Ba ngày sau, Lâm Thiên Tuyết đang nằm trên đùi Tần Bách Nhiên vừa xem tivi vừa được anh đút trái cây ...
-" Không? em không ăn nữa ..."
Cô chu miệng kháng nghị , vừa ăn cơm xong lại bị anh bắt ăn trái cây , bụng no lắm rồi..
-" Ăn một miếng nữa thôi"
Trên tay anh cầm miếng táo đưa đến bên miệng cô dụ dỗ..Lâm Thiên Tuyết phụng phịu , không cam lòng hả miệng ra ..
-" Anh định nuôi em thành heo à...?"
Tần Bách Nhiên buồn cười , gật đầu không chối cãi.
-" Ừ..nuôi thành heo...nhưng có thành gì anh cũng yêu"
Lòng ngọt ngào miệng Lâm Thiên Tuyết cười tủm tỉm .
-" Miệng mồm trơn tru"
Tần Bách Nhiên cười cười khom người xuống tìm kiếm môi cô , hai người đang ngọt thì tiếng quản gia làm cắt đoạn.
-" Xin lỗi Cậu chủ..Có Lâm Tổng đến ạ"
-" Ừ..mời vào"
Mặt hoàn toàn tự nhiên lạnh nhạt lên tiếng ,bù lại khuôn mặt đỏ au ngượng ngùng của cô , anh buồn cười nhéo nhéo mặt , vén lại tóc cho cô.Lâm Thiên Minh bước vào thấy một màn trước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ an lòng....Lâm Thiên Tuyết vừa thấy ông , định đứng lên chào đón , nhưng bị vòng ôm của ai đó giữ lại....nên chỉ nở nụ cười với ông ,mấy ngày nay cô bị thương, ông ngày nào cũng ghé thăm ..nụ cười chợt tắt khi thấy hai người bước vào sau ông...Đôi mắt Tần Bách Nhiên trở nên sắc bén hơn , môi mỏng nhếch lên, khi thấy Lâm Thiên Minh ngồi vào ghế ...Anh cũng thông thả ôm lấy lấy cô ngồi xuống ,Lâm Thiên Minh quay sang nhìn ,ý bảo mẹ con Đồng Ánh vào chỗ ngồi,rồi lại nhìn khuôn mặt ai oán của bảo bối nhà ông, ông biết con gái ông đang hiểu lầm vì nghĩ ông bao che cho họ, nhưng ông có lí do của chính mình, bây giờ chưa thể nói ra cho cô hiểu...Tần Bách Nhiên nhìn khuôn mặt khó chịu , môi mím chặt , từ đầu đến cuối không liếc nhìn mẹ con Đồng Ánh một cái , cô vợ nhỏ của anh đang tức giận đây mà,nhưng anh hiểu lí do vì sao ba vợ anh làm vậy.Nên anh rất phối hợp để diễn cùng..
-" Tiểu Tuyết con khỏe hơn chưa?"
Cô đang tức giận ông, nên không muốn lên tiếng , nhưng bị một bàn tay ngay eo siết chặt.Lâm Thiên Tuyết ai oán nhìn lên , chỉ thấy người nào đó mỉm cười rồi nhắc nhở cô.
-" Thiên Tuyết ba đang hỏi em kìa"
Cô khó chịu không tình nguyện trả lời , nhìn thẳng Lâm Thiên Minh.
-" Dạ..khỏe hơn rồi"
Lâm Thiên Minh gượng cười , nói tiếp.
-" Tốt..À Tiểu Tuyết hôm này dì và em con muốn đến thăm con và xin lỗi con vụ việc hôm đó.Con nể mặt ba bỏ qua cho họ được không?"
