Hàng Giả
Lần thứ hai 059 gặp lại Lý Triệu là ở nhà, Lý Triệu dẫn theo Lâm Dĩ Nam ngồi trên ghế sofa, Chu Thanh Sinh ngồi đối diện họ, 059 bưng thức uống nóng lên cho mọi người.
Lý Triệu thấy cậu, hơi mím môi, nói: “Chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Lý Triệu!” Giọng Chu Thanh Sinh đầy phẫn nộ: “Cậu nên đi rồi.”
“Được được được, tôi đi đây.” Lý Triệu cười giả lả, gã đứng thằng người, như đang khiêu khích Chu Thanh Sinh: “Nhưng nếu Nam Nam của cậu nhớ tôi, cậu phải gọi cho tôi đấy.”
059 ngây ra một chút, cậu gật đầu không đáp.
Sự dịu dàng ấy của Chu Thanh Sinh là sự dịu dàng mà 059 chưa từng cảm nhận được, lần đầu tiên 059 thấy oán hận vì Chu Thanh sinh đã thiết lập thất tình lục dục [*] vào trong cậu, nếu không, vì sao trái tim cậu lại đau âm ỉ đến nhường này?
Lý Triệu thấy cậu, hơi mím môi, nói: “Chào cậu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
“Cút.”
“Hôm đó tôi có gọi cậu ấy lại ở viện nghiên cứu, muốn nhờ cậu ấy đưa tôi tới gặp cậu. Kết quả cậu ấy không thèm để ý đến tôi chạy thằng một mạch, may thay tôi vẫn chờ được cậu. Nếu không… nếu không thì không biết khi nào cậu mới có thể gặp được Dĩ Nam.” – Lý Triệu cười nói với Chu Thanh Sinh.
Hàng giảTác giả: Lý Bất HỏaEditor: Blue________________________
059 từng xem qua cách giao tiếp giữa người với người trong sách, có những người tính tinh thẳng thắn sẽ không nói chuyện vòng vo, có vài người thì lại “đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” [*], 059 cảm thấy Lý Triệu chắc chắn là loại người thứ hai. Lời Lý Triệu nói khiến cậu thấy rất khó chịu.
Chú thích: Nguyên văn: 见人说人话,见鬼说鬼话 (Tạm dịch: Đi với người thì nói tiếng người, đi với ma thì nói tiếng ma). Ý chỉ những người tài giao tiếp, biết cách ứng biến, ứng xử tùy tình hình.
“Hôm đó tôi có gọi cậu ấy lại ở viện nghiên cứu, muốn nhờ cậu ấy đưa tôi tới gặp cậu. Kết quả cậu ấy không thèm để ý đến tôi chạy thằng một mạch, may thay tôi vẫn chờ được cậu. Nếu không… nếu không thì không biết khi nào cậu mới có thể gặp được Dĩ Nam.” – Lý Triệu cười nói với Chu Thanh Sinh.
059 ngây ra một chút, cậu gật đầu không đáp.
Về phần vì sao Lý Triệu lại dẫn theo y về là bởi gần đây công việc của gã xảy ra một số vấn đề, gã cần một nguồn tài chính lớn.
Nghe vậy, Chu Thanh Sinh cười cười, đáp: “Dù sao cậu ta cũng không phải con người, không biết cách giao tiếp với chúng ta.”
Bình thường, nhất định Chu Thanh Sinh sẽ cười khẩy, hắn sẽ trực tiếp dùng pháp luật can thiệp vào, song bây giờ đúng thật rằng Chu Thanh Sinh thấy có lỗi với Lâm Dĩ Nam. Lâm Dĩ Nam trông rất thân thiết với Lý Triệu, chuyện này khiến hắn nghiến răng kìn kịt tức điếng người.
Nghe 059 nói, dường như Lâm Dĩ Nam nhận ra bên cạnh còn có một người khác, y giương mắt nhìn 059, vừa thấy mặt của cậu, y lại bắt đâu trở nên sợ hãi: “Quỷ, quỷ!”
