Cổ Viêm, tuy ba chúng ta ngoại hình giống nhau nhưng xét cho cùng vẫn là cá thể hoàn toàn khác biệt , không biết ngươi có thể.
Linh hồn Cổ Viêm kim sắc, bộ dạng ấp úng khẽ hỏi.
Nói thẳng ra, hắn muốn ngươi đặt cho chúng ta một cái tên khác để có thể dễ phân biệt cả ba người, ngươi thấy sao ?
Linh Hồn Cổ Viêm hắc sắc lời nói như muốn ép buộc hắn, thẳng thắng cất giọng hỏi.
Muốn ta đặt tên cho phải không ?
Vậy từ nay trở đi ngươi sẽ là Tiểu Hoàng Viêm, còn tên đen thui nhà người sẽ là Tiểu Hắc Ma.
Cổ Viêm rõng rạc nói to phán.
Ngươi vậy mà không cần suy nghĩ sao ?
Tiểu Hoàng Viêm tròn mắt lấy làm ngạc nhiên hỏi.
Chuyện này ta sớm đã nghĩ đến, khi gặp hai ngươi trong đầu ta đã nảy ra ý tưởng muốn đặt cho các ngươi một cái tên thật hay, các ngươi thấy hai cái tên này có hay không ?
Đương nhiên là rất hay rồi “ Tiểu Hắc Ma “ cái tên này rẩt hợp với ta , ha ha .
Hắc Ma sang sảng cười lớn nói.
Cái tên Tiểu Hoàng Viêm nghe cũng hay đấy ta rất thích, cảm ơn ngươi Cổ Viêm.
Hoàng Viêm mỉm cười nói.
Hắc Ma, Hoàng Viêm ta phải làm sao bây giờ, cơ thể ta sắp nổ tung ta thực không muốn phải chết như thế này nghe con ngươi nói chết mà bị nổ tung sẽ đau lắm ta sợ bản thân không chịu được, bây giờ ta muốn tìm đường về nhà, thế giới loài người quá đáng sợ ta không muốn ở đây một chút nào hết.
Từng giọt lệ từ khuôn mặt gầy ốm tí tách chảy xuống phía cằm, nước mũi chảy sụt sịt , Cổ Viêm nức nở khóc nói.
Mau nín đi, chẳng phải chúng ta đã nói với ngươi rồi sao, ngươi không thể chết được, cái thân thể ngoài kia chỉ là cái vỏ bọc để ngươi dễ hành sự trên thế giới này thôi, hình dáng ngươi hiện mới thực sự là bản thể ngươi, ngươi cũng giống như chúng ta đều không phải loài người hay yêu thú nên mấy cái quy luật sinh tử của thế giới này không có tác dụng với chúng ta.
Hoàng Viêm xoa đầu hắn mỉm cười giải thích.
Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi ta từ bỏ thân xác con người này.
Cổ Viêm mở miệng hỏi.
Theo ta thấy ngươi vì ký sinh lên một xác chết con người nên mới có thể đi lại giữa thế giới loài người, nếu trong trường hợp không có cơ thể ký sinh ở trạng thái bản thể hiện giờ thì ngươi sẽ giống như một cục đá vô tri vô giác đứng bất động tại chỗ không thể di chuyển được.
Hoàng Viêm mở miệng phán.
Không thể di chuyển được, khác gì một cái xác chết ngươi không đùa ta đấy chứ !
Cổ Viêm cau mày đáp lại.
Ta không có đùa ngươi đâu, nếu ngươi không tin thì cứ thử rời khỏi thân xác loài người đi xem có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Viêm cười nói.
Ta đâu có ngu ngốc làm liều vậy, ngộ nhỡ bị biến thành cục đá thì không biết bao giờ mới thoát khỏi cái thể giới loài người quỷ quái này.
Cổ Viêm, chúng ta cũng giống như ngươi rất muốn tìm nơi sinh ta, cho nên hiện giờ quan trọng nhất chính là phải giúp ngươi củng cố sức mạnh, chỉ cần đạt đến trình độ cao nhất của thế giới này ta tin chúng ta có thể xé rách không gian đi tìm kiếm lai lịch thực sự của mình được.
Hắc Ma nghiêm túc nói. Quảng Cáo
Xé rách không gian nghe cũng có vẻ ngầu đấy nhưng mà ....
Tại sao bây giờ các ngươi mới xuất hiện giúp ta, các ngươi có biết bao năm qua ta đã sống khổ như thế nào không, hiện giờ còn bị hai quả trứng khốn khiếp hại đến mức sắp bị nổ banh xác.
