Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 11: Những vết xước




An Nghiên Hy gục đầu, cô kiệt sức quá...

"Cô gì đó ơi. Cô ổn không vậy? Có cần sự giúp đỡ không?"

Đằng Khải dùng giọng điệu nhẹ nhàng của một người bác sĩ như bình thường, anh là một bác sĩ tâm lý giỏi, nên dùng giọng điệu có chút mềm mại.

An Nghiên Hy nghe giọng nói xa lạ liền giật mình, cô sao lại quên mất, đây là đường lộ lớn cơ chứ!

"Không...không sao, anh về đi, tôi ổn."

An Nghiên Hy gượng ép bản thân, cô không dám ngoảnh mặt lên nhìn người kia vì cô sợ họ sẽ thấy vết tích trên khuôn mặt của hiện tại.

Lục Phong Diễn khi nghe thấy giọng nói thốt lên có hơi nhòe đi, nhưng anh vẫn khẳng định:

"An Nghiên Hy!?"

An Nghiên Hy nghe thấy có người gọi đúng tên mình nên hốt hoảng không thôi. Cô bây giờ thật sự hối hận rồi, nếu khi nãy cô núp hay trốn ở một góc tối nào đó thì đã tốt, bây giờ cô phải làm sao đối mặt đây?

Người kia im lặng càng chứng tỏ suy đoán của anh là đúng, Lục Phong Diễn cau mày chặt, khi mắt anh va phải những vết thương trên lớp áo phông trắng kia.

Đằng Khải thì tò mò, rốt cuộc là thế nào đây? Lục Phong Diễn quen biết người con gái này sao?

Lục Phong Diễn chẳng phòng bị gì nữa cả, anh trực tiếp kéo tay người ngồi bệch trên nền đường, bóp chặt cằm mà bắt cô gái nhỏ phải ngẩng mặt trực diện lên mà nhìn anh.

Đồng tử anh khẽ trao đảo, trong đôi mắt sâu ấy bây giờ là một tia hốt hoảng không thành lời.

"An Nghiên Hy, em bị làm sao vậy?"

Lục Phong Diễn ngồi thụp xuống, anh nhìn cô không rời mắt, khẽ vuốt tóc cô gọn gàng ra phía sau, càng để lộ những vết xước to nhỏ trên mặt.

Lúc này Đằng Khải mới thấy rõ, anh cũng cau chặt mày chẳng khác gì thằng bạn, những dấu vết này... có khả năng rất cao là bị bạo hành chăng!

An Nghiên Hy sửng sốt, người đàn ông trước mắt thật quen thuộc, mà cũng rất xa lạ! Cô muốn né tránh cái đụng chạm của anh, nhưng đều bất thành bởi lực tay của Lục Phong Diễn dùng khá mạnh, cô không phản kháng nổi.

"Nói mau!" Lục Phong Diễn thúc giục.

"Ừ thì... đang trên đường lớn sẽ có người đi qua lại, bây giờ hai chúng ta cứ đứng quanh một cô gái thế này thì người ta lại nghĩ không hay, hay bây giờ chở cô ấy về nhà mình luôn đi, cách hai dãy là tới rồi."

Lục Phong Diễn nghe Đằng Khải nói vừa hết câu thì anh đã vội bế bỗng An Nghiên Hy lên, chẳng để cô kịp la anh đã cảnh cáo.



"Im miệng cho tôi, em mà la tôi không ngại ăn sạch em tại chỗ này đâu!"

Nói rồi anh bước đi, chiếc xe cách không xa nên anh rất nhanh đã đặt An Nghiên Hy vào bên trong. An Nghiên Hy thì chưa hết bàng hoàng đã bị shock tiếp, cô cố chống cự muốn rời đi nhưng đã bị anh khóa cửa xe lại.

Đằng Khải đứng tại chỗ với vẻ mặt vẫn còn chưa hết shock, trời đất! Ai lý giải cho anh biết chuyện gì đang xảy ra được không? Mơ hồ quá!

...

Biệt thự nhà Đằng Khải.

An Nghiên Hy bị Lục Phong Diễn kéo vào bên trong nhà, anh không thương tiếc cô, mạnh tay làm làn da có màu trắng tuyết của cô đỏ ửng hết cả lên.

"Diễn, cậu từ từ thôi, cậu đang làm cô ấy đau đấy!"

