Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em

Chương 12: Đàn dương cầm




Tối.

Sau khi tắm rửa xong thì Trình An Nhã ngồi vào bàn bắt đầu học bài.

" À đúng rồi, tối mai lớp tổ chức tiệc nhỏ để chào đón học sinh mới là cậu đó."

" Tiệc chào đón tớ? Không cần phải vậy chứ."

Cao Viên Viên nói: " Cần thiết mà. Chỉ tổ chức ăn uống ở một nhà hàng thôi.”

“ Được, tớ biết rồi.”

“ Vậy hôm đó cậu có thể tự tới được không? Tớ có hẹn mua sắm với anh Vân Tranh nên sau khi xong, tớ sẽ đến đó luôn.”

“ Ừm.” Trình An Nhã không mặn không nhạt nói.

Mấy ngày tiếp theo của Trình An Nhã trôi qua bình thường, ba người kia không có tìm tới cô nữa, cô nghĩ họ đã bị Thẩm Tư Hoàng cảnh cáo, nhưng mấy ngày yên bình này thế nào cũng không diễn ra lâu được nữa đâu.

Một tuần sau.

Tiếng trò chuyện huyên náo của mọi người kết hợp cùng tiếng nhạc từ nhà hàng, khá ồn ào.

Cao Viên Viên mở điện thoại lên.

“ An Nhã à, tớ đang ở trong nhà hàng rồi, cậu đang ở đâu vậy? Nếu không tìm thấy thì tớ ra ngoài đón cậu.”

“À, không cần đâu. Tớ đến rồi đây.”

Câu nói vừa dứt lời, Cao Viên Viên xoay đầu ra thì nhìn thấy Trình An Nhã đang đứng ở đó.

“ An Nhã, lại đây ngồi đi.” Cao Viên Viên vui vẻ ngồi gọn sang một bên để chừa chỗ cho Trình An Nhã.

Trình An Nhã vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng ở bàn bên cạnh nói: “ Nếu đã tới đủ thì chúng ta cùng chơi một trò chơi để khuấy động bầu không khí lên nào.”

“ Ý kiến hay đó. Tất nhiên chơi nói thật và mạo hiểm là phù hợp nhất rồi. Bởi vì chúng ta chưa đủ tuổi uống rượu bia nên sẽ đổi thành hình phạt do mọi người quyết định, được không?”



“ Được, được, ý kiến rất hay.” cả bọn đều hùa vào đồng ý nhiệt tình.

Thôi xong, Trình An Nhã cứ tưởng rằng chỉ cần tới đây ăn uống xong là được thả về rồi chứ, ai dè còn phải chơi mấy thứ này. Cô có cảm giác mình thế nào cũng sẽ bị quay trúng, Và quả nhiên, khi sợ cái gì thì sẽ dính cái đó, chiếc chai thủy tinh sau khi quay được mấy vòng thì dừng lại trước mặt cô.

“ Nói thật hay mạo hiểm?”

Trình An Nhã suy nghĩ đắn đo một hồi thì nói: “ Mạo hiểm.” quá khứ cô có quá nhiều chuyện không muốn để ai biết.

Nghe thấy vậy, ba người Minh Nguyệt nhoẻn miệng cười, giống như bắt được vàng, liền nhanh nhảu cướp lời: “ Vừa hay cậu mở màn, ở đây có đàn piano, ra kia đánh một khúc đi. Nếu làm không được thì trước mặt mọi người hét to thú nhận mình chính là con gái của kẻ giết người, con của gái điếm.”

Một lời này trực tiếp khiến những người xung quanh sửng sốt tới không nói nên lời. Ai nấy đều nhìn nhau, vừa lo sợ vừa khấn khích muốn được xem trò vui.

Cao Viên Viên nhíu mày đứng dậy: “ Cậu đừng có quá đáng!”

“ Chỉ là trò chơi thôi mà, lớp trưởng đừng làm mất hứng bọn tôi chứ. Sao? Giờ cậu muốn đàn dương cầm hay muốn bị phạt?”

Trình An Nhã im lặng nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của ba người kia, lại nhìn những người xung quanh, ai cũng không che giấu nổi nụ cười giễu cợt trên mặt, có người còn lấy điện thoại ra bắt đầu quay lại. Họ đều nghĩ rằng cô là con gái nhà quê, nhà nghèo nên từ nhỏ chắc chắn không được học mấy thứ như đàn dương cầm hay vĩ cầm như bọn họ, chủ yếu là xem Trình An Nhã thú nhận chuyện kia, chắc hẳn sẽ rất vui.

Cao Viên Viên nhìn bầu không khí không ổn, vội giải vây: “ An Nhã, nếu cậu không đàn được thì tớ tới giúp cậu.”