Ta hận ông trời thế giới này tại sao không cho ta thiên phú tuyệt diễm giống như những thiên kiêu khác, cho dù không được như vậy ít nhất cũng cho ta năng lực đủ để phòng thân, tại sao vậy, thật quá bất công với ta.
Cổ Viêm nghĩ đến đây lại nức nở khóc than khổ nói.
Những gì ngươi đã từng trải qua, ta và Hoàng Viêm đều trông thấy rất rõ, từ lâu cũng đã có ý định giúp đỡ ngươi nhưng cái quang cầu lửa khổng lồ kia không cho phép chúng làm vậy, nó muốn bọn chúng từ xa chứng kiến mọi chuyện xảy ra để hiểu thêm về cái thế giới thần bí này, càng muốn cho ngươi có một sự trải nghiệm chân thực nhất chỉ khi địa vị ngươi ở tận cùng đáy của thế giới ngươi mới có thể nhìn rõ tất cả mọi vật biết được ai là người tốt ai là kẻ xấu ai thực sự đối tốt với mình hay giả tạo.
Hắc Ma mở miệng giải thích.
Nhưng theo ta thấy lý do thứ mà ngươi gọi là ông trời đối xử bất công với ngươi chính là bởi vì ngươi quá ngu ngốc, quá nghèo có lẽ vì hai lý do này mà nó không cho ngươi bất kỳ sức mạnh nào, người như ngươi làm sao có thể trở thành đại anh hùng được.
Hoàng Viêm tủm tỉm cười đùa nói.
Có thể với thân phận con người này ta rất nghèo nhưng ta không có ngu trái lại ta rất thông minh cái đám loài người thấp kém kia tuổi gì mà sánh được với ta.
Ha ha, ngươi có chắc không, có mỗi một quyển sách công pháp cơ bản mà ngươi đọc mất ba năm mới hiểu được trong khi đó ngươi ta chỉ mất ba canh giờ thậm chí còn nhanh hơn vậy không ngu thì gọi là gì.
Hắc Ma cười to trêu đùa nói.
Ngươi nói vậy trái tim bé nhỏ của ta bị tổn thương đấy, nếu ngươi thông minh đến vậy thì sau này học hộ ta luôn đi, nói cho các ngươi biết ta mà có ngu thì hai người các ngươi cũng vậy không khôn ra được đâu.
Đủ rồi, lại ăn nói linh tinh, cái gì mà trái tim bé nhỏ bị tổn thương ngươi làm ta sởn gai ốc quá, lần đầu chúng ta có món quà cho ngươi đây !
Hoàng Viêm cười nói.
Còn có quà nữa sao, chúng ta là huynh đệ thân thiết với nhau cần gì quà cáp làm gì không biết, thực ra ta cũng không đòi hỏi quá cao nếu muốn tặng, tặng cho ta một viên đan dược nào đó để ta trở thành võ thần là được, hì hì.
Cổ Viêm xấu hổ nhỏ giọng e thẹn nói.
Hoàng Viêm không để ý những lời hắn nói, khẽ phất tay từ phía xa một đạo quang sắc một lục sắc, một hắc sắc bay tới.
Cổ Viêm vẻ vui sướng tò mò thầm hỏi.
Đạo lục sắc quang biến thành một con rắn nhỏ cỡ chừng nửa mét vô cùng đáng yêu những lớp vảy lục sắc như những miếng thủy tinh trong suốt ghép lại khí chất thanh tao ôn nhu , hắc quang biến thành một con hổ con toàn thân một viền tử sắc quang rất quỷ dị.
Là bọn chúng, chính là bọn chúng đến đúng lúc lắm ta có ngày như hôm nay là do hai ngươi ban cho, đi chết đi cho ta.
Lao đến tóm chặt thân thể hai con tiểu thú, Cổ Viêm hai tròng mắt đỏ ngầu nghiến răng càng lúc càng bóp mạnh hơn, khiến hai con tiểu thú tội nghiệp dần khó thở thốt lên nói.
Chủ nhân xin hãy tha mạng cho chúng ta.
Ai là chủ nhân nhà ngươi, đến giờ vẫn còn xin ta tha mạng, các ngươi có biết chỉ vì các ngươi mà lão tử ta sắp ngửi mùi nhang khói đến nơi rồi không ?
Cổ Viêm tức giận quát.
Oan cho chúng ta quá giết chúng ta cũng là ngài, ăn thịt chúng ta cũng là ngài, nuốt linh thai cũng là ngài những việc này xảy ra đều là do ngài tại sao có thể trách chúng ta.
Thế nên vì vậy mà các ngươi dám tự ý dung nhập vào cơ thể kết thành linh thai để trả thú ta có phải không.
