa sợ hãi? Vậy linh khí này có phải là… Nghĩ đến đây, cô lại càng thêm lo lắng, lắc đầu, xuống giường, ra phòng khách rót nước. Lúc này, trên chiếc giường sofa trống trải, không còn bóng dáng của người ấy nên bọn Địa Phược Linh mới ngang nhiên xông vào nhà cô trú ẩn.
Nghĩ vậy, Lục Vi nhếch môi cười tự giễu, ngửa cổ uống từng ngụm nước to, như thể muốn mượn nước để xóa sạch chút ký ức đáng quên đó, nhưng đáng tiếc… lại không thể. Vậy là, bảy ngày đã trôi qua kể từ khi rời núi Bất Thanh…
Sau khi Thiên Đầu Phật bị phong ấn, Tiểu Nhược và Tiểu Hoài hóa lại thành thạch băng, ngày ngày trông giữ phạm nhân. Dạ Ly vừa rời khỏi ảo cảnh liền đuổi theo chị ruột của mình, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Nam Huyền cũng chạy theo chủ nhân của anh ta mà mất tích.
Sau khi trở về Cẩm Thành, cô cũng mất liên lạc với Tương Ảnh và Tùng Dung. Ngoài những lúc đi làm, thi thoảng bắt gặp Quý Vân đang đứng chờ thang máy thì cuộc sống của Vi Vi cơ hồ đã lại quay lại thời gian một năm trước đây. Không có chiếc hộp kỳ quái đó, không có ông chủ cửa hàng thú cưng chết tiệt, không có Tiểu Long ngốc nghếch, ngay cả Quý Vân cũng lạnh lùng với cô như lúc đầu. Thỉnh thoảng có ngẫu nhiên gặp nhau, anh cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi qua loa rồi vội vã rời đi, dường như chẳng hề quan tâm đến cô.
Lục Vi không biết mình đã sai ở đâu, nhưng dường như mọi thứ đã trở lại quy luật vốn có, như thể tất cả những chuyện xảy ra trước đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Khuyên Khuyên thấy Lục Vi thất thần, biết cô lại nhớ đến Tiểu Long ngốc nghếch, chỉ dám nhẹ nhàng nói: “Thật ra cô nên đến cửa hàng thú cưng tìm họ, hỏi Nhạc Linh không phải…”
“Không!” Lục Vi lắc đầu, ngắt lời Khuyên Khuyên. “Như thế này cũng tốt mà!” Mặc dù mọi người đều không nói gì nhưng Lục Vi cũng có thể đoán ra được. Có lẽ đúng như những gì Tiểu Hoài nói, vì hơi thở của cô và Lạc rất giống nhau nên Nam Huyền mới nhận nhầm cô là chủ nhân, bây giờ chủ nhân thực sự của anh ta đã trở về, cô cũng nên an phận mà rút lui. Đến cửa hàng thú cưng lúc này cũng giải quyết được vấn đề gì kia chứ?
Buông một tiếng thở dài, Lục Vi đang định quay lại phòng ngủ liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn kêu vang, nhất thời kinh hãi, suýt hất văng cốc nước xuống đất. Trấn tĩnh lại, Vi Vi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, ba giờ ba mươi ba phút sáng. Muộn thế này rồi… ai lại gọi tới nhỉ? Hơn nữa, rất ít người biết số điện thoại để bàn nhà cô, lẽ nào có người muốn quấy rối?
Vi Vi do dự nhấc máy, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia, nhất thời thay đổi sắc mặt. Nắm chặt ống nghe, cô thốt lên: “Dạ Ly!” Tên xấu xa đó còn dám gọi điện thoại cho cô ư?
Mấy hôm nay, Vi Vi trằn trọc suy nghĩ, không sao ngủ được. Lúc trước, chính Dạ đại họa đã đem hộp quà chuyển phát nhanh đến cho cô; người một mực nói cô chính là chủ nhân của Tiểu Long ngốc nghếch cũng là anh ta; luôn miệng kêu khổ vì phải chăm sóc Nam Huyền suốt một nghìn năm, bắt cô phải trả đầy đủ chi phí nuôi dưỡng tên “thú cưng” kia cũng là anh ta. Chẳng lẽ chuyện này thực sự trùng hợp đến vậy?
