Hạnh Phúc Viên Mãn 2 - Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em

Chương 3: Bị đuổi việc




Tổng bộ công ty Vân Phong nằm ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố S.

Trình An Nhã bấm thang máy lên tầng 6, nơi đây là nơi cô làm việc. Trình An Nhã hít vào một hơi thật sâu, khi thang máy vừa mở ra, một nụ cười gắn chặt trên gương mặt ấy, đi đến đâu, nhìn thấy ai, Trình An Nhã đều tươi cười chào với họ. Cô đã giữ thói quen như vậy hơn 9 năm nay rồi.

Ngồi vào bàn làm việc của mình, Trình An Nhã còn chưa kịp lấy lại sức, một chồng tài liệu đã xuất hiện trên mặt bàn cô.

" Đây là công việc của cô, phải hoàn thành trước giờ ăn trưa!"

Nhưng Trình An Nhã còn chưa kịp nói gì thì người kia đã biến mất dạng.

Cô thừa biết chỗ tài liệu này đều không phải công việc của cô mà là của mấy người đó, bởi vì họ không muốn làm nên mới đùn đẩy hết trách nhiệm lên người cô. Nếu làm tốt, họ sẽ nhận công về mình để lĩnh thưởng, ngược lại nếu không tốt, tất cả bọn họ sẽ quy chụp đổ lỗi hết lên đầu cô. Mà cô cũng không thể làm gì khác, cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé, chống lại sẽ bị mất việc, huống hồ đã đến tuổi này, nếu bị đuổi việc thì sẽ không biết còn có nơi nào chấp nhận cô. Vì vậy mà Trình An Nhã đã nhịn nhục làm hết tất thảy công việc mọi người giao cho suốt 9 năm rồi, kể cả việc chạy đi mua đồ ăn đến pha cafe để mấy người đó tụ lại một chỗ tám đủ thứ chuyện trên đời, bao gồm cả nói xấu cô.

Trình An Nhã thở dài một hơi, bắt đầu lật từng trang giấy ra đọc, một tay lật tờ tài liệu, một tay gõ bàn phím máy tính, dáng vẻ thực sự chuyên nghiệp. Theo lẽ thường, Trình An Nhã cô tài giỏi như vậy, sớm đã lên chức từ lâu, nhưng không hiểu sao cứ mãi giữ chức nhân viên này, à không, thêm một danh hiệu, là nhân viên kì cựu mới đúng.

Lúc này, có tiếng chuông điện thoại reo liên hồi, Trình An Nhã để gọn giấy tờ lại, vội bắt máy: " Alo."

" Tiểu Nhã à, cậu mau lên phòng Vân tổng đi, anh ấy có chuyện muốn nói với cậu." Nói rồi, Cao Viên Viên vuốt ve lọn tóc dài của mình, cười cong cả mắt.

" Hả? Có chuyện gì sao?"

Cao Viên Viên nhún vai hờ hững nói: " Tớ không biết, anh ấy có vẻ rất gấp, có lẽ là gọi cậu lên để thăng chức cho cậu đó!"

Trái tim Trình An Nhã bỗng đập thịch một tiếng, thăng chức? Nếu là thật thì... Cô vui vẻ trả lời: " Được, được, vậy tớ liền tới đó!"

Cúp điện thoại, Trình An Nhã dọn dẹp tài liệu để lại một chỗ, có chút khẩn trương đi vào thang máy, bấm nút lên tầng 15. Lúc này đây, cơ thể cô cảm thấy nhẹ bẫng lạ thường, không còn có vẻ nặng nề, chán nản như ban sáng nữa. Có lẽ năng lực của Trình An Nhã cô cuối cùng cũng được công nhận rồi?



Ting.

Cửa thang máy mở ra, hành lang rộng lớn, hai bên được trang trí bởi rất nhiều bức tượng cùng bức tranh quý, Trình An Nhã rất ít khi lên tới tầng này, bởi tầng 15 này là phòng làm việc của chủ tịch Vân Tranh, ngoài hắn ra thì cũng chỉ có thư kí cùng Cao Viên Viên và một số đối tác quan trọng, khách quý mới được lên đây. Đối với Trình An Nhã, thì đây là lần đầu tiên của cô. Đây chính là sự cách biệt sao?

Trình An Nhã vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, cảm giác thật choáng ngợp.

Đi đến hết hành lang, trước mặt cô là một cánh cửa gỗ lớn, Trình An Nhã hồi hộp đưa tay lên gõ cửa.

Cốc cốc.

" Vân tổng, tôi là Trình An Nhã."

" Vào đi."

Đẩy cửa ra, Trình An Nhã nhìn thấy Cao Viên Viên đứng ở đó, ngồi trên ghế là Vân Tranh.

