Hành Lang Hai Lớp

Chương 37: Tiệm Internet Bất Ổn




Trí đến trước cổng nhà Việt Chinh vào một sáng Chủ Nhật khi trời vẫn còn se lạnh. Mấy cánh hoa giấy vẫn còn đọng vài giọt sương, dưới cái nắng đầu ngày những cánh hoa tím tím đỏ đỏ ấy như được điểm xuyến thêm những hạt pha lê lấp lánh. Trí đứng tựa vào chiếc xe đạp, mắt nhìn kĩ những giọt sương trên cánh hoa kiên nhẫn đợi Việt Chinh. Cậu luôn muốn đến sớm hơn giờ hẹn của cả hai như thế, vì luôn thích cảm giác được chờ và chính mắt mình nhìn thấy cái dáng nhỏ nhỏ cười thật tươi chạy về phía mình.

Mặt trời càng lên cao hong khô những giọt sương sớm, Trí vẫn chăm chú ngắm nhìn quá trình tan sương trên những chiếc hoa giấy. Bên phía hàng râm bụt xanh rì như thường ngày phát ra mấy âm thanh sột soạt, ba Việt Chinh lại ló đầu lên hỏi thăm cậu thanh niên:

"Hai đứa hẹn nhau mấy giờ? Chứ chú thấy Việt Chinh còn chưa tỉnh ngủ đấy!"

Đến giờ này thì Trí đã luyện tốt kĩ năng không hoảng hốt, không giật mình, không lo sợ trước vị phụ huynh cứ bất chợt xuất hiện này rồi. Cậu đứng thẳng người rồi cúi đầu chào ba Việt Chinh: "Con chào chú ạ."

Ba Việt Chinh cười tươi đáp lại, thi thoảng ông thấy thằng nhóc trước mặt vừa đẹp trai vừa ưu tú, chẳng có gì để chê, nhưng thi thoảng lại thấy thằng nhóc này ngoài cái đẹp trai và ưu tú thì có nhiều cái khiến ông không hài lòng mà chẳng biết không hài lòng về vấn đề gì. Có lẽ vì đây là người khiến con gái ông yêu sớm nên cảm xúc đối với cậu thanh niên trước mặt lúc tốt lúc không.

"Con có lạnh không? Hay vào nhà ngồi nhé?" Ba Việt Chinh nhìn Trí chỉ mặc chiếc áo sơ mi khi trời đã chuyển lạnh liền tốt bụng hỏi, nhưng ông lại chẳng có hành động mở cổng như lời mời.

Trí cười từ chối: "Không sao đâu ạ, con đứng đây chờ là được rồi ạ."

Ba Việt Chinh cười ha ha rồi lại hỏi: "Hôm nay hai đứa hẹn nhau đi đâu đấy?"

"Tụi con lên trường cùng các bạn khác ôn bài ạ."

"Ôi học cả tuần rồi không đi đâu chơi cho thư giãn đầu óc, dạo này Việt Chinh trông như sụt cân rồi, mấy đứa học gì nhiều thế." Nghe tụi nhỏ Chủ Nhật vẫn tiếp tục học, ba Việt Chinh nhăn mày không đồng ý.

Trong đầu Trí chạy lại mấy dòng tin nhắn hôm qua Việt Chinh than thở dạo này lại tăng lên một ký, sợ mặc áo dài không vừa nên nhất quyết từ hôm nay phải giảm cân. Nhưng phụ huynh nói sao thì cậu sẽ lái theo cho phụ huynh vừa lòng:

"Hình như ốm hơn thật ạ. Tụi con cùng nhau ôn tập mấy đề thi chuyên rồi sẽ ra ngoài ăn ạ."

Trí đứng ngược nắng, lúc này ánh mặt trời chiếu vào khiến cậu tỏa sáng đến chói mắt. Ba Việt Chinh hơi nheo mắt nhìn cậu thanh niên cao hơn cả mình, trong lòng càng cảm thấy có cảm tình với đứa nhỏ có nhan sắc lại có tình yêu với con gái mình. Từ năm ngoái ông đã thấy thằng nhóc này thật tình với Việt Chinh rồi, thêm một năm tình cảm trong đáy mắt kia lại càng thêm rõ. Người ta luôn bảo đôi mắt không hề biết nói dối, thằng nhóc chưa bao giờ che giấu điều đó với con gái ông cả.

