Hạnh Phúc Ma Thuật

Chương 5




1 Tập hợp sức mạnh phép thuật

Dưới sự bảo vệ của Quang Hựu Lý, tôi đã trải qua gần nửa học kỳ một cách bình yên. Trong hơn hai tháng này, nhờ sự giúp đỡ của Quang Hựu Lý, Hắc Trạch Diệu và Tinh Dã Kỳ, khả năng phép thuật của tôi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Mặc dù tôi vẫn giữ vị trí quán quân trong lớp Y Phổ Cát Nhĩ tính từ dưới lên, nhưng tôi vẫn tin rằng chỉ cần tôi tiếp tục kiên trì thì một ngày nào đó linh lực của tôi sẽ hoàn thiện hơn.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã sắp đến tháng 12 rồi. Ngày 30 tháng 12 hằng năm là ngày hội thiếu nữ của đế chế Tây Ma. Các thiếu nữ đủ mười lăm tuổi đều có thể tham gia các cuộc thi trong ngày hội. Người giành giải nhất sẽ nhận được danh hiệu "Phù thủy Tây Ma", đồng thời được gặp mặt quốc vương và hoàng hậu Tây Ma, dùng bữa cùng gia đình hoàng cung. Rất nhiều người thầm nuôi hy vọng có thể gặp mặt hoàng tử Tây Pháp La khôi ngô, tuấn tú, nuôi mộng được lọt vào mắt xanh của chàng hoàng tử đẹp trai, hào hoa này.

"Các em học sinh, cuộc thi của ngày hội thiếu nữ năm nay chính thức tiếp nhận danh sách thí sinh tham dự từ hôm nay, học sinh nào đủ tiêu chuẩn có nguyện vọng tham dự đều có thể trực tiếp đăng ký với lớp trưởng lớp mình, sau đó đề nghị lớp trưởng các lớp tập hợp danh sách và nộp tại phòng làm việc của tôi..." Buổi chiều hôm nay, trên đài phát thanh của trường, thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ đã thông báo với toàn thể học sinh cách thức đăng ký tham gia cuộc thi trong ngày hội thiếu nữ năm nay. Ai nấy đều chăm chú lắng nghe với một niềm háo hức hiếm thấy.

"Vừa rồi mọi người đều nghe thầy hiệu trưởng thông báo trên đài phát thanh, tôi xin lưu ý thêm với các bạn, tôi sẽ dành cho các bạn nửa tiếng để cân nhắc xem liệu mình có muốn tham gia hay không, sau đó tôi sẽ lấy ý kiến riêng của từng người, lập ra danh sách những người có nguyện vọng dự thi rồi nộp lại cho thầy hiệu trưởng. Thời gian rất gấp, mọi người hãy mau chóng suy nghĩ và đưa ra quyết định." Sau thông báo của thầy hiệu trưởng, với cương vị lớp trưởng, Quang Hựu Lý đứng dậy, giọng sang sảng sắp xếp mọi việc, sau đó ngồi xuống chỗ của mình. Trong thoáng chốc, cả lớp lập tức bàn tán xôn xao về chủ đề này.

"Năm nay, nếu tổ chức thi thực hành phép thuật, nhất định tôi sẽ ghi tên!" "Tôi thì thích thi lý thuyết phép thuật hơn, làm bài thi lý thuyết vẫn dễ hơn các thao tác thực tế..." "Không cần biết phải thi cái gì, để được gặp mặt hoàng tử Tây Pháp La, dù thế nào tôi cũng bất chấp mọi khó khăn để tham gia!"... Thấy mọi người bàn tán sôi nổi như thế, tôi cũng háo hức hẳn lên. Mặc dù nội dung thi mỗi năm mỗi khác, có khi là kiểm tra kiến thức phép thuật, có khi là kiểm tra các thao tác thực hành, thậm chí nhiều khi còn trực tiếp tiến hành đấu PK phép thuật. Mặc dù nói như thế nhưng những người có sức mạnh phép thuật cao cường luôn luôn có nhiều cơ hội chiến thắng. Tôi cũng rất muốn tham gia để có thể học hỏi thêm nhiều kiến thức và tăng kinh nghiệm thi đấu với những người có sức mạnh phép thuật cao cường, xem họ lợi hại như thế nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với khả năng kém cỏi của mình, có lẽ tôi sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Lúc đó, không những không thể học hỏi được những phép thuật lợi hại mà có thể làm mất mặt cả vương quốc Y Tỉ. Phụ vương và mẫu hậu đương nhiên sẽ không trách mắng gì tôi, nhưng biểu hiện của tôi kém cỏi như thế, họ nhất định sẽ rất buồn. Chỉ nghĩ đến đây thôi tôi lại do dự.

"Phạn Hi, cũng sắp đến sinh nhật của bạn rồi, hay là lần này bạn cũng đăng ký tham gia cuộc thi ngày hội thiếu nữ đi. Đó chẳng phải là một món quà sinh nhật thú vị dành tặng chính mình sao?" Thấy tôi vẫn còn do dự không biết có nên đăng ký tham gia hay không, Quang Hựu Lý kéo ghế ngồi xuống bên cạnh khích lệ.

"Nhưng khả năng phép thuật của tôi yếu như thế, dù có cố gắng thi đấu thế nào cũng không thể giành chiến thắng..." Tôi rầu rĩ chau mày, tự thấy lo lắng cho khả năng kém cỏi đáng thương của mình.

"Không sao cả, từ giờ đến lúc thi còn những nửa tháng nữa, tôi có thể giúp đỡ bạn!" "Nhưng hai tháng nay bạn đều giúp tôi bổ sung kiến thức mà khả năng phép thuật của tôi không tiến bộ được bao nhiêu. Nửa tháng ngắn ngủi liệu có làm được gì không?" Tôi biết với sự giúp đỡ của Quang Hựu Lý, tôi sẽ có thêm nghị lực để giành chiến thắng, nhưng tôi vẫn phân vân.

