Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 2: Chương 2




Từ xa có 1 cặp nam nữ tiến đến phía nó
- Du Thanh,anh rất bận đó khi không kéo anh đến đây làm gì – người con trai khó chịu
- Hihi em thấy anh mệt mỏi nên mới đưa anh dến đây thay đổi không khí,em còn nghe nói ở đây có giếng uớc nguyện,uớc gì được đó – Du thanh hí hửng
- Haiz…. Thiệt nhảm nhí mà – người con trai ngán ngẫm
- Gia tùng,anh cứ thở dài thế mau già lắm đó – Du Thanh chọc
- Em ở đó mà cầu nguyện,anh qua bên kia nằm cho khoẻ – hắn lười biếng
- Dạ
Vừa bước tới bên gốc cây hắn đã há hốc vì ngạc nhiên trước người trước mặt
1 cô gái như thiên thần an nhiên nằm ngủ ở nơi vắng vẻ này,váy trắng thuớt tha,tóc đen nhánh xoã dài,gương mặt không son phấn không đẹp giả tạo hay sắc xảo như những người hắn thuờng gặp,và nhìn cô rất quen hắn cứ như bị cô ta hút hồn đứng im như tượng nhìn nó không chớp mắt. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên nó mắt vẫn không rời nó sợ ồn nó đang ngủ.
- Uhm…..- nó khẽ cựa mình thức giấc nhìn sang bên thấy có kẻ đang lăm lăm nhìn minh thì khó chịu
- Làm gì vậy? – nó khó chịu hỏi
- À … ngồi nghỉ như nhóc – hắn lấp liếm
- Vậy nghỉ đi – nó nhíu mày đứng dậy bỏ đi,mặc dù tên trước mặt vô cùng đẹp trai nhưng nó không hứng thú ngắm nhìn.
- Nè có thể biết tên nhóc k?- hắn gọi với theo
- Nhàm chán- nó bỏ đi không thèm ngoảnh lại, kẻ ở lại đầu đang bốc khói nghi ngút vì tức giận “1 người đẹp trai hào hoa như ta mà con nhóc đó dám bảo là nhàm chán sao?biết bao nhiêu đứa con gái xin chết trên giường của ta mà con nhóc đó lại không thèm để ý lời ta nói?aaaaaaaa muốn chết đây mà hừ hừ hừ ” hắn rủa thầm trong bụng, nhìn bóng nó khuất dần.
- Gia Tùng, Gia.. anh làm gì mà cứ ngẩn người thế? – Du Thanh
- Hả? À không có gì em xong chưa ? – hắn
- Dạ xong rồi – Du Thanh hí hửng nhìn quanh - ủa Lâm Ngọc Mai?
- Gì thế?
- À em thấy ngôi mộ này đề tên quen quen em đã nghe ở đâu rồi – Du Thanh ra chiều suy nghĩ
- Không nhớ thì thôi em quan tâm làm gì ,về thôi - hắn hơi gắt lên
- Uhm về sao ở đây nhiều mộ thế không biết mà toản chết trẻ không à! – Du Thanh ôm lấy tay hắn mà dung dẻ
- Chết trẻ? - hắn khó hiểu
- Ừ, cái mộ mới bên cạnh để Trương Nhã Phương hưởng dương 18 tuổi, trẻ thế đã mất mà sao người ta không để hình cô ấy nhỉ - Du Thanh cứ lẩm bẩm
- Em thôi đi - hắ không kiên nhẫn với cô gái nói nhiều này nữa – “Trương Nhã Phương sao?nghe ở đâu nhỉ?” lắc lắc cái đầu để vứt suy nghĩ kia ra
- Biệt thự Phong Lan sao? chắc người phụ nữ đó thích loài hoa đó hahaha một cái tên thật tao nhã - nó cười như điên trước ngôi biệt thự tên Phong Lan cũng mai đã tối nên ít người qua lại nếu không đã có người tình nguyện đưa nó vào viện tâm thần “ Khánh Đồng mày là lí do gì mà tìm đến đây?nơi đây không còn là gì với mày nữa mà quên đi về thôi,”hức hức…. “mẹ à mẹ có quên nơi này không?mẹ có rời đi không?chắc là không rồi mẹ yêu ông ta như thế mà, cho dù bị ông ta phản bội mẹ vẫn yêu lắm mà,mẹ với chị đều ngốc” hahaha đều là kẻ ngốc.Nó cứ hết cười rồi khóc cứ vậy mà quay đi mặc ưa đang trút xuống xối xả tuông vào nó
- Mưa tốt mưa đúng lúc lắm hahahhaha thật dễ chịu – nó lại cười
- Nè nhóc điên rồi hả?mưa gió mà đứng cười vậy à? - hắn nói như hét vào mặt nó.
Số là hắn đến biệt thự Phong lan có việc tình cờ thấy nó đứng trước cửa lầm bầm gì đó rồi cười rồi khóc,hắn mừng rỡ khi gặp lại nó mà không biết vì sao, lại thấy nó như thế không biết làm gì hơn hắn cứ thế mà nhìn theo nó xem nó muốn làm gì vậy mà cho tới lúc trời mưa nó vẫn cứ hiên ngang cườ nói đi như vậy,hắn mới lo lắng xuống xe chạy về phía nó.
- ủa anh là ai vậy? có quen tôi sao?- nó ngớ người hỏi kẻ lạ mặt đang kéo tay mình
- Cô không nhớ tôi à?mà thôi mau lên xe tôi đưa cô về,cứ thế này cô bệnh đó - hắn hét vào tai nó vì trời đang mưa rất to
- Nhà?nhà hả?anh biết nhà tôi đâu không? Hình như tôi không có nhà không c….- nó cứ như người say nói lung tung sao đó thì ngất đi
- Nè nhóc nè………..
Bất lực hắn bế nó lên xe thẳng tiến về nhà mình. Vừa tới nhà là hắn đã bế nó thẳng lên phòng không quên sai người thay đồ cho nó nấu trà gừng và lấy thuốc hạ sốt vì hắn thấy người nó nóng hừng hực. Người hầu trong nhà cuống cuồng làm theo lời hắn ai cũng sở hắn nổi giận.