Cổ Viêm bàn tay bóp mạnh trợn trừng mắt quát.
Phải là do chúng ta ban đầu từng có ý định cùng ngài bạo thể mà chết, nhưng cũng chính lúc đó à không mới đây thôi chúng ta định bạo thể thì bị hút vào đây cũng biết được một vài bí mật động trời của ngài nên mới quyết định đi theo phó tá ngài trở thành kẻ mạnh nhất của vũ trụ này. Quảng Cáo
Hắc Hổ thẳng thắn trình bày nói.
Cổ Viêm ngươi cũng đừng trách bọn chúng nữa, theo ta thấy trong chuyện này ngươi là người sai trước, hai tiểu thú bé nhỏ này không có gì sai cả, từ giờ trở đi cứ để chúng trở thành võ hồn của ngươi đi, ta tin hành trình của ngươi trong tương lai sẽ cần sự hỗ trợ rất nhiều của chúng.
Hoàng Viêm mỉm cười khẽ khuyên nói.
Nghe Hoàng Viêm nói cũng có lý tạm tha cho các ngươi, nhưng muốn sống tiếp phải xem biểu hiện của các ngươi sau này đã. Tay nới lỏng thả hai tiểu thú đáng yêu ra, Cỏ Viêm trừng mắt cảnh cáo nói.
Hì hì, chủ nhân ngài yên tâm đi, chúng ta đảm bảo có sự giúp đỡ của chúng ta, nhất định sẽ có một ngày đám người tự nhận là thiên tài đó sẽ phải quỳ gối liếm đế giày cho ngài.
Tiểu rắn xanh lục bích, rất thông minh liên tục dùng những câu nịnh bợ ngon ngọt nói.
Nghe những lời hay ý đẹp như vậy đương nhiên Cổ Viêm rất vui, trước giờ toàn bị người ta coi thường mắng chửi hắn, đâu có được một ai ca tụng hắn như vậy sao hắn không vui cho được.
Được rồi ở đây không còn chuyện của các ngươi nữa, các ngươi lui trước đi.
Hắc Ma khẽ phất tay, cả hai con tiểu thú này lập tức biến mất tiêu thất trong không gian.
Sao ta có cảm giác có thứ gì đó đang di chuyển, không lẽ lại là ảo giác sao ?
Không cần phải đoán già đoán non, quay đầu nhìn thì sẽ biết.
Hắc Ma mở miệng nói.
Xoay người lại không gian nơi hắn đứng lại thay đổi, tha vì một màu đen u ám là một màu đen tuyệt đẹp xung quanh vô số chấm sáng rực rỡ, đặc biệt hơn đó chính là một khối cầu lửa đỏ rực khổng lồ khác, to đến mức hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc nhỏ của nó.
Cổ Viêm mắt chữ o miệng chữ a thốt lên một tiếng kinh hãi, khối cầu lửa này cực kỳ cuồng bạo khác hắn với khối cẩu lửa sặc sỡ kia, nếu không phải đang ở trong một không gian khác tách biệt với không gian vũ trụ thế giới này, chỉ sợ đứng từ xa cũng có thể cảm nhận sức nóng khủng khiếp của nó đốt cháy thân thể thành tro bụi từ lâu rồi.
Thứ này được gọi là mặt trời !
Hoàng Viêm mở miệng đáp.
Mặt trời !
Không thể nào mặt trời mà ta biết phát những tia nắng rực rỡ ấm áp vô cùng, chỉ bé bằng một nắm tay, ngươi nói thứ này là mặt trời không phải với sức nóng khủng khiếp này nó sẽ phá hủy mọi sự sống ở gần nó sao.
Cổ Viêm vẻ mặt khó tin lên tiếng phản đối nói.
Hiện giờ ngươi đang ở ngoài không gian vũ trụ, khoảng cách từ mặt trời so với nơi ngươi đang sống đã rất rất xa, cũng chính vì thế mà ngươi có thể nhìn thấy kích thước thật của nó, theo ta thấy mặt trời mà ngươi nhìn thấy lúc ở Phục Long đại lục cũng chỉ là hư ảnh của nó mà thôi.
Hoàng Viêm giải thích tiếp.
Ta đang ở ngoài vũ trụ sao ?
Các ngươi nói đi, tại sao lại đưa ta ra tận đây rốt cuộc các ngươi định làm gì.
Hắc Viêm khẽ cười chỉ tay vào mặt trời nhiều màu sắc sặc sỡ kia nói.
Chính nó đã đưa chúng ta ra khỏi đây.
Là nó sao, ý các ngươi là cái mặt trời khổng lồ nhiều màu sắc kỳ dị kia sao.
Tại sao nó lại đưa ta ra tới tận đây ?