“Ừ” Lý Triệu đưa tay choàng người Lâm Dĩ Nam, nói tiếp: “Hàng giả làm sao so được với người thật? Dĩ Nam của chúng ta cái gì cũng biết, cậu nói có đúng không?”
Lâm Dĩ Nam cúi đầu, nghe có người gọi tên, y ngẩng đầu lên; khi nhìn thấy Chu Thanh Sinh, gương mặt giống 059 tràn ngập vẻ sợ hãi, y hét to: “Đừng đi, đừng đi!”
Hàng giả
“Được, được, không đi.” Lý Triệu ôm Lâm Dĩ Nam vào lòng, an ủi y: “Không ai đi hết, sẽ không còn ai bỏ mặc sự an toàn của em mà đi cứu một người lạ nữa hết.”
“Dĩ Nam ngoan.” Lý Triệu như đang dỗ một đứa bé, gã đưa tay chạm vào mặt Lâm Dĩ Nam, ghé vào tai cậu thì thầm: “Nếu nhớ tôi thì em hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ trở lại.”
Trong chớp mắt, sắc mặt của Chu Thanh Sinh trở nên rất khó coi, từng cậu từng chữ này như tát lên mặt hắn, nếu lúc đó hắn không đi cứu cô gái kia thì mọi tai nạn đều sẽ không xảy ra, nhưng nếu có cơ hội làm lại, hắn cảm thấy mình vẫn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Đó là lí do tại sao gã dẫn theo Lâm Dĩ Nam đến, xem như trao đổi mà thôi.
059 đứng phía sau Chu Thanh Sinh, vươn tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Thưa ngài, ngài không cần phải thấy tội lỗi.”
Chu Thanh Sinh ngẩng đầu nhìn 059, hắn mấp máy môi, song 059 không nghe thấy tiếng nói của hắn.
Lý Triệu có được thứ mình muốn lập tức bỏ Lâm Dĩ nam ở lại, lúc gã sắp đi, Lâm Dĩ Nam hoảng sợ túm lấy tay Lý Triệu, y sợ hãi nói: “Đừng, đừng bỏ tôi lại.”
Theo lời giải thích của Lý Triệu, ngày hôm ấy sau khi Lâm Dĩ Nam rơi xuống vẫn chưa chết, nhưng y bị thương rất nặng. Cú ngã ấy khiến não Lâm Dĩ Nam bị tổn thương, tạm thời mất trí nhớ, không biết vì sao y lại có thể đi đến quốc lộ, được Lý Triệu đang đến trang viên kia tìm thấy.
thất tình lục dục
Về phần vì sao Lý Triệu lại dẫn theo y về là bởi gần đây công việc của gã xảy ra một số vấn đề, gã cần một nguồn tài chính lớn.
Vào thời điểm này, 059 trở nên rất thông minh. Cậu không nhiều lời thêm mà đi thằng đến nhà kho, cậu biết, chỉ nơi đó mới thuộc về cậu.
Lần thứ hai 059 gặp lại Lý Triệu là ở nhà, Lý Triệu dẫn theo Lâm Dĩ Nam ngồi trên ghế sofa, Chu Thanh Sinh ngồi đối diện họ, 059 bưng thức uống nóng lên cho mọi người.
Đó là lí do tại sao gã dẫn theo Lâm Dĩ Nam đến, xem như trao đổi mà thôi.
Lý Triệu đi rồi, Lâm Dĩ Nam cũng không nói gì nữa, dù cho Chu Thanh Sinh có hỏi thế nào y cũng không lên tiếng.
Lâm Dĩ Nam cúi đầu, nghe có người gọi tên, y ngẩng đầu lên; khi nhìn thấy Chu Thanh Sinh, gương mặt giống 059 tràn ngập vẻ sợ hãi, y hét to: “Đừng đi, đừng đi!”
059 cho rằng Chu Thanh Sinh sẽ không đồng ý một giao dịch hoang đường như thế, hắn không phải kiểu người sẽ làm chuyện ngu ngốc này, nhưng 059 không ngờ rằng cậu lại nghe được hắn nói “Tôi đồng ý với cậu”.