Cô không biết tại sao Cao Viên Viên cũng có mặt ở đây nhưng việc đó cũng không quan trọng nữa, Trình An Nhã đi tới đứng đối diện với Vân Tranh đang ngồi ở bàn làm việc, cô nói: " Vân tổng, không biết ngài gọi tôi tới đây là có việc gì quan trọng?"

Cái nhìn sắc bén của Vân Tranh xoáy thẳng vào mắt Trình An Nhã: " Cô Trình An Nhã!"

" Vâng... Vâng..." Trình An Nhã thoáng giật mình.

" Chuyện mấy căn nhà đưa cho bên giám đốc công an tỉnh họ Trương đó, là cô tham ô, có đúng vậy không?"

Trình An Nhã kinh ngạc đến tròn mắt. Chuyện mấy căn nhà gì gì đó cô còn chả biết gì, nói gì đến tham ô. Cô ngay lập tức phản bác lại, giọng nói gấp gáp: " Vân tổng, tôi không có, không phải tôi. Tôi thậm chí còn không viết về chuyện này. Ngài xem, một nhân viên nhỏ bé như tôi làm sao có thể làm như vậy!"

Cao Viên Viên cũng chen vào nói: " Đúng rồi, mấy tờ tài liệu ấy em đều cất trong văn phòng làm việc của em mà!"



Vân Tranh: " Nhưng Trình An Nhã là bạn thân của em, bình thường nghe nhân viên nói cô ta ra vào phòng của em rất tự nhiên, có lẽ nổi lên lòng tham nên đã ăn cắp mấy tờ giấy nhà đó."

" Không phải tôi. Nếu ngài không tin, ngài có thể check lại camera!" ánh mắt Trình An Nhã kiên định.

" Có rất nhiều cách để cô có thể qua mặt được. Hơn nữa, tôi còn có bằng chứng chứng minh cô là thủ phạm!" Vân Tranh lạnh lùng nói.

" Bằng chứng? Vậy ngài lấy ra đi, tôi cũng rất muốn xem!" Trình An Nhã khẽ bật cười.

Cao Viên Viên: " Thôi mà, dù sao chuyện này cũng được giải quyết ổn thoả rồi, anh đừng trách Nhã Nhã nữa."

" Được rồi..." Vân Tranh thở ra một hơi: " Nể tình Trình An Nhã là bạn thân của em nên anh không tiếp tục truy cứu nữa. Nhưng đã làm một lần thì sẽ còn có lần hai, tôi không thể dung túng cho kẻ ăn cháo đá bát như cô. Cô viết đơn xin nghỉ việc đi, tôi ký!"

Trình An Nhã nét mặt trào phúng, suốt 9 năm qua cô đã cống hiến biết bao nhiêu cho cái công ty này, bây giờ lại bị vu khống, bị gắn lên người tội trạng mà chính bản thân mình chưa từng làm, chưa từng biết đến, còn không được cơ hội phản bác lại. Bây giờ còn bị đuổi việc, vậy là bao nhiêu công sức từ trước tới giờ đều đổ đi hết. Nhưng Trình An Nhã cũng chẳng còn luyến tiếc gì cái nơi này nữa. Trình An Nhã tức giận đập bàn: " Được, tôi nghỉ!" nói rồi cô quay lưng bỏ đi luôn.

Vừa ra bên ngoài, bên trong liền vọng lên tiếng nói của Cao Viên Viên: " A Tranh, anh hứa với em là sẽ tha thứ cho Nhã Nhã rồi mà, sao lại đuổi việc cậu ấy?"

" Hình phạt như vậy là rất nhẹ rồi. May mắn là em đã lấy lại được giấy tờ đó, giải quyết thay Trình An Nhã vấn đề, công ty mới không tổn thất gì. Em bảo làm sao anh còn có thể chứa chấp cô ta ở lại công ty nữa đây?"

" Nhưng mà..."

" Viên Viên, em phải biết cân bằng giữa tình cảm và công việc!"

" Em hiểu rồi..."

Về đến chỗ bàn làm việc của mình, đứng trước chồng tài liệu chất như núi mà cô còn đang làm dang dở kia, Trình An Nhã cười khẩy, một tay hất văng chúng ra sàn. Thật sảng khoái, cô đã muốn làm điều này từ rất lâu rồi, sau đó Trình An Nhã cầm lấy túi xách tiêu sái rời đi. Mà bầu không khí nơi đây trực tiếp bị Trình An Nhã làm cho ngưng trọng, ai nấy đều câm nín nhìn hành động điên rồ kia mà không thốt lên được lời nào.