Hành Lang Hai Lớp

Chương 46: Định Luật Hai Nhiệt Động Lực Học




Cơn mưa cuối Hè gội rửa những oi bức cuối cùng trên nền gạch, những cơn gió dịu êm đầu Thu làm lay động tán phượng xanh rì như chào đón những cảm xúc rạo rực của lũ học sinh nơi sân trường. Trí đèo Việt Chinh trên chiếc xe đạp quen thuộc chạy thẳng vào nhà xe, sau khi làm xong thẻ gửi xe cả hai cùng nhau sóng bước trên sân trường, vai phải Trí đeo balo đen của mình còn tay trái cầm chiếc balo màu vàng của Việt Chinh. Lúc đi ngang qua khối Mười Việt Chinh chợt dừng lại nhìn về phía 10A1 và 10A2, chiếc ghế đá ở hành lang hai lớp vắng tanh, nhỏ nhớ lại năm lớp Mười nơi đó chưa bao giờ yên ắng, dường như bên tai còn văng vẳng lại tiếng cãi nhau của hai lớp. Một cái chớp mắt bây giờ phù hiệu trên chiếc áo dài trắng từ 10A1 đã thành 12A1 rồi.

"Việt Chinh?"

Việt Chinh giật mình quay đầu nhìn Trí vừa gọi mình, cậu nhìn Việt Chinh rồi dời mắt nhìn về phía hành lang khối Mười, "Hoài niệm à?"

"Có một chút." Việt Chinh gật đầu rồi tục bước đi, "Mình cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, thế mà đã lớp 12 rồi."

Việt Chinh nhìn hai đôi chân bước đều từng bước cùng nhau, nhỏ lại một lần nữa nhìn sang Trí, hình như cậu cao lên một chút, khuôn mặt ưa nhìn đã không còn non nớt như hồi mới quen biết, chỉ có mái tóc hệt như Harry Potter phần III và áo trắng quần tây tươm tất thoang thoảng mùi nước xả vải là không hề thay đổi.

Cảm nhận được ánh nhìn từ người bên cạnh, Trí hơi nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

Việt Chinh mím môi ngại ngùng, nhỏ đưa hai tay ôm mặt che đi vệt ửng hồng bên má lắc đầu, "Không có gì, muốn nhìn bạn thôi."

Trí cong môi cười, cả người rộn ràng cùng nhịp tim. Cậu nhìn Việt Chinh lâu hơn một chút, năm tháng đã trôi qua không tính là dài, cả hai cứ bình dị, giản đơn, và cùng nhau trưởng thành, mỗi ngày tự tưới tắm vào chuyện tình cảm một chút ngọt ngào và thấu hiểu. Việt Chinh đã mạnh dạn bày tỏ, tự nhiên nói thành lời những cảm xúc nảy sinh trong lòng, nhưng ngại ngùng thì vẫn ngại ngùng.

Cả hai bước đến hành lang khối 12 đã thấy thủ quỹ hai lớp cầm chổi đứng hai phía, nhỏ thủ A1 khó chịu ra mặt, giọng nhỏ đanh đá cầm chổi chỉ về phía thằng A2: "Cút về bên kia, đừng để tôi quạu lên rồi quét cả ông đi!"

Thằng A2 đưa tay gãi gãi đầu hoàn toàn không sợ lời cảnh cáo của bạn nữ phía đối diện, thậm chí còn bước thêm vài bước về phía trước cất giọng nài nỉ: "Đã bảo là để tôi quét luôn cái hành lang này cho, không cần chia đôi mà."

"Bà đây không cần!" Thủ quỹ A1 trợn tròn mắt cao giọng hơn trả lời, thấy khoản cách hai đứa bị thu hẹp thủ quỹ bước lùi vài bước, sợ yếu thế nhỏ đành í ới gọi vào trong lớp, "Ý Lan ơi! Tụi mày ơi! Ra đây với tao!"