Chu Thanh Sinh ngẩng đầu nhìn 059, hắn mấp máy môi, song 059 không nghe thấy tiếng nói của hắn.
thất tình lục dục
Bình thường, nhất định Chu Thanh Sinh sẽ cười khẩy, hắn sẽ trực tiếp dùng pháp luật can thiệp vào, song bây giờ đúng thật rằng Chu Thanh Sinh thấy có lỗi với Lâm Dĩ Nam. Lâm Dĩ Nam trông rất thân thiết với Lý Triệu, chuyện này khiến hắn nghiến răng kìn kịt tức điếng người.
Chú thích: Nguyên văn: 见人说人话,见鬼说鬼话 (Tạm dịch: Đi với người thì nói tiếng người, đi với ma thì nói tiếng ma). Ý chỉ những người tài giao tiếp, biết cách ứng biến, ứng xử tùy tình hình.
Lý Triệu có được thứ mình muốn lập tức bỏ Lâm Dĩ nam ở lại, lúc gã sắp đi, Lâm Dĩ Nam hoảng sợ túm lấy tay Lý Triệu, y sợ hãi nói: “Đừng, đừng bỏ tôi lại.”
“Dĩ Nam ngoan.” Lý Triệu như đang dỗ một đứa bé, gã đưa tay chạm vào mặt Lâm Dĩ Nam, ghé vào tai cậu thì thầm: “Nếu nhớ tôi thì em hãy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ trở lại.”
“Lý Triệu!” Giọng Chu Thanh Sinh đầy phẫn nộ: “Cậu nên đi rồi.”
“Được được được, tôi đi đây.” Lý Triệu cười giả lả, gã đứng thằng người, như đang khiêu khích Chu Thanh Sinh: “Nhưng nếu Nam Nam của cậu nhớ tôi, cậu phải gọi cho tôi đấy.”
“Cút.”
Lý Triệu đi rồi, Lâm Dĩ Nam cũng không nói gì nữa, dù cho Chu Thanh Sinh có hỏi thế nào y cũng không lên tiếng.
“Không cần ép buộc đâu.” – 059 đề nghị “Từ từ rồi cũng ổn.”
059 đứng phía sau Chu Thanh Sinh, vươn tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Thưa ngài, ngài không cần phải thấy tội lỗi.”
Nghe 059 nói, dường như Lâm Dĩ Nam nhận ra bên cạnh còn có một người khác, y giương mắt nhìn 059, vừa thấy mặt của cậu, y lại bắt đâu trở nên sợ hãi: “Quỷ, quỷ!”
“Không có quỷ.” Lâm Dĩ Nam vừa gọi, Chu Thanh Sinh đã lo lắng, hắn xua tay về phía sau, ảm chỉ cho 059 đi khỏi đây trước.
Vào thời điểm này, 059 trở nên rất thông minh. Cậu không nhiều lời thêm mà đi g đến phòng chứa đồ, cậu biết, chỉ nơi đó mới thuộc về cậu.
Tác giả: Lý Bất Hỏa
Nhưng lúc rời đi cậu không kìm được lòng mà liếc nhìn hai người họ qua khe cửa, Lâm Dĩ Nam tự đầu lên vai Chu Thanh Sinh, cảm xúc đã ổn định trở lại, Chu Thanh Sinh vỗ về sau lưng y, không ngừng nói hai tiếng “Không sao”, có lẽ là hắn sợ Lâm Dĩ Nam không tin, hoặc có lẽ là tìm được người hắn vô cùng trân quý về, Chu Thanh Sinh vừa nói vừa đặt nụ hôn lên trán Lâm Dĩ Nam.
Sự dịu dàng ấy của Chu Thanh Sinh là sự dịu dàng mà 059 chưa từng cảm nhận được, lần đầu tiên 059 thấy oán hận vì Chu Thanh sinh đã thiết lập thất tình lục dục[*] vào trong cậu, nếu không, vì sao trái tim cậu lại đau đến nhường này?