"Việc này..." Lời nói của tôi khiến Quang Hựu Lý cũng chau mày suy tư. Ngay lúc này, chính anh ta cũng không biết phải trả lời như thế nào.

"Y Phạn Hi, nếu bạn vẫn chưa thực sự tự tin, tôi cũng có thể giúp đỡ bạn giống như hoàng tử Quang Hựu Lý." Khi tôi và Quang Hựu Lý còn đang mắt to mắt bé nhìn nhau, Hắc Trạch Diệu từ bàn khác nhẹ nhàng bước đến cạnh tôi.

"Y Phạn Hi là công chúa vương quốc Y Tỉ nên đã có sẵn khả năng phép thuật trắng cao cường, hoàng tử Quang Hựu Lý của vương quốc Thận Hựu tinh thông phép thuật ma quỷ, còn tôi ở vương quốc Hắc Trạch hiểu biết phép thuật yêu linh mê hoặc lòng người. Ba loại phép thuật này kết hợp lại có thể tạo thành sức mạnh phép thuật lớn mạnh nhất, việc giúp công chúa Y Phạn Hi có thể nói là rất dễ dàng." "Còn tôi nữa, tôi cũng có thể giúp công chúa Y Phạn Hi giành chiến thắng." Hắc Trạch Diệu vừa dứt lời, một giọng nữ dõng dạc vang lên. Cả ba chúng tôi cùng quay lại nhìn, người vừa lên tiếng chính là Tinh Dã Kỳ.

"Dã Kỹ, bạn..." Thấy Tinh Dã Kỳ chủ động đề xuất, Quang Hựu Lý nhíu mày làm ra vẻ có chuyện gì đó rất khó xử.

"Ồ, Tinh Dã Kỳ là người của vương quốc Thần Hựu, vậy bạn cũng giống như Quang Hựu Lý, inh thông phép thuật ma quỷ. Nếu có Quang Hựu Lý giúp đỡ tôi rồi, không cần nhờ đến sự giúp đỡ của bạn nữa. Rất cảm ơn ý tốt của bạn." Tôi để ý thấy những biểu hiện khó chịu thoáng hiện trên khuôn mặt Quang Hựu Lý, điều này khiến tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, từ trong tiềm thức cũng muốn từ chối.

"Không, tôi vẫn còn những khả năng khác, hoàng tử Quang Hựu Lý cũng biết mà." Tinh Dã Kỳ mỉm cười nhìn sang Quang Hựu Lý. "Tôi có chủ trương và lập trường của riêng mình, tôi sẽ dùng hết sức để bảo vệ công chúa Y Phạn Hi. Về điểm này, hoàng tử Quang Hựu Lý, bạn có thể hoàn toàn yên tâm, hai tháng qua chắc hẳn bạn cũng có thể nhận ra, phải không?" "Điều này..." Quang Hựu Lý trầm ngâm do dự hồi lâu, sau cùng mới chậm rãi gật đầu. "Được rồi, tôi tin tưởng bạn, bạn cũng có thể tham gia." "Hay quá rồi, cảm ơn hoàng tử Quang Hựu Lý." Nghe Quang Hựu Lý nói như thế, Tinh Dã Kỳ, mặt mày rạng rỡ, đưa mắt nhìn sang phía tôi. "Công chúa Y Phạn Hi, chúng ta cùng ghi tên nhé, tôi nhất định sẽ giúp đỡ bạn." "Ồ, Quang Hựu Lý, việc này..." Thấy Tinh Dã Kỳ nhìn sang phía mình, tôi do dự nhìn Quang Hựu Lý.

"Không sao đâu, Phạn Hi, bạn hãy đăng ký đi, lần này chắc chắn bạn có thể trở thành "Phù thủy Tây Ma"." Quang Hựu Lý siết nhẹ tay tôi khích lệ. "Tôi không thể chờ đợi thêm nữa, nóng lòng muốn được thấy gương mặt chiến thắng của bạn!" Lời khích lệ của Quang Hựu Lý càng khiến tôi chột dạ. Tôi đưa mắt nhìn Hắc Trạch Diệu. Anh ta cũng nở nụ cười động viên tôi. Còn Tinh Dã Kỳ thì khỏi phải nói, chắc chắn cũng ủng hộ tôi.

"Tôi... vậy được rồi!" Quang Hựu Lý, Hắc Trạch Diệu và Tinh Dã Kỳ chăm chú chờ đợi, tôi thấp thỏm nói lời đồng ý.

Có ba người họ giúp đỡ chắc tôi không đến nỗi thua cuộc một cách thảm hại, chỉ cần không làm phụ vương và mẫu hậu mất mặt là được. Sau khi Quang Hựu Lý tự tay viết tên tôi vào bản đăng ký tham gia cuộc thi ngày hội thiếu nữ, tôi suy nghĩ rồi tự an ủi mình.

2 Bó hoa phép thuật kỳ diệu

Trong nửa tháng đó, tôi cảm nhận được những áp lực khủng khiếp và cả những động lực lớn lao mà trước kia tôi chưa từng gặp. Hôm nào cũng vậy, từ sáng sớm cho đến chiều muộn, Quang Hựu Lý, Hắc trạch Diệu và Tinh Dã Kỳ đều tiến hành tập luyện cho tôi với cường độ cao nhất. Từ việc học thuộc lòng những kiến thức phép thuật, trả lời nhanh những câu vấn đáp đến việc thực hành phép thuật biến hóa kỳ ảo, thậm chí Tinh Dã Kỳ còn trực tiếp ra trận, dùng sức mạnh phép thuật giả đánh nhau với tôi. Cũng thật kỳ lạ, luyện tập với cường độ cao như thế, tôi không những không mệt mỏi mà còn hăng hái hơn.

