Hai bàn tay Ngọc Thiên khẽ siết chặt, tự dặn dò bản thân mình đứng trước mặt người này phải thật bình tĩnh, cậu không thể như trước. Mỗi ngày đều phải dè chừng sợ anh tức giận.
Lạc Ngọc Thiên nhìn Hạ Khiêm, sau đó đầu cúi thấp xuống. Hóa ra, cậu vẫn không đủ can đảm để nhìn thẳng hắn.
Chất giọng nhẹ nhàng nhưng ngượng ngạo vang lên, cậu hỏi hắn.
" Anh hai còn có gì để nói với em sao ? Em nghĩ là...giữa chúng ta không còn gì để nói nữa "
Dáng vẻ của Lạc Ngọc Thiên khép nép lại cẩn trọng, hành động rụt rè đó đã cùng cậu đi theo nhiều năm tháng. Dẫu cho bề ngoài thay đổi, Lạc Ngọc Thiên vẫn là Lạc Ngọc Thiên, một con người yếu đuối, nhu nhược đến đáng thương.
Khi trước, nhìn dáng vẻ rụt rè như thỏ của cậu hắn thật sự rất ghét. Cứ nghĩ đó là những hành động giả tạo đến độ ngoài cậu ra thì không có ai diễn tốt hơn. Nhưng hiện tại, mặc dù Ngọc Thiên có cố gắng gồng mình mạnh mẽ đến đâu thì dáng vẻ nhút nhát vẫn còn đó. Hắn nhìn cậu như một bức tượng dễ vỡ, muốn nâng niu ôm vào lòng.
Giọng nói lúc nãy của hắn có vẻ như đã làm Ngọc Thiên sợ, hắn muốn trấn an cậu nên một tay đưa lên. Tự nhiên xoa đầu Ngọc Thiên, một bên hạ nhiệt độ cơ thể cùng cơn tức giận lại. Ôn nhu nói.
" Chuyện chúng ta anh vẫn chưa làm rõ, lên phòng nói chuyện với anh một chút có được không ?"
Hạ Khiêm xoa đầu cậu một cách ôn nhu nhẹ nhàng khiến Ngọc Thiên không hề quen được, cậu thoáng giật mình. Vội tránh né đi, bàn tay kia lạc lỏng giữa không trung. Mãi đến khi bầu không khí ngượng ngạo tăng lên, Hạ Khiêm lại mở miệng trước.
" Lần này anh muốn nói chuyện tử tế với em, Ngọc Thiên...anh cảm thấy chuyện này vẫn chưa giải quyết xong. Chúng ta cùng nhau bình tĩnh nói đến cuối được không ?"
Khuôn mặt Hạ Khiêm vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong ánh mắt hắn là sự cầu khẩn khó thấy, Lạc Ngọc Thiên nhìn một chút. Sau đó gật đầu đáp.
" Được rồi, vậy anh đợi em một chút. Em thay đồ rồi sẽ sang phòng anh"
" Được"
Lạc Hạ Khiêm cảm thấy Ngọc Thiên đã đồng ý thì liền gật đầu đồng ý, hắn quay lưng đi lên phòng chờ đợi. Lạc Ngọc Thiên cũng chậm rãi quay về phòng mình, sau khi thay đồ xong thì cũng tiến đến phòng Hạ Khiêm.
Lần đầu tiên cậu quang minh chính đại vào căn phòng này, nhưng cảm giác nó không còn vui như trước nữa trong lòng chỉ toàn cảm giác nặng nề và lo lắng.
Cậu từng ước nhiều lần mình có thể tự do ra vào nơi này, nhìn người kia học bài...nhìn xem dáng vẻ khi ngủ của hắn. Tất cả những chuyện đó, cậu đã mong muốn làm từ rất lâu. Hiện tại, chỉ là cậu không thể làm được nữa hay nói chính xác hơn là...cậu không muốn làm đến cùng.
Căn phòng này sạch sẽ lại mang không khí trầm tĩnh, Lạc Hạ Khiêm rất thích màu đen nên những thiết kế gì màu đen thích hợp với căn phòng đều được hắn đưa vào hết. Cả căn phòng này thật lạnh lùng...hệt như chủ nhân của nó vậy.
" Anh hai..."
Lạc Ngọc Thiên đánh tiếng gọi với người đang quay lưng về hướng của mình. Hắn vừa nghe thấy tiếng của cậu liền quay người sang, trong mắt từ trên xuống dưới đều nhìn Ngọc Thiên chằm chằm.
Giữa hai người lúc nào cũng tồn tại một khoảng cách, kể cả khi không gian chỉ còn lại hai người. Bọn họ cũng không thể tự nhiên bắt chuyện với nhau.
Hạ Khiêm nhìn Ngọc Thiên mặc áo ngủ bị bung một nuốt, hắn tiến tới gần... Tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng cài lại nút áo kia.
Hành động ấy xảy ra quá nhanh khiến Lạc Ngọc Thiên phản ứng không kịp, chỉ trong một buổi tối. Hạ Khiêm lại làm cậu giật mình hai lần.
Nhưng nhìn cúc áo đã được cài ngay ngắn, Ngọc Thiên cũng không thể làm gì hơn ngoài hai chữ cảm ơn.
Lạc Hạ Khiêm nở nụ cười ôn nhu, nhìn dáng vẻ " ngại ngùng" của Ngọc Thiên mà tự thỏa mãn chính mình. Hắn còn ngang ngược nói.
" Mới tắm xong cố gắng đừng nhiễm lạnh là được"
Lần đầu tiên trong đời được hắn đối xử tốt, Ngọc Thiên có chút không thích ứng kịp. Nhìn hắn thay đổi thái độ nhanh như vậy, cậu liền hỏi.
" Cuối cùng tại sao anh lại đối tốt với em. Là do em thay đổi, hay là do anh thấy ở em có điều mới lạ?"