Hành Trình Cưa Vợ

Chương 14: Che giấu (H nhẹ)




Edit: An TĩnhCơn nôn nghén của Lâm Hoàn kéo dài đến sau tuần mười một mới dần dần cải thiện, cả người cũng bị giày vò ốm đi một vòng, Triệu Triết Vũ thấy vậy cũng vô cùng đau xót. Vào tuần thứ mười hai, sự thèm ăn của Lâm Hoàn cũng hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn có khuynh hướng tăng dần —– luôn đột nhiên vò đầu bứt tai nghĩ xem muốn ăn gì đó, Triệu Triết Vũ từ đầu đến cuối vẫn luôn nuông chiều, muốn gì cũng mua về cho cô. Sau khi cơn nôn nghén của cô biến mất hẳn, Triệu Triết Vũ cũng bị cô đuổi đi làm, thuê một dì đến nhà nấu cơm. Vì vậy Lâm Hoàn thuận lợi hình thành lối sống ở nhà ăn ngủ của một con heo nhỏ.

Hôm nay anh đi làm về, dì không có ở trong phòng bếp, chỉ có mỗi cô vợ nhỏ của mình ngồi trong phòng ăn cười hì hì. Thấy anh về, còn ân cần tiến lên cởi áo vest và đưa dép cho anh, thấy thế thì mặt Triệu Triết Vũ hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Dì không đến à?”

“Tối nay em cho dì nghỉ rồi.”

Lâm Hoàn hào hứng ngồi lại vào bàn ăn, chống cắm nhìn anh với đôi mắt đầy mong đợi.

Triệu Triết Vũ thấy trên bàn có một chiếc nồi đang đậy nắp thần thần bí bí, cuối cùng cũng hiểu ra, anh cười, “Em nấu ăn à?”

“Tèn ten!” Cô giở nắp nồi ra, “Anh thích nhất là sườn xào chua ngọt, cánh gà cô ca, còn có bắp cải xào nữa!”

Đây là món anh thích nhất à? Sao anh lại nhớ gần đây có con mèo nhỏ nào đó thèm ăn đồ chua ngọt nhỉ….

“Thế nào, có phải em rất giỏi không?”

Ánh mắt cô trong veo, trên mặt viết đầy câu “mau khen em đi”.

Cô nàng này chắc chắn có chuyện muốn xin anh.

“Ừm, không tệ.” Anh nhịn cười, hời hợt bỏ lại ba chữ cùng khuôn mặt kiếm chế để không cười, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa tay.

Trên bàn cơm, Lâm Hoàn vẫn duy trì khuôn mặt vui vẻ và nịnh hót, một hồi gắp thức ăn, một hồi lại ân cần hỏi thăm. Vậy mà núi băng Triệu vẫn kiên trì giữ dáng vẻ lạnh nhạt, chọc cho cô thêm nóng nảy.

Không đủ kiên nhẫn, mắt thấy cơm tối cũng sắp ăn xong rồi, cuối cùng Lâm Hoàn mới kéo kéo ống tay áo của anh, “Triệu tổng, thương lượng với anh chuyện này nhé.”

“Chuyện gì?”

“Thì là…. Em…. Có thể…. À ừm…” Ấp úng thật lâu, “Em có thể đến công ty anh làm việc được không?”

Nghe vậy anh lập tức nhíu mày. Lâm Hoàn sợ anh từ chối, vội vàng nói: “Em sẽ không gây thêm phiền toái cho anh đâu! Dù gì em cũng là thạc sĩ của một trường đại học có danh tiếng, anh cho sơ yếu lí lịch của em một cơ hội cũng được, nếu như không thông qua em chắc chắn sẽ không đi…”

“Sao đột nhiên lại muốn đi làm?”

“Em ở nhà thật sự quá nhàm chám…. Mỗi ngày trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, nếu tiếp tục như vậy em sẽ chết ngạt mất. Anh xem em bây giờ đi, có ra ngoài cũng chắc chắn không ai tuyển dụng một phụ nữ đang có thai, nên chỉ có thể xin Triệu tổng thu nhận em thôi….”

