Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

Chương 48: QUẦN HÙNG HỘI TỤ "38 phút trước"




Bảy ngày huấn luyện trôi qua trong thời gian này ngoài học ngưng huyết thần trảo của Cổ Hy ra hắn còn học thêm một bộ võ kỹ thân pháp có tên Bách Bộ Thiên Hành, mặc dù bộ pháp này chỉ là huyền cấp hạ phẩm về tốc độ không được coi là nhanh nhưng về khả năng né tránh đòn công kích thì không có bộ võ kỹ nào có thể làm được nhưng muốn đạt đến cảnh giới cao nhất xuất thần nhập quỷ thì chưa có ai làm được, nhưng để Cổ Viêm sử dụng trong giai đoạn đầu tu luyện thì rất có lợi.

Tại Lưu Hương Thành.

Mới đi có vài ngày mà lúc quay lại, Lưu Hương Thành đã nhộn nhịp hơn hẳn so với lúc trước , đi dạo trên đường có thể thấy rất nhiều thanh thiếu niên kiệt xuất, đa phần đều từ Bắc Hoàng Thánh Triều và các vương triều khác tới, tất cả đều tập trung hướng về phía cuối thành, tại đó chính là Vân Lan học viện.

Hai trăm năm trôi qua không biết lúc này Vân Lan học viện đã thay đổi thế nào, trong lòng Cổ Viêm lúc này có chút hoài niệm, nhớ năm đó không có gì trong tay đến cả tư cách vào học viện cũng không có bị mọi người coi thường trêu ghẹo, nhưng lần này thì khác nỗi nhục năm đó hắn thề sẽ không bao giờ lặp lại, với thực lực hiện giờ của mình có mấy ai có thể làm đối thủ của hắn.

Để tránh mấy lão già từ các tông môn siêu cấp để ý, Cổ Viêm yêu cầu đám người Bạch Linh tạm thời ở trong Thiên Sinh Linh Tinh, hiện giờ đi cùng hắn chỉ có Mộng Mộng, hai huynh muội Cổ Hy.

Lão thúc tổ, để tránh người khác để ý chúng ta nên dùng một cái tên giả để thay thế.

Cổ Hy đi bên cạnh mở miệng khẽ khuyên.

Tại sao phải đổi tên, có vấn đề gì sao.

Cổ Viêm hiếu kỳ hỏi.

Bởi vì chữ “Cổ “ là cái tên biểu hiện cho người của cổ tộc ở ma giới mà nhân tộc hay gọi chúng ta là ma tộc trước đây ít người biết đến nhưng đại chiến hai trăm năm trước vì bảo vệ ma giới ( Hắc Ám ma vực ), cổ tộc chúng ta cũng tham gia, số lượng cường giả nhân tộc giết cũng không ít cho nên đối với nhân tộc chúng ta chính ta là kẻ thù, cho nên ta mới khuyên người nên đổi tên khác.

Cổ Hy thấp giọng giải thích nói.

Nếu là vậy, từ giờ trở đi ta sẽ lấy cái tên mới là “ Vô Tâm “ , các người không được gọi ta là Cổ Viêm nữa có biết chưa.

Cả ba người còn lại nghe vậy gật đầu đồng ý, Cổ Hy cũng đổi một cái tên mới là Vệ Ưng để tránh phiền phức còn A Ly vẫn giữ nguyên tên cũ của mình.

Vân Lan học viện hiện giờ là một địa điểm rất nổi tiếng vì tại nơi đây sản sinh ra một võ thần người được xem là anh hùng của nhân tộc.

So với hai trăm năm trước, học viện đã được mở rộng diện tích rộng lớn vô cùng đặt tại ngọn núi Thiên Lan Sơn, trước đại sơn có ba dãy bậc thang cho mọi người đi lên, nhìn vẻ mặt ai nấy vô cùng háo hức đầy vẻ cuồng nhiệt, bản thân của Cổ Viêm cũng vậy hắn rất háo hức muốn thể hiện tài năng của mình cho đám người tự xưng là thiên tài kia phải cúi đầu mà hổ thẹn.

Bịch !
Quảng Cáo

Bốn người bọn họ đang vui vẻ bước lên từng bậc thang đầu tiên thì có một nữ tử xinh đẹp thân mặc tử sam trên người đeo không ít trang sức chen lên trước huých vai Cổ Viêm một cái, mặc dù bản thân mình là người làm sai trước nhưng nữ nhân này không có ý định xin lỗi mà thản nhiên bước tiếp.