Mấy đứa A1 ngay lập tức ào ra ngoài, Ý Lan còn hốt hoảng hỏi "Có chuyện gì thế?", nghe giọng nhỏ thủ quỹ như là có gì đó nghiêm trọng xảy ra. Thủ quỹ A1 ôm chặt cánh tay Ý Lan chỉ về phía đối diện, "Nó giành dọn vệ sinh hành lang phía lớp mình, tao đuổi mà nó không đi."

Từ năm 11 hai lớp đã chẳng cần chia đôi hành lang gì nữa, tự chúng nó biết giới hạn giữa hai lớp với nhau. Năm nay cũng không xảy ra bất kì trận chiến nào, nhưng sáng sớm thủ quỹ A1 vừa ra hành lang chuẩn bị quét dọn đã thấy thằng bên A2 cầm dụng cụ tiến về phía mình không nói không rằng quét luôn phần không thuộc về phía lớp cậu. Thủ quỹ A1 hiện dấu chấm hỏi đầy đầu, có khi nào thằng lớp bên cạnh bị mất trí nhớ không, chúng nó không hề thân thiết đến mức như thế!

Tụi con gái bên A1 chống nạnh làm mặt cảnh cáo với thằng A2 khiến cậu bạn không khỏi nuốt xuống mấy lần. Trước mặt cậu là đội quân áo dài thướt tha, trông đứa nào cũng dịu dàng đằm thắm nhưng chỉ cần cậu cử động có lẽ xương cốt cũng không còn để trở về lớp học. Vừa hay lúc này vài đứa con gái bên A2 xuất hiện ngay dãy hành lang, tụi nó khó hiểu nhìn thằng thủ quỹ đang đứng bên phía A1, nhưng số lượng một chọi hơn chục người như kia trong đầu tụi nó nhảy ngay suy nghĩ lớp mình bị bắt nạt, đứa nào đứa nấy nhanh chóng chạy lại đứng sát bên thằng thủ quỹ, không thân thiện hỏi: "Sao đấy?"

"Sao với chả trăng, mang người lớp tụi mày về! Lảng vảng bên này hoài."

Mấy đứa A2 bây giờ mới nhận ra tụi nó dồn hết bên phía gần cửa lớp A1, thằng thủ quỹ lại còn cầm cả dụng cụ dọn vệ sinh, một đứa nhận ra có gì đó sai sai nên hỏi nhỏ thằng thủ quỹ: "Đừng nói với tao mày sang đây trực hộ lớp người ta nhé?"

Thằng thủ quỹ lại chỉ biết gãi đầu, cậu nhận ra đằng nào cũng không ổn, hai lớp không động chạm gì nhau suốt một năm, thậm chí thi thoảng còn quan tâm chung một vài vấn đề làm cậu quên béng đi chuyện tụi con gái lớp cậu hay bên A1 đều là những con sư tử đội lốt mèo.

Thấy cậu bạn không nói gì bên A2 cũng biết câu trả lời là gì, tụi con gái cau mày đưa tay kéo tai thằng thủ quỹ lôi về lớp miệng liên tục cằn nhằn, "Mày rảnh quá phải không? Mày thích trực nhật thì tao nói Nhật Luân ưu ái cho mày trực nguyên năm này luôn!"

Cậu bạn bên A2 nhắm tịt mắt la oai oái vì cơn đau chỗ tai, tiếng ồn này thu hút đám học sinh ló đầu ra xem khiến cả hành lang náo nhiệt ngay sáng đầu Thu. Việt Chinh nghiêng người nhìn theo đến khi cả đám A2 khuất sau cánh cửa lớp học, nhỏ lại nhìn về phía lớp mình thấy tụi con gái vẫn làm mặt ngầu dàn hàng ngang như bảo vệ lãnh thổ không khỏi bật cười. Cảm giác này quen thuộc biết bao, hoá ra những thứ tưởng chừng không thể nào tiếp tục khi có thể tiếp tục lại xúc động như thế.