“Em đăng kí một lớp yoga đi, hay lớp học làm bánh cũng được, anh bảo mẹ giới thiệu cho em nhé.”

Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra gọi điện, nhưng bị cô ngăn lại. “Đừng đừng! Em không có hứng thú với mấy thứ này… Hơn nữa những thứ này còn phải mất tiền… Mỗi ngày em vốn chỉ ở nhà ăn ăn uống uống, còn tiêu tốn tiền của anh…. Vậy chẳng phải em là sâu gạo sao.”

Thấy anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào, Lâm Hoàn dứt khoát đặt đũa xuống và níu lấy tay áo anh lắc lư qua lại.

“Triệu tổng… Nếu công ty của anh không thiếu người, em không cần tiền lương cũng được, em muốn tìm chút việc để làm mà thôi….”

Triệu Triết Vũ nhìn dáng vẻ chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương của cô, dựa theo cá tính của cô, bảo cô ngoan ngoãn nằm dí ở nhà mười tháng là không thể nào. Nghe theo sự liều lĩnh khiến anh không an tâm của cô, không bằng để cô và mình cùng làm một chỗ, anh cũng yên tâm hơn chút. Chỉ là…..

Anh đưa tay ra, cô vợ nhỏ lập tức ngoan ngoãn ngồi lên đùi và tựa vào trong ngực anh.

“Anh lo lắng cho thân thể của em. Bây giờ em không chỉ là một người nữa.”

“Em biết…. Nhưng anh thấy đó bây giờ em đã rất khỏe mạnh rồi! Không phải bác sĩ nói bây giờ em đang trong thời kì ổn định sao, anh xem gần đây em ăn nhiều như vậy, đã có thêm không ít thịt rồi…. Nếu cứ ở nhà mãi em sẽ biến thành heo mất!”

Anh bóp bóp mặt cô, xúc cảm mềm mại khiến lòng anh có hơi ngứa ngáy. Quả thật cô đã có thêm chút thịt, không như lần ốm nghén trước, gầy đến mức khiến anh đau lòng. Gần đây thời tiết chuyển lạnh, cô mặc chiếc áo len vừa rộng vừa dày, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, nhìn non nớt như một học sinh cấp ba vậy.

Lại kích thích ý xấu của anh.

“…. Thật sự muốn đi à?”

Dê nhỏ bận rộn gật đầu không ngừng.

Con sói lớn xấu xa nở nụ cười săn mồi.

“A…. A Triết…”

Trên chiếc giường lớn, hai mắt dê nhỏ ngấn lệ đến mờ mịt, không thể nhìn thấy anh. Ngoại trừ áo len thì tất cả quần áo đều bị anh cởi ra ném ở cuối giường, cơ thể trần trụi dưới lớp áo dày cộm càng tương phản vô cùng hấp dẫn. Hai chân bị anh bá đạo mở ra rất rộng, để ngón tay anh có thể đùa giỡn cợt nhả với nhụy hoa đang ngày càng ướt át.

Sói lớn xấu xa đứng bên mép giường cúi người, một tay âm thầm đi vào trong áo len, xoa nắn bầu ngực tuyết nở nang. Những tiếng rên rỉ làm nũng phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn đỏ thắm kia vừa là sự hưởng thụ vừa là sự trừng phạt, lâu không ân ái khiến cô co chặt như xử nữ, nhưng cơ thể cô cũng không còn như trước, anh chỉ có thể nhẫn nhịn dục vọng đang căng đau, khắc chế lại khắc chế.

Cô trở nên điên cuồng, rõ ràng muốn thoát khỏi, nhưng ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể lại càng nóng rực. Dê nhỏ cầu xin nhìn về phía sói lớn xấu xa, người nọ từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ trở nên nhạy cảm hơn khi động tình của cô, làn da trắng toát ra tầng mồ hôi mỏng, trông càng ngon miệng hơn, khiến anh muốn nuốt trọn một lần. Mà anh cũng thuận theo, kéo chiếc áo len ra và chiếm đoạt cô bằng những lần hôn mút, động tác trên tay càng lúc càng mạnh, cho đến khi cô run rẩy leo lên đỉnh núi.