Cho dù Nam Huyền ngốc nghếch có nhận nhầm chủ nhân đi chăng nữa, thì lẽ nào, ngay cả chị ruột của mình, Dạ đại họa cũng không nhận ra? Thế nên, sự thực đã rõ rành rành…
“Tên chết tiệt, đồ đốn mạt kia, anh vẫn còn mặt mũi gọi cho tôi à? Tôi hỏi anh, rốt cuộc tôi gây thù chuốc oán gì với anh mà anh cố tình hãm hại tôi? Tại sao anh lại đưa Tiểu Long ngốc nghếch đến nhà tôi? Anh cố ý lừa tôi và Nam Huyền là có dã tâm gì hả? Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ xẻo thịt, lột da anh ngay lập tức.”
Trong lúc Vi Vi chửi rủa không ngơi miệng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc lóc thảm thương: “Vi Vi, tôi xin lỗi, tôi đã chịu báo ứng rồi… Thù mới hận cũ hẹn sau này tôi sẽ trả, còn bây giờ… cô trốn mau đi.”
“Trốn? Trốn cái gì? Anh…” Lục Vi cứng lưỡi, đang muốn hỏi Dạ đại họa báo ứng cái gì, nhưng còn chưa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền đến những tiếng tút tút ngắt máy. Vi Vi đờ đẫn, Khuyên Khuyên thấy thế vội vã hỏi: “Sao thế? Là Dạ đại vương à? Anh ta và Lạc đại nhân đánh nhau, ai thắng ai thua?”
Lục Vi đang định nói gì đó thì cả người cả chuột sững sờ khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phòng ngủ. Cả hai ngó đầu vào nhìn, thấy quỷ u sầu và Địa Phược Linh đang nhảy xuống ô cửa sổ trốn thoát, để lại Nấm mốc bà bà chậm chạp chống gậy bước từng bước, vừa tức giận vừa nóng vội. “Ôi da, lũ khốn kia nói chạy là chạy ngay. Ô, ô, đáng thương cho lão bà bà chân tay già yếu này! Cứu tôi với, cứu tôi với! Đúng là không thể dựa dẫm vào lũ tiểu quỷ trẻ người non dạ kia, ô ô ô…”
Lục Vi nhìn Nấm mốc bà bà đang vỗ ngực, giậm chân, quay sang thấy Khuyên Khuyên cũng đang nhìn mình đăm đăm, hai người nhất thời bối rối, không biết phải nói gì.
Nấm mốc bà bà đột nhiên hướng về phía Lục Vi, quỳ xuống bái lạy. “Cứu tôi, cứu tôi với! Thân tôi già cả, không làm tổn thương đến người khác đâu, chỉ là thỉnh thoảng dính lấy con người hút ít vận may, khiến họ phá sản phải nhảy lầu, lìa vợ xa con, lái xe gặp tai nạn, uống nước sặc chết mà thôi… Thân già này từ trước đến nay chưa biết hại ai….”
Lục Vi toát mồ hôi, như thế mà chưa phải là hại người sao? Nhưng rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải vừa rồi mọi thứ vẫn còn rất tốt đó sao? Giữa lúc Vi Vi đang do dự, Nấm mốc bà bà bất chợt ngừng khóc, hốc mắt, khóe miệng đột nhiên ứa máu, khuôn mặt trở nên ngây dại.
“Vi Vi, cô xem kìa!” Nhìn theo hướng Khuyên Khuyên chỉ, Vi Vi lúc này mới phát hiện ra toàn thân Nấm mốc bà bà đã bị bao phủ bởi một quầng sáng bạc, luồng ánh sáng quỷ dị ấy có khả năng khiến thân thể ma quỷ tan biến. Thân thể của Nấm mốc bà bà đang mờ dần đi.
Một lát sau, Nấm mốc bà bà biến thành tro bụi. Khuyên Khuyên đứng bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, không khỏi run rẩy sợ hãi, lắp bắp nói: “Trời ơi, trời ơi! Chuyện gì đang diễn ra vậy!”