Thực ra nó đưa ngươi đến tận nơi xa xôi này chỉ muốn lấy lại một thứ thuộc về ngươi , cái nó đưa chỉ là phần bản thể ngươi, còn thể xác ngươi thì vẫn ở Phục Long đại lục. Quảng Cáo
Hắc Ma giải thích tiếp.
Vậy không phải là chết rồi sao ?
Cổ Viêm sửng sốt sợ hãi kêu lên.
Ngươi yên tâm đi, hiện giờ cơ thể ngươi được bảo quản rất tốt xong mọi việc ở đây sẽ đưa ngươi quay trở lại Phục Long đại lục. Hoàng Viêm mở miệng nói.
Vậy rốt cuộc nó muốn tìm thứ gì ở ngoài không gian vũ trụ rộng lớn này ?
Cổ Viêm hỏi tiếp ?
Chờ đợi đi, chút nữa thôi ngươi sẽ biết.
Hoàng Viêm mở miệng khẽ khuyên.
Đã qua một khoảng thời gian rất lâu mà vẫn chưa biết mặt trời nhiều màu sắc sặc sỡ khổng lồ này rốt cuộc nó đang định làm gì, nhưng phải công nhận nằm trên bề mặt của nó cảm giác rất dễ chịu không gì sánh bằng.
Này tiểu Hắc Ma, sao ngươi không gọi hai con tiểu thú đó vào đây chơi , một mình đứng ở ngoài đó chắc buồn chán lắm. Cổ Viêm quay đầu nhìn về phía Hoàng Viêm nằm ở bên cạnh cất giọng hỏi.
Bọn chúng không có cái gan đó đâu, có thể đối với chúng ta nằm trên mặt trời khổng lồ sặc sỡ này rất dễ chịu, nhưng còn đối với bọn chúng chính là sức nóng cực hạn khủng khiếp so với mặt trời ngoài kia không biết gấp hàng tỷ tỷ lần, nói dễ hiểu hơn nếu mặt trời kì dị này mà thoát ra khỏi cơ thể ngươi nó sẽ thiêu đốt vạn vật trong vũ trụ không gian này kể cả không gian vũ trụ tất cả sẽ biến thành hư vô.
Hoàng Viêm mở miệng nhấn mạnh nói.
Hắc Ma những gì hắn nói là thật sao ?
Quay sang nhìn Hắc Ma, Cổ Viêm khẽ hỏi.
Muốn biết thực hư có thật hay không thử thì sẽ biết.
Hắc Viêm thản nhiên đáp.
Làm cách nào để thử đây ?
Cổ Viêm hỏi tiếp.
Nhìn thấy ngoài kia không, có rất nhiều tinh hệ không có sự sống đang lơ lửng ở trên đó, ngươi chỉ cần dùng một lượng nhỏ bắn vào chúng là sẽ biết kết quả ngay ?
Hoàng Viêm cất giọng nói.
Vì quá hiếu kì, Cổ Viêm khẽ vương tay bắt lấy một tia lửa nhỏ chỉ bé bằng nửa ngón tay út của hắn, búng ngón tay lập tức tia lửa nhỏ phóng ra bên ngoài với tốc độ cực nhanh hướng thẳng tới tinh hệ màu nâu cách đó không xa.
Bùm !
Một tiểng nổ lớn chói tai, trong nháy mắt đã đem cả một tinh hệ khổ lồ hóa thành một hạt bụi, do sức công phá quá lớn khiến cho ba bốn tinh hệ khác cạnh nó bị nổ theo tạo thành vô số mảnh vỡ nhỏ.
Tiểu Lục Mãng và tiểu Hắc Hổ ở ngoài kia trông thấy vậy, mặt mày đều biến sắc, kinh hãi tột độ, chỉ một phần rất rất nhỏ không đáng là bao mà đã có sức công phá lớn đến vậy rồi nếu sử dụng một lượng lớn có lẽ hủy diệt vũ trụ là điều chắc chắn sẽ xảy ra.
Ui ui nhìn kìa thật là ngầu quá xá luôn, với sức nổ khủng khiếp này búng một ngón tay cũng có thể thổi bay cái Phục Long đại lục, cái đám võ thánh võ đế võ thần con người gì đó dù có lợi hại hơn nữa thì cũng phải bốc hơi lên bàn thờ hít nhang khói ma thôi, ha ha. Cổ Viêm phấn khích reo lên nói.
Giờ ngươi đã tin chưa, ta đâu có lừa ngươi đâu, hai con yêu thú nhỏ bé đó cho chúng mười lá gan chúng cũng không dám bén mảng lại gần đâu, ha ha.