Người lớn người nhỏ nói thêm một hai câu thì Việt Chinh từ trong nhà lật đật chạy ra cổng, vừa thấy Trí cô nàng đã tươi rói vẫy tay chào. Chỉ mất vài giây để Việt Chinh mở cánh cổng trắng và xinh xắn đứng ngay trước mặt Trí.

Trí cũng chẳng kiềm được dáng vẻ nghiêm túc trước mặt phụ huynh, cậu cười đến cong cả mắt, tự nhiên cầm lấy chiếc túi vải từ tay Việt Chinh.

Biết người trước mắt đã đến từ sáng sớm lại chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi đơn giản vào mùa đã trở lạnh, Việt Chinh đưa tay chạm vào tay Trí kiểm tra nhiệt độ, lòng bàn tay người đối diện to hơn tay Việt Chinh rất nhiều, nhưng lại chẳng có một chút hơi ấm. Việt Chinh chau mày không vui, càng siết chặt tay mình hơn để truyền cái ấm áp vào da thịt của Trí.

Hai đứa nhỏ hoàn toàn xem ba Việt Chinh là người tàng hình!

Vị phụ huynh đứng sau hàng râm bụt cảm thấy mình bị tổn thương rất nhiều, ông có thể không cao bằng thằng nhóc đứng trước cổng nhưng bề ngang ông hoàn toàn tự tin mình hơn hẳn người ta. Ấy thế mà đứa con gái rượu ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa không bỏ ông vào mắt dù chỉ một giây nào!

Ba Việt Chinh mím môi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, tự nhiên ông cảm thấy cái thằng nhóc này gai cả mắt.

"E hèm!"

Cái hắng giọng đầy vị chia cắt cuối cùng cũng vang lên, Việt Chinh giật mình rút tay mình ra khỏi tay Trí vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhỏ không biết ba mình đứng ở đây tự bao giờ.

Việt Chinh giấu hai tay ở sau lưng, cúi đầu né tránh cái nhìn của ba, giờ nhỏ chẳng biết phải nói gì cho phải.

Ba Việt Chinh lắc lắc đầu, ông cảm thấy dạo này giá trong nhà cứ vơi nhanh đi đều có lý do cả.

"Hai đứa đi cẩn thận, nhớ ăn uống đầy đủ vào, rồi tranh thủ về sớm nữa." Cuối cùng ông cũng chẳng nói gì nhiều.

Hai đứa nhỏ rối rít chào người lớn rồi cùng nhau rời đi trên chiếc xe đạp của Trí.

Lúc đến trường Ý Lan và Nhật Luân đã bày đủ thứ đồ ăn sáng trên bàn, cả bốn đứa nhanh chóng lấp đầy chiếc bao tử rồi bắt đầu tập trung vào những tờ đề xếp chồng trên bàn học.

Cả phòng học chỉ vang lên tiếng ma sát bút và giấy, thi thoảng là tiếng lật trang sách, bốn đứa trẻ đặt hết sự tập trung vào bài vở, vô cùng nghiêm túc với việc học đã được đặt mục tiêu trước đó.

Tốc độ đọc và giải đề của Trí và Nhật Luân rất nhanh, cách hai chàng trai cứ viết đáp án liên tục xuống giấy và đổi đề khiến Việt Chinh và Ý Lan hơi ngộp. Hai cô bạn không hẹn mà ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó lại không hẹn mà thở dài thườn thượt.

Nhìn thấy người bên cạnh đang tập trung lại bị tụt tinh thần, Trí ngừng viết quay sang hỏi: "Sao thế? Bạn mệt rồi à?"

Việt Chinh lắc đầu, đưa hai tay xoa nhẹ thái dương, phía đối diện Ý Lan một tay chống cằm một tay gõ gõ xuống mặt bàn thắc mắc: "Hình như nếu bỏ ra một trăm phần trăm sự nổ lực thì nam giới sẽ luôn vượt trội hơn nữ giới đúng không?"

Nhật Luân lật một tờ đề lắc đầu trả lời: "Không phải đâu."

"Rõ ràng hai bạn là một cái gì đó vượt quá xa so với bọn này." Ý Lan hết nhìn sang Nhật Luân rồi nhìn sang Trí nói tiếp.