Thời gian trôi đi rất nhanh, thấm thoắt đã đến ngày 30 tháng 12. Tất cả người dân của đế chế Tây Ma đều háo hức mong chờ ngày hội thiếu nữ năm nay. Cũng như những người tham gia khác, tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị. Tôi khoác trên người bộ lễ phục màu đen chuẩn bị riêng cho cuộc thi đấu, cùng Quang Hựu Lý đi đến địa điểm tổ chức cuộc thi.

Cuộc thi được tổ chức ở ngay bãi cỏ rộng trong khuôn viên trường chúng tôi. Từ sáng sớm, những người tham gia trên toàn đế chế Tây Ma đã tập hợp ở đây. Quang Hựu Lý đưa tôi đến cửa ra vào để kiểm tra tư cách thí sinh. Tôi lấy tấm biển ghi tên dự thi của mình đưa cho người gác cổng, trên đó có ghi số 109. Tôi gắn phù hiệu lên cổ áo bên trái theo quy định, sau đó tiến vào khu vực thi đấu.

"Công chúa Y Phạn Hi cũng đến tham gia sao? To gan thật đấy!" Vừa bước vào khu vực thi đấu tôi thấy Hựu Như, Hựu Đình và Hựu Vân đứng trong bãi nhìn tôi cười giễu cợt. Giọng nói của họ không to cũng không nhỏ đủ để tôi nghe thấy.

Lúc này tôi cảm thấy hơi lúng túng, gượng gạo. Đúng lúc không biết nên phải ứng phó ra sao, giọng nói như từ trên trời vọng xuống của Tinh Dã Kỳ truyền đến tai tôi, giải cứu cho tôi.

"Công chúa Y Phạn Hi, bạn đến rồi à? Tôi đã đợi bạn lâu rồi." Tinh Dã Kỳ bước đến bên tôi. Tôi đưa mắt nhìn lên chiếc phù hiệu ghi số 108 trên cổ áo bên trái của Dã Kỳ. Cô ấy nhìn chằm chằm vào mấy chị em Hựu Như khiến bọn họ không dám ho he gì nữa. Sau đó cô ấy với lấy tay tôi kéo tôi ra góc xa rồi nói: "Tôi đã kiểm tra rất kỹ địa hình khu vực thi đấu, bây giờ tôi đưa bạn đi!".

Tinh Dã Kỳ đưa tôi đến một góc xa nhất so với chỗ ngồi của ban giám khảo. Vị trí của chúng tôi bây giờ và khu vực bên ngoài dành cho khán giả chỉ cách nhau một dãy hàng rào và cũng cách rất xa những trọng tài quan sát việc thi đấu của các thí sinh, điều này khiến tôi hết sức ngạc nhiên.

"Tinh Dã Kỳ, vì sao chúng ta phải đến một chỗ hẻo lánh như thế này?" "Điều này..." Tinh Dã Kỳ mỉm cười tinh quái, ánh mắt ra hiệu cho tôi nhìn ra bên ngoài. Tôi quay lại nhìn, thì ra trong số khán giả đứng bên ngoài hàng rào bằng gỗ có cả Quang Hựu Lý và Hắc Trạch Diệu.

Tôi nháy mắt với Tinh Dã Kỳ. Trực giác mách bảo tôi ba người họ chắc chắn có "âm mưu" gì đó. Nhưng tôi chưa kịp lên tiếng hỏi thì thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ, trưởng ban giám khảo, đã đứng lên từ bục giám khảo, cất cao giọng thông báo với các thí sinh dự thi có mặt trong sân bãi.

"Mời các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng, tôi xin tuyên bố phần thi trong vòng sơ khảo của cuộc thi ngày hội thiếu nữ lần này bắt đầu..." Thầy hiệu trưởng lên tiếng, trên bãi thi đấu vẫn vang lên những tiếng ồn ào chưa dứt. Mọi người không ai bảo ai cùng im lặng hồi hộp chờ đợi thầy hiệu trưởng công bố chủ đề của cuộc thi vòng loại năm nay.

Mọi người chăm chú theo dõi. Thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ lấy từ trong phong thư đã được niêm phong cẩn thận ra một tờ giấy màu đen, nhìn mọi người rồi đọc to nội dung trong tờ giấy: "Chủ đề cuộc thi ngày hội thiếu nữ vòng sơ khảo là: trong ba phút, sử dụng khả năng phép thuật biến ra một bông hoa, bông hoa nào đẹp nhất, được khán giả yêu thích nhất sẽ giành được điểm số cao nhất".

Thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ vừa nói dứt lời, rất nhiều thí sinh đã bắt đầu xoa tay chuẩn bị, có người đã lẩm bẩm niệm thần chú, có người gắng sức gảy ngón tay. Khuyếch trương hơn, có người còn bắt đầu lăn qua lăn lại trên mặt đất. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, hơn một nửa số người tham gia đã dùng linh lực của mình biến hóa ra hoa, màu sắc sặc sỡ khiến người ta hoa mày chóng mặt.

Mặc dù tôi đã theo Quang Hựu Lý học niệm chú không phải là ít, nhưng đều là những câu thần chú để phòng thân, loại thần chú "tốt mã rẻ cùi" có thể dùng để biến ra hoa tôi không hề biết. Còn về thuật gảy ngón tay, trước đây tôi cũng thử nhiều lần, nhưng chẳng lần nào thành công. Nhìn mọi người biến hóa ra biết bao nhiêu loài hoa, tôi hoang mang nhìn Tinh Dã Kỳ, không biết phải làm gì nữa.

