Trình An Nhã bất lực ngồi gục xuống.
Gió thu mát rượi, nhè nhẹ thổi lướt qua mái tóc cô.
Trình An Nhã ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, nhìn những đám mây trôi bồng bềnh kia, cô thở dài một hơi, chỉ muồn sống yên bình vui vẻ thôi cũng khó tới như vậy sao.
“ Bạn học kia, đây là giờ học, vì sao không vào lớp đi mà lại ngồi ngoài đây như vậy?” bỗng một giọng nói trầm ấm cất lên.
Trình An Nhã thuận theo giọng nói ấy mà quay đầu tìm kiếm hình bóng đối phương. Đứng trước mặt cô, thiếu niên với bộ đồng phục đơn giản, trên tay ôm một số tài liệu, gương mặt thanh tú, nhìn anh ấy ấm áp giống như ánh mặt trời vậy. Cô hoàn toàn bị đứng tim trước vẻ đẹp ấy, nhất thời không trả lời.
Thiếu niên kia một lần nữa lại cất lên giọng nói trầm ấm của mình hỏi: “ Bạn học, sao không mau về lớp của mình đi?”
Trình An Nhã bây giờ mới phản ứng lại, cô lúng túng đứng dậy nói: “ A, tôi là học sinh năm nhất tên Trình An Nhã, hôm nay tới trường đăng ký nhập học nhưng gặp một số chuyện nên mới ở đây.” sau đó ngón tay chỉ lên cành cây cao: “ Cặp sách của tôi đang ở đó, không cách nào lấy xuống được.”
Nghe thấy vậy, thiếu niên cũng đưa mắt nhìn theo, quả thực là có một chiếc cặp sách bị dắt trên cành cây, anh mau chóng tìm kiếm xung quanh một cây gậy dài rồi giúp cô lấy nó xuống.
Trình An Nhã vui vẻ ôm cặp của mình lên, cúi đầu nói cảm ơn: “Cảm ơn, mà cậu tên gì vậy?”
“Thẩm Tư Hoàng, tôi là học sinh năm hai, đồng thời là hội trưởng hội học sinh. Mặc dù em vi phạm lỗi thứ 48 trong sộ sách kỉ luật nhưng vì hôm nay mới chuyển tới đây nên tôi sẽ tạm thời tha cho.”
Hóa ra là đàn anh, lại còn là hội trưởng hội học sinh, anh ấy rất tốt bụng tựa như ánh mặt trời vậy.
Cô vui vẻ nói: “Cảm ơn Thẩm học trưởng rất nhiều.”
Thẩm Tư Hoàng đơn giản gật đầu: “ Ừm, đã không còn việc gì nữa, bạn học Trình mau về lớp đi.” nói rồi Thẩm Tư Hoàng xoay người rời đi.
Đã rất lâu rồi Trình An Nhã mới có cảm giác trái tim mình trở nên ấm áp, đã rất lâu rồi mới có người nói chuyện với cô bằng chất giọng nhẹ nhàng như vậy. Nhưng đó là vì anh có lẽ chưa biết chuyện của cô nên hiện tại mới đối xử tốt với cô như vậy.
Trình An Nhã thu lại tâm tư, cẩn thận xếp gọn lại đồ đạc rồi cũng rời đi. Cô trở vào phòng giáo vụ, chủ nhiệm vẫn luôn chờ ở trong đó.
“ Thưa thầy.”
“ Bạn học Trình An Nhã, hồi nãy em đi đâu vậy? Tôi lúc mang giấy nhập học trở về thì không thấy em đâu nữa.”
“ Dạ không có gì đâu ạ, em chỉ đi dạo tham quan nơi này một chút thôi.”
Thầy chủ nhiệm gật đầu, đứng lên nói: “ Vậy tôi đưa em về lớp, em sẽ bắt đầu buổi học ngay trong ngày hôm nay.”
Hiện tại là tiết học Toán nhưng cô giáo chưa lên, lớp học rất ồn ào, thầy chủ nhiệm dẫn theo Trình An Nhã đi vào trong, đứng trên bục giảng, thầy dùng gõ vào bàn mấy tiếng để lớp ổn định lại.
“ Các em, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, vì một số lý do nên bạn ấy đăng kí nhập học muộn hơn một chút. Em giới thiệu đi.”
Trình An Nhã tay ôm khư khư cặp sách, chậm chạp bước lên phía trước: “ Tôi tên Trình An Nhã.”
“...”
“ À, em Trình An Nhã, có thể nói thêm một chút về bản thân không?” thầy chủ nhiệm hơi ngại nói. Học sinh mới này sao lại kiệm lời như vậy.