Trí nhận ra Việt Chinh và Ý Lan bị tốc độ giải đề của mình và Nhật Luân làm hoang mang nên cũng cười và từ chối ý kiến trước đó của cô bạn lớp trưởng kế bên, cậu nói: "Có thể bọn mình nhạy với những kiến thức này thôi, chứ nhiều lĩnh vực khác nữ giới vẫn rất xuất sắc và vượt trội hơn cả nam giới. Nhưng vấn đề ở đây không phải là giới tính, bất kì ai đều có thể trở nên ưu tú và vượt trội nếu họ cố gắng, và đi kèm với những quyết định thông minh nữa."

Ý Lan gật gù đồng ý với những gì Trí nói, nhưng khi nhìn lại đống đề của hai người con trai ngồi đây cô bạn lại không khỏi cảm thán sự tài giỏi của mấy thằng chịu học hành.

Việt Chinh nằm dài ra bàn nhìn sang Trí đang rất đẹp trai khiêm tốn về cái tài giỏi cậu ấy đang có, đôi mắt cứ hiện rõ sự ngưỡng mộ dành cho người bên cạnh.

Bốn đứa nghỉ giải lao một chút trước khi quay lại với những tờ đề, lúc này điện thoại Ý Lan và Việt Chinh nhảy thông báo tin nhắn liên tục từ nhóm chat giữa cô chủ nhiệm và cán sự lớp. Hai đứa cùng nhau mở điện thoại đọc tin nhắn rồi đưa mắt nhìn nhau. Trí nhạy bén nhìn biểu cảm hai cô bạn liền hỏi: "Có chuyện gì à?"

Ý Lan lướt lại mấy dòng tin nhắn của cô nói ngắn gọn: "Mấy thằng con trai trong lớp dạo này mê game đến độ sa sút thấy rõ, cô bảo tụi mình làm công tác tư tưởng giữa bạn học với nhau trước."

Nhật Luân vừa thoát khỏi màn hình game từ điện thoại lên tiếng: "Thật ra hầu hết con trai tụi này đều vừa học vừa chơi cả."

Trí cũng gật đầu đồng ý với Nhật Luân, cậu cũng chơi game chứ không phải cứ cắm đầu vào sách vở.

"Không giống kiểu chơi giải trí, giảm căng thẳng như bình thường đâu." Ý Lan lắc đầu nói lại. "Hình như mấy thằng lớp mình cứ sau giờ học là ra tiệm net ngồi cả ngày ấy."

"Cô bảo là có giáo viên bộ môn nhắn thi thoảng các bạn ấy cúp học thêm luôn ấy." Việt Chinh vẫn chăm chú vào nhóm chat lên tiếng. "Chắc tụi mình không tiếp tục buổi này được nữa đâu, cô bảo sáng nay có lớp học thêm Lý mà mấy thằng lớp mình lại chẳng thấy đâu, gọi thì không bắt máy, có đứa bảo trước khi đến nhà cô thấy tụi nó rẽ vào tiệm net nên cô nhờ tụi mình đi xem thử." Việt Chinh tắt màn hình điện thoại nói tiếp.

"Ừ đi xem sao." Ý Lan nhanh tay xếp gọn mấy tờ đề và sách vở vào túi, đối với việc liên quan đến bạn cùng lớp hay lớp học chưa bao giờ cô nàng xem nhẹ và hành động chậm chạp cả.

"Để tụi mình đi cùng, hai người là con gái vào mấy quán net mà toàn tụi cắm đầu chơi game cũng không ổn lắm đâu." Nhật Luân cũng bắt đầu dọn sách vở của mình vào balo rồi lên tiếng đề nghị.

Ý Lan và Việt Chinh cũng không từ chối, những chỗ như thế hai đứa tụi nó vào cũng ngại và sợ.

Bốn đứa đạp xe lên tiệm internet theo lời cô nói, ở đây là một con hẻm vắng người, chẳng thấy người dân hay xe cộ đi lại, Trí đòi dừng xe cách tiệm net một khoảng rồi dặn Việt Chinh và Ý Lan đứng ở ngoài đây chờ, còn cậu và Nhật Luân sẽ vào đấy xem. Hai đứa con gái cũng không nói nhiều mà đồng ý ngay.