Thấy tôi để ý, Tinh Dã Kỳ hơi nhắm mắt lại, dang rộng hai tay, miệng lầm rầm niệm thần chú. Chưa đầy ba giây, một tiếng "bang" nổ ra, một bông hoa nhỏ màu đen tỏa hương thoang thoảng từ trong tay cô ấy bay vút lên không trung. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy đóa hoa nào mọc ra từ tay như thế. Điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

"Tinh Dã Kỳ, bạn biến hóa ra loại hoa gì vậy?" "Đây là hoa Sơn Tử màu đen, loại hoa mà chỉ có tôi mới biết biến hóa ra." Tinh Dã Kỳ ôm đóa hoa trong tay, khẽ cúi xuống ngửi rồi đặt đóa hoa xuống đất nhìn tôi cười rạng rỡ.

"Được rồi, công chúa Y Phạn Hi, bây giờ đến lượt bạn." "Tôi không..." Tôi lắc đầu. Nhưng không đợi tôi nói hết câu, Tinh Dã Kỳ liền nắm lấy tay tôi, bỗng nhiên tôi thấy có một luồng hơi ấm truyền đến tay mình, kèm theo đó là một chuỗi thần chú từ trong người Tinh Dã Kỳ truyền đến lòng bàn tay tôi với tốc độ của một tia chớp. Khi Tinh Dã Kỳ đang truyền đến tôi những câu thần chú và sức mạnh phép thuật, thì đứng bên ngoài hàng rào ngăn cách, Quang Hựu Lý và Hắc Trạch Diệu cũng lặng lẽ niệm thần chú. Ba mươi giây sau, đột nhiên tôi cảm thấy bên cạnh mình dường như xuất hiện một sức mạnh rất lớn, rất nhiều đóa hoa Phồn Hi mọc lên quanh tôi, bao lấy tôi, những nụ hoa Phồn Hi rực rỡ sắc màu đung đưa trong gió.

Sau khi những bông hoa Phồn Hi đã phủ đầy một khoảng lớn, Tinh Dã Kỳ nhẹ thả tay tôi ra. Tôi nhìn những đóa hoa Phồn Hi phủ kín một vùng đất bao quanh mình, miệng há to ngạc nhiên, không thốt thành lời.

"Y Phạn Hi, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành, bây giờ đến lượt bạn." Nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt tôi, Quang Hựu Lý khẽ mỉm cười. Anh ta nhẹ giơ cánh tay phải lên, chạm vào bông hoa Phồn Hi cao nhất, xoa nhẹ lên cánh hoa.

Tôi bắt chước Quang Hựu Lý, giơ tay phải lên, cách đóa hoa Phồn Hi cao nhất chừng ba phân, sau đó từ từ quay người khiến cho cánh tay có thể chạm nhẹ lên những đóa hoa trên cao. Thật bất ngờ, khi tay tôi chạm nhẹ lên những nụ hoa Phồn Hi mới hé nở, đột nhiên những cánh hoa từ từ bung nở. Cùng lúc đó, luồng ánh sáng màu bạc nhấp nháy vây quanh tôi, phủ lên những đóa hoa Phồn Hi giống như muôn vàn những mảnh kim cương lấp lánh rắc đều lên những cánh hoa.

Khi tay tôi còn chưa chạm vào tất cả những bông hoa Phồn Hi, những bông hoa Phồn Hi nở rộ đã thu hút được sự chú ý của không ít người xem. Tôi xoay tròn một vòng, tất cả những bông hoa Phồn Hi đều được chạm nhẹ. Cảnh tượng thật thần kỳ. Tất cả các nụ hoa đều vươn cánh rực rỡ, khiến người xem không khỏi trầm trồ tán thưởng. Những thí sinh khác lần lượt bước lên nhìn và năm vị giám khảo ngồi phía trên không ai bảo ai cùng đứng lên nhìn về phía tôi và Tinh Dã Kỳ.

"Thời gian cho bài thi vòng sơ khảo đã hết, mời các thí sinh dự thi trở về chỗ của mình. Chúng tôi sẽ tiến hành đánh giá kết quả của các bạn, sau đó sẽ công bố những người được lọt tiếp vào vòng sau." Thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ cầm chiếc đồng hồ bấm giờ trong tay, dõng dạc tuyên bố đã hết thời gian thi đấu.

Những người vây quanh chiêm ngưỡng hoa Phồn Hi nghe thầy hiệu trưởng nói như thế liền lần lượt trở về chỗ của mình. Các thầy trong ban giám khảo bước xuống bục bắt đầu đánh giá kết quả của từng người một. Thầy hiệu trưởng bước đến trước mặt tôi. Khi tiến lại gần để xem những đóa hoa Phồn Hi ấy, thầy nhướng mày ngạc nhiên.

"Công chúa Y Phạn Hi, trình độ phép thuật của em đã tiến bộ không ít đâu!" "Hi hi! Dạ, vâng ạ!" Nhận được sự khen ngợi của thầy hiệu trưởng, tôi chỉ có thể cười một cách ngại ngùng.

Một lát sau, các vị giám khảo trở về chỗ ngồi.

Thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ bắt đầu công bố danh sách những người lọt vào vòng sau.

"Những người được vào vòng sau bao gồm: Y Phạn Hi, Tinh Dã Kỳ,... Hựu Như, Hựu Vân... Bây giờ, năm mươi thí sinh này đến nhà ăn của học viện ăn cơm trưa. Hai giờ chiều sẽ có người đến đưa các em tới địa điểm thi đấu vòng bán kết..."

3 Chiếc vòng cổ màu đen

Việc tôi và Tinh Dã Kỳ cùng bước vào vòng thi đấu bán kết khiến tôi vô cùng phấn khởi. Sau khi xuất sắc vượt qua vòng sơ khảo, những lời tán dương của mọi người luôn vây lấy tôi. Buổi trưa cùng Tinh Dã Kỳ đến nhà ăn của trường, nhớ đến những sự việc sáng nay, tôi thấy rất vui.

"Tinh Dã Kỳ, thật lòng cảm ơn bạn, cả Quang Hựu Lý và Hắc Trạch Diệu nữa. Nếu không có sự giúp đỡ của các bạn, chắc chắn tôi không thể lọt được vào vòng tiếp theo." Trong lúc cùng Tinh Dã Kỳ đứng xếp hàng lấy thức ăn, tôi nghiêng người nhìn cô ấy cảm kích nói.