Cô như không thể tin được, là họ chửi mẹ cô, còn đẩy cô đến máu tuôn đầm đìa,sau việc đó cô cũng nghe ngóng từ Vú Trần , ba cô không xử phạt gì mẹ con Đồng Ánh, chỉ lớn tiếng mắng mẹ con bà ta vài câu.Hôm nay còn dắt họ đến đây nữa..Cách cư xử ông cô thấy lạ lắm..Không phải cô mong ông sẽ đứng về phía mình nhưng cũng phải có sự công bằng ,như thế cô không chấp nhận được.Lâm Thiên Minh liếc Đồng Ánh ..Bà ta lập tức cất tiếng ngọt ngào .
-" Tiểu Tuyết dì xin lỗi con..tại hôm đó dì thấy hai đứa xô xát lẫn nhau , nên dì muốn can ngăn chứ không hề muốn làm con tổn thương"
Rõ ràng cố ý đẩy cô , còn dám ngụy miệng , lại nghe bà ta nói tiếp lấy tay đẩy vai Lâm Tiểu Phù.
-" Con mau xin lỗi chị con đi..con ngồi đó làm gì"
Hai mẹ con người đàn người hát..Lâm Tiểu Phù không tình nguyện , nhưng cũng mở miệng, giọng điệu chân thành, tha thiết.
-" Chị ! em xin lỗi..Bữa đó là do em không đúng,chị bỏ qua cho em nha"
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào cô ,riêng người đàn ông bên cạnh lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng.
-" Chú Lâm cũng đã lên tiếng dùm hai người họ..Hay là em...."
Tiếng nói bị cắt ngang thay thế bằng giọng nói lạnh lùng, tức giận của cô.Thoát khỏi vòng ôm của Tần Bách Nhiên, Lâm Thiên Tuyết đứng dậy , nhìn vào mắt anh .Thấy cô kích động , lo sợ sẽ động đến vết thương, anh nhanh chóng đứng dậy ôm cô vào lòng.
-" Anh đừng khuyên em..."
-" Thiên Tuyết ..không được kích động"
Vì lo lắng nên giọng anh hơi lớn hơn , Lâm Thiên Tuyết mắt đỏ lên môi mím chặt , né tránh vòng ôm của anh , Tần Bách Nhiên biết cô hiểu lầm mình , ôm chặt lấy cô vội giải thích.
-" Ngoan ...đừng giận ,anh không la em..vì anh lo em kích động sẽ ảnh hưởng đến vết thương mà thôi "
Nghe anh giải thích cô mới thôi né tránh ,
một màn này làm mẹ con Đồng Ánh được mở mang tầm mắt. Đường đường là tổng giám đốc của hai tập đoàn có tiếng , lạnh lùng xa cách chẳng biết nhân nhượng ai bao giờ, mà cũng có lúc phải yếu thế với một người ,nhìn cách Tần Bách Nhiên nhường nhịn , cưng chiều Lâm Thiên Tuyết , càng làm Lâm Tiểu Phù căm ghét hơn, Lâm Thiên Minh hốt hoảng cũng đứng dậy khuyên ngăn.
-" Tiểu Tuyết , Bách Nhiên nói đúng , con đừng nóng giận sẽ ảnh hưởng đếu vết thương"
Lâm Thiên Tuyết chỉ cần nhìn bộ mặt giả nhân giả nghĩa,trơ tráo của mẹ con Đồng Ánh là máu cô sôi lên , hít thở sâu kìm chế cảm xúc mình lại ...vài giây sau cô nhìn thẳng vào Lâm Thiên Minh , nói rõ từng tiếng.
-" Ba..ba không muốn con tức giận , phiền ba dẫn họ đi ngay , con không muốn gặp bọn họ...những lời xin lỗi đó , con không dám nhận..Con mệt rồi , con lên phòng nghỉ trước "
Noii rồi lạnh lùng lên lầu , không màng vẻ mặt căm hận cố tỏ ra đáng thương của Đồng Ánh và Lâm Tiểu Phù ....Lâm Thiên Minh tỏ ra khó xử nhìn mẹ con Đồng Ánh , nói với Tần Bách Nhiên một tiếng rồi ra về.
