Hạnh Phúc Tìm Về

Chương 5




Khắc Nguyên nhướng mắt nhìn mẹ, lòng ngổn ngang không hiểu hành động này có nghĩa gì. Bà Trịnh thấy con trai nhìn mình, bà biết những gì nó đang suy nghĩ. Bà căm hận Nhã Châu, đứa bé này cũng sẽ là một khối u ác tính trước mắt bà. Nhưng bà còn cách nào để làm sao? Con trai bà đã không thể có con được nữa, nếu chuyện này bị tiết lộ ra ngoài thì sao? Đứa bé này xem như là một công cụ che mắt thế gian, chặn miệng một lũ sài lang hổ báo đang rình rập. Đồng thời, trong tầm mắt của bà, nó cũng sẽ không được sống quá tốt rồi. Cái gì là "chết không nhắm mắt" cũng sẽ hiểu được.

Khắc Nguyên nhìn thấy mẹ không biểu hiện gì, thở dài:

- Nhà chúng ta không đến nỗi không nuôi được một cái mạng, cứ như vậy cũng được.

Khánh Linh đứng trước cửa nghe được cuộc trò chuyện bên trong, hận thù càng trỗi dậy. Có lẽ đã đến lúc cần phải hành động đòi tự do rồi. Cô ra gara lấy xe đi khỏi biệt thự Trịnh gia. Sau một lúc, cô đến một khu chung cư dành cho người có thu nhập trung bình, dừng xe. Vào thang máy, cô bấm số tầng 8. Thang máy mở ra, lấy chìa khóa, cô tiến đến căn hộ số 81 mở cửa bước vào. Nơi đây, người đàn ông của cô đang chờ cô. Hai người yêu nhau đã hai năm, vậy mà ba cô vì người đàn kia lại đẩy cô vào cuộc hôn nhân thương mại không tình yêu này. Cô bằng mọi giá phải phá bỏ nó để tự giành giật hạnh phúc cho riêng mình.

Ngồi xuống ghế, cô suy nghĩ sẽ bàn luận với anh thỏa thuận ly hôn như thế nào. Dù sao nhà họ Trịnh cũng không muốn thông tin vụ tai nạn kia bị phanh phui, chắc chắn sẽ đồng ý để cô ly hôn, đồng thời sẽ chấp nhận yêu cầu cô đưa ra. Chỉ cần như thế, cô và người yêu có thể lập nghiệp, có thể bên nhau mà không còn ai phản đối cả.

Tiếng động vang lên trong phòng ngủ cắt ngang dòng suy nghĩ của Khánh Linh. Cô tiến lại, ghé mắt vào khe cửa nhìn bên trong. Đập vào mắt cô là hai thân thể trần truồng quấn quýt không rời.Tiếng nữ vang lên nũng nịu:

- Anh khi nào mới có thể công khai với em? Em không muốn chờ nữa, ba em nói đưa em về quê xin việc đó.

Giọng nam cưng chiều an ủi:

- Em yên tâm, không lâu đâu. Tất cả kế hoạch đã tiến hành, chỉ cần có tiền trong tay anh sẽ sống cùng em.

Giọng nữ lại nói tiếp:

- Anh nghĩ dễ dàng quá không? Cô ta hung dữ như vậy sẽ buông tha chúng ta sao?

Giọng nam lại đáp:

- Nhược điểm của cô ta trong tay anh. Cô ta còn cầu mong anh buông tha cho cô ta đó chớ. Mẹ nó! Nghĩ cập với con gái đại gia đổi đời, ai ngờ không có cái cóc khô gì, bây giờ cũng đã lấy chồng, phải "moi" lại bù chứ. Anh nói cho em biết, thật ra là…

Cánh cửa bị đẩy mạnh dừng luôn câu nói của người nam trần trụi trên giường. Khánh Linh như một người điên 2 mắt long lên sòng sọc. Giơ tay chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, Khánh Linh chĩa thẳng về 2 thân thể trên giường. Thấy vậy, hai người cũng vội lao xuống giường, người nam chân vướng vào chăn té sấp xuống nền nhà, cảm nhận có một bóng đen lao đến, sau đó cảm giác đau đớn tận xương cốt bao trùm, hét lớn "AAA". Khánh Linh đâm liên tiếp vào cổ người nam, máu phụt tung tóe. Mắt cô thấy người nam vặn vẹo thổng khổ đầy máu, lại hiện lên hình ảnh người phụ nữ nhợt nhạt cũng đầy máu như vậy. Cô cười to:

- Ha ha ha, chết đi, chết hết đi, ha ha ha.

Cô gái trong phòng còn lại mặt trắng bệt thấy cảnh tượng như vậy vội bò ra ngoài kêu cứu. Khánh Linh từng bước ép cô ấy về cửa trước. Khánh Linh bất ngờ lao đến, dùng hết sức đẩy cô ta ra ban công. Lảo đảo mất đà đứng không vững, cô ta lại bị tiếp một lực mạnh đẩy chúi xuống khỏi lang cang, rơi tự do xuống đất. Tai nghe âm thanh nặng nề tiếp đất, mắt nhìn cô gái nằm sấp trong vũng máu, Khánh Linh không còn lý trí cười to hét lớn:

- Ha ha, Các người xấu xa, không cho tôi sống, các người có sống đâu, ha ha ha…

Mọi người tập trung tại hiện trường, chứng kiến trên ban công tầng 8 có một cô gái đang kích động lập tức gọi cảnh sát tới giải quyết. Khánh Linh bị áp giải về đồn cảnh sát lấy lời khai.