Đằng Khải khó chịu với cách hành xử cộc cằn lúc này của cậu bạn, khi nãy hỏi han thì được lắm, bây giờ thì vô tâm thế cơ đấy, đúng là khó hiểu.

Lục Phong Diễn biết hành động của mình đang rất không đúng, nhưng anh đang rất bực nhọc nên ngay trong lúc này khó mà kiềm chế được cảm xúc.

Anh vẫn kéo An Nghiên Hy đi một mạch, đi lên hai cầu thang rồi kéo cô về một căn phòng nào đó không rõ.

"Anh...anh buông ra!!"

An Nghiên Hy sợ hãi, hành động này làm cô vô cùng cảnh giác, cô chẳng biết người kia là có ý gì, khi nãy và lúc này giống như là hai con người hoàn toàn khác nhau vậy.

Đằng Khải chạy theo phía sau bất lực vô cùng, chẳng biết thằng bạn đột ngột lại nổi khùng cái quái gì nữa!

"Áaa..." Cô bị anh đè ngồi lên giường, chiếc áo phông trắng trên người đột ngột bị xé toẹt ra ở phía sau lưng, An Nghiên Hy liền chới với xanh mặt mày.

Mắt quan sát cặn kẽ mấy vết bầm tím và xước nhẹ trên tấm lưng mảnh mai, đầu mày anh hơi cau lại.

"Em nói tôi nghe xem, vì sao lại bị như thế này?"

Đằng Khải bây giờ mới bước vào, trên tay anh cầm lu bu một vài dụng cụ sơ cứu chuyên dụng, mới đặt chân vào đã lọt vào tai anh câu hỏi đó.

An Nghiên Hy cay xòe mắt, cô không phản kháng nổi với sức lực mạnh bạo kia, chỉ biết chấp nhận sự thật là phải ngồi đó và đối diện. Tuy vậy vẫn muốn thử.

"Lục... Lục tổng, anh để tôi ra về có được không?"



"Không!"

"Khải, cậu lại xem qua vết thương phía sau lưng và sơ cứu đi, cả trên mặt."

"Tôi từ bác sĩ tâm lý sang khoa sơ cứu và chăm sóc bệnh nhân luôn rồi cơ đấy."

Lục Phong Diễn khó chịu, ánh mắt nhìn Đằng Khải... không tốt!

"Có làm không?"

An Nghiên Hy im bặt, cô vẫn đưa ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hai con người kia, dù biết sức cô không nhiều nhưng thà còn chút hy vọng vẫn hơn không.

Lục Phong Diễn rời khỏi phòng, bấy giờ chỉ còn lại Đằng Khải và cô.

"An Nghiên Hy nhỉ? Cô đừng sợ, tôi giúp cô xử lý qua vết thương."

"À, giới thiệu một chút, tôi là Đằng Khải, bác sĩ Đằng, nên cô cứ yên tâm, tôi giúp cô!"

Không lâu sau, Đằng Khải đã giúp An Nghiên Hy xử lí các vết thương, cô ngồi đó nhưng vẫn chưa thể hết ngỡ ngàng.

Khi đã bắt chuyện được với An Nghiên Hy, Đằng Khải cứ vậy mà lợi dụng tra hỏi đủ kiểu:

"Cô An, làm sao cô quen được với Lục Phong Diễn vậy?"

An Nghiên Hy hơi ngạc nhiên một chút, Lục Phong Diễn? Là tên của người đàn ông kia sao?

Câu hỏi của Đằng Khải là vấn đề khó mà trả lời được, không lẽ cô phải nói 'là tôi đến tìm anh ấy bán thân' sao?

An Nghiên Hy đang phải do dự thì đột ngột cách cửa phòng mở ra, chẳng cần nói thì cũng biết là người nào vào rồi.

"Ây, mình còn chưa hỏi xong, cậu vào làm gì vậy chứ?" Đằng Khải tiếc nuối.

"Xong rồi? Vậy hết nhiệm vụ của cậu thì bây giờ ra ngoài đi."

"Làm gì mà mặt mày không chút sắc nào hết vậy? Ai làm gì cậu, ai ghẹo gì cậu sao?"

"Ra ngoài!"

Và rồi Đằng Khải bị đuổi ra khỏi phòng, nhưng mà khoan đã!! Đây là nhà anh cơ mà!?