"Thực ra trong người công chúa Y Phạn Hi vốn đã có khả năng tiềm ẩn, nếu không thì mấy người chúng tôi có cố gắng giúp đỡ đến đâu chăng nữa cũng không thể đạt được thành quả như ngày hôm nay." Thấy tôi khen ngợi, Tinh Dã Kỳ chỉ khẽ mỉm cười từ chối, không dám nhận công lao về mình.

"Ồ, tôi biết ngay mà, công chúa Y Phạn Hi với linh lực phép thuật chỉ đạt 0 điểm như vậy thì làm sao có thể biến hóa ra những bông hoa đẹp như thế, thì ra là có người ngầm giúp đỡ." "Đúng vậy! Thật không công bằng. Hựu Đình ngốc ngếch còn chạy qua xem, hóa ra những điều đó chỉ là trò lừa gạt. Bây giờ thì tốt rồi, để xem cô có thể vượt qua vòng bán kết không!" Tinh Dã Kỳ vừa nói dứt câu, giọng nói đầy vẻ mỉa mai từ phía sau tôi vọng lại. Cả tôi và Tinh Dã Kỳ đều quay đầu nhìn lại, người vừa nói chính là Hựu Như và Hựu Vân, họ đã đứng đằng sau chúng tôi từ lúc nào, nghe hết những gì chúng tôi nói.

Tôi chợt nhớ ra trong danh sách những thí sinh được lọt tiếp vào vòng thi đấu bán kết mà thầy hiệu trưởng vừa đọc hình như không có tên của Hựu Đình, xem ra "ba chị em phù thủy" luôn gắn liền với nhau như hình với bóng đã thiếu mất một người. Có điều nghe khẩu khí của Hựu Như và Hựu Vân, có lẽ cái cô Hựu Đình kia vẫn còn được xem là người tốt.

"Mong hai người tôn trọng quyền riêng tư của công chúa Y Phạn Hi và tôi. Nghe trộm người khác nói chuyện, lẽ nào hai người không cảm thấy đó là việc làm rất mất tư cách sao?" Vừa nhận ra Hựu Như và Hựu Vân, sắc mặt Tinh Dã Kỳ liền tỏ vẻ rất khó chịu, cô ấy nghiêm giọng nói.

"Này, thế nào là mất tư cách? Tinh Dã Kỳ, nếu không ỷ vào việc được hoàng tử Quang Hựu Lý nâng đỡ, liệu cô có được như ngày hôm nay không? Đừng quên cô chẳng qua chỉ là..." Trước những lời lẽ mắng mỏ của Tinh Dã Kỳ, Hựu Như vô cùng tức giận. Cô ta khoanh tay trước ngực đang định nói ra bí mật nào đó của Tinh Dã Kỳ thì sắc mặt của Tinh Dã Kỳ thay đổi hẳn, cô ấy hét lớn: "Cô câm miệng lại cho tôi!!!".

Lời nói nóng nảy của Tinh Dã Kỳ ngay lập tức khiến cho Hựu Như im bặt, không dám nói gì nữa. Tôi cũng giật mình sợ hãi. Từ trước đến nay, Tinh Dã Kỳ vốn rất dịu dàng, đằng sau vẻ dịu dàng của cô ấy còn ẩn chứa những điều gì mà tôi không biết nữa đây? "Công chúa Y Phạn Hi, mong bạn thứ lỗi.

Tôi thật thất lễ quá!" Phản ứng của tôi khiến Tinh Dã Kỳ hơi chột dạ, nét mặt có phần mất tự nhiên, vội vàng xin lỗi tôi.

"Được rồi, bây giờ không sao rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi!" "À, vâng!" Nghe Tinh Dã Kỳ nói như thế, tôi cũng nhanh chóng đổi chủ đề khác, cùng cô ấy chọn một số món ăn cho vào đĩa của mình.

Mặc dù trong lúc ăn cơm, chúng tôi chỉ nói tới những chủ đề thoải mái, nhưng tôi vẫn mơ hồ nhận thấy những lời Hựu Như và Hựu Vân nói vừa nãy có ảnh hưởng rất lớn đối với tâm trạng của Tinh Dã Kỳ. Trong lúc nói chuyện, tôi thấy có những lúc cô ấy ngây người, lơ đãng nghĩ ngợi điều gì đó. Nhưng tôi và Tinh Dã Kỳ quen biết nhau chưa lâu, tôi không tiện hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Bữa trưa trôi qua một cách vô vị, buồn tẻ.

Hai giờ chiều tôi và Tinh Dã Kỳ đi đến địa điểm tập trung mà thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ thông báo. Sau khi năm mươi thí sinh được vào vòng bán kết có mặt đông đủ, một chiếc xe không mui màu hồng phấn năm mươi chỗ ngồi cánh trắng như tuyết lướt tới đỗ trước mặt chúng tôi rất nhanh. Chúng tôi lần lượt lên xe, chiếc xe không mui vỗ cánh bay lên đưa chúng tôi đến khu vực giáp ranh giữa hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu.

"Được rồi, bây giờ tôi chính thức công bố nội dung của vòng thi bán kết: Xuất phát từ ranh giới bên ngoài hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu, xuyên qua khu rừng phủ kín sương mù màu xám bạc, giẫm lên chiếc cầu gỗ bắc qua để đến giữa hồ Kinh Dạ, lấy được quả cầu có đánh số. Tổng cộng chỉ có hai quả cầu, hai người lấy được sẽ bước vào vòng chung kết".