Việt Chinh vui vẻ nhận chiếc balo từ tay Trí, nhỏ kín đáo gãi vào lòng bàn tay Trí rồi tủm tỉm chạy vào lớp để ai đó ngẩn ngơ nhìn theo với cơn ngứa ngáy nơi lòng bàn tay lẫn trên đầu trái tim. Cậu hít một hơi thật sâu áp xuống cơn xao xuyến trong lòng mới bước vào lớp mình.

Việt Chinh ngồi vào chỗ ngồi vừa lạ vừa quen, năm nay nhỏ vẫn một mình một bàn, ngó quanh thấy tụi con gái vây quanh thủ quỹ hỏi chuyện ngoài hành lang lúc nãy, tụi con trai tụ lại một góc nói chuyện con tướng nào đó trong game. Trên bục giảng Ý Lan đang đứng trên chồng ghế trang trí khung sỉ số lớp, cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ cũng đứng sát bên nói gì đó khiến Ý Lan không hài lòng đưa tay doạ đánh, mặt cậu bạn yểu xìu. Cũng là những gương mặt đó, cũng là những tính cách hơi ngốc nghếch đó, nhưng Việt Chinh lại thấy tụi cùng lớp chững chạc hơn, hay vì đã là năm cuối nên nhỏ nghĩ như thế.

Ý Lan đóng ngoặc tên cái Tâm vào khung sỉ số lớp rồi vịn vai cậu bạn-bị-kẹt-đầu-ở-cửa-sổ nhảy xuống khỏi chồng ghế, nhỏ lùi vài bước ngước nhìn lên góc bảng hài lòng gật đầu.

Lớp: 12A1

Sỉ số: 30

Hiện diện: 29

Vắng: 01 (Phạm Minh Tâm)

Cơn xúc động chợt ùa về trong lòng Việt Chinh, nhưng lần này không phải thương xót mà thay vào đó là tự hào và mong chờ, nhỏ tin chính mình và các bạn đã cố gắng biết nhường nào để đón một năm vô cùng quan trọng này, cả cái Tâm nữa.

Ý Lan phủi phủi hai tay nhìn về phía Việt Chinh vẫn luôn nhìn về phía góc bảng gọi nhỏ: "Việt Chinh ơi?"

"Ơi?"

"Đi xuống phòng đoàn trường chung không? Thầy gọi họp khối 12 thôi ấy."

Việt Chinh gật đầu rời khỏi chỗ ngồi bước nhanh về phía Ý Lan, lớp trưởng không chần chừ khoác lấy tay Việt Chinh kéo ra khỏi lớp. Hai đứa chầm chậm bước xuống từng bậc cầu thang, Ý Lan hỏi han Việt Chinh về chuyện ôn Toán, mọi người đều biết Việt Chinh dồn hết sự tập trung vào mấy con số và hình học để chinh phục lại kì thi học sinh giỏi năm nay. Ý Lan cũng biết cả một mùa Hè Trí ở lỳ trong thư viện ngày qua ngày vừa ôn tập vừa phụ đạo cho Việt Chinh. Lớp trưởng hỏi gì thì Việt Chinh trả lời nấy, nhỏ cũng hỏi lại Ý Lan vài câu, tụi nó đều nhận thức được đã là năm cuối cấp nên kì nghỉ hè vừa rồi đứa nào cũng chỉ đóng cửa học hành, thi thoảng mới ló đầu ra phơi mình cho đỡ mốc meo và hấp thụ vitamin D để cột sống ổn định đi qua năm 12.

"Nghỉ Hè học đến ngu người là có thật đấy." Ý Lan cảm thán, "Nhưng mà không ra ngoài nhiều nên da trắng hơn hồi đi học cơ."

Việt Chinh nhìn sang lớp trưởng, vài tháng Hè ngắn ngủi Ý Lan xinh hơn rất nhiều, nhỏ chẳng nhìn ra cái gọi là học đến ngu người trên người cô bạn bên cạnh. Ý Lan luôn để tóc đen dài, năm nay lớn hơn nên có chút điệu đà làm xoăn nhẹ đuôi tóc, chiếc mái bay được tỉa khéo léo vương vấn bên mai trông nhỏ càng thêm thu hút và dịu dàng.