Trí và Nhật Luân bước vào tiệm internet liền bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng từ những chiếc màn hình nổi bật lên trong sắc tối. Bên trong tiệm này khá rộng, cả hai cậu thanh niên nhìn một lượt chẳng thấy rõ được mặt ai. Trí nhìn quanh cả tiệm một lượt rồi bước vào sâu hơn. Tiếng thao tác bàn phím và mấy câu đối thoại qua lại từ mấy người trong tiệm này khiến Trí hơi nhăn mày, dường như đây là một ổ game - nơi những chiếc màn hình máy tính tóm chặt đôi mắt mấy thanh niên chỉ tầm tuổi cậu.

Cả Trí và Nhật Luân cố gắng nhìn kĩ từng khuôn mặt xem có thằng nào bên A1 hay không, hai cậu trai định đi vào sâu bên trong hơn thì phía ngoài vang lên một câu khá chói tai của một thằng ất ơ nào đó mới vào tiệm:

"Ê anh em, tao vừa thấy hai đứa con gái ng*n cực đứng ngoài kia!"

Trí và Nhật Luân cau chặt đôi mày quay người lại. Thằng ất ơ đấy lại tiếp tục: "Ai cho tao mượn ít tiền ra rủ hai em vào ngồi cạnh cổ vũ, có khi tao lại thắng được trận hôm nay."

Vừa dứt lời cả đám đang cắm mặt vào màn hình lại nhiệt tình hùa vào lời nói của thằng ất ơ đấy, lời lẽ dơ bẩn cứ thế được đám thanh niên ngồi ở đây nói ra như một trò đùa đơn giản.

Trí tìm đến thằng ất ơ vừa mới khởi động máy tính, cậu gõ nhẹ xuống mặt bàn rồi lên tiếng: "Chơi game thì chỉ việc chơi game thôi, hoặc là không nói gì, hoặc là ăn nói cho đàng hoàng về người khác."

Trí nghĩ có lẽ mình không nên nhiều lời với một số thành phần ở đây, nhất là loại người mở miệng chẳng có một từ ngữ tốt đẹp nào, nhưng đối tượng thằng ất ơ này nói đến là Việt Chinh và Ý Lan, cậu không bỏ ngoài tai được chuyện này.

"Mày là ai? Mày muốn gì? Ai cho mày dạy đời tao?" Thằng ất ơ chưa gì đã sửng cồ lên.

Tên này đứng dậy khỏi ghế, hung dữ to tiếng với Trí còn đưa tay đẩy vai cậu một cái. Trí bước lùi vài bước vì cái đẩy có chút lực, cậu không giữ được bình tĩnh mà đưa tay đẩy mạnh thằng ất ơ một cái khi đã đứng vững, cái đẩy này khiến thân hình gầy gò thằng ất ơ ngã nhào về phía một thằng khác đang hăng say đánh trận gần đó. Vì cú ngã của thằng ất ơ khiến thanh niên đang đi gần đến chiến thắng lệch hẳn người khỏi màn hình và bàn phím, cơ hội trong vài giây đó bị bên địch cướp mất. Thanh niên chơi game kia chửi thề một câu, khuôn mặt vặn vẹo nhìn thằng ất ơ rồi tiếp tục chửi rủa.

"Thằng nhãi đó xô tao!" Thằng ất ơ tức điên chỉ về phía Trí hét lên.

Thanh niên chơi game cùng đồng bọn đồng loạt đứng dậy nhìn Trí như muốn ăn tươi nuốt sống, tụi nó cứ liên tục văng tục khiến tai Trí đau nhói cả lên.

"Tại mày mà tụi tao thua một vố lớn, một là đền bù cho bọn tao, hai là để cái xác mày lại." Một thằng nào đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Trí hăm doạ.

Trí nhếch môi cười, quay người nhìn Nhật Luân hất nhẹ cằm ý bảo cậu lớp trưởng đứng gần mình một chút.

Đền bù tiền bạc gì đó tất nhiên là không có cửa, để lại cái xác thì càng là chuyện hoang đường. Đám thanh niên trong tiệm internet cũng nhận ra được hai thằng nhóc trong sáng sủa này không ng* mà bỏ tiền ra cho tụi nó, nhưng nhào vào đánh thì tụi nó lại có chút... ái ngại. Xét về ngoại hình thì hai thằng nhóc này cao to hơn hẳn mấy thân hình gầy nhom vì bị game hút hết chất vào màn hình.

