Hàng Xóm Đào Hoa

Chương 18: Lời từ biệt khó nói ra




Tôi là Hoàng Thiên Khánh. Tôi có một cô hàng xóm đáng yêu, rõ ràng là bằng tuổi nhau mà lúc nào cũng thích ra vẻ người lớn cả, trông vừa tức cười cũng rất thú vị. Cô ấy tên là Tường Như. Trong mắt người ngoài, Tường Như chỉ là một nữ sinh rất đỗi bình thường, không có gì đặc biệt cả nhưng đối với tôi cô ấy là đặc biệt nhất. Tường Như học tập chăm chỉ, lễ phép, hiền lành, có cá tính cũng có ước mơ riêng. Cô ấy hiểu biết sự tình, làm việc gì cũng suy tính đâu đó, không có xốc nổi như tôi. Cô ấy chính là kiểu nữ sinh thoạt nhìn thì bình thường, mờ nhạt nhưng thế giới nội tâm lại phong phú muôn màu.

Chúng tôi cứ thế lớn lên bên cạnh nhau, cứ thế nảy sinh tình cảm với cô ấy. Tôi thích cô ấy nhưng lại chẳng dám mở lời. Bởi vì trong mắt cô ấy tôi như một thằng choai choai, cái gì cũng không hiểu, không nhận ra được tâm tư của cô ấy nên ánh mắt lúc nào cũng hướng đến mấy nam sinh khác, chỉ xem tôi như một người bạn không hơn.

Nên tôi lo sợ, tôi chùn bước. Bởi vì tôi sợ nếu tỏ tình thất bại, tôi sẽ mất luôn tình bạn quá đỗi đẹp đẽ này. Mà tôi không muốn vậy chút nào nên cứ luôn dè dặt không thôi. Sau đó, tôi cố gắng biến mình thành một kiểu nam sinh mà bất kỳ nữ sinh nào cũng ao ước. Tôi cố ý nhờ Tường Như làm quân sư cho tôi tán tỉnh mấy nữ sinh khác. Một là đến chứng minh mị lực của mình với cô ấy, hai là để cô ấy thấy ghen, từ từ yêu thích tôi. Nghe rất ấu trĩ nhưng tôi cũng chẳng còn cách nào tốt hơn cả.

Tường Như luôn miệng mắng tôi là thằng ngốc, không hiểu được tâm tư của nữ sinh. Nhưng chính cô ấy cũng chẳng khá hơn tôi là bao khi không nhận ra tôi thích thầm cô ấy đã lâu. Rồi cô ấy nói với tôi, cô ấy thích một thằng khác bên lớp 12A8. Tim tôi như vỡ vụn vì người mà mình thương đem lòng thích một người khác, sau đó hào hứng nói với mình rằng cậu ta cũng có chút tình cảm với cô ấy.




Thân là kẻ tương tư, làm sao tôi có thể để chuyện này xảy ra được?

Thế nên tôi lặng lẽ báo chuyện này cho chủ nhiệm lớp 12A8, thành công cắt đứt mối lương duyên chưa thành này. Dù mấy ngày sau đó, Tường Như đều trưng cái biểu cảm như đưa đám trước mặt tôi, thế nhưng tôi không thấy hối lỗi mấy, căn bản cái thằng 12A8 không xứng với cô gái của tôi.

Hai chúng tôi vẫn tiếp tục đi bên cạnh nhau, tiếp tục cười đùa, ngày tháng đó cứ ngỡ sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế. Rồi Vũ Gia Nghi xuất hiện. Tôi phải thừa nhận, trong một thoáng tôi bị sự lạnh lùng lẫn khí chất đó thu hút. Vũ Gia Nghi xinh đẹp, kiểu vừa nhìn đã ấn tượng ngay, lại rất làm cao nên thành công thu hút mấy tên nam sinh khác. Tôi nhìn qua Tường Như da dẻ mịn màng, tay cầm ly nước mía hút lấy hút để tỉnh bơ mà cảm thấy buồn cười. Hay là, tôi liều một lần xem sao? Nếu có thể đến bên Vũ Gia Nghi, tôi với Tường Như vẫn có thể làm bạn.

Thế nên tôi gặp Tường Như, cố ý để cô ấy giúp tôi tán đổ Vũ Gia Nghi. Chỉ kỳ lạ một điều là bình thường Tường Như rất dễ chịu, rất sẵn lòng giúp đỡ tôi trong mấy trò này nhưng lần này lại chần chừ mãi chẳng chịu giúp. Nghĩ đến đó, lòng tôi hớn hở như mở cờ trong bụng. Tôi đoán chắc cuối cùng cô ấy cũng thích tôi rồi nên mới ghen với Vũ Gia Nghi như vậy, nào ngờ lúc tôi chuẩn bị tỏ tình thì cô ấy lại đồng ý giúp.

Cái khỉ gió gì vậy chứ? Đùa nhau à?