“ Tôi biết này, cậu ta chính là con gái của Trình Tiêu, con gái của kẻ giết người. Ha ha ha.” bỗng phá lên giọng cười quỷ dị ở phía cuối lớp. Hô hấp Trình An Nhã triệt để ngưng trệ, cô ngẩng đầu lên nhìn, chính là 3 người hồi nãy bắt nạt cô ở ngoài kia, cô vậy mà xui xẻo học chung một lớp với bọn họ?
Trình An Nhã mím chặt môi, lông mày cũng nhíu lại, xem ra thật sự rất khẩn trương, lo sợ.
Trong lớp im lặng một mảng, ngay cả các bạn nam sinh đang chơi trò chơi ở phía sau cũng không khỏi ngẩng đầu lên để xem kịch vui.
“ Sao cậu không nói gì đi? Tôi nói đúng quá nên không thể phản bác lại đúng không?” Minh Nguyệt vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt.
“ Minh Nguyệt, thầy đã bảo là phải suy nghĩ cẩn thận trước khi nói rồi cơ mà. Em có biết nếu nói linh tinh sai sự thật thì sẽ ảnh hưởng đến bạn sau này không hả?” thầy chủ nhiệm đẩy gọng kính, rất tức giận quát.
“ Thầy, bạn Minh Nguyệt nói thật đó!” Tuyết Linh cũng lên tiếng nói giúp.
“ Bạn học Minh Nguyệt, bạn học Tuyết Linh, trật tự chút đi. Trình An Nhã là học sinh mới đến, đừng bắt nạt bạn ấy.” người này là lớp trưởng của lớp tên Cao Viên Viên, vẻ mặt của cô nghiêm nghị nói.
Cao Viên Viên là học sinh có thành tích xuất sắc, được tuyển thẳng vào trường cao trung này, là lớp trưởng gương mẫu, không những vậy, gia thế nhà học Cao thì khỏi phải bàn, cũng chi không ít tiền đầu tư cho ngôi trường này. Cho nên dù ba người kia có là chị đại học đường cũng phải kiêng nể Cao Viên Viên đến vài phần. Nghe Cao Viên Viên nói vậy, đám người kia cũng im bặt, chả dám phản kháng lại.
Cao Viên Viên hòa nhã nói: “ Tớ là lớp trưởng tên Cao Viên Viên, bọn họ hay trêu đùa những học sinh khác như vậy đấy, bạn An Nhã đừng để ý.”
Trình An Nhã cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật.
Thầy chủ nhiệm thấy mọi chuyện tạm thời được giải quyết, chỉ nói: “ Vậy các em làm quen với nhau đi. Em Trình An Nhã xuống ngồi cùng bạn học Cao Viên Viên nhé. Em ấy là lớp trưởng, có gì không hiểu thì cứ hỏi em ấy.” rồi thầy cũng đi ngay sau đó.
Trình An Nhã ôm cặp sách, động tác chậm chạp đi về chỗ ngồi bên cạnh Cao Viên Viên, đem cặp để xuống bàn đồng thời rút quyển sách toán ra.
Cao Viên Viên cẩn thận quan sát, nói: “ Cậu mới chuyển tới đây nên không biết, ba người kia là Minh Nguyệt, Tuyết Linh và Uyển Như, họ chuyên đi bắt nạt những bạn học khác, cho nên những lời nói vừa rồi chỉ là bông đùa, cậu đừng để ý.”
Trình An Nhã ngước mắt lên nhìn về phía cô nàng, cô không biết phải nói gì trong khi những lời ba người kia nói đều là sự thật.
“ Cậu đừng ngại, cứ tự nhiên đi, có tớ ở đây, bọn họ sẽ không bắt nạt cậu!”
“ Cảm ơn.”
“ Mọi người đều là bạn bè, cậu đừng khách sáo!”
Ba người kia nhìn qua đây thì rất lấy làm ngạc nhiên, bình thường Cao Viên Viên đều không quan tâm tới chuyện của bọn họ, bọn họ có bắt nạt ai, hay làm cái gì, cô ấy đều để mặc. Ấy vậy mà hôm nay lại nói giúp cho Trình An Nhã, đối xử với cô có vẻ cũng đặc biệt hơn với nững người khác, điều này khiến ba người họ vừa khó hiểu, vừa ganh tị. Cao Viên Viên giàu có như vậy, nếu làm thân được thì chắc chắn sẽ nhận được chút lợi lộc từ cô. Không biết vì sao Trình An Nhã chỉ mới chuyển tới kia lại may mắn như vậy.