Mục tiêu của hạng mục trò chơi mới quyết định dùng đề nghị của Kiều Hải Tinh.
Vì thế, Xa Thừa Vũ cố ý tìm cô trò chuyện cả một buổi chiều.
Kiều Hải Tinh ngửa đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: “Nếu không thì, thiết lập mục tiêu thành nhân vật chính trở về nhà đi!”
Xa Thừa Vũ: “Trở về nhà?”
Kiều Hải Tinh: “Đúng! Bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi đều ở nơi đất khách quê người dốc sức làm việc, số lần về nhà mỗi năm có thể đếm được trên đầu ngón tay, không phải là không muốn trở về, chỉ là thật sự không có thời gian, anh cứ xem mức độ náo nhiệt của Xuân vận (1) là minh chứng rất rõ ràng đấy! Chúng ta coi như đây là một selling point (2), nhất định có thể khiến cho không ít người đồng cảm.”
(1) Xuân vận: 春运: là từ dùng để chỉ việc người dân di chuyển về quê đón Tết Nguyên Đán. Xuân vận thường diễn ra trong khoảng 20 ngày trước và 20 ngày sau Tết Nguyên Đán, đặc biệt cao điểm là khoảng một tuần sau Tết. Đây được xem là cuộc di dân lớn khi hàng trăm triệu người Trung Quốc làm việc tại các thành phố di chuyển về quê bằng tàu, xe, máy bay…
(2) Bán điểm: 卖点: Selling point: điểm đặc biệt của mặt hàng làm cho nó hấp dẫn với người mua. Vì edit thoát nghĩa hơi dài dòng nên mình để thuật ngữ chuyên ngành trong tiếng Anh của từ này nhé.
Xa Thừa Vũ vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy khả thi, trên thị trường hình như còn chưa có trò chơi nào sử dụng điều này như một điểm nhấn để thiết lập, nếu phối hợp tuyên truyền tốt thì rất có khả năng nổi tiếng.
Anh giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, cười hỏi: “Cô nhóc này có phải đang nhớ nhà hay không? Sắp hết năm rồi, đến lúc đó là có thể trở về nhà.”
Kiều Hải Tinh mi mắt cong cong, rất nhanh là có thể gặp bà ngoại rồi, vui vẻ đến mức muốn bay lên luôn.
Xa Thừa Vũ thấy cô vui vẻ như chú chuột nhỏ láu lỉnh trộm dầu, cũng không khỏi cong khóe miệng theo, “Đề nghị của cô không tồi. Để tỏ lòng cảm ơn, nói đi, cô muốn được thưởng cái gì?”
Kiều Hải Tinh: Oa oa oa, ông trùm chính là khác biệt như vậy, bây giờ tôi không gõ cho chú một gậy trúc thì có phải tỏ vẻ rất không cho chú mặt mũi hay không?!
Tuy nhiên, cô vẫn tuân thủ nguyên tắc ‘Làm người nên lưu lại một đường, ngày sau còn gặp lại’, không ra tay tàn nhẫn.
Kiều Hải Tinh rộng rãi khoát tay, nói: “Thôi, khen thưởng thì không cần, bạn học Tiểu Kiều có thể giúp đỡ bạn bất cứ lúc nào!”
Vốn chỉ là một câu nói vui mà thôi, không nghĩ tới không lâu sau, hạng mục quả thực gặp phải vấn đề.
Thứ sáu này, Xa Thừa Vũ thức suốt cả đêm, công ty mỹ thuật kia đưa ra bản thiết kế đồ họa trước sau vẫn không đạt được yêu cầu của anh.
Không phải nói thiết kế không tốt, chỉ là quá mức trung quy trung củ (4), hoàn toàn không có phong cách riêng của mình.
(4) Trung quy trung củ: 中规中矩: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường mang hàm nghĩa xấu.
Xa Thừa Vũ rất rõ ràng, loại trò chơi trí tuệ này cần phải nổi bật về mặt hình ảnh, nếu không thể giữ người chơi trước thì hậu kỳ sẽ rất khó có đường xoay người.
Nhưng mà tạo hình đồ họa này vừa đúng lại là khuyết điểm của bọn họ.
Xa Thừa Vũ vẫn luôn liên lạc với công ty gia công mỹ thuật kia, cuối cùng quyết định hủy bỏ lần hợp tác này.
Tiểu Xuyên xây dựng xong khung sườn, hồ sơ ý tưởng của Sở Hàng cũng đã lục tục thành hình, nếu nguồn tài nguyên mỹ thuật không theo kịp, tốc độ tiến triển của hạng mục sẽ bị kéo chậm lại rất nhiều.
Xa Thừa Vũ tìm mấy công ty gia công suốt đêm nhưng không thấy vừa lòng cho lắm.
Rạng sáng hơn 4 giờ, Kiều Hải Tinh đi vệ sinh, thấy phòng Xa Thừa Vũ còn sáng đèn.
Cô mơ mơ màng màng đi qua hỏi: “Chú à, chú là ngủ quá muộn hay là thức dậy quá sớm đấy?”