Có lẽ cái vì cái vẻ ngoài sáng chói ánh hào quang nam chính nên cả mấy chục thằng trong tiệm net cứ dè chừng cả hai, chẳng thằng nào dám xông lên. Tụi nó sợ hai đứa cao nghều này là cao thủ ngầm, ra vài chiêu là tụi nó không băng đầu cũng phải bó bột tay chân.

Nhật Luân ngó trước ngó sau, nhìn trái nhìn phải, trong đầu cậu đã chạy sẵn cái kết với tình huống "ba đánh một không chột cũng què" ở đây rồi. Cậu ghé sát vào tai Trí nói nhỏ:

"Sợ là phải chạy rồi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
2. Sỹ Đồ Phong Lưu
3. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
4. Thiên Vị Có Một Không Hai
=====================================

"Ừ, sợ gì mà không sợ." Trí gật đầu đáp lại.

"Mày cứ chạy ra trước đi, tao biết cách ngăn tụi này lại rồi." Trí nói với âm lượng chỉ vừa đủ hai đứa nghe.

Nhật Luân cũng không dài dòng chuyện kế hoạch hay sự an toàn này nọ với Trí, cậu tin khi Trí nói ra câu này thì đã có tính toán trước cả rồi. Hai cậu thanh niên giao tiếp bằng mắt trong mấy giây, ngay sau đó Nhật Luân hùng hổ nhào lên xô ngã hai thằng chặn trước mặt mình rồi chạy ra ngoài. Ngay lúc Nhật Luân hành động Trí cũng cầm lấy hai chiếc ghế trống gần đó đẩy mạnh về phía mấy thằng đang kèm sát mình khiến hai ba thằng ngã nhào về phía dàn máy tính. Một loạt âm thanh đổ vỡ khiến cả tiệm internet ồn ào hỗn loạn. Nhân lúc tụi trong tiệm internet vẫn chưa phản ứng lại kịp Trí đã nhảy qua hai thằng bị Nhật Luân xô ngã mà chạy ra trước cửa, sau đó cậu lại dùng hết sức kéo cánh cửa xếp bằng sắt chặn tất cả lại. Nhưng vì có người ngăn cản từ bên trong nên Trí không thể đóng chặt chiếc cửa xếp này lại, cảm thấy đám người bên trong đã bắt đầu lên cơn điên, Trí mới mặc kệ chiếc cửa mà bỏ chạy.

Vì quá gấp gáp nên Trí chẳng để ý đến xung quanh, khi cậu vừa lao ra ngoài lại va phải một người đi xe đạp trên vỉa hè, cú va chạm chẳng nặng cũng chẳng nhẹ khiến Trí choáng váng, trong chốc lát cậu chẳng thể đứng dậy để tiếp tục chạy.

Mà ở phía xa khi Nhật Luân kéo Ý Lan và Việt Chinh chạy trước, cả ba ngoảnh đầu lại muốn xem Trí đã chạy đến đâu lại thấy ngay lúc cậu lớp phó va chạm với người đi xe đạp ngã lăn ra đất. Việt Chinh hốt hoảng thả chiếc xe đạp ngã sóng soài, trong tíc tắc mắt nhỏ đã ngập đầy nước muốn chạy về phía Trí.

"Đừng Việt Chinh!" Nhật Luân nhanh tay kéo cô bạn lại. "Nếu bạn chạy lại càng rắc rối và phiền phức thêm thôi! Ý Lan dẫn Việt Chinh đến đại quán nào ngồi đi, mình quay lại. Cả hai người làm ơn đừng có suy nghĩ quay lại chỗ này!" Nhật Luân đẩy nhanh Việt Chinh về phía Ý Lan, nghiêm túc lẫn nghiêm khắc dặn dò rồi nhanh như cắt chạy ngược về phía Trí.

Việt Chinh cắn chặt môi, hít thở dồn dập nhìn về phía xa - nơi Trí vẫn đang cố gắng ngồi dậy, đôi chân nhỏ chẳng theo mệnh lệnh mà cố gắng chạy về phía đó. Ý Lan hốt hoảng siết chặt cánh tay Việt Chinh lại, khuôn mặt Ý Lan cũng chẳng giấu được nét mất bình tĩnh nhưng vẫn cố gắng can Việt Chinh: "Đừng có lại đó, như vậy càng khiến hai bạn ấy khó khăn thêm thôi, tụi mình rời khỏi chỗ này trước rồi gọi người tới!"

