Lạc Hạ Khiêm hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cho Lạc Ngọc Thiên phải ngu ngốc hỏi lại lần nữa.
" Sở Tống ? Là người nào ?"
Trí nhớ cậu không tốt, người khi trưa ngồi ăn chung với cậu cũng chỉ nói tên ra có một lần. Lạc Ngọc Thiên từ trước đến nay rất ít khi để tâm đến người ngoài, cho nên mà nói ra... Thành thật cậu không hề nhớ người này.
Lạc Hạ Khiêm nhíu mày, quay sang hỏi cậu.
" Cậu giả ngây với tôi à ?"
Lạc Ngọc Thiên vẫn không hiểu chuyện gì, chỉ có thể ngờ nghệch hỏi lại.
" Sở Tống là người nào, em thành thật không nhớ rõ... Anh hai, em không hề giả ngây với anh"
Hắn bước đến gần, chăm chú nhìn mặt Ngọc Thiên, dáng vẻ như thể nếu như cậu nói dối tôi sẽ đánh chết cậu vậy.
" Sở Tống là người khi trưa đã kéo cậu đi, cậu thật sự không nhớ sao?"
Lạc Hạ Khiêm nói đến đây, Lạc Ngọc Thiên đại khái cũng nhớ ra người kia là ai. Chàng trai kỳ dị khi trưa xuất hiện, còn tốt bụng giúp đỡ cậu.
Nhắc đến người khi trưa, là người đầu tiên trong suốt những năm học chịu bảo vệ cậu. Ngọc Thiên có chút cảm động, khi nói chuyện về Sở Tống cậu cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn.
" Anh ấy với em không là gì cả. Trưa nay em quên mang theo tiền ăn cho nên anh ấy liền trả giúp. Ngày mai em sẽ trả tiền lại cho Sở Tống. Hai đứa bọn em, thật sự không hề thích nhau"
" Vậy hành động hắn nắm tay cậu kéo đi là ý gì ? Sở Tống cũng đâu phải loại thân thiện mà thích đi giúp người khác ?"
Lạc Hạ Khiêm và Sở Tống không hề có thù, nhưng cái tên kia lúc nào cũng cười cười như thế thôi nhưng thật ra đám đầu gấu ở trường hầu như đều bị cậu ta đánh cho vỡ đầu. Sở Tống, ngoại trừ chơi thân với hai người bạn cùng lớp ra... Thì hầu như kết bạn với cậu ta rất khó.
Nhưng hà cớ gì, Lạc Ngọc Thiên lại được cậu ta vươn tay giúp đỡ?
Lạc Hạ Khiêm không thể hiểu được cứ đinh ninh cho rằng cái tên thiếu gia họ Sở kia là kẻ xấu mà không nhìn lại bản thân, mãi sau này hắn mới biết. Sở Tống...chính là người giúp hắn và Ngọc Thiên rất nhiều.
Lạc Ngọc Thiên nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của Lạc Hạ Khiêm, sắc mặt cậu cũng trở nên nhu nhược hơn hẳn. Ngọc Thiên cúi đầu đáp.
" Chẳng qua chỉ là giúp đỡ một chút. Không lẽ, đến quyền kết bản của em anh cũng không muốn ?"
Bị cậu hỏi một câu bắt bẽ như vậy. Lạc Hạ Khiêm chợt sững người, hắn cảm thấy... Tối hôm nay chính mình đã quan tâm đến cậu ta nhiều quá.
Nét mặt của Ngọc Thiên vẫn vậy, vẫn nhu nhược, yếu đuối, hiền lành đến bị khinh rẻ. Hạ Khiêm bất giác giật mình, không hiểu tại sao hôm nay lại lo lắng cho cậu ta đến thế?
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, Lạc Ngọc Thiên mím mím môi. Im lặng không nói một lời nào rồi cứ thế trở về phòng.