Trong lúc Lục Vi đờ đẫn, kinh ngạc thì đột nhiên vang lên tiếng đập cửa thình thình. Ba tiếng dài hai tiếng ngắn, tiết tấu thong thả mà cẩn trọng, nhất hời đầu óc cô quay cuồng, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Dạ Ly. Điện thoại, báo ứng, mau chạy… Ngoài cửa không phải lại có một hộp quà kỳ quái nào nữa chứ…
Khuyên Khuyên nhát gan run như cầy sấy, nhanh chóng trốn vào trong chăn, chỉ thò cái đầu chuột cùng chiếc miệng trắng tinh, lắp ba lắp bắp nói: “Vi Vi không được mở, không được mở… Có lẽ… có lẽ đó là Thiên Đầu Phật đã trốn thoát, chạy đến đây ăn thịt chúng ta đấy!”
Đối mặt với tình huống này, Lục Vi lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Một khi đối phương đã có tính toán thì cho dù cô không mở cửa, đối phương vẫn có cách mò được vào. Hít một hơi thật sâu, Vi Vi hiên ngang, lẫm liệt bước ra khỏi phòng ngủ.
Khuyên Khuyên ôm cái đuôi nhỏ bé, rơi lệ. “Nhất định là vì dạo này tôi ăn nhiều thịt, có mùi thơm nên mới thu hút sự chú ý của yêu quái. Ô ô, Khuyên Khuyên sai rồi, tôi sẽ giảm béo! Ngày mai sẽ giảm béo liền!!”
Cùng với tiếng than thở ỉ ôi của Khuyên Khuyên, Lục Vi hăng hái ra mở cửa. Nhìn thấy người ngoài cửa, cô nhất thời đứng chết lặng tại chỗ.
“Tương Ảnh? Sao lại là cậu?” Từ sau khi đường lên núi Bất Thanh bị hòn đá lớn chặn đứng, đại minh tinh Tương Ảnh cùng trợ lý Văn Trinh không hiểu tại sao cũng đột nhiên biến mất. Ngay cả Dạ Ly, nhà “âm dương học” chịu trách nhiệm dẫn đoàn điều tra vụ “diễn viên tàng hình” trên núi Bất Thanh cũng biến mất không để lại chút dấu vết. Sự việc này đã khiến bộ phim Kế hoạch mai mối kia trở nên vô cùng nổi tiếng, ai ai cũng biết. Nhưng không ai ngờ, diễn viên Tương Ảnh xinh đẹp, yêu kiều kia lại chính là cậu thiếu niên kiêu ngạo, lạnh lùng, nửa đêm nữa hôm bỗng xuất hiện trong khu nhà hình ống tầm thường này.
Cảm nhận được sự nghi hoặc của Lục Vi, sắc mặt Tương Ảnh không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng trong ánh mắt vẫn ngập tràn sự thờ ơ, vô cảm. Ngược lại, Văn Trinh đứng bên cạnh hơi khom mình cúi chào, lịch sự nói: “Đêm hôm khuya khoắt còn đến làm phiền Lục tiểu thư, thật có lỗi quá!”
Lục Vi vô thức lùi lại mấy bước. “Cô là… Lạc?”
Văn Trinh mỉm cười tao nhã. “Văn Trinh trên núi Bất Thanh chính là Lạc đại nhân biến thành. Đại nhân tính tình phóng túng, cởi mở, có chút lỗ mãng, xin phu nhân thứ lỗi.”
Nghe thấy những lời này, Vi Vi há to miệng, lượng thông tin này thực sự quá lớn khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Nói như vậy, Văn Trinh là một người khác, còn lúc ở núi Bất Thanh, vì để trêu đùa em trai mình, Lạc đại nhân đã biến thành người này? Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Còn có…
“Cô… cô gọi tôi là gì? Phu nhân?” Nếu nhớ không nhầm thì cô thực sự chưa kết hôn.
Dường như biết Lục Vi còn có nhiều nỗi băn khoăn, Văn Trinh mỉm cười, đưa hai tay lên vỗ vỗ mấy tiếng rồi quay người, hô to: “Còn không mau rước phu nhân hồi phủ?” Nói xong, Tương Ảnh và Văn Trinh nghiêng người nhường chỗ.
Vi Vi bất giác nhìn ra phía ngoài, tức thì toàn thân hóa đá.