Việt Chinh bật khóc thành tiếng, mặc cho Ý Lan kéo mình đi xa dần, hai chiếc xe đạp cũng bị chủ nhân nó bỏ mặc.

Nhưng sức lực của Ý Lan cũng chẳng hơn Việt Chinh là bao, chỉ mới kéo Việt Chinh được vài bước đã bị cô bạn đang khóc bù lu bù loa kéo ngược lại. Việt Chinh nức nở chẳng nói thành câu: "Làm sao mà bỏ mặc hai bạn ấy được!"

Việt Chinh vùng tay mình khỏi tay Ý Lan chạy về phía Trí.

Từ xa đã thấy một đám đông, Việt Chinh chẳng còn thấy Trí ở đâu nữa, nước mặt Việt Chinh càng chảy nhiều hơn. Trong lòng nhỏ cứ gào thét rằng đừng như thế nữa, đừng làm Trí bị thương, đừng động vào Trí. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của Việt Chinh khiến nhỏ hụt chân mà ngã xuống đất, điện thoại trong túi áo khoác cũng bị rơi ra theo. Việt Chinh đưa tay quẹt loạn xạ trên khuôn mặt cho rõ tầm nhìn, lúc nó nhặt điện thoại đột nhiên nhớ ra mình có lưu âm thanh tiếng còi cảnh sát. Lúc này Ý Lan cũng kịp chạy tới, lớp trưởng đỡ Việt Chinh đứng dậy nhưng chưa kịp làm gì tiếp theo đã bị Việt Chinh kéo vào một góc khuất.

Việt Chinh thút thít mở khoá điện thoại, nhưng nhỏ quá hoảng loạn chẳng thể bấm đúng mật khẩu trên màn hình. Ý Lan giật ngang: "Đọc số!"

"17****"

"Bạn muốn làm gì?"

"Chỗ ghi âm ấy, có âm thanh còi cảnh sát."

Ý Lan chẳng mất thời gian tìm được được mục ghi âm có tiếng còi cảnh sát như Việt Chinh nói, nhỏ bật âm lượng to nhất rồi bấm play. Ngay lập tức tiếng còi inh ỏi vang lên. Để tăng âm lượng Ý Lan cũng dùng điện thoại mình lên YouTube tìm kiếm âm thanh này rồi phát cùng lúc. Chỉ một vài giây tiếp theo đã nghe phía xa có tiếng thúc giục bỏ chạy. Ý Lan ló đầu ra thì thấy một đám người chạy về phía bên kia, còn một đám người với những gương mặt quen thuộc chạy về phía mình. Ý Lan kéo tay Việt Chinh khỏi góc khuất, đám con trai thấy hai đứa con gái lớp mình tự nhiên nhảy ra cùng với âm thanh inh ỏi không khỏi kinh ngạc. Nhưng tụi nó cũng chẳng dành thời gian để tròn mắt há miệng mà kéo luôn Ý Lan và Việt Chinh chạy khỏi khu vắng vẻ này.

Cả đám học sinh ngồi tụ lại ở sân bóng trong công viên.

Lúc này đây ngoài bốn cán sự còn có thêm bốn thằng bên A1, trừ Ý Lan thì hầu như đứa nào cũng có vết thương trên người.

"Lớp trưởng sát trùng giùm nhé?" Một thằng đẩy chai cồn và miếng bông về phía Ý Lan, dáng vẻ của nó chẳng khác gì một con cún con đang vẫy đuôi làm nũng.

Ý Lan đanh mặt đổ cồn ào ào lên miệng vết thương mặc cho thanh niên ấy la oai oái vì đau. Thấy cảnh này mấy đứa còn lại chỉ biết nuốt nước bọt rồi tự xử lý vết thương của mình.

Nhật Luân chỉ bị bầm một vài chỗ, cậu chườm đá nhìn Ý Lan thẳng tay sát khuẩn lên vết thương của mấy đứa A1 mà rùng mình.

Một bên khác Trí là người bị thương nặng nhất, nhưng bây giờ cậu phải vừa dỗ Việt Chinh nín khóc vừa nhẹ nhàng thấm cồn vào tăm bông lau sạch đất cát ở chỗ đầu gối cô nàng.