Sau khi đọc xong nội dung thi của vòng bán kết được viết trong tờ giấy, thầy lướt mắt nhìn khắp một lượt năm mươi thí sinh dự thi, sau cùng ánh mắt thầy dừng lại trên khuôn mặt tôi, thầy cẩn thận dặn dò: "Tới rừng Ngân Vu, dưới lớp sương mù màu xám bạc bao phủ có rất nhiều nguy hiểm. Nước trong hồ Kinh Dạ cũng rất nguy hiểm, tất cả phải cẩn thận, tự bảo vệ mình, không được để bị thương, rõ chưa?".

"Dạ, rõ rồi ạ!" Tất cả đồng thanh trả lời.

Không hiểu sao, tôi luôn cảm giác lời nói của thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ như dành riêng cho tôi. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này. Lần trước, tôi mới bước qua vùng giáp ranh chưa được mấy bước đã bị làn khói đen không rõ từ đâu tấn công. Hôm nay, thử thách là phải vượt qua khu rừng Ngân Vu đến bên hồ Kinh Dạ, nếu làn khói đen lại xuất hiện gây cản trở, có lẽ tôi không thể hoàn thành cuộc thi được.

"Công chúa Y Phạn Hi, tôi sẽ đưa bạn vượt qua ranh giới này!" Trong khi tôi đang mải suy nghĩ làm cách nào để né tránh hoặc giảm thiểu một cách tối đa sự tấn công của làn khói đen, thì Tinh Dã Kỳ bước đến kéo tay tôi. Tôi quay lại nhìn sang phía cô ấy.

"Nhưng, tôi..." Tôi đang do dự không biết có nên nói ra sự việc gặp phải lần trước ở rừng Ngân Vu cho cô ấy nghe không thì Tinh Dã Kỳ đã đưa hai tay ra sau cổ, nhẹ nhàng tháo chiếc dây chuyền màu đen trên cổ mình ra, sau đó bước đến đằng sau tôi, đeo sợi dây đó lên cổ tôi.

"Tinh Dã Kỳ, đây là..." Hành động của Tinh Dã Kỳ làm tôi không kịp phản ứng, từ trong tiềm thức tôi rất muốn từ chối.

"Công chúa Y Phạn Hi, sợi dây chuyền này có thể đảm bảo sự an toàn cho bạn. Tôi cho bạn mượn, đợi sau khi cuộc thi này kết thúc, bạn trả lại cho tôi cũng được." Tinh Dã Kỳ nắm lấy tay tôi, nở nụ cười thân thiện, không để tôi từ chối.

"Nhưng... việc này!" Tôi cúi xuống nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ. Sợi dây do mười hai hạt dạ minh châu màu đen kết hợp lại với nhau mà thành, đằng trước còn có một hình vòi rồng được chạm trổ rất tinh xảo, nó mở to miệng hướng ra phía trước trông có vẻ dữ tợn. Hình điêu khắc này khiến tôi thấy cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Công chúa Y Phạn Hi, chúng ta bước vào thôi!" Tinh Dã Kỳ chìa tay ra trước mặt tôi. Tôi nắm lấy bàn tay cô ấy. Sau đó chúng tôi cùng nhau vượt qua ranh giới hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu. Rừng Ngân Vu có sương mù giăng phủ quanh năm, lần trước vừa bước đến tôi đã không nhìn rõ con đường phía trước, nhưng lần này có Tinh Dã Kỳ thông thuộc nơi đây, cô ấy nắm chặt tay tôi, đưa tôi chạy về phía trước. Mặc dù không nhìn thấy rõ đường, nhưng tôi vẫn thận trọng quan sát xung quanh, chỉ sợ làn khói đen lại xuất hiện tấn công tôi một lần nữa.

4 Chiến thắng cuối cùng

Thật may mắn vì trong suốt quá trình Tinh Dã Kỳ kéo tay tôi chạy sâu vào rừng Ngân Vu, không có làn khói đen nào xuất hiện. Tôi vô cùng mừng rỡ. Hơn thế, những điều mà thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ cảnh báo, chúng tôi đều không gặp phải, thuận lợi băng qua rừng Ngân Vu, vượt tất cả các đối thủ khác.

Càng đến gần hồ Kinh Dạ, lớp sương mù xám bạc càng mờ dần. Cuối cùng chúng tôi cũng đến được bên hồ Kinh Dạ, lớp sương mù dường như đã biến mất hoàn toàn. Hiện ra trước mắt chúng tôi là hồ nước nhỏ hình tròn trong veo như một tấm gương.

Hồ Kinh Dạ quả giống như tên gọi của nó, sáng tựa mặt gương soi. Mặt nước hồ không hề dao động, ngay đến những gợn nước li ti cũng không có. Phía trước chúng tôi là một cây cầu gỗ kéo dài đến giữa hồ. Vì cây cầu khá cao nên tôi không thể nhìn thấy ở giữa hồ có hai quả cầu dành cho người chiến thắng hay không.

"Công chúa Y Phạn Hi, chúng ta tiến lên thôi!" Đợi tôi nhìn rõ quang cảnh quanh hồ, Tinh Dã Kỳ bước lên cây cầu trước, tôi vội vã bước theo.

Sau khi đặt được chân lên câu cầu, tôi mới phát hiện ra, mặt dù cây cầu khá hẹp, nhưng lại rất êm và vững chãi. Tôi thoáng ngạc nhiên. Tất cả những chỗ tôi đi qua, mặt nước hồ dưới chân tôi đều gợn lên những đợt sóng đục ngầu màu đen một cách kỳ lạ.

Khi chúng tôi đến giữa cầu, những vệt nước màu đen dưới chân tôi vẫn không ngừng xao động. Tôi nhìn xuống lòng hồ, bỗng có một lực rất mạnh từ phía dưới trào lên. Tôi chưa kịp phản ứng thì một luồng khói đen mạnh hơn lần trước rất nhiều từ dưới nước bốc lên, bao lấy tôi.

