Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường
Vương Nhất Bác chờ Vu Bân mở cổng rồi xách ván trượt trên tay đi thẳng vào trong nhà, cậu quăng ba lô lên ghế, ngồi phịch xuống. Vu Bân bước vào nhìn bạn:
- Cậu chưa ăn cơm phải không?
Vương Nhất Bác nhắm mắt tựa đầu ra thành ghế:
- Ừm.
Vu Bân:
- Vậy chờ tôi thay đồ rồi dẫn cậu ra ngoài ăn, hôm nay ba mẹ tôi đi công tác nên tôi cũng không muốn ăn ở nhà.
Vương Nhất Bác lại tiếp tục "Ừm" rồi yên lặng không nói gì nữa.
Vu Bân nhanh chóng thay đồ xong đi xuống, cậu dặn người làm không phải phần cơm rồi kéo Vương Nhất Bác ra xe lái đi.
**********
- Mẹ cậu với cậu vẫn thế à?
Vu Bân đặt ly nước xuống bàn nhìn cậu hỏi. Vương Nhất Bác ơ hờ.
- Tôi và bà ấy có gì hay ho đâu mà chả thế.
Vu Bân.
- Hay vì cậu ít gần gũi với bà ấy nên mẹ con khó nói chuyện?
Vương Nhất Bác gắp miếng cơm đưa vào miệng.
- Từ khi tôi hiểu chuyện bà ấy chưa từng ôm tôi, lúc nào cũng lạnh lùng. Tôi không hiểu tại sao bà ấy lại ghét tôi đến vậy, nếu đã không muốn sao còn sinh tôi ra làm gì.
Vu Bân nghe bạn nói mà thấy thương. Bốn người bọn họ Vương Nhất Bác, Tống Kế Dương, Vương Hạo Hiên và cậu vốn chơi thân với nhau từ mẫu giáo. Bốn gia đình cũng là bốn gia tộc quyền thế ở thành phố A. Học và lớn lên cùng nhau nhưng quả thực chưa bao giờ họ nhìn thấy Vương phu nhân cười với con trai mình.
Vương Nhất Bác nếu không đi với bọn họ thì chỉ lầm lũi trượt ván một mình khắp các con phố hoặc phóng mô tô đi đâu đó. Cậu sống trong gia đình giầu có nhưng lại luôn cô đơn, cũng may có ông Vương là quan tâm, yêu thương cậu nếu không Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy lạc lõng ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Vu Bân gác đũa.
- Ăn xong rồi thì rủ Kế Dương và Hạo Hiên đi chơi bi-a đi.
Vương Nhất Bác gật đầu đứng dậy.
- Được.
**********
Bốn bạn trẻ cùng vào phòng bi-a riêng, Tống Kế Dương cầm mẩu nến xoa xoa trên đầu gậy nhìn Vương Nhất Bác.
- Vậy là đêm nay cậu ngủ lại nhà Vu Bân hả?
Vương Nhất Bác mắt dán vào màn hình điện thoại:
- Ừ.
Vương Hạo Hiên lại gần ngó vào nhìn rồi nói:
- Lão đại, cậu đến chơi bi-a hay chơi game?
Vương Nhất Bác vẫn không nhìn lên:
- Cả hai, tôi chấp các cậu đấy.
Vương Hạo Hiên:
- Được, ai thua cuối tuần khao một chầu đi bar đấy.
Vương Nhất Bác:
- Duyệt.
Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương lần lượt ra chọc bóng, cuối cùng là quả quyết định, Tống Kế Dương quay ra gọi Vương Nhất Bác:
- Lão đại, của cậu nốt đó, đừng để thua nhé.
Vương Nhất Bác bỏ điện thoại ra bàn, nhếch môi đứng dậy:
- Chuẩn bị ví cho tốt.
Cậu đặt gậy, ngắm bóng, và "ping" một phát bóng cái đập vào các số bóng còn lại khiến chúng chạy thẳng tới lỗ mà lọt xuống. Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên trố mắt.
- Lão đại, cậu từ khi nào trở nên lợi hại thế a.
Vu Bân cười đến vỗ vai Tống Kế Dương:
- Cá với cậu ta thì các cậu thua chắc rồi.
**********
Bà Vương vào phòng ăn ngồi xuống ghế bên cạnh chồng, nhìn một lượt rồi hỏi A Tứ.
- Cậu chủ đâu?
A Tứ:
- Dạ, cậu chủ không có nhà ạ.
Ông Vương cầm đũa lên nhìn vợ:
- Tiểu Bác đi đến nhà Vu Bân rồi, thằng bé sẽ ăn cơm ở đó.
Bà Vương:
- Mấy đứa đấy suốt ngày lêu lổng chả ra sao, lần sau nhà trường có gọi thì anh đến nhé, đừng có phiền em.
Ông Vương nhìn vợ:
- Tiểu Bác lớn rồi, cứ để thằng bé ra ngoài cho dễ chịu. Em cũng nên để tâm đến con một chút, mỗi lần tiểu Bác xảy ra chuyện anh đều rất đau lòng. Em là mẹ không nên chấp nhặt con trẻ làm gì.
Bà Vương biết ông lúc nào cũng bênh vực Vương Nhất Bác nên tạm thời không muốn đôi co thêm. Bà nhìn Vương Ngân Chi (em gái Vương Nhất Bác, học lớp 11).
- Con mau ăn cơm đi, chú ý học hành đừng như anh hai con đến trường chỉ để phá lớp phá thầy.
Vương Ngân Chi bê bát cơm lên nhìn mẹ:
- Ca ca nghịch nhưng năm nào cũng đạt thành tích tốt mà.
Bà Vương quắc mắt.
- Còn nói.
Vương Ngân Chi thấy mẹ như vậy thì im lặng mà tập trung vào bát cơm của mình. Thỉnh thoảng cô liếc lên nhìn mẹ, cũng không hiểu tại sao bà lại hà khắc với con trai mình như thế?