Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 5: Chủ nợ




Buổi chiều đến.

Vào khoảng một giờ đồng hồ nữa, bọn côn đồ đó sẽ đến thu tiền nợ.

An Nghiên Hy đã thay ra bộ quần áo rất dài và dày, mặc kệ thời tiết đang rất nóng bức cô bây giờ chỉ muốn che lấp bản thân đi.

Ba mẹ vì sợ mà đã rời đi khỏi nhà từ sớm, để lại một thân cô ở nhà chống trội...

"Nghiên Hy, ba mẹ cháu đâu hết rồi?"

An Nghiên Hy đang ngồi bên chiếc bàn cũ kỹ, mãi suy nghĩ bâng quơ thì có một giọng nói kéo cô ra khỏi những suy nghĩ không mấy vui vẻ trong đầu.

"Bà! Sao bà lại đến đây thế ạ."

An Nghiên Hy lo lắng ra mặt, người mà cô gọi bà là mẹ của chủ căn trọ mà nhà cô đang thuê ở. Bà rất tốt, hay ghé sáng thăm nhà cô. Nhưng, điều làm An Nghiên Hy lo lắng nhất vì bà tuổi cũng đã cao, đi một khoảng xa thế này thật không tốt chút nào.

"Haizz... có gì đâu, mà chỉ có mình cháu ở nhà thôi sao? Vợ chồng nhà nó đâu cả rồi?" Lần này giọng bà nghiêm hẳn lên.

"Vâng ạ, ba mẹ cháu đã ra ngoài từ sớm rồi bà ạ."

"Đúng là tệ bạc! Vô phúc, vô phúc mà..."

Bà vỗ về tay cô, ánh mắt bà nhìn cô chỉ có một, là thương cảm cho số phận của cô gái nhỏ này, phải sống một cuộc đời mà suốt ngày chỉ bị ba mẹ gắn mác kiềm hãm.

"Đừng buồn nhé cháu, có bà ở đây, khi cần có thể đến tâm sự với bà, đừng ép buộc bản thân quá lao lực. Còn trẻ cháu đừng quá gượng ép mình, nghe bà!"

Giọng bà chua xót, ánh mắt bà thương yêu nhìn An Nghiên Hy.

"Vâng ạ, cháu cảm ơn bà nhiều lắm!" An Nghiên Hy gắng nở nụ cười che lấp đi một khoảng trống rỗng trong lòng, ngụy tạo một nụ cười mà không ai có thể nhận biết được trái tim cô đang sứt mẻ nghiêm trọng.

Sau khi bà ra về không lâu, thì bọn côn đồ cũng đến nơi.

Vừa bước vào giọng đàn ông đã đanh thép:



"Chúng mày đâu rồi? Trốn nợ hết rồi à?"

"Ồ, hóa ra vẫn còn một con nhóc ở nhà này, hahaha!"

An Nghiên Hy nắm chặt hai tay, giọng người đàn ông cao lớn đó làm cô phát sợ, thật sự rất kinh khủng!

Bước vào trong nhà hoàn toàn có đến năm tên, người nào cũng bậm trợn cao lớn với sức ép bức người.

"Em gái, ba mẹ đâu hết rồi cưng?"

An Nghiên Hy hít lấy một hơi thật dài, bây giờ cô có sợ cũng có ai giúp đỡ được cô ư? Không! Đương nhiên là Không rồi. Cô dũng cảm ngước mặt lên nhìn từng người, giọng nhỏ nhẹ cất vang:

"Không có, nhưng họ có để lại tiền để trả cho các anh."

"Cưng nói gì? Thật sự là có tiền đó sao?"

Một tên tiến đến sát gần An Nghiên Hy, hắn giở trò với mấy cái hành động thiếu tôn trọng.

"Tránh ra, đừng động chạm tôi! Vào vấn đề chính đi."

An Nghiên Hy né tránh, cô nhất quyết không thỏa hiệp cho đến cùng, còn nếu vẫn quá giới hạn thì cá chết lưới rách, chỉ cần cầm được tờ xóa nợ cô ngắm mắt cũng chẳng sao cả, bởi cô có chết cũng là xứng đáng trong mắt ba mẹ thôi!