Bưng ly sữa bước vào phòng ,mắt thấy vợ yêu ngồi trên giường, buông hai chân thả lỏng xuống thảm, hai tay chóng xuống niệm đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn anh..Biết cô đang khó chịu trong lòng ..anh để ly sữa lên tủ, ngồi xuống cạnh bên cô, bế hẳn để lên đùi , hôn nhẹ lên cái má phúng phính.
-" Thiên Tuyết , em đang giận ba sao?"
-"...."
Anh thở dài trong lòng , không nói ra chắc cả tối nay vợ anh sẽ không ngủ được mà người khổ chắc chắn là anh..
-" Ba bất đắc dĩ phải làm như thế , em đừng hiểu lầm ba"
Câu nói này rất hiệu quả , Lâm Thiên Tuyết ngẩng mặt , mở to đôi mắt nâu tròn lên nhìn anh , thấy anh gật đầu xác nhận những gì cô nghe là sự thật..Lâm Thiên Tuyết ánh mắt vẫn còn nghi ngờ nhưng vẫn tò mò hỏi lí do.
-" Ba có lí do gì ?, mà phải làm vậy? "
Tần Bách Nhiên không trả lời mà quay sang cầm ly sữa đưa đến bên miệng cô.
-" Ngoan uống hết , anh sẽ nói em nghe"
Lâm Thiên Tuyết lườm anh một cái, nhưng vẫn cầm lấy ly sữa uống hết , trả lại ly không cho anh.
-" Giờ thì anh có thể nói được rồi "
Anh lấy tay lau sữa trên khóe miệng của cô , rồi không nhanh không chậm đem đầu đuôi câu chuyện kể cho cô nghe..Lúc này đây, miệng cô không thể khép lại được, chân mày cau chặt lại, nghe hết câu chuyện cô nắm tay Tần Bách Nhiên tức giận không thôi.
-" Không biết sự thật ra sao .Nhưng nếu đúng như vậy , bà ta không phải là người mà , quá nham hiểm ,quá ác độc , chia rẽ hạnh phúc của ba mẹ, còn cấu kết với người ngoài muốn cướp tài sản của Lâm gia, người đáng thương nhất chuyện này là ba, vậy mà lúc nãy em còn nóng giận với ba"
Tần Bách Nhiên thấy cô giận đỏ cả mắt , siết chặt cô vào lòng .
-" Em đừng tự trách mình vì em đâu biết sự thật câu chuyện, còn nữa em tức giận như vậy mới khiến Đồng Ánh không nghi ngờ ..
Có vay có trả cứ cho bà ta vui vẻ thêm vài ngày nữa đi, em đừng suy nghĩ nhiều mọi thứ hãy để anh lo , có được không?"
Cô gật đầu rồi sau đó suy nghĩ ra điều gì đó , mắt sáng lên.
-" Vậy là lúc nãy anh không gọi ba mà chỉ gọi chú Lâm, là không cho bà ta biết chúng ta đã kết hôn, vì sợ một khi anh là chồng em , anh sẽ vì em phản đòn lúc đó sợ đánh rắn động cỏ, sẽ khiến họ nghi và tính kế khác "
Anh gật đầu, hôn chụt vào môi cô...
-" Vợ anh thật thông minh"
Hiểu ra mọi chuyện cô không còn khó chịu nữa , ôm chặt thắt lưng anh , làm nũng.
-" Chồng ơi ! Có anh thật tốt "
Tần Bách Nhiên mỉm cười , tiếp tục làm chuyện còn
dở dang lúc nãy , trao cho cô nụ hôn nồng nàng say đắm, nhẹ nhàng , nâng niu ...như muốn nói với cô rằng dù ngoài kia là bão tố ,thì đã có anh. Cho nên em đừng nhọc lòng, đừng lo nghĩ, đừng nặng gánh lo toan.. Dù cho em đi đâu, làm gì, bao lâu và bao xa, cũng hãy vững tin bởi luôn có anh bên cạnh!
