Hàng Xóm Mù Của Tôi Là Kẻ Sát Nhân

Chương 4




16.

Tôi không thể đứng vững, đôi chân trở nên mềm nhũn.

Tôi biết rằng trong tình huống này mình phải giữ bình tĩnh nhưng nỗi sợ đã chiến thắng mọi thứ, tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Bên ngoài cửa sổ, bất chợt một tia sáng trắng lớn loé lên.

Tiếp theo là một tiếng sấm sét lớn, vang dội như tiếng bom nổ.

Tiếng sét khiến tôi tỉnh táo một chút, đầu óc tôi lúc này như bắt lấy một chiếc phao cứu sinh.

Âm thanh!

Chỉ cần lắng nghe.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rằng ông ta vẫn là một người mù!

Tiếng sấm vẫn còn đang gầm rú.

Tôi không do dự, lập tức di chuyển cơ thể, bước lên đầu ngón chân, lùi ra khỏi phòng ngủ.

Lưỡi dao của anh ta vừa lướt qua bức tường mà tôi vừa tựa vào.

Tiếng sấm đã dần dần xa dần, tôi đứng đó, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Rất may mắn, đêm nay là một đêm có sấm sét.

17.

Tiếng sét hoàn toàn biến mất không còn nghe thấy nữa. Khoảng cách từ nơi tôi đứng đến phòng khách, vẫn còn một quãng.

Tôi biết chỉ cần chờ đợi một tiếng sét nữa. Lợi dụng tiếng sét để che giấu, tôi sẽ chạy thoát ra ngoài.

Tôi muốn chạy thoát thân!

Nhưng anh ta… anh ta cũng bất ngờ dừng lại.

Anh ta vươn tay, sờ lên bức tường.

Trên đó, dính đầy mồ hôi của tôi.

Đôi chân tôi cố gắng không run rẩy.

Những giọt mồ hôi từ trán tôi lăn dài nhưng tôi không còn tâm trí nào mà để ý tới, chỉ nghe thấy tiếng nó rơi xuống đất.

Trong đêm tĩnh lặng như tờ, tiếng rơi vô cùng rõ ràng.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

"Chạy!"

18.

Tôi chạy trần chân trên sàn, điên cuồng lao về phòng khách.



Cơn đau dữ dội ở phần dưới bụng dường như biến mất.

Tôi biết lúc này cơ thể tôi đang cố gắng hết sức để sống sót.

Mỗi cơ quan trên cơ thể, mỗi khối cơ, đều đang làm việc điên cuồng để tôi tiếp tục sống.

Tiếng bước chân đang đến gần.

Tôi gần như không còn sức để nghiêng mình sang một bên.

Con dao từ phía sau đâm vào, cạo xước qua áo tôi.

Tôi mất thăng bằng, ngã xuống sàn, lăn ra xa.

Bản năng tôi sờ xuống bụng, không có vết thương, chỉ là áo bị xước.

Hắn lại một lần nữa lao về phía tôi.

Tôi không có thời gian để thở, vội vàng bò dậy.

Cửa ở ngay trước mắt, cửa ngay trước mắt!

Tôi không bận tâm đến mọi thứ, kêu lên "có trộm!"

Lập tức lao về phía cửa.

Giống như cơn gió cuốn phăng tôi.

Tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa thì ngay lập tức cảm thấy một sức mạnh khổng lồ bóp chặt cổ họng tôi.

Cổ họng bị siết chặt, tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cảm giác ngạt thở.

Ý thức dần mờ đi.

Tôi bị kéo lê về phía sau, bất lực nhìn tay nắm cửa càng lúc càng xa.

19.

Tôi tỉnh dậy từ trạng thái bất tỉnh, trong bóng tối, nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Tôi đang ở trong phòng tắm của nhà mình.

Chân tay tôi đều bị trói chặt. Một dải vải được thắt chặt quanh cằm, siết rất sâu vào miệng tôi, mùi máu tanh nồng nặc.

Tiếng động nhỏ bé vang lên.

Dần dần tôi thích ứng với bóng tối và lấy lại được thị giác.

Đó là người đàn ông mù, hắn ta đang trải một tấm nhựa lên sàn nhà, giống như tôi đã thấy trong phim, để tiện dọn dẹp máu.

Tôi hoảng sợ và vùng vẫy, miệng bị siết chặt, chỉ phát ra những tiếng ú ớ mơ hồ.

Hắn nghe thấy tôi tỉnh lại. Tiến lại gần tôi, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng ngửi cái gì đó.



"Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã nhận ra mùi này." Hắn nói.

Cái gì?

"Cô đã mắc một sai lầm." Hắn thì thầm.

"Cô có mùi của kẻ bỏ rơi con non."

Tôi cố gắng lắc đầu, muốn lui về sau, nhưng không thể cử động.

Trong tay hắn có một con dao, chuẩn bị đâm vào bụng tôi qua lớp quần áo, một cảm giác đau nhức nhói.

"Cô chỉ là một con mèo, cô không thể làm gì được."

"Cô chỉ là một con mèo không đáng giá gì..."

Cứu mạng...

Cứu tôi với...

Tôi bất lực trong nước mắt.

Từ phòng khách, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

20.

"Đây là nhà của ai vậy?"Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, là của Lục Vũ.

Người mù bất giờ đứng im như tượng đá, chìm trong sự tịch mịch đến tuyệt đối.

Đồng tử của tôi co lại.

Tôi biết nếu muốn sống sót, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của tôi.

Tôi bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, bất cứ tiếng động nào cũng có thể khiến Lục Vũ nghe thấy.

Nhưng người mù kia đã giữ chặt lấy cơ thể tôi.

Những nỗ lực yếu ớt của tôi để vùng vẫy, tiếng khóc mơ hồ vang qua cánh cửa, yếu ớt đến mức khó có thể nghe thấy.

Cuối cùng, trong lúc vùng vẫy, tôi cảm nhận được sự đau đớn ở phía sau hông khi đụng phải thành bồn cầu.

Tôi tìm điểm tựa để lấy sức mạnh.

Tôi đã dùng hết sức lực của mình, hất mạnh lên chạm vào chân anh ta.

Anh ta mất thăng bằng, dao động và ngã xuống phía bồn rửa tay.

Nhưng một tia sáng chói loà làm tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiếng sấm lớn, vang dội khắp bầu trời.

Anh ta va vào bồn rửa, kéo theo hàng loạt những đồ trang điểm trên đó rơi xuống.

Nhưng mọi tiếng động đó bị tiếng sấm đinh tai nhức óc che phủ hoàn toàn