"Không!" Trong lúc tôi còn không biết phải ứng phó thế nào, Tinh Dã Kỳ đi trước đã phát hiện ra tình thế bất lợi. Cô ấy nhanh chóng quay lại, hét lên. Tôi có thể cảm nhận được làn khói đen ấy vì tiếng kêu của Tinh Dã Kỳ mà tan biến đi một chút, nhưng vẫn không từ bỏ mục đích, nhanh chóng vây lấy tôi.

Đúng lúc ấy, sợi dây chuyền màu đen đeo trên cổ tôi phát ra ánh hào quang chói mắt. Mặt rồng đột nhiên "sống" dậy, miệng mở rộng, từ từ hút hết luồng khí đen vây quanh tôi. Một lát sau, luồng khí đen tiêu biến hết, không để lại một chút dấu vết. Những hạt vòng cổ màu đen vốn trong suốt, giờ đây đã biến sắc, trở nên nóng bỏng.

"Công chúa Y Phạn Hi, bạn không sao chứ?" Thấy luồng khói đen đã được hút vào sợi dây chuyền, Tinh Dã Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy bước lại gần tôi, lo lắng hỏi.

"Tôi không sao!" Tôi lắc đầu, cúi xuống nhìn chiếc dây chuyền đeo trước ngực, không rõ vì sao nó lại có thể hút được làn khói đen.

"Tinh Dã Kỳ, trận khói đen vừa rồi, rốt cuộc là thế nào? Chiếc dây chuyền của bạn có thể hút được khói đen, vậy bạn cũng biết rõ nguyên do chứ?" "Chuyện này... chuyện này tôi không tiện nói." Tinh Dã Kỳ né tránh câu hỏi của tôi, sắc mặt thoáng ửng hồng, quay đầu về phía lòng hồ đi tiếp. Mặc dù không thấy được những biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy, nhưng qua vẻ khẽ run run của đôi vai nhỏ, tôi biết hiện giờ có lẽ cô ấy rất kích động.

Biết là không có cách nào khiến Tinh Dã Kỳ nói ra bí mật này, tôi thở dài đưa tay nắm lấy chiếc dây chuyền, lặng lẽ bước đến giữa hồ.

"Công chúa Y Phạn Hi, chúng ta đến nơi rồi!" Từ chỗ tôi bị luồng khói đen tấn công đến giữa hồ không xa. Tinh Dã Kỳ nghiêng người đưa tay chỉ vào những thứ đã được xếp giữa hồ.

Tôi đến giữa cây cầu gỗ và nhìn thấy hai quả cầu màu hồng được đặt trong hai lọ thủy tinh, trên quả cầu có đánh số "1" và "2". Trong hai lọ thủy tinh còn có hai túi nhỏ đựng đồ cũng được đánh số "1", "2".

"Công chúa Y Phạn Hi, chúng ta mỗi người lấy một quả cầu và mở một cái túi nhỏ ra. Đúng như dự đoán, chúng ta sẽ bước vào trận chung kết, sau đó thi đấu PK." Tinh Dã Kỳ đi đến phía trước, đưa tay vào lọ thủy tinh lấy ra một quả cầu và một cuộn giấy nhỏ có đánh số 2. Cô ấy mở cuộn giấy ra, trong đó là một cây đũa phép thuật mũi tẩm thuốc màu đen, cùng với một đoạn ghi chú: "Chúc mừng bạn đã được lọt vào vòng chung kết. Chủ đề trong vòng thi đấu chung kết là: bạn và người lấy được quả cầu số 1 sẽ thi sức mạnh pháp thuật với nhau. Ai có thể điểm được thuốc màu dính lên giữa trán đối phương, người đó sẽ giành chiến thắng, nhận được danh hiệu "Phù thủy Tây Ma".

Sau khi đọc dòng chữ trên tờ giấy lên, Tinh Dã Kỳ cầm cây đũa phép thuật trong tay, dáng vẻ như có chủ định từ trước.

Vì Tinh Dã Kỳ giữ vị trí số 2, vậy tôi chỉ có thể nhận vị trí số 1. Tôi lấy quả cầu và chiếc túi nhỏ, đeo quả cầu vào cổ tay tay trái, sau đó mở túi ra. Trong túi cũng có một cây đũa phép thuật và một cuộn giấy ghi chú. Nhưng chiếc đũa phép thuật tôi nhận được có đầu nhọn được tẩm thuốc màu trắng.

"Chúng ta đều lấy được cây đũa phép thuật rồi, hãy bắt đầu cuộc chiến thôi!" Tinh Dã Kỳ vừa nắm chặt cây đũa phép thuật trong tay vừa nhẹ nhàng nói. Cô ấy chĩa đầu nhọn của cây đũa về phía tôi, tôi liền cảnh giác.

"Tinh Dã Kỳ, lẽ nào chúng ta không đợi sau khi thầy hiệu trưởng Táp Mễ Nhĩ công bố chúng ta được lọt vào vòng chung kết rồi mới đấu tiếp sao?" Bất kể là so sánh trình độ phép thuật thực sự hay là kinh nghiệm và khả năng ứng phó linh hoạt trong thi đấu, tôi đều không thể theo kịp Tinh Dã Kỳ. Thi đấu với cô ấy, tôi nghĩ chưa đến ba chiêu, cô ấy đã có thể dễ dàng đưa đầu đũa tẩm thuốc đen vào giữa trán tôi, làm tôi thất bại thảm hại.

"Tôi nghĩ từ lúc chúng ta lấy được quả cầu nhỏ, các vị giám khảo sẽ biết chúng ta thi đấu với nhau, chỉ cần có một người bị điểm thuốc màu trên cây đũa phép thuật vào trán của người kia, như vậy kết quả thi đấu không cần nói cũng rõ rồi." Từ đôi mắt của Tinh Dã Kỳ phát ra những tia sáng u ám. Lúc này dường như trong người cô ấy có một sức mạnh tấn công đặc biệt. Cô ấy từ từ điều khiển đầu nhọn của cây đũa phép thuật chĩa vào tôi khẽ lắc lư, dáng vẻ như muốn khiêu chiến với tôi.