Hai đứa đến phòng đoàn tìm đại một chỗ ngồi xuống, Ý Lan nhìn quanh thân thiện chào hỏi mấy cán sự lớp khác, vừa ngồi ngay ngắn thì thấy Nhật Luân và Trí khoan thai bước vào, mặt đẹp trai, chân thì dài. Ý Lan trề môi, "Hai thằng này tưởng mình là người mẫu hay gì?", tuy nói thế nhỏ vẫn vẫy tay về phía hai cậu bạn.

Bốn đứa tụ lại một chỗ, Ý Lan để ý ngay từ khi bước vào phòng này Trí chỉ dán mắt vào Việt Chinh mà thôi, nhỏ rất biết điều đứng lên nhường chỗ để Trí ngồi cạnh người thương nhưng cậu bạn lại cười lắc đầu. Ý Lan nhún vai không hỏi nhiều ngồi xuống lại vị trí cũ. Trí không nói gì ngồi ngay sau lưng Việt Chinh, cậu biết rõ tới những nơi có chút nghiêm túc như thế này Việt Chinh chẳng bao giờ dám tỏ ra thân thiết với cậu, nhỏ chịu nhìn một cái là may lắm rồi. Trí tựa lưng vào thành ghế, mắt nhìn chăm chú vào mái tóc chấm ngang vai mượt mà trước mặt, tự nhiên cậu lại muốn ngồi thẳng người nghịch ngợm mấy sợi tóc nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên tư thế hiện tại đến khi thầy vào.

Cuộc họp chỉ tóm gọn vài ý chính như mọi năm, thầy dặn dò lũ trò phải chú ý tác phong trong việc học lẫn sinh hoạt lớp hằng ngày, vấn đề vệ sinh, đồng phục,... đứa nào cũng muốn ngáp ngắn ngáp dài vì một năm chục lần đến phòng họp cũng chỉ có thế, tụi nó thuộc lòng không phải là nói ngoa. Tưởng chừng chỉ là cuộc họp nhàm chán như lấy lệ, nhưng trước khi kết thúc thầy lại thả cho tụi nó một tin vực dậy tinh thần.

"Lễ Tri ân ngày Nhà Giáo năm nay ấy, vì mấy đứa cuối cấp rồi nên không bắt buộc tham gia gì đâu, nhưng nếu muốn thì cứ tự nhiên. Thầy báo sớm như thế này để lớp nào muốn thì chuẩn bị sớm để tránh ảnh hưởng thời gian ôn tập của mấy đứa."

Mắt bọn cán sự sáng rực, làm sao tụi nó bỏ qua cuộc chơi cuối cùng này được chứ. Ý Lan tranh thủ nhìn quanh, nhỏ chắc chắn ở thời điểm này lớp nào cũng sẽ tham gia.

Trên đường trở về lớp Ý Lan hỏi Nhật Luân: "Lớp bạn sẽ tham gia chứ hả?"

"Ừ chắc có." Nhật Luân gật đầu, "Tụi con gái thích kiểu sinh hoạt nhộn nhịp này lắm.", mà cậu cũng biết năm nay là năm cuối rồi, bận rộn nhiều hơn và áp lực nhiều hơn nhưng mọi người cũng muốn lưu giữ nhiều khoảnh khắc bên nhau nhiều hơn.

Việt Chinh nghe giọng Ý Lan và Nhật Luân nói chuyện qua lại, trong đầu nhỏ tự nhiên lại nhảy lên hình ảnh bảng lớp 10A1 và 10A2 vào hai năm trước, khi ấy Ý Lan bốc thăm trúng A2 để cùng tham gia một tác phẩm nhưng cuối cùng mọi chuyện đều dang dở vì xảy ra quá nhiều chuyện.