Cổ Viêm trông thấy vậy rất tức giận muốn dạy dỗ cho cô ta một trận, nhưng bị Cổ Hy ngăn cản lại, bởi vì hai gã trung niên theo sau nữ nhân này ít nhất cũng đã đạt đến võ vương cảnh trông thấy thái độ này của hắn đã cho một cái lườm cảnh cáo, nếu bây giờ ra tay người chịu thiệt chính là hắn.

Bỏ đi lão thúc tổ, đợi sau này có cơ hội trả thù chúng sau, việc trước mắt chính là phải lên núi tham gia đại hội bách triều.
A Ly mở miệng khẽ khuyên.

Khốn khiếp, con yêu nữ nhà ngươi cứ đợi đó cho ta, sớm muộn gì lão tử cũng sẽ tự tay xử lý ngươi dám đắc tội với ta ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.

Cổ Viêm hai tay nắm chặt nghiến răng tức giận thầm quát.

Tại đỉnh Thiên Lan Sơn nơi Vân Lan học viện tọa lạc, tại chính giữa có một võ đài xung quanh bốn phía có bậc thang nhỏ bốn phía dẫn lên, còn phía trên võ đài có một bức tượng đá màu xanh có khắc một gã nam tử trung niên mặc chiến giáp cưỡi thần long sống động như thật, chỉ nhìn lướt qua Cổ Viêm cũng đoán được bức tượng đó là của võ thần Vân Dương , nghĩ thế nào cũng không thể tin tên tiểu tử năm đó từng cứu hắn lại trở thành thần tượng của biết bao nhiêu cường giả.

Xung quanh đều là những anh tài kiệt xuất, tu vi ít nhất cũng phải đạt đến võ sư cảnh, nhưng kẻ thực lực mạnh thật sự vẫn đang ẩn giấu tu vi, cũng chỉ đợi đến lúc gặp được đối thủ xứng tầm để có thể phô diễn tài năng của mình để có thể lọt vào mắt xanh của những cường giả từ tông môn siêu cấp.

Đúng lúc này, một gã trung niên mặc trang phục của học viện, bay lên đáp xuống phía trước võ đài , lướt nhìn quần hùng ở phía dưới nở nụ cười thân thiện chào đón nói.

Hoang nghênh các vị đã đến tham gia đại hội bách triều lần thứ 315 tổ chức 5 năm một lần, ta xin tự giới thiệu ta là Văn Vũ là viện trưởng học viện, như mọi năm học viện chúng ta rất may mắn được chọn làm địa điểm để tổ chức đại hội.

Không để các vị đợi lâu, xin mời đại diện của bốn đại tông môn tọa chấn tại bắc đô xuất hiện.

Àooo.

Văn Vũ viện trưởng vừa dứt lời, thì trên bầu trời vang lên âm thanh xé gió một sự xao động như thủy triều khuếch tán từ đỉnh núi, mọi ánh mắt cũng nhìn về phía đó, cuối cùng ánh lên vẻ kính sợ.

Trên không trung, ánh sáng lóe lên rồi chợt vụt tắt hiện ra bốn thân ảnh hai gã trung niên hai mỹ phụ phía sau mỗi người có hai tùy tùng đi theo, nhẹ nhàng đáp xuống phía dưới ngồi xuống bốn cái bàn bằng thạch ngọc tinh xảo đặt trên đài cao mà học viện đã chuẩn bị trước đó.

Đây là người của Tông phái siêu cấp!

Nhìn thấy những thân ảnh như Thần tiên ở trên cao, ngay cả những thiên tài vốn vô cùng kiêu ngạo đang đứng ở phía bên dưới cũng không khỏi cúi người, bản thân Cổ Viêm thì không có cúi người đứng ngay thẳng vì hắn biết nếu đến nhìn trực diện đối phương cũng không dám thì không xứng đáng là cường giả chân chính.
Quảng Cáo

Cổ Hy, A Ly là người của ma giới đương nhiên cũng sẽ không có cúi người trước nhân tộc, ngoài bọn người Cổ Viêm, thì còn có một thiếu niên anh tuấn và thiếu nữ xinh đẹp ở phía xa cũng không có cúi người có cốt khí như vậy xem ra hai người này cũng không phải hạng tầm thường.