Cả đám đều biết điều chẳng ai dám hó hé chuyện trong tiệm internet. Mãi đến khi Ý Lan ném chai cồn rỗng vào lại hộp y tế vừa mới mua, nhỏ mới bắt đầu tia ánh mắt về phía đám con trai lớp mình:

"Khai đi."

"Ý Lan à, tụi này có lý do chính đáng hết á!"

Đám con trai A1 cũng từ tiệm internet khi nãy chạy ra.

Tụi nó ngồi tuốt bên trong, nhưng âm thanh va chạm và tiếng la hét thu hút sự tò mò và sự lo lắng nên tụi nó bỏ máy ra ngoài. Gần cửa ra vào là một đống hỗn loạn nào máy tính, nào ghế ngồi ngã lăn ngã lóc, phía ngoài dường như còn có đánh nhau. Tụi A1 tính chuồng đi vì sợ vạ lây nếu bị tóm lại, nhưng tụi nó vừa bước chân ra ngoài đã thấy Trí Đỗ và Nhật Luân lớp bên cạnh bị hội đồng te tua. Hai thằng cán sự bên A2 cũng có đánh trả nhưng Trí trông bị thương khá nặng, mà Nhật Luân cũng chẳng đọ lại được số đông. Thế rồi tụi nó cũng nhảy vào cuộc chiến này.

Chưa cần biết đúng hay sai nhưng bênh người nhà của Việt Chinh và Ý Lan trước rồi tính.

Tụi nó cũng chỉ là mấy thằng học sinh nhưng được cái sống cuộc sống lành mạnh, nên khoẻ hơn cái đám suốt ngày bán mình cho màn hình máy tính đầu óc có chút không tỉnh táo. Trước khi nghe tiếng còi cảnh sát mà Việt Chinh và Ý Lan bật từ điện thoại tụi nó cũng đã áp đảo được tình huống rồi. Đến khi nghe tiếng còi kia thì ai nấy đều muốn tránh phiền phức mà bỏ chạy thôi.

"Vào đấy làm gì cơ?" Ý Lan lượt bỏ hết việc kể công cứu Trí và Luân của đám coi trai, nhất quyết hỏi chuyện trốn học chơi game.

"Chơi game là giả, đi điều tra là thật á." Một thằng đưa tay thề thốt.

"Điều tra cái gì cơ?" Nhật Luân không khỏi thắc mắc.

Một thằng A1 mở điện thoại đọc lại tin nhắn từ từ kể.

Từ hôm Sở Giáo Dục đưa thông báo xuống các trường về việc ôn thi học sinh giỏi thì đám con trai A1 liên tục nhận tin nhắn rủ chơi game từ mấy thằng bên trường ở huyện bên cạnh. Tụi con trai cũng không nghĩ nhiều, có người lập kèo chơi game cũng hay ho, chẳng cần suốt ngày quanh quẩn với mấy người đã quen biết nên cũng đồng ý ngay. Mới đầu tụi nó chơi trên điện thoại những lúc rảnh rảnh như giờ ra chơi, sau lại được rủ vào nhiều thời gian khác hơn như sau giờ học, mấy giờ phải đi học bồi dưỡng,...

"Lúc đầu tụi này cũng bị thao túng tâm lý ấy." Một thằng chợt nói.

Tụi nó có từ chối những giờ phải đi học, nhưng đối phương rất biết cách ăn nói, những học sinh trường bên huyện bên cạnh cứ lấy chính bản thân là ví dụ, nào là tụi nó cũng nó là học sinh, tụi nó cũng lập thời gian biểu để uyển chuyển thời gian vừa chơi vừa học sao cho đầu óc thư thái. Những nhân chứng sống như thế thường khiến tâm lý bọn học sinh dễ siêu lòng, thế dần dần đám con trai A1 cũng thả lỏng mà chơi game nhiều hơn trong vô thức.

Sau một thời gian ngắn chơi quen đội thì tụi học sinh trường bên kia rủ ra quán net chơi cho thoải mái lẫn giao lưu quen biết, tụi A1 cũng thoải mái đồng ý. Lúc đầu tụi nó đến những quán net uy tín, sáng sủa, dần dần tụi nó cứ đổi địa điểm và tần suất muốn gặp nhau cũng nhiều, mà chơi game thôi cũng được lợi ích từ quà tặng đến hiện kim.

"Dù sao tụi này cũng là con trai lớp A1 mà, tụi này nghi nghi có gì đó mờ ám rồi, nên muốn theo đến cùng xem tụi nó tính làm gì."