Thế là dù tức lắm, không cam tâm nổi nhưng tôi vẫn cắn răng diễn tiếp vở kịch này. Nhưng Vũ Gia Nghi đó thông minh hơn bọn tôi nhiều, cô ấy nhanh chóng hiểu ra tôi chỉ làm quen cô ấy để đỡ đạn thôi. Lúc Tường Như rời khỏi quán trà sữa, tôi cũng giả bộ bối rối xong về nốt chứ không ở lại với Gia Nghi. Tôi cố ý đợi Tường Như đi vệ sinh giữa tiết để hút thuốc, để cô ấy thấy Vũ Gia Nghi không tốt, đừng có đẩy tôi vào vòng tay của cô ta chứ!

Vũ Gia Nghi đó không hiền lành gì, cô ấy nói hoặc là tôi đích thân nói cho Tường Như rằng tôi và cô ta đang quen nhau, hoặc, cô ấy sẽ nói cho cả trường biết để biến Tường Như thành tội đồ vì đã tạo cơ hội gán ghép hai đứa tôi với nhau.



Đê tiện! Lần đầu tiên trong đời, tôi phải nhủ với lòng là không được đánh con gái!

Cuối cùng, vì bảo vệ Tường Như mà tôi ngậm ngùi làm mặt phơi phới đến gặp cô ấy, nói rằng tôi đang quen với Gia Nghi. Đôi mắt thoáng buồn của cô ấy khiến tôi đau lòng không thôi. Tôi cắn răng chịu đựng, nhất định sẽ có lúc tôi khiến cô ấy yêu tôi.

Nhưng chuyện này chưa xong thì chuyện khác đã ập đến. Ba mẹ của Tường Như đã ly hôn, thế nhưng lại giấu cô ấy lâu như vậy! Tôi nhìn thấy Tường Như đau lòng đến độ không thể bật khóc mà lòng như bị ai đó xé toạc ra. Lúc ngồi trên xe quay về, tôi thề với lòng sẽ dùng hết sức để yêu thương cô ấy.

Trời không phụ lòng người, chúng tôi đều thi được kết quả không tồi và có thể đậu Đại học tốt. Tôi vốn dĩ đã lên kế hoạch sẽ cùng cô ấy cố gắng phấn đấu nơi đất khách quê người, rồi tôi sẽ chứng minh cho cô ấy thấy tôi không phải một thằng ngốc, tôi vẫn luôn hiểu được tâm tư của cô ấy.

Thế nhưng, Tường Như nói với tôi cô ấy phải đi đến Mỹ không biết bao giờ mới quay về.

Tôi đã quyết định nói rõ với Vũ Gia Nghi, sau đó chạy như bay đến bên cô ấy để thổ lộ nhưng có vẻ đã quá muộn. Chúng tôi không thể kháng cự lại tình thế này, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời xa.

Tôi đến sân bay Tân Sơn Nhất, ngồi trên lầu nhìn bóng dáng cô hàng xóm thân thuộc loay hoay làm thủ tục check in, tôi muốn lao đến ôm lấy cô, xin cô ấy đừng rời đi nhưng tôi lại chùn bước. Tường Như đã liên tục nhìn điện thoại như đang chờ đợi thứ gì. Thứ cuối cùng còn sót lại trong tầm mắt tôi chính là cái thở dài não nề cùng ánh mắt bất lực, chất chứa đầy mất mát. Tôi cắn răng, nhắn cho cô ấy một dòng tin ngắn ngủi: "Nhiên, tôi sẽ chờ em!" Tầm một tiếng sau đó, điện thoại của tôi vang lên, một dòng tin nhắn khiến mắt tôi như dâng lên một tầng sương nhạt:" "Có duyên ắt sẽ gặp lại. June, sống tốt nhé!"



Ừ, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Tạm biệt em, người trong lòng tôi!
HẾT

Lời của tác giả

Có người nói, tác phẩm này của tôi rất mơ hồ. Cả nam chính và nữ chính đều khiến người đọc không hiểu rõ được tình cảm của họ dành cho nhau. Tôi nhất thời cũng không biết giải thích làm sao. Câu chuyện này tuy là hư cấu nhưng tình cảm trong đó là của chính tôi. Tôi và người đó từng thổ lộ quá muộn màng, cuối cùng lại mơ hồ không dám tin tưởng. Chúng tôi cứ mập mờ thật lâu giữa ranh giới tình yêu – tình bạn, thật lâu cũng không dám nói với đối phương.

Có lẽ, đây chính là tình cảm của tuổi trẻ. Thế nên về sau, khi đem lòng mến ai, tôi thường gạt bỏ hết ngượng ngùng, mạnh dạn thổ lộ. Dẫu cho bị từ chối, cũng đỡ hơn là hối tiếc cả đời.

Cảm ơn tất cả các bạn đã đọc đến dòng cuối cùng của tác phẩm này. Hẹn các bạn ở một dự án mới trong thời gian gần nhất nhé!

Yêu thương.