Nhìn nó ngủ vùi trên giường hắn mới yên tâm đôi chút, lúc này hắn mới thấy khó hiểu với bản thân khi không lại đi quan tâm 1 người mới gặp thật không giống tính hắn chút nào. Mãi chăm nó rồi thay khăn lạnh rồi đo nhiệt độ cơ thể cho nó mà đến gần sáng hắn mới chợp mắt.
Ánh nắng chiếu vào khe cửa sổ rọi thẳng vào mặt hắn làm hắn tỉnh giấc. Giật mình làm rớt cái chăn trên người ,nhìn lại không thấy nó đâu cả nó lo lắng tìm quanh vào phòng tắm cũng không thấy, chạy ra bên ngoài hắn thấy trên bàn có 1 tờ giấy viết 2 chữ “cảm ơn” bên cạnh là sợi dây chuyền mặt cánh hoa nhìn kĩ hắn thấy 2 chữ “KĐ”
- quản gia,quản gia - hắn hét gọi (hét hoài không mệt sao mà?)
- dạ ..dạ cậu chủ gọi tôi - quản gia rớt mồ hôi hột chạy đến
- cô ấy đâu?- ngữ điệu lạnh tanh
- thưa,cô ấy…cô ấy.. đi từ sớm bảo có việc gấp,dặn không nên đánh thức cậu - quản gia vẫn đang run rẫy
- ai là chủ ông hả?
- dạ?...
- ông đi làm việc đi
- dạ vâng
quản gia cung kính lui xuống,hắn nắm chặt sợi dây trong tay đanh mặt lại
“không nói 1 lời đã đi,em định để lại sợi dây trả công sao?hay là….”
- Ngay cả tên cũng không cho biết,hừ nhóc con chờ đó tôi sẽ tìm ra em - hắn rít lên
Nói là làm hắn tung người tìm nó khắp nơi ( bật mí nhé hắn là 1 nhà thiết kế tài ba nên khả năng vẽ của hắn khỏi chê ) nhưng nó cứ như không tồn tại một chút manh mối cũng không tìm thấy vậy mà điều đó không làm hắn bỏ cuộc hắn nhất quyết tìm nó để “đòi nợ” ( VD:thiếu hồi nào ta? Hắn: kệ ta biến VD: hừ biến thì biến “chọc ta ta khỏi i tìm thấy nó lun hôhô”).
Trong khi hắn “xới đất” tìm nó (sao giống tìm giun zi nè?) thì nó an nhiên bên gia đình của mình.
- Nhã Phương chị với mẹ thế nào? Em với mọi người điều tốt lắm – nó ngồi đung đưa trên xích đu ngửa mặt nhìn bầu trời xanh
- Mami..mami xem nè hihi – tiếng đưá trẻ lảnh lót vang lên sau nó
- Cận thận té đấy con – bà chi chạy theo phía sau cu cậu
- Bọ đấy à?lại đây nào nó đưa tay vẫy vẫy đứa bé
- Mami làm gì đó,xem con vẽ đẹp không? – Bọ liếng thoắt
- Mami nói chuyện với mẹ của con ,uhm xem nào bọ của mami vẽ đẹp quá hihi – nó bẹo má bé
- Hôm nay con không đến công ty sao? – bà chi ôn nhu vuốt tóc nó
- Không mẹ à,có anh Jack rồi mà hôm nay con ở nhà chơi với 2 bà cháu – nó đã đổi cách xưng hô với bà chi từ ngày Nhã Phương mất
- Vậy sao? Bọ nè bà cháu ta thật có phúc nhỉ? – bà quay qua nựng đứa cháu yêu đang ngồi gọn trong lòng nó xem “tác phẩm” của mình.
Đúng như lời nó hứa nó dành nguyên một ngày để đưa con trai và mẹ đi chơi hết công viên rồi đến mua sắm nhưng bọ thích nhất là vào khu vui chơi.
- Bọ giống con với Nhã Phương hồi nhỏ chỉ thích vô đây chơi – bà Chi cười buồn nói
- Phải đó mẹ còn nhớ có lần con với 1 thằng nhóc dành đồ chơi mà đánh nhau làm chị khóc quá trời hihi – nó nhớ lại kỉ niệm lúc nhỏ
- Phải mẹ cứ thấy như mới hôm qua, vậy mà thoáng chốc các con đã lớn đã làm mẹ, nó cũng đã rời xa chúng ta gần 4năm rồi híc – bà Chi sụt sùi
- Mẹ đang vui mà mẹ đừng vậy,chị lun ở…
- Ngoại ơi ngoại sao vậy?sao ngoại khóc ?– Bọ từ đâu chạy tới ngước mắt lên hỏi
- Hì ngoại không sao, Bọ mau đi chơi đi – bà chi cười hiền
- Thôi Bọ không chơi nưã mình về nhà đi,con muốn ăn cơm mami nấu – bọ phụng phịu
- Đươc nghe lời Bọ về thôi – vừa nói nó vừa bế thốc Bọ lên
- Mami nè không phải Bọ không muốn chơi nữa đâu, tại bọ thấy ngoại khóc chắc ngoại mệt lắm nên Bọ đòi về đó– Bọ ôm cổ thì thầm vào tai nó
- A vậy sao? Bọ ngoan quá – nó cũng reo khẽ rồi cả 2 cười khúc khích
- Con sẽ về Việt Nam – nó
- Nhưng con sẽ làm gì với ông ta? – bà Chi lo lắng
- Con sẽ không để ông ta muốn làm gì thì làm đâu,ngay cả nơi an nghỉ của mẹ con ông ta cũng không tha – nó đanh mặt rõ ràng đang rất tức giận, như muốn ăn tuơi nuốt sống người nó vừa nhắc

- Em đừng quên mảnh đất đó là do ông ta và mẹ em đồng sở hữu, mẹ em đã mất nên ông ta có toàn quyền – Jack lúc này lên tiếng
- Như vậy cũng không chắc năm xưa họ mua khu đất đó vì khi đến chơi Đồng nó rất thích, nên lúc làm giấy đã để con bé làm thừa kế và trước khi Ngọc Mai mất nó đã sang tên nó cho ta, mà ta thì đã chuyển chủ quyền cho Khánh Đồng khi nó tròn 18 rồi, nói cách khác người đứng tên sở hữu hiện giờ là Khánh Đồng và ông ta – Bà Chi
- Như vậy là được rồi,1 là để nguyên như vậy, 2 là con sẽ mua lại phần của ông ta luôn, chứ không để cho ông ta đem nơi đó đi kinh doanh xằng bậy – nó kiên quyết
- Ta ủng hộ con
- Vậy em hãy đi cùng Ken cậu ấy sẽ là cố vấn pháp luật và trợ lí cho em vì ngoài việc đó anh còn muốn em giúp anh kí 1 hợp đồng bên đó – Jack
- Dạ…
Mai là nó đi vậy mà cả đêm nó phải dỗ dành bé Bọ suốt, bé khóc đòi theo rồi nào là
- Mami bỏ Bọ một mình huhu hixhix
- Không có mà mami có việc,mami sẽ nhanh chóng làm xong và về với bọ
- thiệt hông?
