Hạnh Phúc Cách Xa Tầm Tay

Chương 56: Ôm




Lạc Hạ Khiêm sau khi thu dọn sách vở xong liền xuống tầng dưới tìm Ngọc Thiên, vừa hay lại thấy Sở Tống cùng vị thầy giáo vụng về mới chuyển đến trường mình đi chung. Hai nam sinh cao lớn chạm mặt nhau, Sở Tống không cười với Hạ Khiêm nhưng lại nói.

" Xem như cậu còn may, sau này phải biết trân trọng tình cảm có biết chưa ? Hừ! Đáng lẽ người nhau cậu thì không nên được người tốt yêu"

Lạc Hạ Khiêm tâm trạng tốt, hôm nay nhìn cái tên họ Sở cũng không đáng ghét như mọi ngày. Hắn liền cười với người kia một cái, còn không quên nói.

" Được rồi, tôi hôm nay không trách cậu. Chúc cậu thành công trên con đường lái máy bay của mình"

Sở Tống nhếch môi không nói gì, sau đó khoác tay người thầy giáo vẫn còn đang ngơ ngác uống sữa bước đi. Sở Tống lướt qua người Hạ Khiêm, đi được một quãng không xa Hạ Khiêm đã nghe thấy hai người kia nói chuyện.

" Sở Tống, em muốn sau này làm phi công sao?"

" Phi công cái gì ? Sao thầy lại nghĩ thế ?"

" Vừa nãy thầy nghe Hạ Khiêm nói em muốn lái máy bay. Vậy chẳng phải làm phi công sao ?"

" Ha ha... Cũng được, em làm phi công kiếm tiền nuôi thầy được chưa ?"

" Em lại ăn nói linh tinh rồi..."

Giọng nói hai người càng lúc càng nhỏ đi, nhưng dù sao Hạ Khiêm cũng đã nghe hết được những gì họ nói. Hắn cười lắc đầu nghĩ.

Sở Tống này vốn dĩ chỉ thích người đáng yêu ngốc nghếch. Ngọc Thiên suy cho cùng vốn dĩ cũng chỉ hiền lành, không phải dạng người Sở Tống thích. Thế mà bấy lâu nay mình lại đi ghen với cậu ta, nhưng xem chừng họ Sở với vị thầy giáo kia trông cũng rất hợp mà.

Quả đúng là Sở Tống và vị thầy giáo kia rất hợp, sau này... Sở Tống còn làm phi công đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng...

Quay trở lại với thực tại, Hạ Khiêm còn chưa đến lớp Ngọc Thiên đã thấy cậu đi ra. Trên môi nở nụ cười mỉm, đã thế hai má còn hồng hồng. Mái tóc được cắt gọn cùng mắt kính tròn làm cậu trông càng thu hút và thanh nhã hơn bao giờ hết. Hạ Khiêm đi đến nhéo cằm cậu hỏi.

" Em cười cái gì vậy?"

Người kia tiến đến có chút bất ngờ khiến Ngọc Thiên giật bắn mình, cậu ngẩng mặt lên nhìn hắn ngượng ngùng nói.

" Không! Không có gì... Anh thu dọn cặp sách xong rồi sao ?"

Hạ Khiêm nhìn thái độ e dè của cậu dành cho mình lập tức không cần nghĩ nhiều, hắn nhéo má cậu giả vờ hung dữ đáp.

" Nếu không xong thì có thể xuất hiện ở đây không ? Nhìn xem em kìa, còn định giữ thái độ e dè với anh đến khi nào nữa ? Nói gì cũng đã nói hết rồi, hôn thì cũng hôn rồi vậy thì ngại cái gì ? Không lẽ giờ mang em lên giường làm vài hiệp mới hết ngại ngùng à!"

" Không ... Không có"

Vừa nghe đến việc Hạ Khiêm muốn mang mình lên giường liền khiến Ngọc nhanh chóng đỏ mặt, đến khi hắn buông tay ra tha cho hai cái má của cậu thì lúc này Ngọc Thiên nhanh chóng xoa má, tự lẩm bẩm.

" Dù sao cũng là mới yêu, anh không thể để em ngại ngùng chút được sao ?"

" Không được ! Không được ngại ngùng, nếu dám ngại ngùng anh lập tức hôn em ngay tại đây"

Lần đầu tiên yêu đương, Ngọc Thiên thật sự có chút ngại ngùng lại cộng thêm việc người này cứ liên tục trêu ghẹo mình, cậu đành dở khóc dở cười nắm tay hắn rồi đáp.

" Em không ngại nữa, anh nhìn xem... Em còn nắm tay anh đây này"

Nói rồi cậu đưa bàn tay đang nắm chặt lấy tay hắn lên đưa trước mặt. Hạ Khiêm nhất quyết hôn lên tóc cậu một cái rồi kéo đi, miệng còn không quên nói.

" Xem như em còn biết điều, nếu không thì đừng trách anh"

Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi sân trường, Ngọc Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm vì sân trường hiện tại không có ai. Chỉ còn mình cậu và hắn, Hạ Khiêm tay siết chặt tay Ngọc Thiên ung dung đi ra khỏi cửa. Cậu lén nhìn hắn, lần đầu tiên bọn họ xác nhận ở bên nhau trong lòng cậu vừa vui lại vừa có chút không tin được, miệng lại vô thức cười một cái.

Hạ Khiêm cũng thừa biết cậu đang vui, nhưng hắn không cố ý trêu ghẹo cậu. Thậm chí hắn còn đơn giản xoa nhẹ bàn tay để khiến người kia vui hơn cả hai song song bước đi.

Bác lái xe nhìn thái độ cùng cái nắm tay của hai người bọn họ cũng hiểu tình cảm hiện tại là gì. Dẫu sao ông cũng đã có gia đình, vừa nhìn đã biết hai người này cũng đang rất vui vẻ. Chính bản thân ông cũng không muốn phá rối cái sự vui vẻ này lẳng lặng mở cửa xe, đợi hai người ngồi vào xe rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ là mọi thứ vừa mới bắt đầu.