Những người ở đây đều biết trong Bắc Vực rộng lớn này, những tông phái siêu cấp này mới là chủ nhân thật sự, còn những Vương triều bọn họ đều phải phụ thuộc vào Tông phái siêu cấp mới tồn tại được!

Thú vị ….thú vị ….năm nay sẽ có không ít nhân tài đây, ha ha .

Phía trên cao, ngồi ở bàn ngoài cùng bên phải một gã trung niên thân mặc áo trắng vừa nhâm nhi tách trà nóng vừa liếc nhìn xuống vị trí đám người Cổ Viêm đang đứng nhếch mép cười nói.

Ngạo khí thì có đấy, nhưng còn phải xem biểu hiện của chúng như thế nào hy vọng chúng không làm chúng ta thất vọng.

Một mỹ phụ váy đen bên cạnh chen lời bình thản nói.

Cổ Viêm đang đứng, bỗng nhiên từ phía xa đôi nam nữ vừa nãy bước tới cũng với một thanh niên cường tráng lạ mặt bước tới chào hỏi.

Ba vị huynh muội này, có thể cho chúng ta làm quen được không ?

Thiếu niên anh tuấn dáng người cao gầy với mái tóc đen mặc bộ đồ màu lam giản dị, mỉm cười lịch sự chào hỏi trước.

Mắt ngươi có bị mù không vậy, chúng ta rõ ràng đi bốn người vậy mà ngươi chỉ chào hỏi có ba người là sao ?

Cổ Viêm vẻ mặt khói chịu cất giọng đáp lại.

Bốn người !

Mộng Mộng đang mải nhìn xung quanh nghe thấy tiếng Cổ Viêm nói bỗng nhiên quay lại ngơ ngác nhìn ba người lạ mặt dáng đi ục ịch hết sức dễ thương bước tới.

Trông thấy sự xuất hiện Mộng Mộng, vị nữ tử xinh đẹp váy hồng kia liếc nhìn nam tử lam bào với vẻ mặt cau có, nàng có cảm giác tên tiểu tử này có chút phân biệt đối xử với phái nữ.

Nhìn thấy Mộng Mộng thiếu niên kia nét mặt gượng gạo gãi đầu híp mắt nở nụ cười thật tươi cho qua chuyện, hắn không ngờ chỉ vì sự sơ xót này của mình đã gây ấn tượng xấu với đám người Cổ Viêm, đặc biệt là thiếu nữ váy hồng đang đứng bên cạnh mình.

Vị tiểu thư này, thành thật xin lỗi ta thật sự không biết ngươi lại đi cùng với ba vị huynh đệ này.
Quảng Cáo


Thiếu niên lam bào cúi người trịnh trọng xin lỗi nói.

Nhìn thấy thiếu niên anh tuấn tiêu sái trước mặt, Mộng Mộng hai gò má đỏ ửng nhỏ giọng cười đáp.

Vị đại ca này huynh đừng làm như vậy, ta không có ý định trách móc gì huynh đâu ?

Mau đứng lên đi.

Ta tên là Vương Hạo,còn đây Lạc Yên, còn vị huynh đệ kia là Đại Hùng hân hạnh được làm quen.

Vương Hạo vui vẻ lên tiếng giới thiệu nói.

Vô Tâm là tên của ta, hai đứa kia là Vệ Ưng , A Ly, còn đây là Mộng Mộng người mà ngươi vừa mới bỏ xót lại.

Vô Tâm ( Cổ Viêm) lạnh lùng đáp lại nói.

Vương Hạo ca rất vui được làm quen, hi hi.

Mộng Mộng vươn bàn tay mập mạp trắng nõn ra bắt tay chào hỏi, cười híp mắt nói.

Vương Hạo vui vẻ bắt tay đáp lại.

Cổ Viêm trông thấy vậy vội lao tới dựt hai tay người ra, kéo tay Mộng Mộng về phía mình, cau mày nhìn về phía Vương Hạo rồi lại quay sang nhìn Mộng Mộng khẽ mắng.

Sao muội ngu ngốc vậy, rõ ràng bọn chúng cố ý coi thường muội sao còn cần phải tỏ ra thân thiện với bọn chúng.

Vương Hạo chỉ biết cười khổ một tiếng, xem ra muốn hòa giải sự hiểu lầm này thật sự không dễ dàng chút nào.