- thiệt mà,không tin mami hả?
- thôi Bọ ngủ đi mai còn đi học nữa
- mami hát cho con nghe đi
- được - ôm con vào lòng nó khẽ hát mỗi lần Bọ đòi nghe hát nó chỉ hát bài này
“Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
Mẹ ru con yêu thương con tha thiết
Mong cho con luôn luôn ngoan hiền, giấc no say
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu
Đã hi sinh cho con bao nhiêu tuổi đời
Mẹ đã bên con, mẹ đã cho con lớn lên
Luôn bên con khuyên răn con nên người
Mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống
Mong cho con luôn luôn yêu đời, sống vui tươi
Tình yêu cho cn bao la biết mấy
Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai con”
Lúc này ở Việt Nam
- Anh này ! anh không vào được đâu – 1 cô gái đang cố cản 1 chàng trai lại
- Cô tránh ra, tôi muốn gặp Gia Tùng – chàng trai vung tay ra
- Tổng giám đang bận….
- Cô lo đi làm việc của mình đi – anh ta đẩy cô gái qua 1 bên
- Nguyên….Gia …Tùggggggggg cậu ra đây cho tớ – anh ta mở cửa hét lớn
Người trong phòng nghe tiếng hét mắt rời khỏi màn hình vi tinh nguớc mắt nhìn con người trước mắt không chớp, lại chuyển ánh mắt qua cô gái
- Xin…xin lỗi tổng gíam tôi đã ….. – cô gái sợ sệt
- Được rồi cô ra làm việc của mình đi – hắn (Gia Tùng)
Cô gái cúi chào rồi đi ra, hắn bây giờ mới chuyển tầm nhìn lại phía nguời làm ồn nãy giờ
- Cậu về khi nào vậy – hắn
- Cậu …cậu còn dám hỏi hả? Tớ thông báo với cậu cả tuần cậu hứa ra đón tớ vậy mà cậu để tớ chờ cả buổi ở ngoài sân bay cậu là bạn kiểu gì hả? Hừ hừ…. – cậu ta sổ 1 tràng uất ức của mình mắt xém tí nữa là ầng ậng nước
- Hả? Vậy à? Tớ quên mất – hắn chưng vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội nhìn bạn mình
- Tớ giết cậu ghừ ghừ……
- Khoan,Hải Phong bớt giận đi tối nay qua Lucky tớ bù cho. Ok? - hắn dụ khỉ
- Hừ cậu đừng có mà dụ dỗ tớ, mà nhớ kêu thêm mấy em chân dài nữ nhé - Hải Phong chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hắn
- Haiz…..,mà cậu chạy đến đây chắc không chỉ vì chuyện này ? - hắn tay làm việc miệng nói chuyện với Hải Phong
- Hìhìhì đúng là bạn tốt hiểu mình chỉ có cậu - Hải Phong
- Nói đi
- Nghe nói cậu sắp có show diễn thời trang? Hoành tráng lắm há
- Nắm thông tin nhanh đó!
- Cho tớ 2 ghế Vip
- Lạ nhỉ? cậu đâu thích ai đeo bám mấy chổ đông người? hắn tròn mắt nhìn thằng bạn thân
- Không phải chuyện của cậu, đươc không?
- Chuyện nhỏ, tớ cũng muốn nhìn xem là ai mà…..
- He he he tới đó biết, mà cậu với Du Thanh thế nào rồi, còn cô bé bí ẩn năm xưa hihihi?
- Nhiều chuyện…………
“xin chào Việt Nam ta quay lại rồi đây” giữa sân bay trời nắng gắt có một đứa con gái dang rộng hai tay mắt nhắm nghiền ngửa đầu nhìn trời, làm mọi người không khỏi tò mò đứng nhìn rồi chỉ chỉ trỏ trỏ
- Trưa nắng mà làm gì thế không biết?....
- Hình như “trong đó mới ra”…..
- Bệnh lâu năm mà giấu………………anh chàng đẹp trai kế bên chắc là bác sĩ …
- tiếc thật đẹp thế mà không bình thường – có người chắc lưỡi tiếc rẻ dùm nó
Nhận thấy sự hiện diện của mình được khá nhiều người “quan tâm” nó quay sang người bên cạnh
- Ken, họ sao thế?
- Tôi không biết nữa - người bên cạnh cố gắn để không cười
- Đi thôi - nó lấy lại vẻ mặt lạnh bước đi
*Biệt thự phong linh*
- Tiểu thư về sao không báo trước với già 1 tiếng, già đi đón – người phụ nữ luống tuổi trách nó tuy hai mắt đỏ hoe vì xúc động
- Thì không phải con đã về rồi sao? Dì tư đừng khóc nữa – nó
- Thôi cô lên nghỉ đi,tôi nấu gì cho cô cậu ăn – dì tư giục nó
- Dì dọn phòng rồi à?
- Bao nhiêu năm nay mình tôi vò võ ngày nào tôi cũng dọn dẹp sạch sẽ chờ cô về - dì tư lại sắp khóc
- Uhm con cảm ơn dì – nó ôm chặt người giúp việc trung thành
- “ người ngoài còn có tình có nghĩa vậy mà…” thôi khong nghĩ nữa nó cùng Ken lên phòng nghỉ.