Đúng lúc ấy, những thí sinh theo sau chúng tôi cũng đã đến được bên hồ Kinh Dạ. Thấy tôi và Tinh Dã Kỳ, mỗi người ôm một quả cầu nhỏ, biết mình không còn hy vọng, nhưng họ không muốn rời đi ngay mà nán lại quanh hồ, nôn nóng chờ xem cuộc thi đấu giữa hai chúng tôi.

Thấy Tinh Dã Kỳ chỉ muốn lao về phía mình, tôi có chút sợ hãi, cúi đầu nhìn xuống quả cầu nhỏ màu hồng trong tay, biết mình không có cách nào thoát khỏi cuộc đối đầu với Tinh Dã Kỳ.

"Nhưng tôi..." Tôi thử dùng lời lẽ mềm mỏng để giảm bớt căng thẳng, nhưng không thể thốt thành lời. Tinh Dã Kỳ bất ngờ đưa thẳng cây đũa tấn công vào tôi, một vệt sáng màu đen phụt về phía tôi, nhằm chính giữa trán tôi. Nhưng khi chỉ còn trong tích tắc nữa là trúng đích, Tinh Dã Kỳ bất ngờ dùng tay trái liều mạng khống chế tay phải của mình, ép vệt sáng màu đen phóng xuống dưới chân tôi.

"A..." Thấy Tinh Dã Kỳ phóng những vệt sáng màu đen từ cây đũa phép thuật về phía tôi. Tôi bất giác lùi lại mấy bước, vệt sáng ấy mặc dù rơi xuống chân tôi nhưng không hề làm tổn thương đến tôi.

"Được rồi, công chúa Y Phạn Hi, bây giờ đến lượt bạn." Sau khi vệt sáng rơi xuống chân tôi, sắc mặt Tinh Dã Kỳ có vẻ nhẹ nhõm hẳn. Hình như cô ấy đã quá mạnh tay, lúc này phải gắng sức đưa tay trái của mình lên, vụng về giữ lấy cây đũa từ tay phải. Dáng vẻ thật khó diễn tả.

"Vậy, tôi sẽ thử xem!" Tôi nhìn cây đũa phép thuật trên tay mình, thoáng nhớ lại câu thần chú điều khiển cây đũa phép thuật mà Quang Hựu Lý đã dạy. Sau khi nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, tôi từ từ đưa tay phải lên, giơ đầu đũa lên trước mặt mình, cách không xa Tinh Dã Kỳ là mấy, bắt đầu niệm thần chú. Trong nháy mắt, từ đầu cây đũa phát ra một tia sáng màu trắng nhằm thẳng hướng Tinh Dã Kỳ lao tới.

Tôi nhìn nhanh theo vệt sáng đó. Lúc niệm thần chú, tôi cứ nghĩ rằng mình đã nhằm vào giữa trán Tinh Dã Kỳ, nhưng khi tia sáng phóng ra, tôi mới nhận thấy mình để tay quá cao, vệt sáng chỉ có thể tấn công lên đỉnh đầu Tinh Dã Kỳ rồi rơi xuống phía sau.

Vừa nghĩ đến việc lần ra tay đầu tiên đã thất bại, tôi không giấu nổi vẻ thất vọng, vội cúi đầu, rủ vai, đứng yên chuẩn bị đón nhận đòn tấn công thứ hai của Tinh Dã Kỳ. Đúng lúc đó, những thí sinh đang đứng vây quanh hồ Kinh Dạ đột nhiên kêu lên, kèm theo đó là những tràng pháo tay rầm rộ. Tôi giật mình nhìn lên, thấy vệt sáng màu trắng vô duyên vô cớ dính giữa trán Tinh Dã Kỳ. Cô ấy nhìn tôi, cười rạng rỡ. Tôi chau mày nhìn Tinh Dã Kỳ, cô ấy đã cách xa tôi thêm mấy bước. Tôi đã hiểu, chắc chắn cô ấy cố ý lùi lại mấy bước để tia sáng màu trắng điểm trúng giữa trán mình. Cô ấy cố ý thua tôi.

"Tinh Dã Kỳ, bạn..." Tôi chưa nói hết câu thì Tinh Dã Kỳ đã đặt cây đũa phép thuật xuống, hai tay nhẹ nâng váy, kính cẩn cúi đầu hành lễ.

"Công chúa Y Phạn Hi, chúc mừng bạn đã giành chiến thắng, đoạt được vị trí quán quân trong cuộc thi năm nay!" Tinh Dã Kỳ nói xong, những người đứng xem quanh hồ lại vỗ tay rào rào tán thưởng. Tôi nghĩ tất cả bọn họ đều không thể tin được là Tinh Dã Kỳ đã nhường ngôi vị quán quân cho tôi. Thật sự ngay chính tôi cũng cảm thấy mình không xứng đáng với vị trí này.

"Công chúa Y Phạn Hi, đừng nghĩ nhiều như thế. Bây giờ bạn đã là "Phù thủy Tây Ma" mới, chúng ta hãy mau chóng ra khỏi chỗ này để nhận những lời chúc mừng của mọi người!" Thấy tôi đứng sững sờ, Tinh Dã Kỳ bước đến bên tôi, thân mật nắm lấy tay tôi trước những con mắt ngạc nhiên dõi theo của các thí sinh khác, kéo tôi rời cây cầu gỗ.

Chúng tôi rời khỏi hồ Kinh Dạ từ lúc nào tôi cũng không hề hay biết. Mặt hồ Kinh Dạ vốn phẳng lặng, sau khi chúng tôi rời khỏi, những gợn sóng màu đen lại đột nhiên gợn lên như sự phẫn nộ âm thầm tích tụ bấy lâu bỗng phun trào...