Ý Lan cùng Việt Chinh về lớp đã hỏi ý kiến cả lớp muốn tham gia văn nghệ lễ Tri ân không, đám trẻ nhao nháo đồng ý ngay lập tức, thủ quỹ còn năng nổ liệt kê cả đống tiết mục mà cả lớp nên thử. Bên A2 cũng háo hức không kém khi nghe Nhật Luân thông báo, chưa gì tụi con gái đã xúm lại lên kế hoạch về tóc tai trang phục.

Nhưng tinh thần tràn đầy năng lượng này lại chẳng thực hiện được bao nhiêu, bước sang tháng Mười Một lũ học sinh hoàn toàn không đánh bại được lượng lượng bài vở của năm cuối cấp, đứa nào cũng như chiếc bánh đa nhúng nước. Ngay cả một người có kiến thức vững chắc, tinh thần, và sức khoẻ ổn định như Trí cũng không tránh được đôi khi vật vờ.

Cửa số phòng học mở toang, cơn gió nào đó muốn hóng chuyện ùa vào thổi tung tấm rèm kéo cả ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào mặt Trí khiến cậu nheo mắt lại. Trên bục giảng cô Ngữ Văn đang phân tích từ láy chơi vơi trong bài thơ Tây Tiến của nhà thơ Quang Dũng bằng chất giọng vừa mỏng vừa êm:

"Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi

Nhớ về rừng núi nhớ chơi vơi".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
2. Sỹ Đồ Phong Lưu
3. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
4. Thiên Vị Có Một Không Hai
=====================================

"Nhớ chơi vơi là cảm giác nhớ vô hình, vô lượng, không thể đo đếm, nhớ mơ hồ, đầy ám ảnh, nỗi nhớ luôn lửng lơ, ăm ắp khôn nguôi..."

Trí không nạp được vào đầu nỗi nhớ ấy là nỗi nhớ thế nào, cậu thức đến một hai giờ sáng suốt mấy ngày liền vừa học cho chính mình vừa giúp Việt Chinh tìm cách giải mấy ma trận đề môn Toán, bây giờ cậu chỉ thấy hai bên thái dương mình đau buốt và mí mắt nặng trịch. Trí ngồi thẳng người hướng mặt ra cửa sổ mong ánh nắng giúp mình tỉnh táo được đôi chút, nhưng mấy cơn gió lướt qua quấn quýt bên hàng mi như ru ngủ càng khiến cậu chẳng thể mở mắt nổi. Quanh quẩn bên tai vẫn là bài thơ Tây Tiến, cuối cùng cậu vẫn không chống cự được kê đầu lên sách chìm vào giấc ngủ.

Cô Ngữ Văn vẫn say sưa với mạch văn chương của mình trên bục, lướt thấy lớp thiếu người cô chợt dừng lại hơi hoang mang hỏi: "Bạn Trí đâu?", rõ ràng mới mấy phút trước cô còn thấy cái dáng cao cao ngồi ngay cuối lớp.

Thằng cùng bàn huých vào khuỷu tay Trí một cái chứ không dám gọi dậy sợ cô biết có đứa dám ngủ trong giờ giảng của cô, nhưng huých mấy lần lớp phó vẫn chìm trong cơn mơ nào đó không tỉnh lại. Cậu bạn nghĩ cả lớp này ai ngủ gật cũng có thể tránh được giáo viên phát hiện chứ riêng Trí thì không, từ bục giảng nhìn xuống người mà giáo viên để ý đầu tiên lúc nào cũng là lớp phó vì cái chiều cao nổi bật kia.