- Anh bảo dự án đó không thể tiến hành là sao hả? – ông vương tức giận
- Dạ vì mảnh đất đó không hoàn toàn thuộc sở hữu của ông - vị luật sư từ tốn dù trong lòng đang phập phòng lo sợ người trước mắt

- Phi lí, khu đất đó do tôi và vợ trước đứng tên, cô ấy đã mất thì đương nhiên quyền sở hữu thuộc về tôi – ông Vương khó chịu
- Theo lí thì đúng,nhưng theo tôi được biết là trước khi qua đời phu nhân đã chuyển quyền sở hữu cho bà Lâm Ngọc Chi chị gái của mình mà hình như bà Chi lại chuyển cho 1 ai khác mà tôi chưa rõ chỉ nhận được thông tin là người đó hiện đang ở Việt Nam - luật sư cố gắng trình bày cặn kẽ những gì mình biết
- Cô ta dám đối xử với tôi như thế? hừ tìm bằng được người đó bằng mọi giá phải lấy được quyền sử dụng, anh biết dự án này đáng giá thế nào rồi đó – ông vương ra lệnh
- Vâng tôi sẽ cố gắng
Vương Hằng 1 đại gia trong ngành bất động sản và du lịch nghỉ dưỡng… lăn lộn trên thương trường bao năm vậy mà lại bị người vợ qua mặt dĩ nhiên làm ông ta cay cú.
Renggggggggggggggg
- Ba nghe đây con gái – thái độ thay đổi chóng mặt ngọt như mía lùi
- - đầu dây bên kia
- Ba nhớ mà,sao quên được, con rễ ba tổ chức mà hahaha
-
- Vậy sao? Hahaha
-
- Chào con!
Hắn tất bật với công việc đế chuẩn bị cho show diễn tối nay, nó thì vẫn tôn thờ giấc ngủ, Hải Phong ôm cái điện thoại gọi cho ai đó mặt thì nhăn nhó như khỉ
- “chị hai ” của tôi ơi sao không bắt máy chứ? – loay hoay như cái chong chóng ( VD: ôi chóng mặt,HP:ai mượn nhìn? VD: huhu ta đi nằm)
- A, Moon cuối cùng em cũng bắt máy – Hải Phong mừng rỡ
- - Moon
- Giờ này còn ngủ? em chuẩn bị đi anh có 2 vé tham dự 1Fashion Show lớn của Nguyên thị,anh biết em thích nên…nè nè có nghe anh nói không hả? - Hải Phong la lối
-
- Moonnnnnnnnnnnnn
-
- Đi nhá nhá nhá
-
- Anh rướt em?
-
- Bye……
- Hura …………hura………..hehehe – có tên không bình thường nhảy nhót la lối trước bàn dân thiên hạ
- Có ai biết điện thoại bệnh viện tâm thần không? – ai đó tốt bụng nhìn Hải Phong
Lườm họ 1 cái Hải Phong lên xe phóng đi mất. Nó lúc này bị cuộc điện thoại kia làm cho tỉnh giấc luôn,lúc đầu không dự định đi nhưng nhớ cuộc nói chuyện với Jack “ - công ty chúng ta có ý định hợp tác với tập đoàn Nguyên Thị nên lần này anh muốn em làm đại diện để thương lượng và kí hợp đồng – Jack
- Em s ẽ cố gắng - n ó ” nên nó quyết định đi để tìm hiểu thêm
Chính bản thân nó lúc này cũng không biết được sẽ gặp ai ở đó chỉ biết lòng nó thấp thỏm không yên. cuối cùng đánh thắng cảm giác đó nó đứng dậy chuẩn bị mọi thứ.
Nó diện váy đen ôm sát cơ thể qua gối 1 chút, phần trên không dây để lộ vai mảnh trắng muốt của nó, trước ngực nhấn thêm 1 cái nơ khá to phần eo được chít bằng 1 sợi dây thắt lưng đen nhỏ. Tay cầm bóp nhỏ cũng đen nốt, tóc nó được tết lại rồi vấn lên, không trang điểm nhiều mà lại nhấn mạnh ở đôi môi mọng đỏ làm nó toát lên vẻ đẹp vừa đằm thắm vừa sang trọng lại ma mị, làm Hải Phong nãy giờ cứ ngẩn ngơ nhìn nó
- Phong, Phong….nè – nó gọi
- Hả? À em nói gì? – Hải Phong
- Anh định đứng đó nhìn em mà không đi hả? – nó hơi khó chịu
- Dĩ nhiên đi rồi mời quý cô – Hải Phong khom nhẹ người ra dáng người quý phái đưa tay cho nó
- Bày vẽ – nó nói nhưng cũng đưa tay nắm lấy tay Hải Phong
Cả hai bước lên chiếc mui trần đỏ chói của Hải Phong vút đi. Thật ra hôm nay Hải Phong cũng rất lịch lãm với áo sơ mi xanh đậm dây nơ không thắt mà để xổ bên ngoài khoác áo gile sọc trắng xám nhỏ kết hợp quần kaki đen,rất lãng tử
“gu thẩm mỹ không tệ”nó liếc nhìn thầm nhận xét
*sảnh lớn khách sạn 5 sao IVI* là 1 trong dãy khách sạn của nhà họ Nguyên
1 đôi vợ chồng trung niên khoát tay nhau tình tứ bước vào,teo sau họ là cô gái trẻ trung xinh đẹp lại rất nhu mì tóc thẳng tắp xoã áo màu kem cổ chữ V sâu không tay kết hợp cùng váy hồng phồng lên phía sau dài hơn phía trước nhìn cô rất đáng yêu lại không kém phần sang trọng. Từ phía trong hắn tiến ra đón họ
- Chào hai bác – hắn khá lễ phép nhưng vẫn giữ phong thái uy nghi của kẻ chủ vợ chồng ông Vương cũng gật đầu chào lại
- Chào anh! – Du Thanh nhẹ nhàng
- Ừ chào em
- Chúng ta cùng vào chứ? – ông Vương
- Dạ 2 bác và Du Thanh vào trước cháu chờ Hải Phong vào luôn, cậu ấy mới về nước không rành nơi đây lắm. Du Thanh ở lại cùng hắn còn vợ chồng ông Vương vào trước
- Anh phong về rồi hả anh?
- Ừ
Lúc này nó và Hải Phong cũng tới và đang khoát tay nhau vào 2 người đi tới đâu đều làm tất cả ngoái nhìn ngượng mộ.