Ai chả biết Cao Viên Viên từ năm hai sơ trung đã trở thành quán quân dương cầm toàn quốc, nên với cô chuyện này dễ như ăn bánh. Cao Viên Viên là sợ Trình An Nhã bị mất mặt nên mới đề nghị giúp đỡ.

“ Không cần đâu, tớ tự đàn.” bước chân của cô thật chậm rãi về phía đàn dương cầm ở giữa nhà hàng. Ánh mắt Cao Viên Viên hơi hoang mang nhìn theo sau lưng cô.

Ngón tay Trình An Nhã đặt trên các phím đàn, cô hít vào một hơi thật sâu, sau đó các khớp ngón tay linh hoạt chuyển động bắt đầu những tiếng nhạc. Âm thanh trong trẻo cất lên, những nốt nhạc trầm lắng, ngân vang mang theo sự cô độc lạnh lẽo, có chút đau đớn bi thương như chính tâm trạng của cô.

Trình An Nhã khẽ thở nhẹ một hơi, lâu rồi cô chưa đánh đàn. Hồi ở nhà cậu mợ, nhìn thấy em họ được học đánh đàn, cô rất ngưỡng mộ, cứ đến tiết học là lại trốn vào một góc để nghe lén. Mỗi lần chỉ còn một mình cô ở nhà là cô lại lén lút tập đánh đàn để cậu mợ và em họ không biết. Trình độ tuy non nớt, nhưng cảm xúc đưa vào trong bản nhạc lại dạt dào, giống như hòa làm một với âm thanh tiếng đàn.

Cô lại từ từ đi về chỗ bên cạnh Cao Viên Viên ngồi xuống.

“ Được rồi chứ?”

Gương mặt tất cả mọi người đều trắng bệch không còn giọt máu.



Cao Viên Viên xích lại gần, thấp giọng: “ Cậu biết đàn dương cầm à?”

“ Không được học nhưng biết một chút.”

Hội người Minh Nguyệt mặt mày xám xịt, tức giận không nói được lời nào. Vốn dĩ muốn quay lại khoảnh khắc nhạc nhã của Trình An Nhã đăng lên diễn đàn trường, nhưng không ngờ cô lại biết đàn.

Trò chơi tiếp tục thêm mấy vòng thì đồ ăn cũng đã lên đủ, Trình An Nhã khẽ thở ra, cuối cùng cũng kết thúc, ăn nahnh nhanh rồi về, cô không muốn ở lại thêm lâu, không khí nơi đây quá ngột ngạt.

Khoảng 8 giờ, Trình An Nhã cầm túi mình lên, nói nhỏ với Cao Viên Viên: “ Tớ về đây.”

“ Hả, ở lại chơi thêm chút nữa đi, tý tớ đưa cậu về.”

“ Không cần, tớ muốn về luôn bây giờ.”

“ Ừ, vậy đi đường chú ý an toàn.”

“ Biết rồi.”

Sau một hồi luồn lách, cuối cùng cũng thành công thoát ra ngoài. Trình An Nhã hít một hơi thật sâu để bù đắp cho cái không khí ngột ngạt trong nhà hàng mà cô không thể hít thở nổi.

Bất thình lình một cánh tay vươn tới kéo cô lại.

“ Trình An Nhã! Con khốn này.” Giọng của Minh Nguyệt gầm lên.

“ Buông ra! Cậu làm tôi đau đấy.” Trình An Nhã hất cánh tay ra, vừa xoay người đi thì Minh Nguyệt có ý định kéo cô lại, không nghĩ Trình An Nhã gắn mắt phía sau lưng, lại đoán ra được hành động của cô ta mà kịp thời né sang một bên.

Nhưng sức một người không đấu lại ba người, cô rất nhanh đã bị cả ba người đó kéo vào một con hẻm gần đó. Trình An Nhã bị bọn đó dùng lực đẩy thật mạnh vào tường, cô đau đớn mà ngã gục xuống.

Minh Nguyệt lôi điện thoại ra, cười quỷ dị nói: “ Hai đứa mày lột sạch quần áo nó ra cho tao, tao phải chụp một bức ảnh thật đẹp để đăng lên diễn đàn trường mới được.”

Nghe vậy, Tuyết Linh cùng Uyển Như xông tới, một người giữ một người lột quần áo cô ra, Trình An Nhã ra sức kêu gào, giãy giua. Một bạt tai giáng xuống trên mặt cô, khóe miệng liền chảy máu, Trình An Nhã tức giận gắt gao nhìn ba người họ.

“ Mau buông tôi ra, rốt cuộc vì sao cứ năm lần bảy lượt nhắm đến tôi?”

“ Tại vì mày là con gái của kẻ giết người cùng một con điếm, nhìn mày thật chướng mắt.”