Xa Thừa Vũ uống một ngụm cà phê, nghĩ thầm cô gái nhỏ này mới vừa tỉnh ngủ mà đầu óc lại hiếm khi thanh tỉnh thế.
Giọng anh có hơi khàn, trả lời: “Còn chưa ngủ đâu.”
Kiều Hải Tinh ngáp một cái, lướt nhìn qua màn hình máy tính của anh.
“Ô? Chú à, chú tìm người làm đồ họa mỹ thuật sao?”
Xa Thừa Vũ nói qua với cô về vấn đề đang gặp phải, Kiều Hải Tinh ngơ ngác đứng tại chỗ, sau một lúc lâu cô chỉ gục đầu xuống, nói một câu: “Tôi đi WC.”
Kiều Hải Tinh trở lại phòng liền không ngủ được, Xa Thừa Vũ nói chưa tìm được công ty thiết kế đồ họa, vậy có phải nghĩa là cô có thể thử hay không.
Nhưng mà… Đã rất lâu cô không vẽ rồi.
Kiều Hải Tinh mở điện thoại lên, trên màn hình là sao biển nhỏ cười híp mắt, do mẹ cô tự tay vẽ.
Mẹ cô, Đỗ Thư Quân, là một họa sĩ, Kiều Hải Tinh kế thừa gen tốt từ bà, từ nhỏ cảm thấy vô cùng hứng thú với vẽ tranh, hơn nữa, dưới sự bồi dưỡng của Đỗ Thư Quân nên thành tích cũng không tệ lắm.
Tuy nhiên kể từ khi Đỗ Thư Quân qua đời, Kiều Hải Tinh đã chặt đứt suy nghĩ muốn học vẽ. Cô biết điều kiện trong nhà không cho phép mình đi theo con đường này, mỗi khi nhớ mẹ hoặc ngứa nghề cô lại trốn trong phòng vẽ trộm, không thể để bà ngoại nhìn thấy, bằng không bà sẽ nhớ tới mẹ, sẽ khổ sở.
Kiều Hải Tinh lấy giấy bút ra, vừa nhớ lại hạng mục của Xa Thừa Vũ vừa sột soạt vẽ vẽ.
Hơn 7 giờ sáng, Xa Thừa Vũ thức suốt một đêm đang chuẩn bị đi ra ngoài mua bữa sáng.
Anh mới vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Kiều Hải Tinh.
Cô gái nhỏ không biết đã đứng ở cửa bao lâu, trong tay cô cầm tờ giấy, liếc nhìn anh một cái, bộ dáng cúi đầu muốn nói lại thôi.
Cô luôn chất phác thẳng thắn, Xa Thừa Vũ còn chưa gặp qua dáng vẻ này của cô, anh khom lưng nhìn vào mắt cô, cười hỏi: “Làm gì vậy?”
Kiều Hải Tinh phồng má, tự cổ vũ chính mình, cô cầm hai góc giấy, che ở trước mặt mình.
Trên giấy vẽ một cô gái nhỏ, bước chân ngắn nhỏ xuyên qua các loại chướng ngại vật để trở về nhà.
Người vẽ tuy không tinh xảo bằng công ty gia công, nhưng thắng ở chỗ có phong cách riêng, xấu xí nhưng đáng yêu vô cùng.
Ánh mắt Xa Thừa Vũ sáng lên, đây chính là “Một góc trời riêng” mà anh muốn tìm.
Anh nhận lấy tờ giấy, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm nó không rời, hỏi Kiều Hải Tinh: “Đây là cô vẽ?”
Kiều Hải Tinh thấy biểu cảm nghiêm túc của anh, đột nhiên hơi hối hận, cô duỗi tay muốn đoạt lấy tờ giấy vẽ kia, vừa nói: “Này này, tôi chỉ vẽ chơi thôi, mau trả lại cho tôi đi!”
Xa Thừa Vũ giơ tờ giấy lên để Kiều Hải Tinh với không tới, cười hỏi: “Bạn học Tiểu Kiều, bạn có nguyện ý gia nhập tổ hạng mục không?”
Kiều Hải Tinh sửng sốt, bàn tay vừa vươn ra muốn lấy tờ giấy cứng lại tại chỗ.
Xa Thừa Vũ không vội, chờ cô chậm rãi phản ứng lại.
Kiều Hải Tinh kích động, giọng nói run run: “Tôi… Tôi có thể chứ?”
Giọng Xa Thừa Vũ mềm dịu, “Cô đã đồng ý rồi mà, bạn học Tiểu Kiều có thể giúp đỡ bạn bất cứ lúc nào.”
Kiều Hải Tinh phụt một tiếng phì cười.
Cô xoay vòng vòng tại chỗ, lặp đi lặp lại xác nhận rất nhiều lần, “Tôi thật sự có thể sao chú? Tôi thật sự có thể à?”
Xa Thừa Vũ không thể làm gì khác hơn là không ngừng gật đầu.
Dường như anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, sao biển nhỏ ở giao diện trên điện thoại di động của cô chính là cô vẽ sao?”
Kiều Hải Tinh lắc lắc đầu, cười híp mắt nói: “Đó là mẹ tôi vẽ, mẹ tôi là một họa sĩ, tốt nghiệp Ương Mỹ.”