- Xin lỗi! Tớ đến muộn thì phải – Hải Phong nhanh chóng tiến đến bên hắn – Gia Tùng cậu sao thế?- hắn nhìn ai đó mà cư đứng đực ra
- Hả?.... À không sao – hắn chóng chế
- Giới thiệu với em đây là Gia Tùng, cậu ấy là chủ bộ thiết kế hôm nay đó, còn đây là Du Thanh “em gái nhỏ” của tụi anh – Hải Phong hăng hái giới thiệu
- Anh còn nhớ em à?mà em lớn rồi nhỏ đâu mà nhỏ? – Du Thanh chu mỏ làm mặt giận
Nó theo phép lịch sự mỉm cười chào cả hai người trước mặt. Hắn thì vẫn nhìn nó chăm chăm cứ như muốn đốt cháy từng thớ thịt trên người nó,khó chịu nó quay mặt nhìn huớng khác
- Anh mau giới thiệu người đẹp bên cạnh anh đi – Du Thanh giục
- Hihi đây là Moon bạn của anh cũng từ nước ngoài mới về
- Chào cô – hắn và Du Thanh đồng thanh,ý thức được sự “vô duyên” của mình nãy giờ nên hắn thôi không nhìn nó nữa
- Đi thôi
“cô ta không nhớ mình, đáng ghét hừ” ( hắn: mà ngươi nói ai vô duyên? VD: em đâu có nói gì đâu anh mau đi đi kẻo trễ hihi*bay với tốc độ ánh sáng*)
Show thời trang của hắn lần này là bikini nên sân khấu được làm ở hồ bơi vừa hợp ý tưởng của hắn vừa thuận lợi làm party sau buổi diễn luôn. Các quý bà thì trầm trồ có người ganh tỵ ,các quý ông thì tha hồ rửa mắt với các cô chân dài tới nách chỉ mặc hai mảnh mà ỏng ẻo qua lại quan khách vỗ tay ầm ầm khi hắn ôm eo hai nàng người mẫu bước ra kết thúc buổi biểu diễn
- Thấy sao hả? – Hải Phong huých nó 1 cái
- Không tệ – nó vừa xoay xoay li rượu trong tay vừa nói
- Anh thấy quá tuyệt, em khó tính quá đó
Nó cảm gíac điện thoại trong tay rung mạnh, nhìn thử thì thấy cuộc gọi của Jack miệng nâng đường cong nhẹ chết người nó quay sang Hải Phong
- Em nghe điện thoại
- Nhanh nhé,party sắp bắt đầu – Hải Phong nhắc
Không nói gì nó gật đầu nhanh chóng ra ngoài.
- Em nghe! – nó

- - Jack
- Em ổn,anh và mẹ thế nào?Bọ có quấy không?
-
- Em cũng nhớ mọi người
-
- Dạ , bye a
-
- Hình như anh ngoài việc là nhà thiết kế còn kiêm luôn thám tử nữa thì phải – xoay người nhìn kẻ phía sau vẫn đang nhìn nó
- Cô chắc sống gần biển nhỉ?
- Anh …?
- Nói chuyện toàn đưa lưỡi câu
- Anh cũng đâu hơn tôi?chúng ta có lẽ là “hàng xóm” đó
- Bỏ đi, nhóc không nhớ tôi?
- Sao tôi phải biết anh? - thật ra khi thấy anh nó đã mang máng nhớ người giúp mình năm xưa bây giờ nghe anh gọi thế thì nó khẳng định là anh chỉ có điều nó không muốn nhận. Nó về đây có việc quan trọng phải làm không phải để nhận người quen.
- Thật không nhớ? - mắt hắn vẫn loé 1 tia hi vọng dù nhỏ nhoi
- Lần đầu gặp mặt – nó khẳng định ,khi nói câu này nó thấy được sự thất vọng tràn trong mắt hắn. Tất cả chìm vào im lặng……..
- 2 người sao ở đây vào đi chứ - Hải Phong đi tìm nó thì tình cờ thấy cả 2,cũng may cậu tới phá vỡ bầu không khí này. Nó quay gót cùng Hải Phong vào bên trong. Hắn cũng tiếp bước theo
“tôi tìm em khổ sở bao năm vậy ma khi gặp lại 1 câu không biết em rũ bỏ công sức của tôi, nhóc con em ác thật nhưng thật may vì đã gặp lại,lần này quyết không để em thoát ” hắn cười nụ cười khổ.
Là hắn tự làm mình khổ hay người khác làm hắn khổ và hắn đã có làm ai khổ? Chưa bao giờ hắn trả lời được câu hỏi này. Hắn giống như con thiêu thân lao vào ánh sáng phía trước mà không biết đó là ngọn lửa sẽ nuốt con thiêu thân và nó lại chính là đốm sáng là ngọn lửa mà hắn chưa xác định chỉ biết phải lao vào
- Moon giới thiệu với cô đây là ba mẹ của tôi – Du Thanh kéo tay nó đến trước ba mẹ minh,cứ như bạn bè lâu năm. Hắn và Hải Phong lắc đầu bó tay với cô lững thững đi tới bàn của họ
- Chào 2 vị - nó lạnh lùng nhìn 2 người trước mặt nó không nghĩ Du Thanh lại là con gái của họ thật trớ trêu, cái nhìn đầu tiên nó đã có thiện cảm với cô vậy mà…..
Du Thanh bất ngờ trước thái độ của nó và ba mẹ 2 người cứ nhìn nó trân trân mà không nói gì, rốt cuộc thì nó và 2 người đó là quan hệ gì?