"Có bản lĩnh! Được thôi, mày đem tờ nợ ra đây!"

Hắn hắc hàm nhìn về hướng một thằng xăm mình trong đám, cô chỉ thấy hắn từ từ lấy ra một tờ giấy có đóng mộc và chữ kí đúng của cha cô.

"Xem đi, bọn này làm ăn có uy tín và nguyên tắc rõ ràng, trả nợ thì xong, còn không thì chuẩn bị hậu họa!"

Tuy là nói nhưng tay vẫn không yên mà sờ mó lên người An Nghiên Hy.

"Được, nhưng hiện tại tôi chỉ có 500 triệu tiền mặt, có thể trả và số còn lại gia hạn thêm không?"



Vừa nói An Nghiên Hy vừa lách né những cái đụng chạm không sạch sẽ kia. Mùi thuốc lá cứ bay xộc vào mũi cô, vô cùng khó chịu.

"Được chứ, đương nhiên là được rồi, nếu cưng chịu ngoan ngoãn một chút bọn anh cũng có thể nương tay mà xóa đi số nợ còn lại..."

Ý gì thì cũng đã rõ, An Nghiên Hy không ngu ngốc mà không biết những ánh mắt nhìn lên thân thể cô chằm chằm kia. Tuyệt nhiên cô sẽ không bao giờ đồng ý.

"Không ạ, các anh hãy soạn ra một tờ mới với số tiền còn lại và cho một thời hạn!"

"Được, cũng thông minh đấy, lão già này coi như cũng có được một đứa con tốt! Đúng là phúc cho lão quá mà!"

Muốn cô chỉ là ý bên ngoài, còn về nợ nần thì đúng như hắn nói, uy tín và nguyên tắc không lật lọng.

Không lâu sau An Nghiên Hy đã kí và thỏa thuận xong, trong điều khoản còn có ghi, số nợ còn lại vẫn sẽ sinh lãi cho từng tháng đều đều, cho đến khi thanh toán hoàn số tiền nợ sẽ chấm dứt.

"Cưng đọc cho kỹ, bọn anh đây không bịp cũng không hai lời!"

"Cảm ơn các anh."

An Nghiên Hy thật lòng cảm ơn, cũng may mắn không đi quá giới hạn, lòng cô cũng nhẹ nhõm đi một phần nào.

Tiền được giao và năm người họ cũng rời đi trong êm đẹp. Có nên khen họ tốt bụng không nhỉ?

An Nghiên Hy ngồi thở muốn không ra hơi, nói cô không sợ là nói dối, từ lúc bắt đầu nói chuyện với bọn họ cô đều phải gồng mình.

"May quá, trả được một phần rồi, ba mẹ ơi đừng lo lắng nhé, con sẽ cố gắng kiếm số tiền còn lại nhanh chóng trả hết nợ."

An Nghiên Hy nở nụ cười khắc khổ, bao nhiêu gánh nặng trên vai vẫn cứ không hề vơi bớt là bao nhiêu. Tuy vậy cô vẫn nở nụ cười có chút méo mó trên môi, trong tim thì đau mà bên ngoài gượng ép.

Cô gái nhỏ 18 tuổi, tuổi thanh xuân vừa lớn đã sớm gánh vác trên mình bao nhiêu là thứ chuyện trên đời, cơm áo gạo tiền, lo toan nợ nần. Vậy mà họ vẫn không biết thương, không có sự công nhận và cảm nhận được sự dịu dàng từ mái ấm thực thụ.

Dù có nỗ lực bao nhiêu cũng chỉ mình cô biết. Cô phải khóc và chịu đựng nhiều như thế nào cũng chỉ mình cô biết. Tất cả chỉ có một mình và một mình.

An Nghiên Hy bận thuyết phục bản thân mình, bằng mọi cách phải vượt qua tất cả. Mặc cho cái giá đang phải trả nó quá khắc nghiệt với chính bản thân mình. Không kêu la cũng không kể công, cứ vậy mà lặng lẽ, hiểu chuyện...