Hạnh Phúc Một Đời Hóa Ra Chỉ Là Tạm Bợ

Chương 8




Không biết cô nằm bao lâu mới khỏe lại?

Chỉ biết rằng trong một khắc nghe tiếng con khóc thét bên tai và có cảm giác phần ngực mình hơi lạnh, Bình An mở mắt.

Bên canh, đứa con gái lớn mặt mũi tèm lem đang bế thằng em tìm cách cho em ti sữa. Nhưng nó không biết áp thằng nhỏ vào bầu sữa mẹ bằng cách nào? Thằng em khát sữa càng khóc lớn khiến con chị càng thêm luống cuống.

"Bắp Ngô!" Cô gọi con.

Con bé liền ngẩng mặt reo lên: "A! Mẹ mở mắt rồi!"

Con gái mừng, quên luôn việc đang bế thằng em bằng xương bằng thịt chứ không phải là con búp bê Barbie thường ngày. Nó vội buông thằng em, đưa tay ôm cổ mẹ rồi hôn lấy hôn để khắp mặt: "Con thương mẹ lắm!"

Bình An nhanh tay giữ thằng nhỏ xém chút nữa là úp mặt xuống sàn. Thật không yên tâm mà nhắm mắt.

Cô hôn con gái, nghiêng người cho thằng bé ti sữa rồi nói với con: "Mẹ cũng thương hai chị em lắm! Mẹ ngủ lâu chưa?"

"Rất lâu rồi á mẹ! Em Gạo khóc dữ lắm, dù con dỗ thế nào em cũng không nín! Con bế em ra xin ba và bà nội dỗ giúp...nhưng không ai chịu bế cả mẹ ạ!"

"Ba hét thật to: Tránh ra, bẩn quần áo tao!"

"Con bế qua cho nội, bà bảo: Đem nó vào cho mẹ mày!"

"Con vừa khóc vừa nói: Mẹ con không biết làm sao mà con gọi to vẫn không mở mắt ạ!"

"Bà nội la lên: Ui dời! Con mẹ mày nó ngủ lười đấy! Cứ bỏ thẳng bé lên bụng!"

Tiếng con thủ thỉ bao nhiêu thì cô có bấy nhiêu nước mắt chảy dài xuống má. Nghe con kể chuyện của mình mà Bình An cứ ngỡ đó là một cảnh phim thảm hay xem trên sóng truyền hình.

Cô vuốt tóc con gái. Lòng nghẹn ngào. Nghẹt giọng.



Bắp Ngô cứ ôm riết lấy mẹ. Nó chợt nhớ ra: "Còn nữa, ba mua cho nội nhiều đồ ăn ngon lắm mẹ! Con có xin một ít để dành cho mẹ nè!" Nói xong con bé lồm cồm ngồi dậy rồi chạy ù đi mở tủ lấy phần thức ăn mang đến cho mẹ: "Mẹ xem! Có sườn nướng và thịt gà ngon lắm! Mẹ hả miệng con đút cho nhé!"

Bình An nhìn phần thức ăn rồi lại nhìn con gái: "Con ăn đi, mẹ không đói!" Cô biết đây là phần ăn con gái nhịn để dành cho mẹ.

Bắp Ngô nhìn miếng sườn nướng thơm phức, nuốt vội chút nước bọt vừa tứa ra rồi ngẩng mặt nhìn mẹ: "Thế mẹ không đói thật ạ?"

"Ừm, mẹ còn no lắm! Con mau ăn đi kẻo đói!" Cô mân mê gương mặt tèm lem của con âu yếm.

Con bé mỉm cười gật đầu.

Cô biết con vừa đói vừa thèm. Bởi, lâu rồi cô chưa cho con một bữa ăn ngon.

Tiền bạc quá khan hiếm!

Nhớ đến tiền, cô sực giật mình. Trong ví đã trống không.

"Ba còn ở nhà không, Bắp Ngô?"

"Dạ, còn! Ba đang hướng dẫn ông bà nội cách ngồi ghế nóng!"(Sau này cô mới biết, đó là ghế massage)

"Con gọi ba giúp mẹ nha!"

"Dạ!" Con gái chạy ù đi. Chẳng mấy chốc đã quay trở lại, miệng mếu máo: "Ba quát lên: Không rảnh!"

Bình An nén tiếng thở dài, cô ôm đầu con: "Lấy điện thoại đưa mẹ!" Cô cần xin chồng thêm ít tiền để xoay xở.

Cô gửi đi một tin: [Anh Hào, mẹ con em không còn tiền!"

Tin vừa gửi xong, ngoài phòng đã nghe tiếng bước chân vội vã.



Rất nhanh chồng cô đã hất cằm: "Cô cho ai hết phải không? Năm triệu, mới hai mươi ngày đã hết?"

"Em không, do phát sinh việc Bắp Ngô bệnh..." Cô muốn kê khai.

Nhưng anh ta đang vội, mắt bận dán vào điện thoại, miệng tủm tỉm cười nên khoát tay: "Thôi, lải nhải điếc cả tai!"

Sau đó mở ví rút xoèn xoẹt vài tờ tiền ném thẳng vào cô: "Tiền làm không dễ đâu!" Rồi xoay lưng đi. Bỏ mặc vợ con còn nằm dưới sàn lạnh.

Chồng đi đã lâu nhưng mùi nước hoa còn lưu lại thơm phức. Bình An bất chợt cười. Ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà kho. Cõi lòng dần hoang lạnh.

Cô quên nhặt luôn mấy tờ tiền chồng vừa ném xuống.

Vẫn là Bắp Ngô hiểu chuyện. Con bé buông cổ mẹ, lượm lặt từng đồng rơi vãi đưa đến trước mắt cô: "Mẹ, ba cho mẹ này!"

Bình An hôn con gái, giọng cô nhạt nhòa: "Đó là không phải là cho. Mà là bố thí, con biết không? Cho là phải đưa tận tay người cần với tấm lòng chân thành! Sau này con nhớ lời mẹ dặn!"

Con bé không biết nghe hiểu được bao nhiêu, nó gật đầu thật mạnh: "Con biết rồi mẹ!"

Cô đếm tất thảy được hai triệu. Dù là bố thí hay cho, đối với cô số tiền này cũng đủ lớn, đủ cho cô mua ít sữa bồi bổ cho con gái và bỉm cho đứa con nhỏ. Bình An thở phào.

Mặc kệ tất cả! Cô đang cần một chỗ dựa, dù chỗ dựa đó chỉ là một số tiền đủ cô lo tạm cho con.

Bình An nào biết, anh ta vừa cho ba mẹ mình chiếc ghế massage có giá năm mươi lăm triệu.

Và vội đưa người tình đi nghỉ mát cuối tuần.

"Anh yêu, em muốn tắm biển!" Cô nhân tình ngồi lên đùi nũng nịu.

Anh ta mắt dán chặt vào vòng một, tay xoa bóp vòng ba no căng không một giây suy nghĩ, đồng ý luôn: "Chúng ta đi Phú Quốc!"