- Hai bác đây là Moon bạn của cháu - Hải Phong nhanh nhẩu
- À chào cô / chào cháu - ông Vương và bà Vương cùng lúc chào hỏi nhưng người nghe có thể hiểu được thái độ của cả 2 đối với người trước mặt
- Tại trông cháu có nét giống người bạn cũ nên … - bà vương vội giải thích cho thái độ của mình và chồng
- Dạ không sao - nó lễ phép nhưng vẫn là thái độ lạnh nhạt
- Thôi mọi người đừng đứng đó nữa, đi ăn nào - nói rồi Du Thanh tự nhiên kéo tay nó đi cô rất có cảm tình với nó mặc dù thấy được ánh mắt kì lạ của hắn đối với nó. Mặc kệ người bạn này cô muốn kết giao. Ánh mắt nó vẫt là đau đớn nhìn họ, hắn nhìn thấy điều đó hắn tinh tế hơn tên bạn loi choi bên cạnh,chợt nhớ đến năm xưa gặp nó trước cửa nhà họ Vương hắn càng có nhiều thắc mắc khó giải về nó.( VD: anh GT ít nhiều chuyện ghê, hắn:ta thấy ngươi thì quá nhiều chuyện đó, ngủ đi au lớn, VD: ngươi ngươi…thật quá đáng mà hừ*ta hành cho biết*)
Về đến nhà nó cứ trằn trọc mãi không ngủ được, đúng là lần này nó về là để gặp ông ta, nhưng gặp nhau nhanh thế này và không có sự chuẩn bị làm nó không khỏi bị động điều này nó hoàn toàn không thích lại có gì đó bất an và hụt hẫn “hụt hẫn vì điều gì?vì ông ta đã không nhận ra mày?hay vì ông ta không âu yếm vuốt ve mày như với cô ta?là gì hả?là gì…… ” từ nơi sâu thẫm trong trái tim nó đang gào thét để mong nắm lấy thứ tình cảm nó luôn cố gắng quên. Lấy điện thoại nó bấm dãy số quen thuộc.
- Anh
-
- Đúng là anh hiểu em
-
- Vâng ,cả vợ và con gái ông ta
-
- Được , hi vẫn là anh tốt nhất
Lần nào cũng vậy mỗi lần nó không ngủ được anh đều là người giúp nó, luôn luôn kiên nhẫn đọc 1 cái gì đó cho nó buồn chán đi vào giấc ngủ. Im lặng lắng nghe không nói gì thêm nữa dần dần chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Ở một nơi khác cũng có kẻ không ngủ được tất cả suy nghĩ đều là tập trung về nó mọi cảm xúc đến nhanh và nhiều cùng 1 lúc thế này làm hắn không tài nào chợp mắt được và hắn không may mắn như nó có liều thuốc ngủ an toàn nên cứ thế mà đành lăn qua lật lại tới gần sáng.
Ông ta không mất ngủ từ đầu như nó và hắn mà liên tục thức giấc khi bất chợt thấy lại ánh mắt của nó nhìn ông cái nhìn xoáy sâu vào ông
Một đêm mất ngủ của nhiều người nhưng vẫn có 2 kẻ an tâm ngủ chổng vó ( ai nhỉ?)
Sau mấy ngày đi dạo thành phố cùng Du Thanh nó bắt đầu công việc của mình
- Ken, những thứ em nhờ anh tìm hiểu thế nào rồi? – nó vừa ăn sáng vừa hỏi người đối diện khi không có người ngoài nó vẫn xưng hô thân mật với Ken.Nó coi Ken không khác gì anh trai mình.
- Em sẽ bất ngờ đó, nhìn xem – Ken đưa cho nó 1 sắp tài liệu
Không nói gì thêm nó chăm chú xem hết mớ tài liệu đó. Đôi lúc 2 chân mày lại nhíu vào có vẻ khó chịu.
- Ông ta vẫn tàn nhẫn như thế,tính đào hoa này chưa bỏ sao? Ông ta yêu vợ mình lắm mà? sao anh tìm được thế?
- Muốn người ta không biết thì chỉ có cách là đừng làm, “kim trong bọc lâu ngày cũng lòi mà” ăn cơm mãi cũng thèm phở mà em – Ken hỉnh mũi
- Hihi anh nay bày đặt nói nho nữa hả? à anh có thèm phở thì nhớ nói em 1 tiếng em nói với July để cô ấy mua cho anh
- Thôi tha cho anh, cô ấy …- Ken lấy tay đưa qua đưa lại trước cổ và lè lưỡi
- Không đùa nữa, tạm thời khoan dùng những thứ này em muốn nói chuyện trước với ông ta xem thế nào,nếu chưa tới đường cùng em không muốn dùng “nó”
- Anh hiểu rồi, à chiều nay chúng ta có 1 cái hẹn với bên Nguyên Thị
- Em biết rồi, anh đã chuẩn bị hết các khoản cần thương lượng phải không?
- ….. – Ken không nói mà chỉ gật đầu
- Anh đưa em đến thăm Vương tiểu thư hôm qua em nghe Phong bảo cô ấy không khoẻ thì phải
- Em ….
- Anh sao vậy em chỉ đi thăm bệnh thôi mà,hi! Em không ăn thịt ai đâu ,thiệt tình
*Biệt thự Phong Lan*
Kính kongggggggggggg…….
- Ai thế………- ông cụ vừa ngước nhìn nó đã không nói được gì mà cứ lắp bắp – bà…bà …chủ
- Cụ ơi cụ sao thế – nó tuy hỏi thế nhưng nó biết vì sao ông cụ thế này, bà Chi vẫn hay nói nó giống mẹ mà.
- Kh…không.. lão nhầm người, cô cần gặp ai?
- Dạ cháu đến thăm Vương tiểu thư nghe nói cô ấy bệnh
- Ai thế bác Châu? – tiếng bà Vương vừa tiến ra vừa hỏi
- Thưa bà chủ có cô đây đến thăm tiểu thư
- À! Là tiểu thư Moon đây mà, vào đi – bà Vương đon đả
- Vâng, cảm ơn phu nhân – nó khách sáo khác hẳn vẻ thân thiện với ông cụ lúc nãy
- Có thể giống đến thế sao? – ông cụ 1 mình phía sau lầm bầm
Vừa lên tới phòng nó đã thấy ông Vương yêu chiều dỗ dành Du Thanh ăn, chợt thấy lòng lạnh buốt một khoảng kí ức ùa về với nó “
- bé Đồng con ngoan uống thuốc đi – người đàn ông vỗ về
- Thuốc đắng lắm con không uống – đứa trẻ nhõng nhẽo
- Ngoan con uống thuốc hết bệnh ba dắt con đi khu trò chơi
- Thật hả ba?