Cô Ngữ Văn di chuyển vài bước đã phát hiện Trí say giấc nồng, thằng cùng bàn đã thầm cầu nguyện cho lớp phó và cho chính bản thân mình, vì xác suất bay lệch của viên phấn trong tay cô là rất cao. Cậu vẫn nuôi hy vọng cuối cùng huých tay Trí một lần nữa, thật may lần này lớp phó đã có dấu hiệu tỉnh dậy, nhưng chưa gì cả lớp đã nghe thấy một tiếng "vút" từ phía bục giảng bay về phía cuối lớp. Thằng cùng bàn nhắm chặt mắt, viên phấn bay trên không trung va vào bức tường rơi xuống đất. Lúc này Trí đã mơ màng ngồi thẳng người, cậu chạm phải ánh mắt không hài lòng của cô Ngữ Văn mới mở to mắt tập trung lại.

Cô Ngữ Văn khoanh tay trước ngực yêu cầu Trí đứng dậy, "Cô đã nhắc đi nhắc lại trước khi bắt đầu học bài thơ này là xác suất tác phẩm xuất hiện trong đề thi tốt nghiệp là rất cao, thế mà em vẫn ngủ ngon lành như thế được? Em có để lời nói của cô trong đầu không? Em dành thời gian cho môn khác nhiều hơn cho môn Văn cũng không sao cả, nhưng ít nhất phải tôn trọng cô khi cô hết lòng giảng bài cho em. Cho dù em là học sinh giỏi thì cô vẫn sẽ phạt chứ không du di đâu!"

"Thưa cô," Trí đứng thẳng tắp nghe cô giáo phê bình, đến khi cô ngừng lại cậu mới thưa: "Dựa theo định luật hai nhiệt động lực học, mọi thứ có xu hướng di chuyển từ nơi có nồng độ cao sang nơi có nồng thấp. Vậy nên nồng độ kiến thức cao trong sách Ngữ Văn sẽ khuếch tán vào nơi có nồng độ kiến thức môn Văn kém là đầu em. Đấy là lý do em nhắm mắt nằm trên sách ạ."

Cô Ngữ Văn: "..."

Cả lớp: Trời m*! Đỗ Thành Trí dám định nghĩa lại khoa học!

Cô Ngữ Văn hít một hơi thật sâu, muốn mắng cậu trò đứng dưới lớp lại không biết phải mắng thế nào. Mấy năm đứng lớp giảng dạy đây là lần đầu cô định nghĩa được cái gì gọi là "nghe vô lý nhưng rất thuyết phục" từ học sinh của mình.

"Em ngồi xuống đi."

"Em xin lỗi cô ạ, em hứa không có lần sau." Trí không đùa nữa, cậu nghiêm túc nhận lỗi trước khi ngồi xuống.

Khuôn mặt cô Ngữ Văn thả lỏng thấy rõ, cô hài lòng gật đầu rồi tiếp tục bài giảng trên bục.

Kết thúc tiết học, cô Ngữ Văn vừa ra khỏi cửa lớp Trí đã nhắm mắt tựa lưng ra sau ghế, đầu cậu đau nhức muốn nổ tung. Chớm thấy có vài phút giải lao trước khi bắt đầu tiết học khác cả lớp vội xúm lại quanh Trí nói chuyện vừa rồi, thằng cùng bàn là đứa hóng hớt đầu tiên:

"Cần nằm trên sách bao lâu để nồng độ kiến thức cao di chuyển vào đầu thế?"

Trí mở đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ nhìn sang cậu bạn rồi lại nhắm mắt trả lời: "Cỡ mày thì nên chồng sách lên đầu ấy, không chỉ hưởng lợi từ định luật hai nhiệt động lực học mà còn hưởng luôn định luật vạn vật hấp dẫn của Newton để mọi kiến thức được kéo vào đầu mày. Hiệu quả nhân đôi."

Thằng cùng bàn: "..."

Cả đám xung quanh bật cười ha hả.

Có đứa vừa tranh thủ chạy ra ngoài giũ sạch bụi phấn bám vào khăn lau bảng trở về nghe được Trí nói thì chen vào: "Bán ý tưởng này cho bên A1 được đấy, tao vừa nghe bên đó bị cô Hoá mắng ghê lắm, tao còn nghe thấy tiếng khóc của tụi con gái nữa."

_____