-----****------
Sáng hôm sau, Lạc Ngọc Thiên vẫn đến trường. Chuyện Sở Tống đột nhiên giúp cậu vẫn chưa giảm bớt. Nhưng cậu mặc kệ bọn họ nghĩ gì thì nghĩ, đến đúng giờ nghỉ giải lao. Cậu như thường lệ, mang theo một hộp cơm đến lớp của hắn, đó chính là phần cơm trưa Ngọc Thiên đã nấu cho Hạ Khiêm, trong túi còn có ít tiền gửi tiền cơm của Sở Tống.
Chỉ là cậu không biết, lần này... Bản thân chịu nhiều tổn thương để không thể tiếp tục yêu Hạ Khiêm được nữa.
Lạc Ngọc Thiên đi đến lớp của Hạ Khiêm, nghe bọn bạn cùng lớp nói nói rằng hắn đã đi vệ sinh. Cho nên cậu đứng ở góc cửa, mặt dày chờ đợi người kia trở lại.
Dẫu biết hộp cơm này hắn sẽ không nhận, nhưng cậu luôn cố...cố tìm một chút hy vọng trong đó.
Lan Tinh vừa mới từ căn tin về lớp, nhìn thấy Ngọc Thiên đứng ở một góc. Cô nàng liền cảm thấy gai mắt, cùng đám bạn nữ của mình tiến đến gần Ngọc Thiên. Cô nàng mỉa mai.
" Chà! Thiếu gia nhỏ lại đến đưa cơm cho người yêu ấy à? Tình anh em sao thắm thiết quá vậy?"
Lạc Ngọc Thiên biết Lan Tinh chẳng phải loại người tốt đẹp gì, cho nên cậu không nên chấp nhất, bản thân chỉ giờ vờ như không nghe thấy Lan Tinh nói, tiếp tục đứng chờ người kia trở lại.
Lan Tinh bị làm lơ, một lần nữa nói.
" Cậu cũng mặt dày thật? Rõ ràng cái đống thức ăn này cũng chỉ có mình cậu ăn. Vậy mà cậu cố gắng làm gì, không thấy hèn hạ sao ?"
Lạc Ngọc Thiên vẫn im lặng, Lan Tinh cứ tưởng cậu khinh thường mình. Cô nàng tức giận, đưa tay đến hất đổ hộp cơm của Lạc Ngọc Thiên.
" Chị...chị làm cái gì vậy?"
Hộp cơm rơi xuống đất, cứ thế mà nở nắp. Cơm vung vãi khắp nơi, miếng trứng cuộn cũng theo đó mà nát bấy... Nhìn mớ hỗn tạp nằm ở dưới sàn, Ngọc Thiên khóe mắt rưng rưng vừa tức vừa hỏi.
Lan Tinh nhìn thấy cậu như vậy thì hả hê không chịu được. Cô nàng còn dùng chân đạp lên đám thức ăn đó, ngang ngược đấy.
" Cậu không thấy sao? Mấy cái đống thức ăn này không hề xứng với Hạ Khiêm. Thân phận thấp hèn như cậu mà cứ muốn trèo cao sao ? Cậu với mẹ cậu, đều dơ bẩn và thủ đoạn như nhau. Cậu...là cái loại nên ăn mấy loại cơn dưới chân này!"
Chát!
Ngọc Thiên tức đến đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu đánh ai đó. Còn là đánh một người con gái. Mọi người xung quanh sững sờ, Ngọc Thiên nhìn Lan Tinh đang ôm mặt nghiến răng nghiếng lợi liếc mình, bản thân lại tiến gần đến cô nàng hơn. Giọng nói như sắp phát khóc.
" Chị có thể nói tôi thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ động đến mẹ tôi. Nếu không đừng trách!"
" Ngọc Thiên, cậu vừa làm cái gì đấy ?"
Lạc Ngọc Thiên vừa dứt lời, đã có một giọng nói khác vang lên. Âm giọng đó có đánh chết cậu cậu cũng biết là ai. Tất cả mọi người đều quay đầu sang nhìn chỗ có hướng gọi, chỉ thấy mặt của Hạ Khiêm tối sầm lại....
Xem ra, chuyện lần này nếu không giải quyết ổn thỏa... Thì người chịu thiệt sẽ là Ngọc Thiên.