- Ba sao gạt con được chứ?hihii ngoan”
- Chi Moon, Moon chị sao thế? – Du Thanh gọi nó khi thấy nó cứ đứng thất thần
- Uhm …ừm xin lỗi em thế nào đã khoẻ chưa
- Em khoẻ rồi tại ba mẹ lo quá nên bắt em ở nhà nghỉ đó,chị ngồi đây
- Sao con gọi cô ấy là chị? – ông Vương thoáng căng thẳng
- Hi con với Moon tuy là sinh cùng năm nhưng chị ấy sinh trước con mấy tháng nên con đề nghị được gọi chị ấy là chị,Moon cũng đồng ý mà
- Nhưng …
- Ông Vương có gì không ổn sao – nó chuyển tầm mắt sang ông ta vẫn là nụ cười nửa miệng không nên dành cho bậc trưởng bối
- Không sao nếu Thanh nó thích vậy – ông ta nhanh chóng né ánh nhìn của nó không hiểu tại sao với cô gái này ông không tài nào nhìn thẳng mặt được có phải vì nó giống ai đó mà ông quen
- Anh! mình ra ngoài cho bọn trẻ nói chuyện – bà Vương thấy sự khó sự ở chồng vội mở đường
- Ừ
Người ra ngoài nhưng lòng không yên, ông Vương luôn có cảm giác bất an đối với ánh mắt của nó, cả người con trai luôn toát lên vẻ khó gần đi cùng nó.Ở phòng khách mà ông ta cứ nhấp nhỏm không yên. Đúng lúc đó hắn tới

- Cháu chào 2 bác cháu đến thăm Thanh
- Vậy hả? bác định mang ít trái cây lên cho Thanh cháu đi cùng luôn – bà Vương vui vẻ
- Mình để đó tôi đem cho – ông Vương đề nghị, tuy khó hiểu với hành động của chồng nhưng vẫn để cho chồng làm
Vừa đi được vài bậc tam cấp thì cả hai nghe tiếng kêu của Du Thanh
- Á a…a.a.a.a tha… tha…. Cho tha cho em đi hix …em chịu không nổi a…
Linh cảm chuyện chẳng lành ông Vương vứt dĩa trái cây chạy vội lên phòng Du Thanh, hắn không hiểu gì nhưng cũng vội chạy theo
Vừa xô cửa vào ông Vương và hắn nhìn thấy nó đang vòng tay “bóp cổ” Du Thanh, người đàn ông trong phòng đứng yên như phỗng
- Cô làm gì con tôi hả? - vừa nói ông ta vừa xông tới nắm tay nó quẳng ra
Tuy có tuổi nhưng ông ta vẫn khá mạnh làm nó loạng choạng sắp ngã hắn và Ken vội đỡ nhưng Ken nhanh hơn hắn. Đứng vững trong vòng tay Ken nó nhìn ông ta không chớp khoé môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ lại có chút xót xa.
- Bác bình tĩnh có lẽ là hiểu lầm thôi……
- Cậu còn bênh…….
- Ba, ba làm gì vậy – Du Thanh nãy giờ ngơ ngác mới vội lên tiếng
- Cô ta đã làm gì con hả? Nói cha biết cha làm chủ cho con
- Cha nói gì thế chị có làm gì con đâu con thấy khó chịu nên chị ấy giúp con xoa bóp vì chị biết ấn huyệt
- Vậy …vậy sao con la lớn như vậy?
- Tại chị xoa ở bàn chân làm con buồn cười thôi
- Mình à mình hiểu lầm rồ đó – bà Vương lúc này cũng lên tiếng
- Thanh tôi về trước – nó nói rồi nhanh chóng đi nó chỉ sợ đứng lâu hơn lớp bọc nó cố tạo ra lâu nay vỡ mất
- Chị chị dừng giận…
- Ba ba làm chị ấy giận rồi, sao ba lại như thế..
- Để anh đuổi theo cô ấy – hắn nói xong cũng nhanh chóng theo sau nó
“ mẹ lòng con đau quá ông ta rõ ràng là nhận ra con nên mới có thái độ cảnh gíac đó, là ông ta sợ con hại con gái mình mà không ngại tổn thuơng con, mẹ! là ông ta vô tình với con mẹ ơi con nhớ mẹ hức”
- Cận thận – Ken thấy nó như sắp ngã vội đỡ lấy, hành động đó làm người vừa tới thoáng chút khó chịu
- Moon nói chuyện chút - hắn
- Xin lỗi tiểu thư của chúng tôi mệt ….
- Tôi là muốn nói chuyện với cô ấy - hắn nặng giọng không khách sáo
- Ken, anh ra lấy xe chờ em
- ……….- Ken không nói gì lặp tức quay đi
- Nguyên tổng có gì sao – nó vẫn là ngữ khí lạnh nhạt
- Chuyện lúc nãy bác trai không cố ý…
- Nếu là giải thích dùm họ thì tôi nghĩ không cần,nếu không còn chuyện gì tôi đi trước
- Khoan đã,vậy nói chuyện chúng ta
- Chúng ta? Có gì để nói sao
- Hơn 3 năm trước chúng ta đã gặp nhau, trước cửa biệt thự Phong Lan trời còn mưa và còn ở…
- Xin lỗi đây là lần đầu tôi về Việt Nam nên những gì anh nói là hoàn toàn không thể
Không để hắn nói thêm nó vội vã bước đi. Hắn phía sao mỉm cười đắc thắng
- Không phải sao? cứng đầu ngang bướng em có khác gì năm đó hả? em không muốn nhớ vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ đầu.nhóc con
2h chiều nay nó phải đến Nguyên Thị, nó nhận thấy được Jack coi trong việc hợp tác lần này thế nào nên nó rất muốn mọi việc suông sẽ nhưng cứ nghĩ tới việc gặp hắn là nó khó chịu, và cũng hiểu hắn không dễ gì mà……..
“chỉ mong hắn công tư phân minh rõ ràng hiazzzzzz”
“cốc cốc ”
- Vào đi
- Tổng giám đốc, đại diện của công ty SM tới rồi ạ!
- Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi – hắn – à cô mời họ qua phòng hợp đi
Hắn thật ra có thể để người khác đàm phán, nhưng SM là 1 công ty lớn chuyên kinh doanh về thời trang đặc biệt là trang sức nên hắn rất quan tâm lần hợp tác này vì thế mà muốn đích thân gặp gỡ tiếp đón họ.