Trong căn phòng khách sạn sang trọng , Đồng Ánh một thân toàn hàng hiệu mệt mỏi ngồi xuống giường, người đàn ông trung niên từ phòng tắm bước ra , ngồi ghế so pha đối diện...châm điếu thuốc , cất tiếng khó chịu.
-" Mọi việc sao rồi?"
Đồng Ánh liếc ông ta một cái vô cùng sắc bén, giọng điệu ai oán .
-" Còn không phải vì anh nữa sao? Mẹ con em phải chịu nhục đi xin lỗi con nhỏ đó, còn phải nịn bợ làm cho nó vui .Tức chết đi được"
Cao Thắng tức giận lớn giọng .
-" Em còn nói sao? tý nữa thôi , mọi kế hoạch đều bị mẹ con em phá hỏng hết rồi.Bao năm cố gắng của chúng ta xém thành công cóc .Em còn trách ai ?"
Càng nghĩ càng tức , hắn là trợ lí của Lâm Thiên Minh ,Đồng Ánh và hắn quen nhau từ hồi đại học, hắn cực kì tham vọng chỉ muốn quen bà ta qua đường đối với hắn không gì quang trọng bằng tiền , không ngờ Đồng Ánh lại mang thai , mà ba ta rất mê mụi hắn, hắn nói gì nghe đó..Nên hai người đã lên kế hoạch đưa Lâm Thiên Minh vào tròng..
Bao năm qua hắn cố gắng làm trâu , làm ngựa cho ông ta ,để lấy sự tin tưởng rồi một ngày lật đổ chiếm lấy công ty...Mọi việc đều hoàn hảo , chỉ xíu nữa đã bị mẹ con bà ta phá hỏng.Lúc nghe hai người họ gây chuyện với Lâm Thiên Tuyết hắn cũng không lo sợ nhiều vì cùng lắm Lâm Thiên Minh sẽ làm ầm lên một trận cũng không nỡ đuổi họ ra khỏi nhà ..Vì ông ta cứ nghĩ Lâm Tiểu Phù và Lâm Tuấn Kiệt là con ruột của ông ta nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn...Nhưng khi nghe nói Lâm Thiên Tuyết là người phụ nữ của Tần Bách Nhiên , lúc đó hắn rất muốn bóp chết mẹ con bà ta.
Phải biết một khi Tần Bách Nhiên muốn trả thù , thế lực cậu ta cậu ta lớn mạnh như thế nào , không ai không biết ,sẽ nhúng ta vào điều tra, mọi chuyện lúc đó sẽ bị phơi bày ra ánh sáng..Cũng hên là Lâm Thiên Minh giải quyết ổn thỏa , mấy ngày nay cũng không thấy Tần Bách Nhiên có động tĩnh gì, chắc là nể mặt Lâm Thiên Minh nên cậu ta đã bỏ qua .
Đồng Ánh thấy Cao Thắng tức giận , lập tức xà vào người hắn vuốt ve lấy lòng..
-" Được rồi..anh đừng giận...là lỗi do em ...không phải mọi chuyện bây giờ đã tốt hết rồi sao ? "
Chân mày hắn lúc này mới giản ra , để thuốc vào tàn..
-" Nếu lão Trịnh chịu bán cổ phần của lão thì mọi chuyện sẽ hoàn hảo"
Đồng Ánh mỉm cười , vuốt ve lòng ngực hắn.
-" Dù không có lão già đó , cái ghế tổng giám đốc anh cũng đã nắm chắc rồi, không phải sao ?Đừng khó chịu nữa để em mát xa cho anh nha"
-" Được"
Vừa nói hắn vừa cỡ áo tắm ra , đè Đồng Ánh ra giường bắt đầu một cuộc mây mưa.