Cả người cô xụi lơ, nhưng anh vẫn mạnh mẽ tiến lên. Con sói lớn xấu xa dùng gậy th*t trượt qua lối vào để tuyên bố lãnh thổ của nó, một mảng nước trong suốt trắng dục thấm ướt.

“Gọi anh là gì, hửm?”

Cô phát hiện, anh ở trên giường sẽ biến thành một con soi tùy tiện làm càn, dẫn dụ cô nói ra những ngôn từ xấu hổ kia.

Hệt như chỉ khi cô ở trên giường mới có thể gọi anh —–

“A Triết….”

“Không đúng.”

“Triệu….. Triệu tổng?” Không phải đâu, anh sẽ không thích mấy kiểu đóng vai nhân vật tổng giám đốc và thư kí, hay play trong phòng làm việc như thế này?

“Không đúng.” Anh cắt ngang một cách tuyệt tình, tay sốt ruột vỗ về dục vọng đang xao động bất an của mình, nhưng cho dù như vậy anh cũng không cho cô chút thoải mái nào, chậm chạp lưỡng lự, chọc quấy khiến cô dường như muốn khóc sụt sùi.

Cô bé bị bức bách, cặp mông nhỏ di chuyển muốn anh, tay chật vật nắm ga trải giường. Không còn cách nào khác, anh vẫn nhẫn nại đến độ mồ hơi ướt cả đầu, đành phải nhắc nhở cô vợ nhỏ luôn chậm nửa nhịp của mình.

“Anh là ai, là gì của em?”

Cô biết được đáp án, nhưng ngại mở miệng, cắn chặt môi dưới, do dự một bước trước ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt.

Dường như anh muốn thúc giục cô, chóp đỉnh trượt đi vào miệng huyệt, cánh hoa lập tức hút chặt lấy anh rất nhiệt tình, khiến hai người tim đập loạn nhẹ nhàng rên lên. Sự tấn công nửa vời này, cuối cùng cô cũng mở miệng, gọi anh bằng giọng run run.

“Chồng…”

“Nhận lấy nhé, vợ.”

Hệt như là đồng thời, ngay khi anh thẳng người đi vào trong cơ thể cô, hai người đều rên to và thở hổn hển. Thịt mềm bên trong xoắn lấy anh tạo nên sự tê dại, vì sợ làm cô bị thương nên anh không dám tùy ý làm mạnh, chỉ có thể giảm chậm tiết tấu, ra sâu vào cạn, cẩn thận triền miên quấn quýt.

Có lẽ xưng hô này mang ý tứ hàm xúc quá sâu nặng, hai người cũng nhạy cảm đến cực điểm. Lâm Hoàn thở hển hển, động tác của anh lại như những đợt sóng liên tục xô vào bờ, nước dâng lên nhấn chìm cô, khiến cô chìm đắm trong bể dục vọng. Một đợt sóng vỗ đến cuốn cô đi về phía đỉnh sóng, cô không cách nào chống đỡ trước cảm giác choáng váng mất trọng lượng này, khẽ kêu rên giao ra toàn bộ sự mềm yếu của mình trước anh.

“Chồng…. Không được…” Cô mờ mịt, mệt mỏi muốn ngủ.

“Sắp rồi….. Bảo bối, chờ anh một chút…” Dáng vẻ mệt mỏi uể oải của cô khiến trái tim anh đau xót khôn nguôi, không thể làm gì khác ngoài tăng nhanh tốc độ ép mình bắn ra nhanh hơn chút, trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê lại vô thúc ro rúc lại, nhẹ nhàng chịu đựng động tác của anh. Cho đến khi anh thấp giọng rên nhẹ và rút ra, cô đã bất tỉnh và chìm vào giấc ngủ say.

Triệu Triết Vũ cẩn thận thu dọn sạch sẽ cho cô, nhìn cô ngủ và cong môi cười một tiếng.

“Vợ.”

**

Hết chương 14