*phòng hợp*
Hắn bước vào nhìn thấy Ken ngồi kế bên 1 cô gái ( chưa thấy mặt ) làm tim hắn đập mạnh 1 nhịp. Nhanh chóng bước vào ghế “chủ nhà” lần này thì hắn nhìn rõ mặt vị đại diện của SM
- Chúng ta có duyên thật - hắn mở lời trước
- Phải, chúng ta có thể bàn vào nội dung chính luôn được chứ? – nó thì không được hồ hởi như hắn – đây là Ken cố vấn pháp luật và cũng là trợ lí của tôi anh ấy sẽ làm việc nhiều với bên công ty anh
- Vâng, đây là hợp đồng bên công ty chúng tôi đã soạn thảo - hắn liếc nhìn Ken lấy lẹ vừa lúc dó thì thư kí cũng chuyển hợp đồng sang phía nó
Nó chăm chú với việc giở giở xem xem của mình, hắn chăm chú nhìn cô gái nhỏ trước mắt, cả phòng đều im lặng như tờ nếu lỡ có ruồi bay qua cũng sẽ nghe được tiếng của nó bay
- Hợp đồng rất ổn có vẻ anh rất biết cách làm người khác hài lòng – nó lên tiếng
- Cảm ơn cô!
- Nhưng chúng tôi cũng có 1 số điều khoản cần anh thông qua – nó vưa nói vừa đưa mắt về phía Ken ra hiệu
Hiểu ý nó Ken nhanh chóng chuyển đến hắn 1 tập tài liệu mỏng, hắn nhíu mày xem kĩ nhưng gì được đưa
- Cô muốn tự mình phối trang sức của bên cô với trang phục của chúng tôi?
- Đúng vậy, trang sức tôn lên vẻ đẹp của người đeo nó chứ không phải chỉ làm nền cho những con người chỉ biết 2 chữ xa hoa mà không quan tâm xem mình mang những gì, nó phải hợp người hợp trang phục và hoàn cảnh. Tôi không muốn những người không có chuyên môn coi nó như món hàng vô tri
- Ok ,không thành vấn đề tôi chắp nhận yêu cầu này của cô, nhưng còn vị trí vedette lại để bên cô quyết định hình như không hợp lí?
- Anh yên tâm chúng tôi muốn chọn vedette vì muốn người đó phỉathể hiện đúng và được cái hồn của sản phẩm lần này, dĩ nhiên đánh giá không chỉ bên tôi mà cũng để bên anh ý kiến cùng tìm ra người thích hợp với sản hẩm của 2 bên. Anh thấy sao?
- Uhm …… hợp tác quan trọng là thoải mái, tôi thấy yêu cầu này không quá đáng, mong hợp tác vui vẻ
*Biệt thự Phong Lan*
Ông Vương đang nhàn nhã trên ghế mây tận hưởng ngày bình yên của mình trong khu vườn nhưng đó là theo cách nhìn của người ngoài còn ông thật sự có như thế không? Ông nhớ về một miền xa xăm
“ –ba ơi ba mau vào thăm mẹ, mẹ …huhuhu - đứa trẻ khóc như mưa trong điện thoại
đúng là ông đang bận đứa con gái của ông và người phụ nữ ông yêu đang nằm trong phòng cấp cứu vì viêm ruột thừa cấp tính người phụ nữ yếu đuối ấy cần ông cần 1 bờ vai để tựa lúc này. Nhưng cũng chính ông không biết rằng người có 1 người phụ nữ khác cũng đang mong ông mỏi mòn dù có bị ông làm tổn thương bao nhiêu bà vẫn hướng về ông
-cô bé đã qua cơn nguy hiểm
Chỉ cần nghe như thế ông thở phào nhẹ nhõm lao đến bên người vợ của mình,
-Mẹ ơiiiiiiiii…huhuhu.- tiếng con gái ông khóc gọi mẹ như xé ruột ông có phải ông đã trễ chăng? đứng trước cửa phòng ông như chôn chân ở đó. Đứa con gái ông luôn yêu thương đứa con gái ngây thơ đáng yêu của ông ngoan ngoãn hiền lành là thế vậy mà lúc này ông thấy được đôi mắt nó nhìn ông như muốn nói “tôi hận ông tôi muốn giết ông” ăn tươi nuốt sống ông mới hả dạ , chỉ mong mình nhìn lầm ông đến bên cạnh ôm nó
- ông.mau. đi. khỏi. đây – đôi mắt đỏ hoe nhìn ông giận dữ hét từng tiếng mạnh mẽ rành rọt - Điiiiiiii ”
Bất giác giọt nước nào vướng trên khoé mắt ông, hôm qua ông cũng nhìn thấy lại đôi mắt ấy, biết là nó vậy mà vô tình lần nữa thương tổn, ông làm cha vậy sao
- mẹ , mẹ đừng bỏ con mẹeeee – nó choàng tỉnhkhỏi giấc mơ,lại thấy lúc mẹ mất không biết có phải do nó suy nghĩ nhiều không mà cứ hay mơ thấy mẹ.
Ước mơ rằng mẹ vẫn sống an lành, vẫn cho con nụ cười
Là ánh nắng hanh vàng cho trái đất huy hoàng, dòng sữa đã nuôi con trẻ thơ lớn dần
Tháng năm dài trôi đi mãi không ngừng, vẫn yêu con của mẹ
Dù khôn lớn ra đời con vẫn nhớ bao lần, mẹ đã khóc khi con vượt qua bao bão dông
Chắp cánh con bay lên bầu trời cao, là gió cho con hương thơm để sống
Là cánh diều bay cho con mạch sống, bước chân vào đời
Là cánh tay cha bao niềm tin mới, dìu bước con đi khó khăn vượt qua
Lời nói của cha khắc sâu hồn con, con hãy vững tin
Bao công ơn của cha con khắc ghi trong hồn
Bao yêu thương mẹ nuôi con lớn khôn
Và những tháng năm dài trôi đi mãi không ngừng, vẫn yêu con của mẹ
Dù khôn lớn ra đời con vẫn nhớ bao lần, mẹ đã giữ cho con yên vui trọn đời.