Nhận được tin tức này, bà Trịnh cùng luật sư đến đồn cảnh sát. Thấy ông Lâm cũng đang có mặt tại đây. Bà Trịnh nói riêng với một cảnh sát viên. Một lúc sau, họ được sắp xếp gặp nghi phạm trong phòng hỏi cung.

Khánh Linh ánh mắt lúc đờ đẫn, lúc hung ác, miệng lẩm bẩm không nghe rõ. Thấy có người tiến vào vội chồm dậy nhưng vướng phải thành ghế do còng tay. Cô hét lên:

- Các người chết đi, chết hết đi. Ông không có tính người, bà tuyệt tử tuyệt tôn ha ha ha.

Tràng cười ghê rợn vang lên không dứt, ông Lâm, bà Trịnh được đưa ra ngoài để khống chế cơn kích thích của nghi phạm. Ánh mắt bà Trịnh thâm trầm nhìn thông gia, mở miệng:

- Khánh Linh nó có bệnh trầm cảm có phải không? Mấy hôm nay gia đình tôi xảy ra một vài việc rắc rối nên kích thích thần kinh của nó. Nó rối loạn tâm thần rồi, phải điều trị thôi. Ông nghĩ thế nào?

Ông Lâm trợn mắt nhìn bà thông gia, cái gì nói con ông trầm cảm, cái gì điên, Nhưng nghĩ lại thì ông trầm xuống và trả lời:

- Phải đó, nó có bệnh. Có lẽ tôi phải trình bệnh án điều trị của nó cho cơ quan chức năng rồi.

Bà Trịnh thu ánh mắt lại, nhìn về phía xa, nói tiếp:

- Nó là con dâu nhà họ Trịnh cưới hỏi đàng hoàng thì là người nhà họ Trịnh. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho nó đến cuối đời, ông thông gia nghĩ sao?

Ông Lâm như nghẹn lại, con ông đã gây ra tội ác nhưng dù sao cũng không muốn thấy nó chết. Một khi đã nói là nó có tiền sử tâm thần thì hai họ tộc này cũng đã trở thành tâm điểm bàn tán rồi. Nghĩ bà thông gia cũng có lương tâm lo cho đứa con tội nghiệt của ông, ông thở dài miễn cưỡng:

- Thế cũng được, cảm ơn bà.

Bà Trịnh nói qua loa vài câu rồi đi, gọi một vài người cần thiết đến để sắp xếp mọi chuyện khỏi cơn lốc dữ. Trở về biệt thự Trịnh gia, bà lặng lẽ, nhếch môi cười giễu cợt:

- Con đàn bà lăng loàn. Nếu không phải vì thể diện, bà đã đẩy mày đi gặp Diêm Vương rồi. Nhưng không sao, điên cũng tốt, không ai sẽ tin vào một con điên.

****************

Mười lăm năm sau.

Trường trung học tư thục Âu Á, một ngôi trường quý tộc dành cho giới thượng lưu. Nơi góc trường vắng vẻ có cây bàng đại thụ, Trịnh Khắc Ngọc ngồi lẻ loi, mắt nhìn xa xăm. Cô rất đẹp, làn da trắng hồng, đôi mắt tròn to, rèm mi dày cong, sống mũi thẳng tắp, đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi, tất cả những đường nét đó hòa hợp cân đối tạo nên một vẻ đẹp hoàn thiện. Nhưng khí chất của cô thì quá nghiêm túc, lạnh lùng. Cô tách biệt với sự náo nhiệt, rộn ràng của sân trường giờ ra chơi. Cách đó không xa, Phương Uyên đang cùng các bạn bàn tán về cuộc thi toán quốc gia. Đưa mắt nhìn về ghế đá Khắc Ngọc đang ngồi, không biết sao cứ thấy nao lòng. Nếu không tiếp xúc đã ba năm, cô thật sự sẽ nghĩ rằng mình đang nhìn một người vô cảm, lạnh lùng, cao ngạo. Thời gian gần gũi làm cô thay đổi, cô nghĩ Khắc Ngọc như đang cố gắng che đậy tất cả tâm tư, tình cảm, tạo thành cái vỏ bọc an toàn cho mình.

Phương Uyên tiến đến, ngồi cạnh Khắc Ngọc, nhẹ nhàng hỏi:

- Đạt giải nhất vẫn không vui sao?

Thu ánh mắt xa xăm về, Khắc Ngọc trả lời có lệ:

- Chỉ là một cuộc thi thôi.

Phương Uyên tròn mắt, giá trị một cuộc thi quốc gia có đáng bị hững hờ như vậy ư? Cô nhún vai, lại nói:

- Bạn có biết bao nhiêu người hâm mộ và ghen tỵ không? Mọi người đều bàn tán không hiểu vì sao số phận lại quá ưu ái cho một người như bạn vậy. Tất cả quá hoàn hảo, gia thế quá tốt, ngoại hình quá xuất sắc, tài năng vượt trội, chỉ cần bạn san sẻ cho mình một ít, chắc chắn cả nhà mình phải lên chùa thắp nhang cảm tạ Bồ Tát đấy.

Khắc Ngọc liếc nhìn Phương Uyên, không biểu hiện cảm xúc buồn vui, lặng nghĩ “Mình thật tốt như vậy sao”?