Trí ngồi im để Việt Chinh sát khuẩn vết thương ở khoé miệng, đợi đến lúc thằng A1 nói câu cuối cậu mới từ từ lên tiếng: "Mang danh con trai A1 mà mãi đến lúc tụi nó rủ chuyển địa điểm chơi game mới nghi ngờ mà còn tự hào à?"

Đám con trai A1: "..."

"Người ta muốn kéo các bạn vào vũng bùn một cách ngu ngốc công khai như thế mà các bạn chẳng cảnh giác gì thế?" Ý Lan vỗ trán cảm thán.

Đám con trai A1: "..."

"Thì ban đầu cũng chơi game cho vui thôi mà," Đám A1 gãi đầu nói nhỏ. "Nhưng trước khi đến quán net tối tăm mịt mù kia thì bọn này nghe lén được một cuộc điện thoại của tụi nó ấy. Giáo viên trường bên kia dặn tụi nó đừng thả bọn này, cứ kèm chặt ở quán net, thành tích của tụi nó nhà trường lo được."

Đến lúc này thì cả Trí, Việt Chinh, Ý Lan, và Nhật Luân mới không khỏi sửng sốt trước những gì mình nghe được.

Chuyện rủ rê, lôi kéo để cùng nhau sa đoạ là chuyện chẳng còn hiếm hoi, nhưng chuyện giáo viên là người lập nên mục đích này và còn chắc chắn chuyện thành tích thì không còn là chuyện nhỏ nữa.

Việt Chinh ôm chặt eo Trí từ phía sau, cậu thanh niên chậm chạp đạp xe về trên con đường quen thuộc trở về nhà. Cả hai đứa trẻ từ khi ở sân bóng kia đã chẳng nói gì nhiều đến tận bây giờ.

"Bạn còn đau không?" Việt Chinh hỏi thật nhỏ.

"Hết đau rồi, đám kia đông nhưng tay chân tụi nó yếu lắm." Trí trả lời chắc nịch.

"Nói dối." Việt Chinh lắc đầu không tin.

"Hết đau thật rồi, những vết thương bạn sát khuẩn đương nhiên phải rát mà, mình nhịn không than gì vì mình sợ bạn lại khóc chứ không phải vì quá đau. Đừng nghĩ nhiều."

Việt Chinh chẳng nói gì nữa, chỉ càng siết chặt vòng tay mình vào eo Trí, cảm giác muốn khóc lại dâng lên tận khoé mắt. Việt Chinh nhắm mắt tựa đầu vào lưng Trí, trong đầu lại chạy đi chạy lại cảnh Trí bị ngã rồi bị đám người xông vào đánh. Việt Chinh hít một hơi thật mạnh nhưng chẳng ngăn được thứ cảm giác nhoi nhói nơi lồng ngực. Thì ra cảm giác đau lòng là như thế.

"Đừng bao giờ bị thương nữa, nhé? Mình chẳng thể hình dung được cảm giác khi ấy hay bây giờ là như thế nào, nhưng mình biết mình sợ bạn bị thương, sợ bạn đau, mình thật sự không chịu nỗi." Việt Chinh nghẹn ngào thỏ thẻ.

Trí rẽ vào con hẻm quen thuộc rồi dừng xe lại, cậu đưa tay gỡ vòng tay đang siết chặt eo mình ra để xoay người đối mặt với Việt Chinh. Người bạn nhỏ cứ lặng lẽ rơi nước mắt đầy mặt, tóc tai bù xù, quần áo cũng bẩn vì cú ngã lúc quay trở lại phía cậu. Trí thở dài, đưa tay lau sạch nước mắt còn vươn trên mặt Việt Chinh, rồi còn chỉnh tóc tai cô nàng gọi gàng lại. Mọi hành động cậu đều nhẹ nhàng hết mức có thể. Xong đâu vào đấy Trí mới ôm chặt Việt Chinh vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Việt Chinh một chiếc hôn thật nhẹ, cậu thủ thỉ:

"Hôm nay mình cảm nhận được một tình cảm còn to lớn hơn tình cảm mình dành cho bạn, khi bạn bỏ ra một trăm phần trăm sự nổ lực chạy về phía mình, mình biết mình phải nổ lực đến rất nhiều lần ngàn phần trăm để trao lại tình cảm ấy."